CHAP 5
Luhan đọc báo ngày nay lần thứ ba. Cậu nhìn chằm chằm vào tiêu đề in đậm trên trang nhất.
OH SEHUN ĐÃ TRỞ THÀNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỰ DO TỪ NGÀY HÔM NAY
“Oh Sehun 25 tuổi, cuối cùng đã thành công trong việc thoát khỏi cáo buộc quấy rối tình dục từ một người con trai trẻ. Cậu ấy bãi bỏ các cáo buộc chống lại anh sau một đàm phán dài với luật sư của anh trong vòng hai tuần.
Luật sư của anh- Wu YiFan từ chối tiết lộ thông tin về cậu con trai này. Ông cho biết, họ đã đạt được 1 thỏa thuận. Cảnh sát và nhà họ Oh đã đồng ý bảo vệ danh tính của người con trai trong trường hợp này, vì vậy các vấn đề rộng hơn sẽ ko được tiết lộ”
Luhan gấp tờ báo trên tay cậu lại.
“ Oh, vậy là bây giờ anh ta đã được tự do “ - Cậu nói với chính mình.
“Tôi không muốn nghĩ về anh ta. Oh Chúa ơi, làm ơn hãy mang anh ta ra khỏi đầu óc con “ - Cậu cầu nguyện.
Cậu nằm xuống giường và nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của mình. Cậu ấy có thể nhìn thấy một cái công viên nhỏ từ khung cửa sổ của mình. Cậu có thể nghe tiếng cười rúc rích của trẻ em chơi trong công viên. Cậu mỉm cười. Những đứa trẻ thật đáng yêu làm sao. Tâm trí của cậu tự hỏi.
“Con của mình sẽ như thế nào nhỉ? Nó sẽ giống XiuMin hay là giống mình nhỉ?” – Cậu mỉm cười một lần nữa. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng qua điện thoại với XiuMin hai ngày trước đây. Anh thực sự quan tâm đến cậu.
===============================
FLASHBACK
- “Han Han, em có ổn ko?” - Giọng của XIuMin nghe có vẻ rất lo lắng.
- “Em ổn mà” – Cậu trả lời ngay. Trái tim cậu như bị đóng băng. Những ngày gần đây cậu đã từ chối nhận các cuộc gọi điện thoại từ anh. Nhưng XiuMin không dễ dàng bỏ cuộc. Anh gọi liên tục hàng ngày cho đến khi cậu buộc phải là người nhấc máy.
- “Đừng nói điều j cả, Hannie. Anh biết những gì đã xảy ra. Đừng tức giận, anh đã buộc mẹ em kể về những gì đã xảy ra. Nó không phải là lỗi của em. Anh không trách em đâu”
Luhan bắt đầu khóc nức nở.
“XiuMin, anh tốt quá. Em không xứng đáng với anh. Em đã hủy hoại giấc mơ của chúng ta. Em không còn là Hannie mà anh yêu trước đây.”
- “Hannie , nghe anh nói. Anh cần em, anh chỉ cần em thôi. Anh chỉ yêu chính con người em thôi. Những gì đã xảy ra ko mảy may ảnh hưởng gì đến tình yêu của anh dành cho em. Tình yêu của anh vượt ra ngoài tất cả mọi thứ trong thế giới này, tình yêu của chúng ta ko j có thể phá hủy được. Tin anh đi! Chúng ta vẫn có thể cùng nhau tiếp tục giấc mơ”
Luhan vỡ oà lên khi nghe được những thanh âm ấy phát ra từ miệng anh
- “Thật ko anh?” Cậu thì thầm.
- “Thật. Khi anh nghe tin này, tim anh như vỡ tan ra từng mảnh. Anh có thể cảm nhận được nỗi đau của em, Luhan. Em đang bị tổn thương, anh có thể cảm thấy nó”.
- “Em không xứng đáng với tình yêu của anh, XIuMin”.
- “Đừng khóc, Luhan . Anh muốn được ở bên em làm sao. Anh sẽ bay về Bắc Kinh vào cuối tuần này. Anh muốn được ở bên em, ôm lấy em, hôn em để có thể xoa dịu nỗi đau đớn của em.”
- “XiuMin anh không cần phải bay bây giờ đâu. Em ổn mà! Anh vừa mới bắt đầu công việc. Nó không tốt cho sự nghiệp của anh. Em biết làm thế nào anh đã nỗ lực thể nào để có được công việc này. Đó là công ty tư vấn kiến trúc lớn nhất ở Hàn, đúng ko?”
- “Phải, nhưng mà anh muốn được gặp em bây giờ” - Giọng của anh như cầu khẩn, khao khát chứa đựng một tình yêu sâu sắc.
- “Em thực sự ổn mà”.
- “Hannie à, anh rất mừng vì em có thể nghĩ vậy. Và anh cũng rất vui khi tên khốn nạn đó phải nhận hình phạt của hắn ở trong tù” -XiuMin thở dài và mỉm cười cay đắng.
- Luhan tê cứng “Mình có nên nói cho XiuMin biết mình đã để anh ta đi?” - Tâm trí của cậu bây giờ lộn xộn.
- “Hannie , sao em im lặng vậy?”
Cậu hắng giọng, cố hết sức để tỏ ra tự nhiên, nhưng có một giọng nói nhỏ bên trong thúc giục cậu nói thật.
- “XIuMin à, em đã để cho anh ta đi ..” Giọng cậu gần như thì thầm.
Một sự im lặng. Luhan có thể nghe thấy XiuMin nghẹn ngào.
- “Tại sao? Tại sao, Hannie? Anh không hiểu. Hắn đã hại em! Tại sao em lại để cho hắn ta đi?”
Đây là lần đầu tiên XiuMin công khai thể hiện sự bất đồng quan điểm với Luhan. Anh luôn ủng hộ những gì cậu muốn và đã không bao giờ tranh luận với cậu. Luhan cảm nhận được sự cay cú trong lời nói của anh. Cậu giật mình. Điều đó làm cho cậu cảm thấy anh khác hẳn. Cậu đã nghĩ rằng cậu hiểu anh rất rõ. XiuMin là một người đàn ông đầy tham vọng, luôn luôn thực tế. Là anh sợ mạo hiểm tình yêu của họ? Anh ấy thực sự nghĩ rằng cậu ko đáng giá? Tâm trí của cậu tràn ngập các câu hỏi chưa được trả lời.
- “LuHan, em ổn chứ?”
- “Em ổn, chỉ là một chút mệt mỏi thôi.”
- “Anh nhất định sẽ đến Bắc Kinh ”.
- “Anh không cần phải vậy đâu. Em ổn mà”. Cậu từ chối.
- “Anh sẽ giết hắn ta”- Giọng XiuMin có vẻ mạnh mẽ
Vicki rùng mình.
- “Làm ơn đi, XiuMin. Đừng làm lớn chuyện này nữa. Em muốn quên nó. Nếu anh yêu em, anh phải giúp em”. – Cậu cầu xin. Cậu ko tưởng tượng XiuMin có thể tìm thấy Sehun. Cậu chỉ muốn quên đi anh ta và trở về với cuộc sống của cậu, cuộc sống mới của cậu.
- “Được rồi, Luhan. Anh sẽ nghe em. Anh sẽ chờ em ở Hàn Quốc để bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta. Chúng ta có thể mở công ty riêng sau khi có được một số kinh nghiệm làm việc trong công ty lớn cho một vài năm. Đây là kế hoạch của anh. Anh sẽ thiết kế còn em là kỹ sư kết cấu. Chúng ta sẽ phối hợp với nhau ăn ý. Anh sẽ vẽ, còn em sẽ triển khai bản vẽ của anh. Em có đồng ý ko, Luhan?”
Cậu gật đầu.
- “Dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn chúc em Sinh nhật vui vẻ, Hannie . Nó dường như là quá muộn nhưng đừng đổ lỗi cho anh. Anh ko thể liên lạc được với em từ tuần trước vào ngày sinh nhật của em”.
Luhani choáng váng. Tuần trước là sinh nhật của mình ư. Đã sang tháng 4 rồi sao. Cậu dường như đã quên đi thời gian kể từ bi kịch đó. Không có ai chúc mừng sinh nhật mình cả. Mình hiểu cha mẹ và em trai không muốn làm mình khó chịu hơn. Cậu cảm thấy một giọt nước mắt đang lăm dài. “Cảm ơn anh ”. Cậu thì thầm nhẹ nhàng.
- “Sinh nhật năm sau chúng ta sẽ tổ chức tại Luân ĐÔn nhé”.
END OF FLASHBACK.
=================================
Những âm thanh của tiếng chuông cửa làm cậu quay về với thực tế. Ai mà lại đến nhà cậu vào buổi chiều muộn thế này? Cậu rên rỉ. Mẹ cậu đi ra ngoài và em trai của cậu có thể đã ngủ rồi. Cậu đứng lên tìm dép. Cậu nhòm từ cửa sổ của mình để xem ai đang đứng trước cổng. Đôi mắt cô mở to. Chúa ơi! Chính là anh ta! Anh ta làm gì ở đây? Ko phải là anh ta cảm thấy thương hại cô chứ? Lẽ nào anh ta ko biết cha anh ta đã đồng ý để cho cậu được yên sau khi cậu ký vào thỏa thuận?” Trái tim cậu bật khóc.
Chuông lại reo lần nữa. Cậu rùng mình, toát mồ hôi lạnh trên khắp cơ thể. Nhìn thấy anh ta bây giờ là một cú sốc, và cậu ấy đã không chắc chắn trái tim yếu đuối của cậu có thể chịu đựng được nữa ...
Có tiếng mở cửa từ phòng em trai cậu. Cậu thở dài nhẹ nhõm và nhanh chóng nhìn qua cửa sổ để quan sát những gì sẽ xảy ra.
********************
Cánh cửa mở ra và trước mặt là một cậu con trai khoảng mười sáu tuổi. Sehun nở nụ cười rực rỡ của mình.
- “Xin chào”.
- “Chào, anh muốn tìm Luhan . Xi Luhan ”.
Xi Baekhyun quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của anh.
- “Anh là ai? Em nghĩ làm em chưa bao giờ gặp anh trước đây.”
Sehun lúng túng. “Anh là bạn của cậu ấy”. Anh ko dám nói tên, anh sợ nếu Luhan nghe thấy chắc chắn sẽ ko mún gặp anh.
- “Anh là bạn đại học của anh em à?”
Sehun bối rối tìm câu trả lời nhưng Baekhyun xem nó như một lời đồng ý.
“Anh vào đi, anh ấy đang ở trong phòng á” – Cậu nhóc nói với một nụ cười.
Sehun mỉm cười và thở dài lớn nhẹ nhõm một cách bí mật sau lưng cậu. Anh bước vào nhà. Ngôi nhà nhỏ và hơi chật, nhưng được xếp gọn gàng, ngăn nắp. Nó giống như nhà của mình khi mẹ còn ở nhà.
- “Anh ngồi đợi ở đây nhé, em sẽ gọi anh ấy”.
- “Cảm ơn em”.
Trong khi Baekhyun đi bộ đến cầu thang lên tầng hai, Sehun nhìn quanh. Anh nhìn thấy bức chân dung gia đình lớn trong phòng khách. Luhan đứng ở bên phải cha mẹ cậu trong khi cậu em trai đứng ở phía đối diện. Cả hai đều cười rất đẹp. Anh cười nhẹ. Anh quan sát tiếp vào bức ảnh đặt trên cái gương. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh đáng yêu của Luhan trong trang phục màu trắng với hoa văn nhỏ màu vàng trên đó. Anh đoán nó đã được chụp từ rất lâu rồi, vì lúc đó tóc Luhan hơi dài.
Sử dụng ngón tay trỏ của mình, Sehun bắt đầu lần theo những đường nét trên khuôn mặt cậu anh cảm thấy trái tim mình đập dữ dội. Anh mỉm cười và lắc đầu nhẹ. Nó chỉ là một bức tranh thôi mà, nhưng tại sao nó có thể khuấy động mọi cảm xúc trong lòng anh. Cậu ấy rất đẹp và hoàn hảo. Cậu thật trẻ trung và vô tội.
Sau đó anh quay lại nhìn piano ở góc phòng. Cậu ấy có thể chơi nó không? Anh tự hỏi chính mình. Anh bước về phía nó và nhìn thấy tên của Luhan trên trang đầu của cuốn sách nhạc. Có, cậu ấy có thể chơi nó! Anh ko thể ngừng mỉm cười. Trái tim của anh cảm thấy ấm áp. Anh nhìn quanh tìm kiếm cái gì đó liên quan đến cậu. Anh ko biết tại sao nhưng anh có một sự thôi thúc phải tìm hiểu thêm về cậu.
Luhan đang chờ đợi một cách hoảng loạng trong phòng ngủ của mình, cậu đã thấy anh ta vào nhà. Em trai của cậu thật ngốc! Cậu nhanh chóng chạy về phía cửa và khóa nó lại trước khi em trai của cậu đến.
- “Luhan. Mở cửa đi. Bạn của anh đến đấy”.
Cậu nghe tiếng em trai mình gọi nhưng vẫn giữ im lặng. Cậu hy vọng Baekhyun sẽ nghĩ cậu ngủ rồi. Sau khi gõ mà không có câu trả lời, em trai của cậu đã từ bỏ. Cậu nghe tiếng bước chân Baekhyun bước xuống tầng trệt. Cậu thở dài nhẹ nhõm.
Sehun quay đầu và nhanh chóng trở lại ghế khi anh nghe tiếng bước chân đến gần. Trái tim của anh đập nhanh như thể ko thở được. Anh hít một hơi dài. Cuối cùng mình đã được gặp cậu ấy, anh nói với chính mình.
Anh ngước mặt lên với hy vọng sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Luhan nhưng thật thất vọng, anh chỉ nhìn thấy em trai cô mà thôi.
- “Em xin lỗi. Anh ấy đang ngủ. Em đã cố gắng để gõ cửa nhưng anh ấy ko nghe”
- “Ko sao đâu, anh sẽ quay trở lại sau. Cảm ơn và xin lỗi đã làm phiền em.” Sehun nói với một nụ cười, ko giấu nổi sự thất vọng của mình.
- “Em có thể biết tên anh ko? Em có thể nói lại với Luhan khi anh ấy tỉnh dậy”.
- “Uhm, ko cần đâu. Luhan biết mà. Anh sẽ trở lại. Rất vui được gặp em. Bye.” Sehun nói nhanh.
Anh bước đến cửa trước. Anh ko dám cho biết tên của mình như thể anh là một lời nguyền trong gia đình này. Anh nhìn ngôi nhà lần cuối cùng trước khi đi bộ đến xe của mình.
Luhan nhìn anh đi từ cửa sổ.
“Huh! Anh ta thay đổi diện mạo à. Tốt!” – Cậu nói với chính mình một cách chế nhạo.
“Đang cố gắng để trở thành một quý ông lịch lãm ư? Mơ đi!”
Cậu nhìn một lần nữa khi anh bước vào chiếc BMW mới màu bạc của mình. Anh ta chi là một con rối, phụ thuộc vào tiền của từ cha mình. Anh muốn thể hiện là anh giàu và quyền lực ư, anh quá ảo tưởng rồi đó, Oh Sehun!
Cậu nhanh chóng mở khóa cửa phòng khi côậunghe tiếng bước chân em trai mình đang đi tới.
- “Baekie, đến đây!” - Luhan cất tiếng gọi
- “Hey, thì ra anh không ngủ. Em đã gõ cửa mỏi tay mà anh ko thèm trả lời” - Em trai cậu bĩu môi
- “Em nghĩ là em đã làm j vậy hả?” - Luhan hỏi với đôi mắt cậu cháy đỏ vì cơn giận dữ.
- “Gì cơ?” Baekhyun ngạc nhiên
- “Tại sao em lại để cho anh ta vào ?” - Cậu lên giọng, ném sự giận dữ của mình vào cậu em trai.
- “Có j sai chứ? Anh ta là bạn của anh mà”.
- “Đừng bao giờ để cho anh ta vào nhà mình một lần nữa, em nhớ chưa?”
- “Tại sao?” - Baekhyun hỏi một cách bướng bỉnh. - “Anh ta tốt mà. Anh ta đẹp trai và ăn nói lịch sự, có chuyện j với anh ta à? Tại sao anh lại tức giận như vậy?”
- “Em nghe đây. Chị sẽ nói em biết anh ta là ai, chính là HẮN” – Luhan hét lên.
- “Là ai?”
- “Là Sehun - Oh Sehun !”
Baekhyun mở to đôi mắt và thở hổn hển. Cậu bé dùng tay che lấy miệng.
~ THE END CHAP 5 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro