Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tề Thịnh Quang (2)

Phía dưới nhà máy bỏ hoang Kinh Giao.

Bốn phía đều là lan can sắt, lạnh lẽo, cứng ngắc.

Ánh sáng lờ nhờ, trong không khí thoảng mùi ẩm mốc.

Trước cửa có ba con chó sói thật to, răng nanh bén nhọn, vẻ mặt hung tợn. Chỉ khi thấy Tề Thịnh Quang mới có thể vẫy đuôi, ngoan ngoãn tiến lên nghênh đón chủ nhân của chúng, hoặc tránh xuống phía sau cánh cửa sắt mà chúng đang bảo vệ.

Tề Thịnh Quang mặc áo lông trắng cao cổ, bên ngoài là áo khoác màu nâu mới tinh, cầm trong tay chiếc chìa khóa hơi ố vàng, nhấc chân nhẹ nhàng chạm chạm ba chú chó xem như chào hỏi, mở cửa sắt ra.

Lạch xạch, tiếng đẩy cửa sắt vang lên, quẩn quanh vọng lại trong tầng hầm.

Lọt vào trong tầm mắt là một không gian rất lớn, đủ loại ảnh chụp với mọi tư thế được chất đầy, toàn là nhạc dạo trắng đen, tất cả đều là một nam một nữ lọt vào ống kính, không thấy mặt, chỉ có đủ loại động tác, bày ra hai dáng người rất đẹp cùng thứ dục vọng nguyên thủy nhất.

Hắn đi về phía căn phòng thứ ba của số một, số hai, số ba và Thanh Nhược.

Vốn dĩ Thanh Nhược phải được gọi là số bốn, bởi vì cô là người mới nhất mà Tề Thịnh Quang mới đưa vào, chỉ là do cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận việc làm, nên tạm thời không gọi theo số.

Cô ngồi cuộn mình trên chiếc giường bề bộn, tóc rối tung, vẻ mặt dại ra, hai tay siết chặt chân mình, hệt như một chú rối gỗ mất đi linh hồn.

Số một ngồi phía sau, trong tay cầm lược và thun, chuẩn bị buộc tóc cho cô.

Tề Thịnh Quang mở ra cánh cửa sắt cuối cùng, bước vào phòng, vẻ mặt của số hai và số ba đang ngồi hút thuốc trên sô pha hiện lên vài tia vui sướng, xen lẫn sự lạnh lùng trên gương mặt là một độ cong vặn vẹo, "Thịnh Quang."

Hai người lên tiếng, trong ánh mắt dịu dàng của Tề Thịnh Quang lúc này lại là sự lạnh băng khiến người ta không rét mà run, dừng trên người Thanh Nhược một chút, rồi sau đó quay về trên người số hai và số ba, cánh tay hắn chống lên cửa sắt, trong tay là một chùm chìa khóa cổ xưa.

Khóe miệng hắn nhấp một chút, như tự hỏi lại như chỉ là một động tác đơn giản, nâng tay chỉ chỉ số hai, "Đi ra."

Trong mắt số hai, có chờ mong, có sợ hãi, nhiều hơn cả là, cảm giác máu tanh không có nhân tính của dã thú.

Tầng hầm ngầm rất lớn, rất trống trải, kết nối với nhau đều là cửa sắt.

Số hai ra khỏi cửa, Tề Thịnh Quang khóa cửa sắt lại một lần nữa, Thanh Nhược run rẩy tự ôm chặt lấy mình.

Số một từ phía sau bước tới, không nói một lời chải đầu cho cô, động tác kiên nhẫn mà cẩn thận, không lâu sau, phòng cách vách vang lên giọng nữ như đau khổ như vui thích, tiếp theo là giọng nam gầm nhẹ, máy ảnh phát ra tiếng tách tách tách, thỉnh thoảng có ánh sáng trắng chợt lóe lên vách tường.

Nhiệt độ rất thấp, trên tường dường như có một tầng hơi nước, Thanh Nhược lùi ra sau, lắc đầu bịt tai mình, không muốn nghe thấy bất kì thanh âm nào.

Số một đang chải suôn tóc cho cô bị làm loạn, không tức giận, cũng không mất kiên nhẫn, tiếp tục chải đầu, giọng nói rất nhẹ, không hề có chút tình cảm, "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cô sẽ chết." Không phải là khuyên bảo, cũng không phải là an ủi.

Lúc số hai trở về thì đã rất muộn, số một và số ba đã ngủ, Thanh Nhược còn cuộn mình trên giường.

Tề Thịnh Quang mở cửa sắt ra, số hai sắc mặt tái nhợt, trong mắt có sự điên cuồng và vui thích nhất thời, đi đứng không vững, vài lần suýt nữa ngã sấp mặt, Tề Thịnh Quang chỉ đứng đó nhìn cô ta, rồi sau đó đóng cửa sắt.

Thanh Nhược ngẩng đầu, đôi mắt đã mấy ngày không được nghỉ ngơi đầy tơ máu, bên trong là nỗi tuyệt vọng, đau khổ, sợ hãi, và, sự chờ đợi mơ hồ.

Những cảm xúc ấy xen lẫn trong đôi đồng tử của cô, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Tề Thịnh Quang vừa muốn xoay người lại dừng bước, cửa sắt một lần nữa bị đẩy ra, hắn ngoắc tay với cô, "Qua đây."

Trong đôi mắt ôn hòa ẩn chứa một cơn bão tuyết âm trầm khủng bố.

Thanh Nhược đơ ra, cả người cứng ngắc như một khối băng, căn bản là không động đậy.

Hắn hơi mím môi, đẩy mạnh cánh cửa sắt đang mở một nửa, sải nhanh vài bước qua, kinh động đến ba người kia, Tề Thịnh Quang vừa đi vừa rút găng tay trắng trong túi áo khoác đeo vào, đến cạnh Thanh Nhược giật mạnh cánh tay cô kéo ra ngoài, cô không mang giày, đập vào cạnh giường bằng thiết, dẫm trên mặt đất lạnh băng, nhưng lại không có bất cứ phản ứng nào, cơ thể đã cứng đờ đến chết lặng.

Ba người khác nhìn cô bị lôi đi, ánh mắt không vui không buồn, cửa sắt đóng lại, họ nằm xuống, tiếp tục ngủ.

Lướt qua một dãy phòng trống là căn phòng chuyên dụng của Tề Thịnh Quang, bên trong có vô số ảnh chụp, trưng bày rất nhiều cúp, có cả máy ảnh bảo bối đặt trong hộp thủy tinh của hắn.

Trong phòng có một chiếc ghế bằng thiết, như cái chuyên dùng trong ngục giam, Thanh Nhược bị Tề Thịnh Quang ấn xuống ghế, tay chân đều bị khống chế, hắn kéo tóc để cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thoáng qua ánh mắt cô rồi xoay người, động tác có chút kích động bắt đầu tìm máy ảnh trong hộp thủy tinh.

Trong lúc đó đẩy ngã vài khung hình cũng cố gắng không dựng lên.

Ánh sáng trong phòng rất tốt, Tề Thịnh Quang bước tới đối diện cô, cầm máy ảnh, giọng nói ôn hòa ẩn chứa sự điên cuồng, khiến người khác có ảo giác được nhẹ nhàng dỗ dành, "Thanh Nhược, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt như vừa rồi nhìn tôi."

Ánh mắt cô, tuyệt vọng, ùn ùn kéo đến, ép tới làm cho người ta gần như không kịp thở.

Tề Thịnh Quang hưng phấn đến nỗi cánh tay cũng run run, cầm không chắc máy ảnh.

Tiếng tách tách tách vang lên.

Thế nhưng, ánh mắt cô lại thay đổi, tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, đã không còn sự chờ đợi và hi vọng mong manh như lúc nãy nữa.

Tề Thịnh Quang đặt máy ảnh lên ngăn tủ phía sau, đi đến trước mặt cô, đôi tay mang găng trắng giữ lấy hai gò má cô, ánh mắt và vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu thành kính như tín đồ đang cầu nguyện, "Thanh Nhược, ngoan ngoãn không được hay sao, ánh mắt như vừa rồi, chờ mong không được hay sao?"

Gương mặt vô cùng tuấn tú của hắn gần trong gang tấc, lời nói dịu dàng dỗ dành, đôi mắt mấy ngày nay gần như đã không còn nước mắt của Thanh Nhược bỗng tràn ra một giọt lệ, lóng lánh trong suốt.

Cả người Tề Thịnh Quang đều run lên, ánh đèn flash liên tục không ngừng nghỉ gần như khiến cho căn phòng lờ mờ trở nên sáng choang.

Hắn không biết mệt mỏi, giày vò đến sau nửa đêm cũng không thèm để ý đến Thanh Nhược đang còn ngồi trên ghế, thản nhiên cắm đầu vào trong đống ảnh vừa mới chụp.

"Tề Thịnh Quang......" Cuối cùng hắn cũng dừng lại, Thanh Nhược mở miệng gọi hắn.

Cổ họng khô khốc thoảng mùi máu tươi, vừa nói đã phát đau. Ba chữ gian nan cất ra.

Ánh mắt dịu dàng của Tề Thịnh Quang nhìn qua, hắn ngồi phía sau bàn, trước mặt là thành quả bận rộn cả một đêm, cả người toát ra ánh sáng ấm áp tựa như có thể giáo độ khắp chúng sinh.

"Thả tôi về, có được không?" Một câu, đã tiêu hết toàn bộ khí lực của cô.

Tề Thịnh Quang không nói gì, chỉ đi tới mở dụng cụ kiềm chế cô ra, đưa cô đến ngồi trong một căn phòng khác.

Nơi này ngập ngụa một thứ mùi ghê tởm, cạnh đó có một căn phòng nhỏ, vị trí rất tốt, có thể nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng trong phòng lớn. Phòng nhỏ có giá để máy ảnh, cả vài bức hình hắn chụp.

Tề Thịnh Quang đưa cô vào đó, ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau, số ba vào phòng lớn, Tề Thịnh Quang lại đi ra ngoài.

Cô ta bắt đầu cởi quần áo của mình, áo khoác dài, áo lông, cuối cùng khi chỉ còn lại đồ lót, Tề Thịnh Quang dẫn theo một người đàn ông quay lại.

Dáng người số ba rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dù cho không cười cũng là một mỹ nhân.

Người đàn ông mà Tề Thịnh Quang mang về có chiều cao không chênh lệch lắm so với hắn, một mét tám mươi mấy, vẻ ngoài thanh tú, có chút khí chất thư sinh.

Tề Thịnh Quang đóng cửa phòng lại, người đàn ông đi tới ôm lấy số ba, hai người bắt đầu hôn nhau, phía sau họ có giường, còn cả đủ loại dụng cụ, không khí dần trở nên kỳ quái.

Tề Thịnh Quang bước vào phòng nhỏ, đến bên cạnh bắt buộc cô ngẩng đầu nhìn một nam một nữ bên ngoài.

Họ đang giao hợp, có vui sướng có đau khổ, càng chơi càng điên.

Thanh Nhược có cảm giác ghê tởm đến buồn nôn, Tề Thịnh Quang kéo tóc cô, ánh mắt vô cảm, giọng nói vững vàng, "Cố gắng học hỏi."

Thanh Nhược bắt đầu nôn mửa, hắn buông tay, đi thẳng ra khỏi phòng.

Thanh Nhược không biết một nam một nữ bên ngoài dừng lại từ khi nào, nôn đến gần như muốn ngất đi, Tề Thịnh Quang bước vào, trong phòng đã không còn người, giẻ lau, thùng nước, hắn cầm đến toàn bộ công cụ vệ sinh, đặt bên chân cô, dắt theo một con chó sói đang nhỏ dãi nhìn cô, "Dọn dẹp sạch sẽ."

Cô không nói nên lời, lùi lại lấy giẻ lau, nước trong thùng lạnh căm căm, nhưng cô đã không thể cảm giác được, sự tuyệt vọng và sợ hãi cực đại bao phủ, cả người như chìm sâu vào trong một vực xoáy tối đen, không có điểm cuối cùng, không có cách thoát ra.

Dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn trên mặt đất, Thanh Nhược bị dẫn về căn phòng lúc đầu, số một đang sắp xếp quần áo, số hai và số ba thì lựa chọn đồ mới, Thanh Nhược cố gắng điều khiển tay chân lạnh cóng, kéo chăn lên hết đỉnh đầu.

Đắp cái chăn ẩm mốc vương mùi vị người khác, cô ngủ.

Giấc ngủ rất sâu, dưới tầng hầm không thể phân biệt được ngày đêm, lúc đang ngủ hình như số một đút cho cô thứ gì đó, khi Thanh Nhược thức dậy thì số một đang bưng đồ ăn từ phòng bếp nhỏ lên bàn.

Cô nằm trên giường, số hai và số ba đã nhanh chóng ngồi vào ghế bắt đầu ăn cơm, số một giương mắt nhìn cô, đặt thêm một bộ bát đũa, "Nếu không muốn đói chết thì cô nên ăn chút gì đi."

Thanh Nhược xuống giường, nhìn các loại thức ăn thịt thà nấu thành một nồi, cảm giác ghê tởm lại dâng lên, gắp thử một chút, dạ dày trống rỗng nhiều ngày cho cô phản ứng trực tiếp, cô bắt đầu giành ăn cùng ba người kia, ăn đến dầu mỡ đầy mặt.

Số một rửa chén xong thì đi ra, lấy một bộ quần áo và khăn mặt từ trong cái tủ cực lớn đưa cho cô, "Đi tắm rửa đi."

Thanh Nhược từ chối.

Sau đó Tề Thịnh Quang không hề xuất hiện một thời gian thật dài, có một cái ống dẫn, không biết từ nơi nào dẫn xuống phòng bếp, mỗi ngày đều có rau củ tươi mới và các loại thịt truyền xuống.

Số một nấu cơm, số một rửa rau rửa chén, cô là người có diện mạo bình thường nhất trong bốn người.

Trong phòng này không cần trò chuyện, có thuốc lá có rượu, số hai và số ba những lúc không ngủ được hoặc không muốn ngủ thì sẽ hút thuốc uống rượu, bật nhạc cực lớn, dưới ánh sáng mờ mờ, hai người cầm chai rượu cười đùa uốn éo thân thể trong sương khói lượn lờ.

Thanh Nhược vừa tắm xong đi ra, số một chờ ở cửa, đưa cho cô một viên thuốc, cô không nhận, số một nhét vào tay cô, "Anh ta sẽ không vì cô đẹp mắt mà nương tay đâu."

Tay Thanh Nhược run lên, suýt nữa đã làm rơi quần áo, cuối cùng cũng nắm chặt lấy viên thuốc.

Số hai và số ba bật nhạc ở mức lớn nhất, số một đi vào tắm rửa, Thanh Nhược ngồi xổm trước cửa phòng tắm, nơi này là chỗ mà âm nhạc nhỏ nhất trong nhà giam.

Thanh Nhược mở miệng hỏi số một, "Cô đã ở đây bao lâu?"

Bên trong chỉ có tiếng nước, không có âm thanh nào khác.

Đến khi Thanh Nhược cho rằng cô sẽ không nhận được câu trả lời thì giọng nói bình tĩnh của số một lại truyền đến, "Quên rồi."

Thanh Nhược không tiếp tục đặt câu hỏi, ngồi cạnh cửa, số một mở cửa ra, kéo kéo khóe miệng, "Tôi là người đầu tiên đến."

Thanh Nhược ngửa đầu nhìn cô, mái tóc còn đang nhỏ nước được buộc lên, một tay cầm khăn mặt, một tay chống cửa, đứng ngược sáng, hơi nước bốc lên mờ mờ.

"Số hai là người đến thứ hai ư?"

Số một nở nụ cười, gương mặt luôn luôn bình tĩnh đến gần như vô cảm thế mà lại hơi mang theo ý cười, còn có chút hoạt bát nghiêng nghiêng đầu, "Không phải đâu, tôi cũng quên cô ta là người thứ mấy rồi, chỉ là những người trước cô ta đã chết."

Giọng điệu tùy ý đến vân đạm phong khinh*.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhè nhẹ mây hờ hững trôi.

Thanh Nhược cúi đầu.

Số một nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, kéo kéo khóe miệng đi lướt qua.

Không khí nóng hầm hập trong phòng tắm dần lạnh xuống, tiếng nhạc cũng đã tắt, mùi thuốc lá và mùi rượu lại càng ngày càng nặng.

Tề Thịnh Quang lại xuất hiện một lần nữa, đeo găng tay trắng mở cửa ra, tay cầm một cái túi lớn, đặt lên trên bàn.

Mỹ phẩm được đóng gói lộ ra, có rất nhiều nhãn hiệu quốc tế mà Thanh Nhược vốn dĩ chỉ từng được nghe nói qua, bị tùy tiện ném ở trên bàn.

Số hai và số ba vẻ mặt vui sướng bắt đầu chia phần, hắn vòng qua bàn, kéo lấy cánh tay Thanh Nhược.

Vẫn là căn phòng đó, tiết trời dường như đã ấm lên, ánh sáng trong phòng tốt hơn so với lần trước một chút.

Không có ai khác, chỉ có Thanh Nhược và Tề Thịnh Quang, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều đeo găng tay, trói Thanh Nhược lại bằng dây thừng, tra tấn bằng đạo cụ một lúc, cho dù Thanh Nhược khóc lóc hay cầu xin tha thứ cũng đều vô dụng.

Suốt buổi, ánh mắt Tề Thịnh Quang không hề có một tia thay đổi, lúc nào cũng ôn hòa như một pho tượng Phật.

Hắn nâng máy, chụp rất nhiều ảnh.

Cảm giác của nửa người dưới dần dần biến mất, Thanh Nhược dùng móng tay bấu mình đến ra máu, đụng đến viên thuốc số một cho nàng trong túi áo, đầu óc đầy mơ hồ nhét vào trong miệng.

Giọng cô từ từ biến đổi.

Tề Thịnh Quang dừng động tác, cô nằm trên giường, làn da trắng nõn hình thành sự đối lập hoàn toàn với những vệt máu vương vãi xung quanh.

Đôi mắt hơi đỏ lên mang theo cái lạnh băng điên cuồng, nhưng hiện tại lại dần dâng lên sắc thái vui thích.

Thật sự là, đẹp mắt.

Cô có ngũ quan tuyệt mĩ, Tề Thịnh Quang gặp được cô ở siêu thị, cô là nhân viên bán hàng, trong nhà chỉ có một người cha già cả đãng trí, ngây thơ dễ lừa, lại không có gia cảnh đặc biệt gì, có thể xuống tay.

Rất dễ dàng bị hắn đưa đến đây, hơn nữa còn chắc chắn, sẽ không gặp phải bất cứ phiền toái nào.

Tề Thịnh Quang tiến lên, cách lớp găng tay khẽ vuốt hai má cô.

Ý thức cô đã mông lung mơ hồ, nhúc nhích người khiến tóc tản ra, mấy tháng đã qua, tóc cô lại dài không ít, nửa che khuất làn da mềm mại của cô.

Ánh mắt Tề Thịnh Quang dịu dàng, nhẹ nhàng lên tiếng gọi cô, "Thanh Nhược, sao cô có thể đẹp mắt như vậy chứ?" Có chút nghi vấn, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Tôi rất thích."

Thanh Nhược không thể đáp lời, trong lúc quay đầu thì miệng đụng phải ngón tay hắn, hô hấp cực nóng của cô lan tỏa trên lớp găng tay, nửa ngón tay của hắn đều cảm giác được hơi thở ẩm ướt ấm áp.

Tề Thịnh Quang đứng lên, vứt găng tay ra, trở về căn phòng chuyên dụng của hắn rửa tay, dùng dung dịch sát trùng, rửa mấy lần mới quay lại.

Không biết là tra tấn hay hành hạ, cuối cùng Thanh Nhược cũng lịm đi.

**

Bẩn.


--- 🍀 ---

Các nàng có gì muốn nói không? Chứ ta là khô lời ròi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro