Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Kể từ khi sinh ra Cheonghee, Han Wangho chưa bao giờ nghĩ rằng Cheonghee là gánh nặng của cậu cả, một mặt cậu tự mình phỏng vấn mời bảo mẫu thực sự tận tâm tậm trách tới, mặt khác là bởi vì có Song Kyungho thay cậu gánh vác để cậu tiếp tục đi về phía trước.

Thành tích thi đấu mùa xuân của NS cũng không lý tưởng lắm, Han Wangho đã dồn phần lớn năng lượng của mình vào việc thích ứng với toàn đội.

 
Nhưng cậu cũng không phải là loại phụ huynh hoàn toàn vô trách nhiệm, mỗi ngày bảo mẫu đều quay video Cheonghee cho cậu xem, cho dù chỉ có lúc nghỉ ngơi mới có thể len lén mở ra nhìn một cái, cậu cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi.


Song Kyungho chế giễu cậu, nói cậu không khác gì những blogger nuôi thú cưng trên mây, Han Wangho cãi lại: "Trước khi đi ngủ, em sẽ giành nửa giờ để học kiến thức nuôi dạy con cái."

Song Kyungho cũng nói cậu là nhà lý luận hư không không có thời gian thực tiễn.

Nhưng cậu nói với Song Kyungho một cách nghiêm túc: "Mặc dù em là cha của Cheonghee, em cũng sẽ không vì sinh ra con bé mà đánh mất chính mình."

Song Kyungho hét vào mặt cậu: "Nhưng anh sắp đánh mất chính mình rồi!"

 
Sau trận đấu huấn luyện kết thúc, Seo Daegil đi ngang qua phía sau Han Wangho, tò mò liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu: "Ồ, vừa rồi Wangho hyung đang xem cái gì vậy? Video của trẻ con sao? Sở thích của anh cũng kỳ lạ ghê!"

Han Wangho vội vàng ấn vào màn hình khóa, lập tức đổi chủ đề: "Nếu em đặt sự chú ý của mình vào game, em nhất định sẽ chơi tốt hơn."

 
AD chỉ muốn trò chuyện với người anh trai đi rừng xinh đẹp của mình, nhưng không nghĩ tới sẽ bị nhắm vào, đành phải tức giận trở về vị trí của mình.

  
"Cho dù ở nước ta không sinh con là xu thế, nhưng thích trẻ con cũng không phải chuyện mất mặt gì, anh làm gì phản ứng lớn như vậy, đừng quên sau khi tan làm, em mời anh ăn cơm nhá."

 
Vốn là nên về nhà sớm một chút, nhưng đây đã là lần thứ ba Seo Daegil mờ, vì mối quan hệ hài hòa trong đội, cậu cũng chỉ có thể đồng ý.

 
Họ chọn ăn ở một nhà hàng thịt nướng cách câu lạc bộ không xa, có thể tiết kiệm thời gian đi tới đi lui để ăn.

Sau khi quen đến mức đùa giỡn, suốt dọc đường Han Wangho đều trêu chọc em trai là cậu không muốn ăn thịt heo, muốn em nhỏ mời cậu ăn thịt bò.

Seo Daegil nói em mời khách còn hyung trả tiền thì đương nhiên có thể, em không có nhiều tiền trả như vậy, đi tới cửa, Han Wangho vỗ vào ót cậu bé một cái.

Hai người cãi nhau ầm ĩ vào cửa, lại không nghĩ tới vừa đi vào bên trong liền gặp phải người quen.

Bae Junsik thấy Han Wangho tự nhiên vẫy tay với cậu: "Wangho à, vừa rồi anh còn nói với Sanghyuk, có muốn gọi điện thoại hỏi em có rảnh không cùng ăn một bữa cơm. Không ngờ em lại tới đây, ngồi luôn ở đây đi."

Seo Daegil bình thường hay trêu mèo trêu chó, giờ ở trước mặt hai vị này trực tiếp hóa đá, hận không thể trực tiếp trở về phòng huấn luyện.

Han Wangho thấy cậu nhỏ như trốn học mà gặp chủ nhiệm liền cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ bả vai cậu nhỏ an ủi: "Tiền cơm hôm nay không cần cậu trả."

Seo Daegil cảm thấy hối hận sâu sắc, vốn là muốn thả lỏng một chút mới lôi Han Wangho cùng đi ra ngoài ăn, nhưng cho dù là Rank cả đêm, cũng không có áp lực lớn như cùng ăn cơm với hai vị này.

Cuối cùng cậu nhỏ vẫn lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Bae Junsik, dù nói thế nào Bae Junsik cũng là tiền bối đã giải nghệ, để mà nói áp lực thì vẫn là vị đối diện kia mạnh hơn một chút.

Vì thế Han Wangho ngồi xuống bên cạnh Lee Sanghyuk.

Chỗ ngồi ở tiệm thịt nướng cũng không chật chội, cánh tay một bên của bọn họ lại thường xuyên đụng phải đối phương, Han Wangho liếc mắt nhìn Lee Sanghyuk một cái nói: "Hyung ngồi vào bên trong một chút đi, em sắp bị anh chen ra bên ngoài rồi."

Thay vào đó, Lee Sanghyuk tiếp tục vật lộn với món cá nướng trên đĩa của mình.

Han Wangho bất đắc dĩ, nhưng cũng đã quen với tính khi thất thường này của anh, ở nơi hai người đối diện không nhìn thấy, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi anh: "Hôm nay hyung không vui sao?"

Lee Sanghyuk rốt cục cũng cho cậu một chút phản ứng, gắp cho cậu hai miếng nấm nướng, sau đó di chuyển vào trong một chút.

Bae Junsik không biết hành động nhỏ của bọn họ, thấy Han Wangho không nói lời nào liền hỏi: "Wangho à, gần đây mệt lắm sao? Anh nghe Jaewan nói, ngay cả DNF mà em thích nhất cũng thấy ít online hơn hẳn.

Han Wangho nhìn chằm chằm vào thịt nướng trên tay Lee Sanghyuk kiên quyết phủ nhận: "Không phải, gần đây trò chơi không có hoạt động gì mới thôi, hơn nữa em cũng chỉ chơi trong kỳ nghỉ, anh đừng mắng em trước mặt hậu bối thế chứ."

Seo Daegil cũng không cảm thấy đây là mắng mỏ: "Lúc nghỉ ngơi nói chơi game, Wangho hyung đã từ chối em rất nhiều lần, nghe nói trước kia anh ấy còn là hận không thể mang theo người khác cùng nhau xuyên vào DNF mà. Hơn nữa lúc nghỉ ngơi anh ấy thích xem video trẻ con lắm, còn bị em bắt được mà, sở thích kỳ lạ mới phát hiện."

Điều này làm cho Lee Sanghyuk và Bae Junsik đồng thời lắp bắp kinh hãi, Bae Junsik nói: "Trước kia không phải em luôn nói không nên kết hôn, không muốn có con sao, lớn lên một chút ý đã thay đổi rồi sao?"

Han Wangho chột dạ sờ mũi: "Là người khác gửi cho em, lúc mở ra vừa vặn bị nhìn thấy mà thôi.
Để tránh phải trả lời câu hỏi này, Han Wangho chủ động khơi mào câu chuyện: "Sao anh Sanghyuk hyung và Junsik hyung lại ở đây?"

Bae Junsik nói: "Gần đây Sanghyuk tương đối mệt, anh với cậu ấy ra ngoài giải sầu, không biết sao lại đi tới đây. A, là Sanghyuk dẫn anh đi đấy."

Lee Sanghyuk chậm rãi uống canh, không có ý muốn tham gia vào câu chuyện.

Chuyện nội bộ huấn luyện viên và tuyển thủ T1 xảy ra mâu thuẫn, Han Wangho có nghe thấy, đại khái cậu cũng có thể đoán được gần đây Lee Sanghyuk không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng là chuyện nội bộ của câu lạc bộ khác, đề tài nhạy cảm như vậy, cậu không có lập trường gì để hỏi.

Trong lúc ăn cơm, Han Wangho thường xuyên cúi đầu nhìn điện thoại, Lee Sanghyuk đột nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng nhéo xoa gáy cậu, giống như vô số lần trước đây.

"Wangho à, lúc ăn cơm bỏ điện thoại xuống, đây lời này là em nói."

Lực tay của Lee Sanghyuk cũng không lớn, nhưng có thể là do cường độ huấn luyện gần đây, cổ Han Wangho có chút đau nhức, bị anh bóp như vậy, nhịn không được ngẩng đầu lên, giọng điệu oán trách: "Sanghyuk hyung, đau."

Trong giọng nói của cậu mang theo một chút khẩn cầu không dễ phát hiện, làm cho Lee Sanghyuk nhớ tới căn phòng tối tăm, đối mặt với sự xâm nhập của mình, cậu trốn ở trong chăn nói mớ, vì thế chậm rãi thả lỏng lực đạo, từng chút từng chút mát xa cho cậu.

Han Wangho giống như con chó nhỏ bị xách cổ, buông đũa cũng buông điện thoại xuống, ngoan ngoãn ngẩng đầu.

Bae Junsik nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của hai người bọn họ, nhịn không được nói đùa: "Sanghyuk à, Wangho đã trưởng thành rồi, cậu còn khi dễ em ấy như vậy, cẩn thận bị em ấy cắn đấy."

Dường như Lee Sanghyuk ừ một tiếng, nhưng vẫn không nhẹ không nặng xoa cổ cho Han Wangho, giống như chủ nhân trêu chọc thú cưng đã lâu không gặp của mình.

Từ lúc vào đến giờ Han Wangho căn bản không ăn được mấy miếng, bụng kỳ thật có chút đói, cậu cầm lấy tay Lee Sanghyuk đang đặt sau gáy cậu làm nũng nói: "Em muốn ăn cơm, hyung."

Lee Sanghyuk theo động tác của cậu buông lỏng tay ra, Han Wangho lại giống như khôi phục thành một bạn nhỏ nghịch ngợm trên bàn cơm, vững vàng cầm lấy cổ tay buông xuống của anh, ánh mắt nhìn về phía anh, bên trong tràn ngập ý tứ không được quấy rối, hoàn toàn không để ý tay phải Lee Sanghyuk bị nắm lấy, còn có thể ăn cơm hay không.

Bae Junsik kỳ quái nhìn bọn họ một cái hỏi: "Sanghyuk à, cậu đã ăn xong chưa?"

Lee Sanghyuk ừ một tiếng, trở tay cầm tay Han Wangho, buộc Han Wangho buông tay anh ra.

Âm nhắc nhở của điện thoại lại vang lên, cắt đứt động tác của bọn họ, Lee Sanghyuk nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Han Wangho có một tin nhắn nhảy ra, là một cái tên xa lạ.

Han Wangho cầm lấy điện thoại, xoay đi một chút, vừa vặn là góc chết của tầm mắt Lee Sanghyuk, cái cổ trắng như tuyết hoàn chỉnh bại lộ ở trước mắt anh, góc độ này so với vừa rồi càng thuận tiện cho anh trêu đùa, Lee Sanghyuk lại hoàn toàn thu hồi tâm tư của mình lại.

Tựa như phát hiện thế cục và hướng đi trong trò chơi, thật ra Lee Sanghyuk biết rất rõ ràng thái độ chân thật của Han Wangho ẩn giấu dưới lễ phép và tùy ý.

Cũng giống như việc cậu không thực sự không thích Lee Sanghyuk chạm vào gáy mình, cậu thực sự không muốn Lee Sanghyuk nhìn thấy ai đang nhắn tin cho cậu.

Tin nhắn là bảo mẫu của Cheonghee gửi tới, nói trong nhà mình đột nhiên có việc gấp, cho nên hỏi khi nào Han Wangho về đến nhà.

Lúc trước Han Wangho đã nói với bảo mẫu hôm nay cậu sẽ về nhà, ngược lại bởi vì ăn cơm mà trì hoãn một thời gian, vì vậy lập tức trả lời tin nhắn, nói mười mấy phút là về đến nhà.

Thức ăn còn bày đầy một bàn, Han Wangho lại đứng lên: "Nhà em đột nhiên có chút việc gấp, có thể phải về trước."

Seo Daegil cũng đứng lên: "Vậy em đưa Wangho hyung về trước, hai vị tiền bối từ từ ăn."

Bae Junsik nghi hoặc nói: "Là bên cha mẹ sao? Cách đây rất xa, bảo Sanghyuk lái xe đưa em về, may mắn hôm nay cậu ấy lái xe đi."

Han Wangho lắc đầu: "Là nhà em, ở gần đây, đi một chút là về đến nhà rồi. Thật sự xin lỗi, lần sau nghỉ ngơi, em mời hai người ăn cơm."

Bae Junsik càng khó hiểu: "Không phải em ở một mình sao?"

Han Wangho mặc áo khoác vào tùy tiện bịa ra một lý do: "Hàng xóm nói hình như là ống nước nhà em bị rò rỉ, bảo em về luôn xem một chút."

Lúc Han Wangho chuẩn bị đi, Lee Sanghyuk vẫn giữ chặt cánh tay cậu: "Anh đưa em về."

Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như bình thường, nhưng sức mạnh trên tay lại không cho phép cậu từ chối.

Han Wangho đang vội, cũng không giằng co với anh nữa: "Vậy phiền Sanghyuk hyung rồi."

Vì thế tiệm thịt nướng chỉ còn lại Seo Daegil và Bae Junsik mắt to trừng mắt nhỏ.

Vì để làm dịu lại một chút xấu hổ không khí, Seo Daegil cứng ngắc tìm một chủ đề nói: "Tiền bối, anh có thể truyền lại cho em một chút kinh nghiệm sử dụng EZ được không?"

Bae Junsik sửng sốt một chút: "Phiên bản này, EZ rất mạnh sao?"

Không, không có, cũng không phải, không khí vốn xấu hổ càng thêm nghẹt thở.

Han Wangho đi rất nhanh, Lee Sanghyuk mất một chút sức lực mới đuổi kịp cậu, như lời cậu nói, dọc theo con đường này đi chừng mười phút, liền đi tới cửa một tiểu khu thoạt nhìn có vẻ như không tệ.

"Sanghyuk hyung, em ở đây, cảm ơn anh đã đưa em về. Tình hình trong nhà không tiện mời anh lên, vậy chúng ta chia tay ở đây đi."

Vừa dứt lời, chuông điện thoại của cậu lại vang lên, lần này là trực tiếp gọi đến, Han Wangho đi xa vài bước mới ấn nút nghe.

Lee Sanghyuk cũng không cố ý nghe bọn họ đang nói cái gì, thật sự là bởi vì không gian này quá yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy chữ nhảy vào trong lỗ tai anh, đều không liên quan gì đến ống nước rỉ nước.

Hơn nữa Lee còn xác định được, người gọi điện thoại cho cậu, tuyệt đối không phải hàng xóm gì.

"Cháu đã đến dưới lầu tiểu khu rồi."

Nói xong câu này Han Wangho liền cúp điện thoại.

Khi cậu quay người vào khu chung cư, Lee Sanghyuk gọi tên cậu lần nữa, Han Wangho nghe thấy anh nói, "Wangho à, đôi khi anh thực sự không biết em muốn gì nữa."

Han Wangho chỉ dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại.

Về đến nhà, bảo mẫu dặn dò cậu thời gian cho Cheonghee uống sữa còn có một ít công việc khác cần chú ý rồi rời đi.

Đứa trẻ mới sinh ra không lâu trông vẫn nhăn nheo, mắt còn chưa mở hoàn toàn. Han Wangho ngồi xổm trên giường, nhìn chằm chằm bé con thật lâu, nhưng nhìn không ra bé có chỗ nào giống mình, hay là Lee Sanghyuk.

Cậu lại thử đưa một ngón tay qua, bị Cheonghee nhẹ nhàng nắm lấy.

Trong lòng có một chỗ mềm mại sụp đổ, cậu bắt đầu nói với đứa nhỏ nghe không hiểu: "Hôm nay gặp ba con, dáng vẻ của anh ấy với lần trước không có gì khác nhau, ngay cả quần áo cũng giống nhau."

"Anh ấy có vẻ hơi mệt, gần đây cha cũng rất mệt, nhưng cục cưng rất hiểu chuyện, luôn khỏe mạnh lớn lên, cũng không gây phiền toái gì cho cha cả."

Nói xong cậu bắt đầu áy náy: "Bây giờ con sẽ đau lòng vì cha không thường xuyên ở nên con sao? Chắc con vẫn chưa hiểu được đâu."

"Cheonghee à, chúng ta hãy chờ thêm một chút nữa nhé, mọi thứ sẽ sớm ổn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro