Tề Thịnh Quang (4)
Lúc Chu Ngữ Hòa bước vào thì Tề Thịnh Quang đang bưng một cái chén bốc khói từ phòng bếp đi ra, trong không khí có một hương vị thoang thoảng, đó là phản ứng hoàn mĩ của các loại nguyên liệu sau khi được nấu chín.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Ngữ Hòa theo bản năng giấu hộp giữ ấm trong tay ra sau lưng. Chỉ mới nghe mùi thôi, đồ ăn cô làm đã lấy ra không nổi nữa rồi.
Tề Thịnh Quang cười khẽ, gật gật đầu với cô, "Sao lại qua đây."
Không có ý hỏi, chỉ là một câu chào dịu dàng.
Chu Ngữ Hòa sờ trán cười hì hì, "Nghe nói có người bị bệnh, tới thăm ạ."
Hắn mặc áo sơmi, bên ngoài còn thêm áo khoác, chỗ ngực vẫn có thể nhìn thấy dấu vết băng vải. Tề Thịnh Quang một tay bưng chén, một tay cầm thìa, tùy ý gật đầu, "Vào trong ngồi đi. Cô ấy không thoải mái, tôi đi vào cho cô ấy ăn chút cơm rồi ra."
Nói xong thì rẽ vào khúc ngoặt trên hành lang.
Chu Ngữ Hòa có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng dần biến mất của hắn, hơi mím môi thối lui đến cửa, đặt hộp giữ ấm ở cửa rồi mới nhẹ nhàng bước chân vào phòng khách ngồi xuống.
Cửa lớn của chung cư này rất ít khi đóng, ít nhất mỗi lần Chu Ngữ Hòa tới thì cửa đều mở, tại tầng hai studio, rất nhiều người hắn quen biết sau khi xem qua ảnh chụp đều sẽ đi lên ngồi với hắn một lúc. Phòng khách và quầy bar đều rất lớn, quầy bar thì cần gì cũng có, người thường đến sẽ pha chế thức uống theo ý thích bản thân.
Chỗ rẽ bên kia mới xem như lãnh địa tư nhân chân chính của hắn, Chu Ngữ Hòa chưa từng tiến vào, cũng không thấy người nào vào đó.
Tề Thịnh Quang chưa bao giờ nấu cơm, cái tư thế vừa rồi kia, hiển nhiên là tự mình xuống bếp, hơn nữa dáng vẻ lại còn rất cẩn thận.
Phòng Tề Thịnh Quang rộng rãi sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, cửa sổ lớn mở ra, gió sớm thổi qua, bức rèm vàng nhạt nhẹ nhàng lay động.
Hắn bưng chén đi vào, bước chân rất nhẹ, đặt chén lên tủ đầu giường, vươn tay xoa xoa hai má Thanh Nhược, nhỏ giọng gọi, "Ăn chút gì đi."
Thanh Nhược quay đầu, cả người đều không có chút sức lực nào, Tề Thịnh Quang khom lưng, đỡ cô ngồi dậy, kê gối sau lưng cho cô.
Hắn múc một muỗng thổi thổi, đưa đến miệng Thanh Nhược, kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành, "A ~"
Thanh Nhược mím chặt môi, cô đã không thể phát ra thanh âm, mở miệng không nói được, vẫn không chịu há miệng.
Cứ giằng co như thế, đây là dịch dinh dưỡng Tề Thịnh Quang mang về từ bệnh viện, nhưng tình huống của cô vô cùng kém, nếu tiếp tục đòi tuyệt thực, cơ thể sẽ không chịu nổi.
Nâng muỗng nửa ngày, Thanh Nhược không có bất kì phản ứng nào, Tề Thịnh Quang buồn rầu nhíu nhíu mày, bỏ muỗng lại vào chén, lấy khăn tay xoa xoa miệng cô, điểm điểm ngón trỏ lên đôi môi khô ráo của cô, "Thanh Nhược, nếu em cứ không ăn như vậy, tôi chỉ có thể dùng miệng đút em."
Trong đôi mắt lạnh nhạt của Thanh Nhược trào lên sự ghê tởm, bắt đầu nôn khan.
Tề Thịnh Quang nửa ôm cô, vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, tiếp tục đút, mắt hơi híp lại, không thấy rõ cảm xúc bên trong, "Ăn đi."
Thanh Nhược há miệng, yết hầu đau như bị lửa đốt, khi nuốt còn cảm thấy như bị bạo lực xé rách.
Tề Thịnh Quang từng muỗng từng muỗng đút cô, kiên nhẫn đợi cô nuốt xuống, trán cô rịn mồ hôi, hắn dùng khăn tay mềm nhẹ nhàng lau.
Giữa chừng thay một bình nước khác, Tề Thịnh Quang rửa tay xong lại tiếp tục tới đút cô.
Kéo chăn đắp kĩ cho cô, xoa xoa hai má cô, "Nghỉ ngơi thật tốt."
Hắn ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.
Chu Ngữ Hòa đã sắp ngủ trên sô pha, Tề Thịnh Quang đột nhiên xuất hiện khiến cô giật nảy mình, suýt nữa đã thét lên.
Tề Thịnh Quang ra dấu im lặng, khóe mắt cong cong, nhẹ giọng lên tiếng, "Cô ấy đang nghỉ ngơi."
Chu Ngữ Hòa che miệng gật gật đầu, hắn nói chuyện rất nhỏ, dù biết phòng này cách âm, Chu Ngữ Hòa vẫn theo bản năng nhỏ giọng, "Anh ăn cơm chưa?"
Tề Thịnh Quang hơi ngây ra một lúc, sau đó gật gật đầu.
Chẳng qua tất nhiên là nói dối, Chu Ngữ Hòa cắn môi, mở miệng thử hỏi, "Em làm cơm đem qua, hay là anh ăn một chút?"
Hắn cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn nhìn xung quanh cô, không thấy hộp giữ ấm hay gì đó linh tinh, Chu Ngữ Hòa có chút thẹn thùng, chỉ chỉ cửa, "Bỏ ngoài kia ạ."
"Ừm." Hắn gật gật đầu, "Chúng ta xuống dưới ngồi đi, ở dưới có phòng tiếp khách."
Chung quy hắn mới là chủ nhà, Chu Ngữ Hòa gật gật đầu cùng đứng lên.
Có lẽ là đói lâu, động tác của Tề Thịnh Quang tuy nhã nhặn, nhưng tốc độ lại không hề chậm, Chu Ngữ Hòa vốn làm phần cho hai người, toàn bộ bị một mình hắn ăn hết.
Hắn dùng khăn tay lau sạch sẽ miệng và tay, vừa thu dọn hộp giữ ấm vừa nói, "Chuyện lúc trước thật sự làm phiền em rồi, cô ấy sợ hãi, gần đây thân thể lại rất yếu, qua một thời gian nữa khá lên thì thật cảm ơn em."
Chu Ngữ Hòa cười xua tay, "Không cần không cần đâu ạ, chẳng qua chắc chắn là phải gặp mặt, em muốn gặp cô ấy lâu lắm rồi."
Ánh mắt Tề Thịnh Quang lộ ra màu sắc ấm áp, gật gật đầu, "Được, nếu có cơ hội."
Tề Thịnh Quang canh thời gian, lúc đi lên thì bình nước cuối cùng hôm nay vừa vặn nấu xong.
Bên trong nước thuốc có thành phần thuốc ngủ, bây giờ cô đang ngủ.
Động tác của hắn rất nhẹ, thu dọn cho cô, rót một bình nước khác, không hề đánh thức cô.
Cạnh giường có ghế dựa, là do gần đây Tề Thịnh Quang đem tới, trong các ngăn tủ đều có ảnh chụp, hắn ngồi trên ghế xem ảnh, chờ cô thức dậy.
Thanh Nhược mờ mịt trở mình, Tề Thịnh Quang buông đồ vật trong tay ra, đứng lên đi qua bế cô, trong phòng có buồng vệ sinh, mấy ngày nay hắn đã luyện được vô cùng thành thục hết toàn bộ động tác và tư thế.
Thanh Nhược giống hệt một con rối gỗ, hắn dùng dược vật đốt hỏng cổ họng cô, mỗi ngày tiêm dịch dinh dưỡng, bên trong có thuốc ngủ và thành phần dược vật khiến thân thể vô lực, ăn cơm đi vệ sinh, đều là một tay hắn phụ trách.
Tháng này trong studio không đổi ảnh chụp, Chu Chí Hòa có chút kỳ quái, hỏi Chu Ngữ Hòa nguyên nhân.
Chu Ngữ Hòa nói Tề Thịnh Quang đang chăm sóc người, không có thời gian.
Chăm sóc người, không có thời gian.
Với thu nhập hiện tại của Tề Thịnh Quang, muốn thuê mười hộ sĩ cũng không phải là việc khó, cho nên nếu nói chăm sóc người, không có thời gian, chỉ có thể là tự mình chăm sóc.
Chu Chí Hòa nhíu nhíu mày, không nói với Chu Ngữ Hòa chuyện Tề Thịnh Quang có chứng sạch sẽ, chỉ là như tám chuyện mà hỏi xem là như thế nào.
"Lần trước Thịnh Quang gọi điện thoại cho em lúc ở bệnh viện, anh ấy đi hóng gió, cứu được một người con gái, thiếu chút nữa là bị xâm hại, bởi vì phản kháng nên bị đánh, cả anh ấy cũng bị thương."
Chu Ngữ Hòa dừng một chút, "Hai người bị tình nghi, hình như là uống rượu, trong con hẻm nhỏ bắt gặp cô gái kia, kết quả bên phía cảnh sát đưa ra là do nhất thời nổi lên ý định phạm tội."
Ngữ khí của cô hơi phiền muộn lại cảm thấy an ủi, "Anh ấy tám phần là thích cô gái kia, gần đây cô ấy lúc nào cũng được ở cạnh anh ấy để tiện chăm sóc, chỉ là chịu kinh hoảng, em đi hai ba lần cũng chưa được gặp mặt."
Chu Chí Hòa gật gật đầu, xem như đã nghe, "Anh hùng cứu mĩ nhân nha ~"
Chu Ngữ Hòa cười rộ lên, "Ai nói là không thể chứ, không ngờ ra ngoài anh ấy lại dữ như vậy, người ta có dao còn dám xông lên."
Chu Chí Hòa cũng cười, "Đàn ông lúc đối mặt với người con gái mình quan tâm thì cô ấy là Thượng Đế, muốn gì được nấy."
Quan tâm. Chu Ngữ Hòa khựng lại, nhớ tới ngày hôm đó Tề Thịnh Quang cho dù bản thân bị đói cũng chỉ lo nấu cháo cho cô ấy, quan tâm sao? Anh ấy cũng có người mình quan tâm sao?
Chu Ngữ Hòa cười cười, như vậy thì còn gì tốt bằng.
Chu Ngữ Hòa tự mình chào hỏi với bên phía cục cảnh sát, án kiện chuyển từ cục cảnh sát đến viện kiểm sát lại tới viện hành pháp, liên quan đến xâm hại và tra tấn, trình tự vốn dĩ ít nhất phải sáu tháng, chỉ mới hai tháng đã kết án. Hai tên tội phạm còn có tiền án, thêm việc lần này có Chu Ngữ Hòa thúc đẩy, bị phán án rất nặng.
Chu Ngữ Hòa là người đầu tiên biết kết quả, gọi điện thoại cho Tề Thịnh Quang, hình như hắn đang giặt đồ, tiếng nước rất lớn, một lát sau thì tắt nước đi đến cạnh cửa sổ.
Chu Ngữ Hòa thông báo kết quả, đầu dây bên kia truyền tới tiếng gió vun vút, hắn cười thật chân thành, "Ừ, tôi sẽ nói với cô ấy, cảm ơn em."
Chu Ngữ Hòa hơi mím môi, đáng nhẽ là chuyện riêng của người ta, nhưng cuối cùng vẫn hỏi nhiều một câu, "Thân thể cô ấy đã tốt hơn chưa ạ?"
Tề Thịnh Quang trầm mặc một lúc, giọng hơi thấp xuống, "Cũng tạm ổn."
Chuyện như vậy, đối với con gái mà nói, vết thương thể xác rất dễ khỏi, khó chữa lành chính là, trong lòng. Chu Ngữ Hòa vờ thoải mái cười cười, "Hay là ngày kia em đến dẫn cô ấy ra ngoài giải sầu, chắc là đi mua sắm gì đó, nhìn thấy thứ mình thích là sẽ có động lực hơn?"
Tề Thịnh Quang đứng bên cửa sổ, cửa buồng vệ sinh đang mở, hắn chỉ cần quay đầu một cái là sẽ trông thấy người đang ngủ yên trên giường.
Gầy đi rất nhiều, cũng trắng lên rất nhiều.
Tựa vào gối đầu, chỉ lộ ra nửa bên mặt, mái tóc xõa tung, lại che hơn phân nửa khiến gương mặt mơ hồ.
Cô tái nhợt như một tờ giấy màu da xen lẫn màu đen hỗn loạn của tóc, bên cạnh cái gối vàng nhạt của hắn, trong lòng Tề Thịnh Quang chỉ có một suy nghĩ.
"Ừm? Thịnh Quang?"
Chu Ngữ Hòa đợi lâu không nghe được câu trả lời, nghi hoặc lên tiếng.
Đầu óc bị kéo quay trở về, Tề Thịnh Quang không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, giọng nói vẫn ôn hòa, "Ừ, được, để tôi xem dự báo thời tiết, tìm một ngày đẹp trời lại gọi cho em."
"Vâng."
Hắn đã gấp gáp cúp điện thoại.
Vừa nãy hắn đang giặt đồ, tay vẫn còn dính bọt, thuận tay quăng điện thoại lên bàn, Tề Thịnh Quang nín thở đi đến cạnh giường cầm lấy máy ảnh của hắn, thong thả quỳ xuống bên mép giường, phóng to màn ảnh.
Hình ảnh cô dần dần tới gần trở nên rõ ràng hơn, lông mi thật dài, vẫn đang say ngủ, không hề nhúc nhích, hô hấp rất nhẹ rất ngắn, từng sợi tóc xung quanh chóp mũi cũng thật mềm mại.
Tề Thịnh Quang tắt tiếng của máy ảnh, tắt đèn flash, từng tấm ảnh chậm rãi lưu vào máy.
Bên trong màn ảnh, lông mi cô hơi run rẩy, biên độ rất nhỏ, nhưng vẫn giống như cánh bướm đang nhẹ nhàng phe phẩy.
Hắn không nỡ dời ánh mắt, cho đến tận khi cô hoàn toàn thức giấc, ánh mắt nhìn hắn, không có chán ghét nữa, cũng không có sợ hãi nữa, chỉ có trống rỗng.
Dường như là do kinh hoàng và khủng hoảng quá độ, hắn lại dùng quá nhiều thuốc với cô, trạng thái nhiều ngày nay của cô là mê man, lúc thức dậy cũng chỉ thỉnh thoảng mới tỉnh táo, thời gian còn lại đều là mờ mịt trống rỗng.
Tề Thịnh Quang khẽ thở dài, đứng lên cẩn thận cất máy ảnh, trở lại giường cọ cọ vào mũi cô.
Tay hắn đã chạm qua nước lạnh, hoàn toàn đối lập với nhiệt độ cơ thể cô.
Tầm mắt rỗng tuếch của cô hình như bị nhiệt độ thấp lay động, quay đầu nhìn qua.
Đôi mắt vừa tỉnh ngủ có chút nặng nề, bên trong đồng tử đen nhánh lại là trạng thái mông lung, tương phản cực đại.
Cô luôn là như thế, ánh mắt của cô, có thể thấy được hai thái cực rất khác, lại chẳng hề có chút mâu thuẫn nào.
Tề Thịnh Quang nhẹ nhàng mỉm cười, khom lưng, tay chống cạnh người cô, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với cô, "Ngoan, cười một cái."
Cười một cái, cô không hiểu, chẳng qua vẻ ngoài của hắn quá đẹp mắt, nụ cười quá ấm áp, cô nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, há miệng không phát ra bất kì thanh âm nào, cổ họng phát ra tiếng hô hô như gió luồng.
Nụ cười bên khóe miệng Tề Thịnh Quang ngày càng đậm, chậm rãi nghiêng người sát lại gần, cô không tránh né, chỉ dùng ánh mắt thật sáng trong nhìn hắn, yên lặng chớp chớp.
Khi giữa hai gò má chỉ còn cách một nắm tay, Tề Thịnh Quang khẽ nheo mắt, thở ra một hơi.
Môi cô hơi hé mở, một hơi của hắn, vào miệng cô một nửa.
Mặt nhăn lại, cô không thoải mái.
Tề Thịnh Quang biết, tình huống có không khí đột nhiên tràn vào khoang miệng như thế là vô cùng không thoải mái.
Hắn lại áp sát vào, tiếp tục hà hơi.
Cô không hề tránh đi, mặt mũi càng ngày càng nhăn lại, mắt đỏ lên, phù, nước mắt trào ra.
Trừ trống rỗng, còn có sự tủi thân bất chợt, bởi vì cô có lẽ cũng chẳng biết tủi thân là gì, sự ngây thơ thuần khiết đến cực hạn như vậy, xuất hiện trên một người trưởng thành, thực sự có ma lực khiến người ta sa vào điên cuồng.
Hắn dừng lại phía trên cách cô một đoạn, bình tĩnh nhìn cô.
Trong đầu kêu gào máy ảnh, kêu gào phải chụp lại ánh mắt của cô.
Nhưng mà thân thể lại không nhúc nhích.
**
Tôi.
--- 🍀 ---
Ta thiệt sự là không hiểu ổng đang nghĩ gì luôn .-.
🎵 Em Cứ Nghĩ - Từ Vi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro