Chương 13
Trải qua giải đấu mùa xuân, thành tích thi đấu giải mùa hè của NS đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù vậy họ vẫn không thể thư giãn trong các trận đấu tập và huấn luyện, nhưng tinh thần của mọi người đã không còn căng thẳng như trước.
Han Wangho và Lee Jaewan cùng tham gia một chương trình liên quan đến Liên Minh Huyền Thoại.
Người dẫn chương trình hỏi nếu cậu trở thành ông chủ của một đội, cậu muốn làm điều gì nhất?
Câu trả lời của cậu là: "Tôi sẽ mời Sanghyuk hyung gia nhập đội."
Cậu trả lời với giọng điệu nói đùa, tạo đầy đủ hiệu ứng cho chương trình, mọi người đều cười một cách tự nhiên mà không ai để ý lời của cậu là thật tâm hay là giả ý.
Cậu và Lee Sanghyuk dường như đã trở lại năm 2018, ngay cả tình cảnh của cả đội cũng vậy. Phải cố gắng hết sức để đánh bại T1, vì chiến thắng của đội, cũng như nói cho những người khác biết rằng, T1 không có Lee Sanghyuk kỳ thật không chịu nổi một kích.
Sau đó, Lee Sanghyuk cũng nhìn thấy đoạn phỏng vấn này, Kim Haneul cố ý khoa trương nói: "Wow, Wangho thực sự là một người có ước mơ mà. Sanghyuk hyung, anh có nguyện ý chuyển sang đội của Wangho không?"
Lee Sanghyuk tiếp tục đọc tiếp cuốn sách mà anh chưa đọc xong, ngay khi Kim Haneul nghĩ anh sẽ không trả lời, anh nói, "Wangho không thể trả lương cho anh."
Kim Haneul lập tức báo cáo với Han Wangho: "Cậu nói xem, có phải anh Sanghyuk đang nói cậu keo kiệt không?"
Han Wangho không trả lời Kim Haneul mà nhấp vào tài khoản KKT của Lee Sanghyuk.
Bọn họ không thường xuyên nói chuyện, chính xác mà nói, độ ỷ lại của Lee Sanghyuk đối với các phần mềm trò chuyện cũng không cao lắm.
Cuộc trò chuyện cuối cùng diễn ra vào ngày sinh nhật Lee Sanghyuk, anh đón em.
Cậu do dự một hồi, gửi cho Lee Sanghyuk một cái emoji con thỏ ôm trái tim chạy trốn quen thuộc.
Lee Sanghyuk sau khi nhận được emoji liền trả lời cậu bằng một dấu chấm hỏi.
Mỗi lần Han Wangho gửi cái này cho anh đều như muốn nói hiện tại cậu không vui, tựa như lúc cậu biết anh cũng gửi emoji này cho những người khác vậy.
Lúc ấy, Han Wangho không đến đòi anh bất kỳ lời giải thích nào, cậu cũng không bày tỏ sự không vui, mà chỉ lưu lại biểu tượng cảm xúc này, như là một ký hiệu thể hiện cậu không vui vận dụng vào trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Mà Lee Sanghyuk dường như đã được thuần hóa, mỗi lần nhận được emoji này anh sẽ thấy áy náy đến trước những cảm xúc khác một bước, dần dần, anh sẽ không còn gửi biểu tượng cảm xúc này cho bất kỳ ai nữa.
Ngược lại Han Wangho vẫn dùng rất vui vẻ, dùng để tùy ý phát tiết sự bất mãn của cậu đối với Lee Sanghyuk.
Nhưng lần này dường như Han Wangho không có gì là không vui, cậu gửi tin nhắn tiếp theo: "Nếu như có thể có được Sanghyuk hyung, cho dù phải trả bất cứ giá nào em đều cảm thấy đáng giá."
Lee Sanghyuk càng không hiểu cậu có ý gì, vì vậy anh đành phải trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Han Wangho lại gửi thêm một câu: "Nếu em là đội trưởng, anh trai có muốn đến đội của em không?"
Lee Sanghyuk suy nghĩ một lúc rồi nói, "Sẽ không."
Thật khó để Lee Sanghyuk tưởng tượng đến cảnh đó, nếu Wangho từ một tuyển thủ biến thành một ông chủ, đối với anh mà nói, lạc thú trên sân thi đấu sẽ ít đi rất nhiều, là một chuyện vô cùng đáng tiếc, vậy thôi.
Nhưng cuối cùng Han Wangho đáp lại bằng một emot tức giận, sau đó tuyên bố với anh: "Nếu có ngày đó, em sẽ mua lại T1."
Thời tiết càng ngày càng nóng, điều hòa trong phòng huấn luyện ngày nào cũng thổi vù vù, chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đấu với T1.
Đêm trước trận đấu, Seo Daegil hỏi Han Wangho: "Anh nghĩ ngày mai ai sẽ thắng?"
Han Wangho lắc lắc cổ tay mỏi như: "Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy, em lo quá à?"
Thắng càng nhiều lại càng sợ thua, Han Wangho am hiểu sâu sắc đạo lý này, bạn nhỏ Ad luôn có biểu hiện xuất sắc, cho dù muốn tìm kiếm một chút an ủi trước trận đấu từ cậu, cậu cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng Seo Daegil lại hỏi ngược lại: "Là anh lo lắng hơn em đấy chứ? Anh có thấy anh chú ý T1 hơn các đội khác rất nhiều không? Có phải vì anh từng ở T1 không, hay là vì có tiền bối Faker ở đó?"
Giao diện máy tính của cậu còn đang hiển thị video trận đấu gần đây nhất của T1, tựa hồ cãi lại thế nào cũng có vẻ vô lực, khẩn trương và lo lắng lẫn vào một chỗ ở trong lòng cậu hoá thành những cảm xúc phức tạp.
Thấy cậu không phản ứng, Seo Daegil chọc chọc vào vai cậu: "Sao anh không nói gì, rất khó trả lời sao?"
Han Wangho không nhịn được nói mấy câu đuổi người: "Em sống trong bụng anh sao, mỗi ngày em đều chú ý đến những chuyện gì đâu ấy, ngày mai có muốn được đánh carry không?"
Cho dù là carry trong thi đấu hay là Han Wangho, đó là một phần đáng tự hào trong sự nghiệp của Ad trẻ tuổi, cậu được voi đòi tiên, bắt đầu đòi thù lao: "Nếu chúng ta thắng, anh có thể cho em một phần thưởng không?"
Han Wangho liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy, đội này cũng không phải chỉ có một mình cậu, chiến thắng không phải là chuyện mà mọi người phải cùng nhau hoàn thành à.
Nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của Seo Daegil, cậu không thể từ chối bất cứ điều gì, người trẻ tuổi chính là như vậy, giống như cậu đã từng hoàn thành một trận đấu hoàn hảo, cũng mong chờ người ngồi bên cạnh có thể ôm cậu chúc mừng đầu tiên.
Vì thế cậu thuận miệng nói: "Muốn có phần thường thì em phải nhận được MVP."
Seo Daegil cũng thấy tốt nên dừng lại: "Chúng ta cứ quyết định vậy đi, ngày mai anh không được chơi xấu, nói không có chuyện này nhé hyung."
Trước khi trận đấu bắt đầu, những người của hai đội lần lượt đến hậu trường của trận đấu, sắc mặt của Lee Sanghyuk thoạt nhìn trông hơi tệ, như thế tối qua không được nghỉ ngơi tốt vậy.
Các nhân viên thông báo với anh có một cuộc phỏng vấn cần phải làm trước trận đấu, vừa mới bước ra ngoài anh đã va phải Han Wangho ở hành lang.
Trái ngược với tình huống xuất hiện trong giấc mơ, sắc mặt Han Wangho rất tốt, trên mặt nở nụ cười, cậu đi tới chào hỏi, lời nói cũng có chút hương vị làm nũng: "Hyung, anh sẽ nhẹ nhàng với em một chút chứ?"
Hình ảnh từ giấc mơ lóe lên trong tâm trí anh như tốc độ chơi game và chuyển màn hình, anh nhanh chóng trả lời: "Không!"
Sẽ không nhẹ nhàng với cậu.
Anh muốn tạo ra dấu vết rõ ràng trên đôi chân trắng như tuyết, anh muốn nhìn thấy cậu vì đau đớn mà ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, anh muốn nhìn thấy đôi lông mày hơi cau lại của cậu, anh muốn nghe thấy tiếng thút thít như mèo con, khuôn mặt đỏ bừng nơi khóe mắt khi cậu lên cao trào, anh muốn nghiền nát cậu khảm vào sâu trong cơ thể mình.
Đau như vậy, anh biết rằng Han Wangho sẽ nghiện.
Trận đấu không suôn sẻ như mong đợi, ván đầu tiên chơi trọn vẹn 70 phút mới kết thúc, tay và thắt lưng Han Wangho đều mỏi nhừ, ngay cả khi ở trong phòng điều hoà cậu vẫn đổ mồ hôi.
Tay Seo Daegil run rẩy, nhưng cậu bé vẫn quan tâm đến Han Wangho trước: "Anh Wangho có cần em đỡ anh vào phòng chờ không?"
Han Wangho đứng dậy khỏi ghế: "Anh còn chưa yếu đến thế đâu."
Trở lại phòng chờ nói về tình hình trận đấu vừa rồi, Seo Daegil vẫn cảm thấy như một giấc mơ: "Senna bị nhắm vào nhiều như vậy, em còn tưởng chúng ta sắp thua rồi."
Nhưng cuối cùng cậu bé thắng, Han Wangho khoe với cậu bé: "MVP của trận đầu tiên là anh, trận sau nhớ vào em nhé."
Tốc độ của ván thứ hai nhanh hơn nhiều so với ván đầu tiên, NS phối hợp với nhau trôi chảy hơn ván trước, cuối cùng NS đã thắng T1 2:0, nhưng đáng tiếc MVP của ván thứ hai vẫn không phải là Seo Daegil.
Trên đường ra khỏi phòng chờ, Seo Daegil liên tục cọ cọ Han Wangho làm nũng, giống như một con cún nhỏ lượn vòng quanh cậu: "Wangho hyung, chúng ta thắng 2:0 rất đẹp, sát thương của em cũng cao nhất, mặc dù đáng tiếc là em không nhận được MVP, nhưng thật sự không thể thưởng cho em sao?"
Han Wangho bị cậu bé làm cho đau đầu, vì thế dừng lại, khoanh tay dựa vào tường: "Đừng làm ầm ĩ, em nói cho anh biết em muốn cái gì trước? Nếu không quá đáng anh có thể suy nghĩ một chút."
Seo Daegil lập tức vui vẻ: "Ngày nghỉ đi xem phim với em đi, anh mua vé."
Cũng không phải chuyện gì khó xử, Han Wangho gần như không chút do dự đồng ý: "Anh có thể mời cậu ăn thêm một thùng bỏng ngô luôn."
Đạt được mục đích của mình bằng cách quậy phá, Seo Daegil khoác vai Han Wangho chuẩn bị rời đi, vừa lúc đụng phải người của T1 đi ra.
Han Wangho muốn mở miệng chào hỏi, nhưng dù sao cũng vừa đánh xong trận đấu, bầu không khí lúc này trở nên có chút kỳ quái.
Moon Woochan và Park Jinseong đi ở phía trước, bỏ xa ba người còn lại một đoạn, trong khi Kim Changdong, Ryu Minseok và Lee Sanghyuk đi phía sau.
Kim Changdong kéo cánh tay Lee Sanghyuk nhỏ giọng nói, "Sanghyuk hyung, khi trở về có thể đi ăn canh với cơm ở dưới lầu không?"
Lee Sanghyuk nói có thể.
Kim Hyunggyu thi đấu xong rất đói bụng, nghe được lời của bọn họ ánh mắt cậu bé thẳng tắp, cậu bé hỏi Han Wangho: "Wangho hyung, cơm họ nói có ngon không?"
Han Wangho ai nha một tiếng: "Làm sao anh biết được, anh đã đến đó đâu!"
Kim Hyunggyu có vẻ thất vọng: "Anh Wangho và anh em của T1 rất thân thiết mà, em còn tưởng anh đã ăn rồi chứ."
Seo Daegil hỏi Han Wangho: "Anh có muốn chào hỏi không?"
Nhưng Lee Sanghyuk không cho cậu chỗ để nói, gần như đi ngang qua trước mặt họ mà không dừng lại, cũng không nhìn lại mà lên xe luôn.
Ryu Minseok liếc nhìn Lee Sanghyuk, sau đó lại nhìn Han Wangho, nói một câu tạm biệt Wangho hyung rồi theo đội rời đi.
Trên xe buýt trở về, hứng thú của Han Wangho cũng trở nên sa sút, và Lee Jaewon ân cần hỏi cậu: "Thắng trận đấu rồi mà sao anh lại không vui?"
Han Wangho nhắm mắt trả lời: "Không có gì, thời gian trận đấu hơi lâu nên anh hơi mệt."
Han Wangho rất vui khi thắng T1, có thể đánh bại Faker trên sân đấu là việc cậu luôn cố gắng làm, bắt đầu từ năm 2016 cho đến giờ vẫn luôn là vậy.
Có lẽ vì khi ở cùng một đội đã không đạt được kết quả tốt, không ai nghi ngờ năng lực của Tam Hoàng, một phần quy kết thất bại rơi vào người Han Wangho.
Đương nhiên khi rời khỏi SKT cậu không phục, cậu ở KZ dùng một mùa xuân để chứng minh bản thân, có lẽ cậu và Lee Sanghyuk thực sự không phù hợp, có thể là do sự thay đổi của phiên bản, nhưng cậu phải nói cho mọi người, bao gồm tất cả mọi người ở SKT, không phải vì cậu kém cỏi mới dẫn đến thất bại.
Mỗi lần chiến thắng SKT, cậu đều cố gắng hết sức để chứng tỏ bản thân, trận đấu vừa kết thúc cũng giống như vậy, Han Wangho cho dù ở LCK hay LPL, phối hợp với bất kỳ người đồng đội nào, đều là người đi rừng xuất sắc nhất.
Nhưng Lee Sanghyuk thì khác, cậu muốn trở thành đối thủ ngang hàng với anh, cậu muốn từ chỗ anh nhận được sự thiên vị và là ngoại lệ duy nhất.
Ngoài tình yêu, còn có cả những thứ khác nữa.
Cậu thử kiểm soát cảm xúc của mình, nhìn nhận mối quan hệ của họ một cách khách quan, cố gắng tìm sự cân bằng.
Bọn họ còn đang thi đấu ở cùng một khu vực, còn có một vòng tròn bạn bè chung, bất kể là tuyển thủ chuyên nghiệp, hay là bạn bè riêng, liên lạc cũng không thể dễ dàng cắt đứt.
Cậu chậm rãi mở điện thoại ra, muốn dời đi lực chú ý của mình một chút, nhưng trang chủ của app livestream hiện ra video về các tuyển thủ T1 hòa thuận với nhau, tiêu đề là Lee Sanghyuk nói Kim Changdong là em trai anh thích nhất.
Han Wangho cố gắng miễn cưỡng bản thân và Lee Sanghyuk chỉ là bạn thân, nhưng bị phớt lờ một lần như hôm nay cũng đủ để phá hỏng tâm trạng tốt của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro