Chương 4
Hà Tư Thần mỉm cười dịu dàng, cầm hộp quà đi lên lầu.
Cô vẫn sống trong căn phòng ở góc khuất nhất trên tầng ba.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói vừa ngọt ngào vừa dữ dằn của một người phụ nữ:
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi không ăn tối!"
Hà Tư Thần đứng ngoài cửa, mỉm cười hỏi: "Ồ, tại sao không ăn tối?"
Bên trong yên lặng một lúc, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp.
—— Cánh cửa đột ngột mở ra!
Cô nhìn anh với khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời, đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhưng niềm vui này chỉ kéo dài được hai giây, sau đó chuyển thành giận dữ.
"Hừ!" Cô bĩu môi, "Anh còn biết đến tìm em à?"
Nói xong, cô quay người lại, lê dép bông đi đến bên cửa sổ, như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Hà Tư Thần cười, bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Có không ít phụ nữ tự dâng mình vào lòng anh, nhưng không hiểu sao anh lại bị cô cuốn hút một cách kỳ lạ.
Cô dường như sinh ra để mê hoặc anh, đôi mắt hút hồn, môi hồng thơm ngát, làn da mềm mại, ngay cả khi cô bướng bỉnh giận dỗi cũng không có gì quá đáng.
Anh từ phía sau ôm cô vào lòng, đưa quà tới dỗ dành: "Mở ra xem có thích không?"
"Anh tặng em sao?" Cô nhìn thấy hộp quà, sắc mặt dịu đi chút ít, có vẻ như ngượng ngùng, miễn cưỡng nhận lấy từ tay anh, mở ra xem ——
Trong hộp quà có một tượng thủy tinh nhỏ.
Đó là một tác phẩm thủ công rất tinh xảo, nếu nhìn kỹ thì tượng thủy tinh đó còn giống cô đến sáu bảy phần.
"Wow......" Cô quên mất việc phải tức giận, trầm trồ tán dương, "Mấy ngày nay anh đến Lệ Thành sao?"
Hà Tư Thần cười khẽ: "Sao em biết?"
"Chỉ có kỹ thuật làm thủy tinh ở Lệ Thành mới tuyệt như vậy thôi." Cô đắc ý cười, tìm một chỗ trong phòng để đặt tượng thủy tinh.
Ngắm nghía một lúc, cô lại hỏi anh: "Anh đến Lệ Thành làm gì? Trước đây em đã từng đến Lệ Thành, đã bao nhiêu trôi qua rồi, nơi đó có thay đổi nhiều không?"
"Em đã từng đến Lệ Thành à?" Hà Tư Thần hơi bất ngờ, "Chẳng trách đôi khi tôi thấy em quen quen, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau ở Lệ Thành rồi."
Vừa nói xong, anh lại tự cười, "......Quên mất, em còn nhỏ như vậy, khi tôi ở Lệ Thành em chắc còn là một đứa bé mặc quần thủng đáy đấy chứ."
Cô nghe xong bực mình, giơ tay nhẹ nhàng đánh anh một cái, "Anh mới mặc quần thủng đáy ấy!"
Anh nắm lấy tay cô, không để cô đánh.
Hai người quấn quýt với nhau, cùng ngã xuống giường, cơ thể chìm vào sự mềm mại, nhiệt độ đột nhiên tăng lên, những chiếc cúc trên áo sườn xám không biết từ khi nào đã được cởi ra từng cái một......
Ba ngày không gặp, Hà Tư Thần rất nhớ cô.
Nhưng hôm nay cô không mấy hợp tác, dưới người anh quằn quại không chịu nghe lời, miệng thì lẩm bẩm: "Tìm em làm gì...... Anh đi Lệ Thành tìm người yêu cũ của anh đi."
Anh dở khóc dở cười: "Làm gì có người yêu cũ nào?"
"Em không tin." Cô giận dỗi nói, "Anh đến Ngô Thành chưa được một tháng đã có nhiều phụ nữ đến với anh như vậy, anh ở Lệ Thành bao nhiêu năm, sao có thể không có người phụ nữ nào? Em đâu có ngốc!"
Nghe cũng có lý thật.
Đọc tiếp: https://monkeyd.vn/cay-truc-dao.html
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro