Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lương Kha (Ngoại truyện)

🍀 Chương 51 🍀 Đong đầy sự yêu chiều muốn dành cho bạn.

Trong khi mọi thành viên của binh đoàn đánh thuê đều hung tàn có tiếng, thì nó có một cái tên vô cùng văn nhã, "Sương Sớm".

Cái tên nào được báo lên trong các cuộc họp căn cứ hoặc hội nghị binh đoàn cũng không Rồng thì Hổ, khí thế mạnh mẽ oai phong, cái tên "Sương Sớm" đặt trong đó chẳng khác nào chú dê non giữa bầy sói hoang.

Hiển nhiên, đây là một chú dê non ăn thịt sói.

Tiểu Địch dẫn cháu gái đi mở đại hội binh đoàn đánh thuê. Mạt thế đã bảy năm, khu vực nên xử lí đã sắp được xử lí hết, tinh hạch trở thành căn nguyên phát nguồn năng lượng mới, thúc đẩy thế giới phát triển theo phương hướng năng lượng ít – hiệu suất cao, động thực vật hiện nay cũng đã có hoàn cảnh sống vô cùng tốt. Bước phát triển cơ bản kế tiếp của xã hội chính là hướng tới điều mà nhân loại đã từng huyễn tưởng rất nhiều năm trước – khám phá vũ trụ.

Cháu gái nhỏ có dị năng phục chế, cho một viên kẹo là cô bé có thể chuyển hóa các nguyên tử trong không khí làm ra một đống kẹo. Tiểu Địch cứ phải chú ý cái tay nhỏ giấu trong túi của cô bé, không để nó ăn kẹo suốt.

Người phụ trách đứng trên đài chủ trì hội nghị lưu loát nói một tràng. Những người ngồi hàng đầu phía dưới đều không mấy hứng thú, chỉ có đại biểu của các tiểu binh đoàn ngồi sau là kích động đến đỏ cả mắt, chỉ mong được lập tức xắn tay áo ra đi vì cống hiến cho nhân loại.

Tiểu Địch ngồi ở hàng đầu tiên, vị trí bên cạnh là bên phụ trách cố ý dành cho cháu gái nhỏ, phụ tá ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng ghi lại vài câu phát biểu không vô nghĩa.

Đang kể chuyện được một nửa thì người phụ trách nhờ cậu lên đài phát biểu, dù gì vẫn nên góp mặt cho người ta thấy. Tiểu Địch cười nhạo trong bụng, trấn an cháu gái nhỏ rồi bước lên. Trong tiếng vỗ tay như sấm, cậu hơi cúi người chào, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu.

Tiểu Địch nói vài câu hình thức, vừa định ưu nhã cảm ơn rồi xuống đài thì người phụ trách đứng cạnh đã không kiềm nổi, "Xin hỏi một chút, gần đây Lương tiên sinh có thời gian không ạ?"

Lương tiên sinh? Tiểu Địch nhìn vô số cặp mắt lập lòe như sói đói phía dưới, ngữ điệu vững vàng, "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là không rồi, vì hình như phu nhân chúng tôi lại mang thai."

"......"

Từ "lại" này thật khiến người ta tiều tụy.

Bảy năm ba đứa, hai người còn muốn thế nào nữa hả, nghe bảo xác suất thụ thai của dị năng giả rất thấp mà? Bọn tôi nhổ vào.

Cô nhóc vừa rồi nghiêm túc nghe chuyện xưa mắt sáng long lanh nhìn cậu, quên cả kẹo trong túi. Cậu vừa ngồi xuống liền kéo tay áo cậu, bò hẳn lên đùi người ta ngồi, "Cậu nhỏ, sau đó thì sao? Sau đó bố Lương và mẹ Tiểu Nhược làm sao đến với nhau?"

Tiểu Địch buồn cười nhìn gương mặt tròn trịa của cô bé. Chẳng nhẽ nói với nó, sau đó thì bố Lương và mẹ Tiểu Nhược kính yêu của nó trực tiếp đóng cửa phòng, bố Lương rủ rê mẹ Tiểu Nhược đa dạng 360 độ mà ngủ, sau đó ở bên nhau?

Bỏ đi, Hứa Tư Ngữ bây giờ hung dữ lắm, bà điên đó mà biết cậu truyền thụ tư tưởng như vậy cho cục cưng của bả thì sẽ tùng xẻo cậu mất.

"Sau đó hả ~" Tiểu Địch xoa xoa đầu cô nhóc, "Sau đó thì đoàn trưởng cầu hôn phu nhân nè, hai người kết hôn, trở thành vợ chồng, đương nhiên sẽ ở bên nhau."

Cô nhóc nghe không hiểu, nhưng chẳng sao cả, dù sao nghe chuyện của Lương Kha và Thanh Nhược một trăm lần nó vẫn thấy hứng thú.

Thành phố C là do Lương Kha sau này dẫn binh đoàn đánh thuê quay về dọn sạch. Thành viên Sương Sớm còn muốn hung tàn hơn cả tang thi, họ chỉ mất bốn tháng để xử xong một thành phố hoàn toàn bị tang thi xâm chiếm.

Bệnh viện tư nhân Lương thị trước kia giờ trở thành cứ điểm của Sương Sớm. Tên bệnh viện đã được dỡ xuống, trên tòa nhà cao lớn nguy nga chỉ còn một chữ, "Lương". Kiêu ngạo đến tột đỉnh.

Ba cậu con trai tựa ba cái đầu nhỏ vào mép giường, đôi mắt tròn xoe long lanh đăm đăm nhìn bụng Thanh Nhược, muốn vươn tay sờ nhưng lại sợ ông bố đang ngồi bên cạnh. Ba anh em liếc nhau, không khí đầy mùi xua đuổi Lương Kha.

Thời gian thăm hỏi kết thúc, Lương Kha gấp quyển sách trên đùi, ho nhẹ một tiếng.

Con trai lớn cùng hai cái bánh bao nhỏ quay đầu. Nó dùng hai ngón tay so một khoảng nho nhỏ, khẽ thương lượng, "Bố này, cho bọn con ở lại thêm tí tẹo tèo teo nữa nhé ~"

Ánh mắt Lương Kha nhẹ tênh, giọng cũng rất dịu dàng, "Không được."

Ba cái bánh bao nhỏ xụ mặt, bố đúng là người không đáng yêu nhất trên thế giới.

Lương Kha dùng dị năng, ba cái bánh bao bắt đầu tự di chuyển ra bên ngoài. Đứa nhóc nhỏ nhất vươn cánh tay ngắn ngủn bụ bẫm giữ chặt chăn, trễ môi, ngẩng đầu muốn Lương Kha xác nhận lần cuối, "Bố ơi, trong bụng mẹ là em gái nhỏ thật ạ?"

Lương Kha nhìn thoáng qua người đang ngủ say trên giường với ánh mắt đầy dịu dàng, rồi quay sang gương mặt nhỏ của con trai, gật đầu.

Cuối cùng, ba cái bánh bao cũng bị hắn nửa cưỡng chế nửa dịu dàng buộc rời khỏi phòng.

Bọn họ không trở về nhà chính Lương gia, trực tiếp định cư tại tầng cao nhất bệnh viện. Hai phòng bệnh chia hai vợ chồng một phòng, ba cái bánh bao nhỏ một phòng.

Lương Kha nấu cháo trong bếp nhưng tâm tư đều đặt cả trong phòng, cô vừa có động tĩnh hắn đã buông ngay vật trong tay đi sang.

Sắp tỉnh rồi, lúc hắn đi đến mép giường ngồi xuống thì Thanh Nhược cũng mở mắt. Vừa trông thấy hắn, đáy mắt cô liền gợn lên từng làn ý cười.

Mắt long lanh, tay cô vươn ra khỏi chăn, kéo hắn, "Các con đâu?"

Hắn không thích cô mở miệng là hỏi con, nhưng vẫn dịu dàng đỡ cô lên, "Vừa mới đến đây, em đang ngủ trưa nên anh không gọi, bây giờ nên xuống giường rồi."

"Ừm." Thanh Nhược mượn lực hắn ngồi dậy, một tay đỡ cái bụng tròn trịa, hít hít mùi hương trong không khí, "Anh đang nấu cháo hả?"

Lương Kha tự mình ngồi xổm xuống xỏ giày cho cô, "Ừ, hôm qua em nói muốn ăn cháo hải sản mà? Sắp được rồi đấy."

Thanh Nhược cười rộ lên, vươn tay xuyên qua mái tóc ngắn của hắn, nghịch mấy lọn tóc, "Tối qua anh ra ngoài?"

Thành phố C nằm ven biển, trước mạt thế để đến biển cần nửa giờ đi xe, hiện tại có thể là hai, ba tiếng đồng hồ, trong trường hợp Lương Kha có thể làm lơ những con tang thi chặn xe dọc đường.

Động vật biến dị trong mạt thế tuy không tang thi hóa, nhưng phần lớn những bộ phận đặc thù đều được cường hóa hơn so với lúc trước.

Biển cả xưa nay là thiên hạ của loài cá, hải sản hiện tại càng khó bắt hơn nhiều.

Lương Kha nhẹ ừ một tiếng, mang giày cho cô xong thì khom lưng nửa ôm cô đứng lên. Đã là lần thứ tư, phản ứng mang thai của cô đã giảm đến cực nhỏ, ngay cả nôn nghén cũng rất ít.

Nhờ có dị năng giả hệ mộc nên rau dưa cũng không phải là vấn đề khó, ngày nào binh đoàn cũng đều được ăn rau quả tươi mới, sau đó việc nuôi một số gia cầm cũng trở nên dễ dàng.

Tối hôm qua Lương Kha dẫn theo vài người ra ngoài một chuyến rồi mang về đầy một xe, trong sân náo nhiệt hẳn lên, cả nam lẫn nữ đều bận trước bận sau chuẩn bị cho bữa tiệc hải sản phong phú đêm nay.

Hứa Tư Ngữ đi lên gõ cửa, Thanh Nhược đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu.

Lương Kha ra mở cửa.

"Lương tiên sinh, phía dưới sắp xử lí nguyên liệu xong rồi, anh hỏi xem Thanh Nhược muốn ăn gì?"

"Được."

Cửa mở, nhưng biết thói quen của Lương Kha, Hứa Tư Ngữ không đi vào phòng mà chỉ đứng ở cửa chờ.

"Bé ngoan. Tối nay em muốn ăn gì?"

Lương Kha vào buồng vệ sinh lúc Thanh Nhược đang chải đầu. Hắn sang lấy cây lược trong tay cô, giúp cô tiếp tục chải, Thanh Nhược cúi đầu tìm thun buộc tóc đưa cho hắn, "Không muốn ăn, chỉ muốn húp cháo thôi."

"Được."

Lương Kha ra trả lời Hứa Tư Ngữ. Cô gật đầu, tỏ vẻ nếu muốn ăn gì thì cứ xuống báo bọn họ.

Lương Kha cẩn thận đóng cửa. Thanh Nhược đã ra khỏi buồng vệ sinh, nửa tựa vào tường, khuôn mặt vừa rửa còn hơi ẩm. Cô chớp mắt, ngọt giọng gọi, "Lương tiên sinh ~"

Lương Kha cong môi xoay người, đi nhanh mấy bước tới ôm cô vào lòng. Lo lắng bụng cô nên động tác hắn rất dịu dàng, cúi đầu chạm trán với cô, "Lương tiên sinh, hừm? Còn nhớ cách gọi này bỏ thế nào không?"

Đương nhiên là, khóc lóc bỏ.

Thanh Nhược véo eo hắn, lại bị hắn giữ chặt tay. Cháo đã bắt đầu bốc khói, hắn kéo cô vào phòng bếp, hôn tay cô một cái, "Ngoan, phải gọi là ông xã."

Thanh Nhược nhướng mày, im lặng nhìn hắn. Cô bây giờ chính là thai phụ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, không có gì phải sợ cả.

Mà Lương Kha đúng không thể làm gì được cô.

Buổi tối ngồi trông cô ăn cháo, hải sản là do tự tay hắn xử lý, loại bỏ mùi xong chỉ còn lại vị tươi roi rói. Thanh Nhược ăn ba chén nhỏ, một miếng cuối cùng nâng muỗng lên đút cho hắn.

Lương Kha ngoan ngoãn há miệng thò qua.

Cô hơi nâng tay lên, chút cháo vừa đủ ấm từ trên muỗng chảy xuống. Thanh Nhược cười, mi mắt cong cong, "Ông xã ~"

Miệng ngậm muỗng cô không tiện nói, trái tim Lương Kha đập liên hồi, thình thịch thình thịch thình thịch, ngọt đến độ nhũn người chẳng còn sức.

Đi dạo rồi dỗ cô ngủ xong, Lương Kha ra cửa tìm ba cậu nhóc còn đang quậy tưng ở dưới.

Trẻ con trong binh đoàn nhiều, xung quanh sân thường xuyên có người trông chừng, sắp nhỏ cũng không phải loại tay trói gà không chặt, cũng đủ yên tâm để chúng chơi trong sân.

Dọc đường có rất nhiều người chào hỏi hắn, vì hai tiếng ban nãy mà môi Lương Kha vẫn luôn treo nụ cười, nhìn thấy ba cậu con trai chơi đến bẩn cả người tâm trạng vẫn tốt.

Hắn gọi một tiếng, một đám bánh bao nhỏ đều trông hắn bằng ánh mắt sáng lấp lánh. Chúng lạch bạch chạy tới, không màng tay bẩn ôm đùi hắn, "Bố ~"

"Ừ." Lương Kha khom lưng bế đứa nhỏ nhất lên, nắm tay đứa thứ hai, con trai lớn đi bên cạnh nắm vạt áo hắn, "Tới giờ đi ngủ rồi, mẹ bảo bố xuống đón các con."

Bọn trẻ vẫn chơi chưa đã, nhưng vừa nghe nhắc tới mẹ, cậu nhóc bé nhất đáng yêu chớp đôi mắt to, ngoan ngoãn gật gật đầu, thò qua hôn hắn một cái, "Vâng, đi ngủ thôi ~ Nếu không mẹ sẽ không vui mất."

Con trai lớn xoay người nói với các bạn khác đến giờ ngủ rồi, người lớn cũng bắt đầu đến đón con em về.

Binh đoàn có giáo viên chuyên được tìm đến để dạy bọn trẻ. Phòng học nằm ở tòa nhà bên cạnh, ngày nào cũng phải phân ra một nhóm lớn dị năng giả đến đảm bảo an toàn, không ít trẻ xung quanh căn cứ cũng tới đây học.

Vừa đi lên, Lương Kha vừa hỏi xem hôm nay mấy tên nhóc học được gì. Đến tầng cao nhất, hắn không nói gì nữa, ba đứa nhỏ cũng yên tĩnh lại.

Lương Kha mở cửa, ba cái bánh bao nhỏ nắm tay nhau nhẹ nhàng đi vào, xếp hàng dùng cái miệng bẩn hôn Thanh Nhược, chất giọng non nớt thì thào ngọt như kẹo sữa khiến trái tim người ta ấm áp, "Mẹ ngủ ngon nhé."

Thanh Nhược mang thai, một mình Lương Kha nhận việc chăm sóc con, cũng may chúng khá hiểu chuyện, rất ít khi làm ầm ĩ, hơn nữa căn cứ vào kết quả đáng sợ lúc hắn dùng vũ lực trấn áp, ba cậu nhóc vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Con trai lớn miễn cưỡng có thể tự cởi đồ dơ, còn hai đứa kia cởi hay mặc đều cần Lương Kha giúp.

Một sắp bánh bao nhỏ rửa mặt lên giường, Lương Kha vừa nhớ vừa bịa kể chuyện cổ tích cho chúng.

Trình kể chuyện của hắn tất nhiên không thể so với Thanh Nhược, vốn từng bị mấy cái bánh bao nhỏ kháng nghị, Lương Kha áp dụng răn dạy kết hợp trấn áp vũ lực, bây giờ bọn chúng đã quen với câu chuyện kể kể dừng dừng như vậy trước khi ngủ.

Nửa câu chuyện, ba tên nhóc đã ngủ say.

Binh đoàn còn có chuyện chờ xử lý, Lương Kha từ tầng cao nhất đi xuống văn phòng, Tiểu Địch và phụ tá đã ở đó.

Hôm nay cậu ra ngoài mở họp, về ăn tối xong lại bắt đầu chỉnh lí các hạng mục công việc của hội nghị ban sáng và hướng phát triển về sau của binh đoàn.

Lương Kha đến, Tiểu Địch đẩy những chuyện quan trọng cho hắn quyết định, phụ tá của cậu chỉ nán lại một lát rồi về.

Hai người đàn ông làm gần hết công việc, Tiểu Địch rót cho mỗi người một li nước, kể hắn nghe chuyện lí thú trong hội nghị, "Hôm nay em nói phu nhân của chúng ta lại mang thai, vẻ mặt của những người đó thật sự rất đặc sắc."

Lương Kha cong môi không tiếp lời, chỉ hớp một ngụm nước, "Cậu đi xem có còn gì ăn không." Ban chiều trông cô ăn cháo, vừa rồi lại đi dỗ ba đứa nhóc ngủ, hắn đói bụng.

"Vâng." Tiểu Địch xuống phòng bếp binh đoàn, thức ăn lúc tối vẫn còn thừa, có điều tốt nhất nên dẹp ngay cái suy nghĩ để Lương Kha ăn đồ thừa này thôi. Vừa hay trong bếp còn người, bảo họ làm thêm vài món vậy.

Lương Kha thích ăn cay, bữa khuya của hắn bỏ không ít ớt.

Làm xong việc, hai người xuống phòng ăn lớn ăn khuya.

"Cậu về ngủ trước đi." Lương Kha dặn dò, một mình ra ngoài.

"Vâng." Tiểu Địch rất mệt mỏi, cậu gật đầu rồi lên lầu, cũng chẳng cần hỏi Lương Kha ra ngoài làm gì. Cậu từng hỏi qua, hắn không đáp, nhưng nếu Thanh Nhược đã ngủ, Lương Kha ăn khuya xong nhất định phải ra ngoài, chờ mùi vị trên người tán hết mới về nghỉ ngơi, hắn sợ cô ngửi thấy sẽ khó chịu.

Đàn ông mà tinh tế lên thì còn dịu dàng hơn cả phụ nữ, dễ dàng lấp kín trái tim bạn bằng sự ấm áp.

Dường như ngôn ngữ cũng trở nên dư thừa, mỗi hành động của anh ấy đều sẽ đong đầy một tình yêu dịu dàng, đong đầy sự yêu chiều muốn dành cho bạn.

Lúc Lương Kha về phòng, cô đang ngủ rất say, một tay lót giữa mặt và gối, mái tóc suôn dài xõa sau người, ngoan ngoãn tựa như chú mèo con.

Hắn vừa nằm xuống, cánh tay cô liền tự động tìm eo hắn ôm lấy.

Nửa đêm cô hơi chuột rút, buồn ngủ mơ màng mà nước mắt cứ rơi vì đau. Cô tựa mặt vào ngực hắn, gọi mềm nhũn, "Chồng ơi ~ Đau......"

Lương Kha ôm cô, không đánh thức mà chỉ nhẹ giọng vỗ về, thành thạo xoa bóp bên cái chân co lên của cô.

Cô dần thiếp đi, hắn hôn lên nước mắt mằn mặn trên má cô, cũng tiến vào mộng đẹp. Ngày mai còn phải chăm sóc cô và ba cậu nhóc, hắn không được phép mất ngủ.

Một ngày nọ, con gái hỏi hắn, năm ấy ai yêu ai trước.

Hắn nói là hắn.

Con gái vẻ mặt hóng hớt nhìn hắn, không hề khách khí dùng sức kéo áo hắn lay lay, "Bố à, con hỏi mẹ thì mẹ lại nói là mẹ, hai người đến cùng có thể cho con một đáp án chính xác không?"

Lương Kha lười để ý đến con bé, đẩy tay nó ra, đứng lên định lên lầu tìm Thanh Nhược. Nửa đường, hắn lại dừng trên cầu thang, quay đầu, hiếm thấy có lúc nghiêm túc trả lời vấn đề này, "Thích, thì đúng là mẹ con trước, nhưng mà yêu, thì là bố."

"Uầy." Người hỏi chuyện tỏ vẻ buồn nôn, che mặt tựa vào sofa xua xua tay, "Biết rồi biết rồi, bố mau đi tìm mẹ con đi."

**

Rực rỡ, đen trắng,

Thế giới.

Là em.

——【Hộp đen】


Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện của Thanh Nhược và Lương Kha đến đây là kết thúc.

Cảm ơn các bảo bối đã yêu mến.

Moah moah ~


--- 🍀 ---

Hời ơi, ta chắc chắn luôn, tác giả viết mấy chương này là để ngược cẩu nè TvT

Thế cơ mà ta thấy trong thế giới này bà Nhược bả đáng yêu thế nào ấy nhở :3

Thế giới sau là một thế giới mà, mà, mà... cực kỳ khó edit luôn! Ta đang muốn khóc ròng đây nè 😭😭 Có vài đoạn cố hết sức vẫn không hiểu nó đang nói cái khỉ khô gì luôn :v

Mà ta thề, thế giới sau hay cực! >////<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro