chap 27.6
"Phạch...phạch..."
Tiếng máy bay trực thăng ngày một lớn, càng ngày càng gần. Taeyeon đứng từ độ cao bên trên nhìn xuống, mọi thứ đã xong, chỉ còn chờ sự xuất hiện của cô thôi. Hơi nhún vai, sự xuất hiện của bản thân xem ra nhiều lúc cũng quan trọng thật.
Thả dây thừng xuống, Taeyeon từ trên trực thăng trượt theo sợi dây đi xuống rồi nhảy hẳn, thực hiện một cú đáp đất đầy trình độ và đẳng cấp.
"Bộp......"
Đáp đất trên cây cầu nhỏ, Taeyeon nhẹ nhàng đứng dậy phủi tay nhàn nhã.
- Bắc ma nữ! – Tiếng hô cung kính vang lên thật đều.
- Hừ... - Điệu cười khẩy hiển hiện trên môi Taeyeon. Giả tạo thật!
Ngoài mặt thì phục tùng, nghe lời và kính nể nhưng có ai biết được suy nghĩ thật, tâm địa rắn độc thế nào chứ? Che mắt thiên hạ bằng mấy trò mèo đầy mưu toan nham hiểm để đổi lấy thứ mà bản thân không đủ trình độ đề giật được. Trách ư? Taeyeon có quyền trách những kẻ đáng khinh đó à? Chỉ là cảm giác kinh thường, trong mắt Taeyeon những kẻ đó rẻ mạc một một chút gì đáng để quý.
Mặt nước sôi sục một màu đen u tối không thấy lối thoát. Màu đen bí ẩn và nguy hiểm. Là một thế giới không ngừng tranh đấu và chém giết, đem tiền đổi tình và mạng. Rẻ rúng không hơn không kém.
Đen của ác quỷ, sớm nhuốm mùi máu tanh và tương lai không chút ánh sáng. Là một biểu tượng đáng ghê sợ mà vẫn còn hàng tá con thiêu thân bán mạng lao vào như mù mắt. Kể cả Venus, đạt được đỉnh cao nhưng những thứ phải đổi không ai có thể hiểu.
Ngoảnh mặt đi và đưa tay lên phẩy như kiểu không cần phải lễ nghĩa nhiều, Taeyeon hất mái tóc ra sau rồi bước nhanh về chỗ của mình. Hơi nhăn mặt, mùi nguy hiểm nồng nặc quanh đây.
Taeyeon vừa ngồi xuống vị trí thì tất cả đều đứng dậy. Kể cả Tứ quản lí, Đông cùng Tây hộ vệ, Bướm Đêm, Huyết Dạ, Nữ tước và Hắc Vũ cũng ngồi vào vị trí.
Môi khẽ cong lên, Taeyeon cất tiếng với thái độ nhởn nhơ, không xem không khí nặng nề trang nghiêm lúc đầu ra gì. Cơ mà ai cho dù không đồng ý cũng chẳng thể lên tiếng, lộn xộn một chút là bị cho xơi kẹo đồng ngay lập tức.
- Các vị có mặt đủ ở đây chắc là cũng biết mục đích hết rồi nhỉ? – Taeyeon cười cợt nhìn xung quanh.
Xung quanh im lặng không lên tiếng. Chẳng ai dám hé miệng thốt lên một tiếng trước uy quyền kia vì hiểu bản thân không đủ sức để ngang hàng mà mở miệng nói với Taeyeon. Trẻ nhưng mỗi một từ đều rất có giá trị, đó chính là điều làm nên Bắc ma nữ đang ngồi trên kia. Phản là chết, trái lệnh là đi luôn và không có một ngoại lệ nào.
- Tôi cũng chẳng muốn làm cho bầu không khí này nặng nề chút nào. Thả lỏng đi, chúng ta sẽ kết thúc buổi lễ này nhanh chóng thôi. Giờ thì mời hai nhân vật chính bước ra đây. – Taeyeon nhún vai, môi cười nhẹ nhưng đầy lạnh lẽo.
Baekhyun và Chanyeol hơi lạnh người trước giọng điệu đó của Taeyeon. Có chút gì đó rất đáng sợ, khiến người nghe ớn lạnh cả sống lưng.
Bước nhanh lên đến trước mặt Taeyeon, trên sân khấu cao hơn cả vạn con người. Biết bao nhiêu ánh nhìn soi mói, bới móc chiếu vào hai chàng trai lạ mặt. Qủa thật những con người trên kia đều rất trẻ, chẳng bù cho những ông già bà lão đã vì tổ chức này mà cống hiến mấy chục năm tuổi thanh xuân, dù vậy thứ đổi lại vẫn là những chức vụ thấp kém không hơn. Bởi thế mới nói, xã hội không chỉ cần những kẻ biết cống hiến, mà những người có bộ não thiên tài mới có đủ khả năng lên nắm quyền kiểm soát cả xã hội. Ngu muội chỉ biết đâm đầu vào không hẳn là tốt
- Tứ ma nữ. – Cả hai cúi mặt quỳ xuống dưới chân nó.
- Chậc...cả hai người đều là những người tôi đã chọn. Đều là những người tôi biết rõ ràng nhất thực lực là tới đâu. Hàng vạn con người xếp hàng ngoài kia khao khát đặt chân lên vị thế mà hai người sắp sở hữu vì thế nên tôi mong hai người sẽ chứng tỏ cho tôi thấy sự lựa chọn của tôi là đúng, là không sai lầm. Muốn ngồi vững ở đó chỉ có thể là khi hai người hơn hẳn người khác. Đừng nói với tôi là có khả năng, có trí thông minh thì sẽ không sao. Đối với tôi thứ đó nực cười lắm! Phải chứng minh cho tất cả thấy bản thân là không ai có thể vượt qua được mới thật sự là tài giỏi. Bên dưới kia biết bao người có khả năng, có trí thông minh như những nhà bác học những vẫn không thể đảm đương nổi hai chiếc ghế ấy. Hai người chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, bất cứ lúc nào nếu hai người không làm được việc tổ chức cũng có thể khử cả hai rất dễ dàng. – Taeyeon dùng cặp mắt sắc của mình chiếu xuống hai con người kia, từng câu từng chữ đanh thép như muốn đấm vào mặt người khác.
- Rõ! – Cả hai đồng thanh.
- Tốt tôi mong hai người sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay, Trent và Kun. – Taeyeon gật đầu.
Hai người gật đầu đầy dứt khoát rồi đứng dậy cúi người chào Taeyeon. Bước lùi từng bước cho đến mép bậc tam cấp, cả hai mới quay lưng xuống vị trí ngồi của mình.
Nói là lễ cho long trọng nhưng thực chất cũng chỉ có thế, chỉ đơn giản là một màn ra mắt đầy trang nghiêm hơn bình thường mà thôi.
Chiếc bộ đàm bên tai của Taeyeon bắt được tín hiệu liên lạc, cùng lúc đó cô nhìn thấy một đám người rất đông kéo vào trong toà nhà. Ngồi trên cao thế này nhiều lúc cũng tiện lợi thật!
"200 tên em tài thật." – Jessica ngồi bên dưới nhếch môi.
"Chỉ là em hiểu cô ta sẽ có kế hoạch dự phòng thôi. Đám canh gác bên dưới không chọi nổi 300 thằng đâu." – Taeyeon vén tóc ra sau tai.
"Chơi?"
"Đã gọi nơi đây là D.E.A.T.H mà? Vào thì dễ nhưng ra thì khó. Tiếp bọn chúng chu đáo. Sớm thôi sẽ được diện kiến bọn chúng tại đây."
"Lũ ruồi muỗi." – Jessica có vẻ hơi cáu gắt.
"Kệ bọn nó đi, thích xuống âm phủ thì chiều. Nhờ chị để mắt đến Nữ tước nhé, chị ấy hôm qua bị bắn lén nên không thể hoạt động được. Độc Xà không thể bảo vệ chị ấy an toàn." – Taeyeon dặn dò.
"Ok...Lâu rồi chưa nghe Nữ tước bị thương." – Jessica nhún vai rồi ngắt liên lạc, ánh mắt loé lên vài tia thích thú.
Kể từ ngày Nữ tước xin nghỉ phép vô thời hạn cách đây hai năm tới giờ ít khi nào nghe thấy việc cô nhóc bị thương. Không ngờ là sau hai năm không gặp, kẻ thù vẫn còn nhớ mặt Nữ tước dai đến thế.
- Chơi chứ? Khách quý tới rồi. – Taeyeon nghiêng đầu nhìn ba đứa ngồi cạnh.
- Hử? – Vanessa chợt nhíu mày không hiểu trong khi Jersey thì đã linh tính thấy điều gì đó còn Ellie vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh của mình.
Đúng lúc ấy có tầm 200 tên xông vào hội trường trên sân thượng. Qủa không hổ danh là người của D.E.A.T.H đào tạo, chỉ cử 50 người canh chừng bảo vệ thôi mà đã hạ gục được 100 tên loi choi, tốt quá rồi.
Chưa kể là hiện tại trên này có trên dưới 150 sát thủ bình thường của tổ chức nữa, đám người này chạy đâu cho thoát?
- Mấy người là ai? – Một trong số những sát thủ của tổ chức lên tiếng hỏi.
- Tụi mày không cần biết. Nhiệm vụ của tao là phải đến đây phá hoại buổi lễ này. – Một tên trong đám người mới xông vào hùng hổ.
"Lũ ăn hại!" Đâu đó trong nội bộ có một người tức điên lên. Lúc cần đến không đến, lễ xong xuôi rồi mới thấy ló cái bản mặt ra rõ là lũ đần độn.
Và tất nhiên, sau câu trả lời của tên đó thì nhanh chóng, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào để mở miệng lần nữa. Một cái lỗ xoáy sâu vào vào giữa mi tâm. Cái chết đôi lúc đến nhanh thật, lúc mà con người ta chẳng thể nào phản kháng kịp.
Phát súng nhanh kết liễu con người ta được bắn ra từ một khẩu súng có một không hai vẫn còn vươn khói trên tay Vanessa. Đúng là một tay súng cừ khôi khi khoảng cách xa đến thế mà vẫn có thể bắn trúng mục tiêu của mình. Nếu cứ tiếp tục thì e là sẽ còn cãi nhau dài dài, thôi thì Vanessa sẽ mở màn cho cuộc chơi trước bằng phát súng đó.
- Bắn chuẩn đấy, em gái. – Jersey nhếch môi.
- Qúa khen. – Vanessa huơ huơ khẩu súng trước mặt.
- Lũ ngu! – Ellie cất tiếng nói hiếm hoi của mình trong ngày hôm nay, giọng đều đều nhưng có vẻ chủ nhân của nó đã khá giận dữ.
- Không thích thì đừng chơi, tao sẽ lãnh. – Venus đứng dậy.
- Không tranh. – Ellie quay mặt đi.
- Chậc... - Venus tặc lưỡi, thái độ đó xoay người khác như chong chóng vậy.
Tháo chiếc găng tay da tay trái ra, Venus chờ kẻ có thể vượt qua hàng phòng thủ dày đặc bên dưới để tiến lên trên.
Tứ quản lí và Tứ hộ vệ cũng bắt đầu nhập cuộc cũng như bọn của Bướm Đêm. Bọn chúng cứ tràn lên làm cả đám trở tay không kịp. Lúc đang giết tến này thì kẻ khác cướp thời cơ chạy lên trên. Cứ thế, kẻ xấu số đầu tiên cũng gặp phải Venus. Có điều tên này hình như vô dụng quá!
Vừa chạm mặt Venus là đơ ra ngay vì gái đẹp. Mặc dù đã đeo mặt nạ rồi đấy nhưng vẻ đẹp kia không hề mất đi chút nào, chính sự bí ẩn là thứ lôi kéo đàn ông. Chính vì đơ ngay trước Venus nên tên đó chết không kịp ngáp.
Ngón tay cái của bàn tay trái của Venus kéo dài trên má kẻ đối diện, ngón tay cô đi tới đâu, da chỗ ấy bắt đầu lở loét và chảy máu một cách đáng sợ.
- Áaaaa! – Tên đó hét lên vì đau và rát, cái nóng như bị lửa thiêu rụi gương mặt.
Venus nhăn mặt rồi tóm lấy cổ tên đó siết chặt. Vùng da dưới cổ bắt đầu cháy dưới bàn tay của Venus, cảm giác đau đến tột cùng, chưa kịp tắt thở vì bị bót cổ thì đã chết vì thứ ấy.
Thả tay ra cho cái xác đó rơi xuống đất, hai mắt tên ấy trợn trắng trông thật khiếp. Máu dính trên tay Venus nhỏ từng giọt xuống dưới đất. Màu đỏ của máu ửng trên làn dà trắng thật bắt mắt và nổi bật. Thứ chất lỏng ấy dần khô lại, đặc sệt trên lòng bàn tay cô.
- AX169...chơi đến thế à? – Jersey hơi chau mày, môi khẽ cười đầy ẩn ý.
- AX169? Phát minh của chị sao? Em chưa từng nghe. – Vanessa thắc mắc.
- Tất nhiên là chưa nghe, thứ này dành riêng cho Venus mà. Nó vốn dĩ là axit đậm đặc, ngoài ra còn chứa trong đó một vài chất kịch độc nên khi chạm vào da, axit gây nên hiện tượng lở loét và da bị cháy, tiếp đó chất độc từ miệng vết thương ngấm vào cơ thể rồi theo đường máu nhanh chóng dẫn tới tim. Chưa đầy 30s sau sẽ chết. – Jersey phân tích.
- Thế sao Venus sử dụng được chất độc đó? Rõ ràng là như thể bàn tay của nó có chất độc ấy mà lại không sao?
- Nó đeo một lớp da giả bên ngoài. Loại da này không bị AX169 tác dụng nên nó sẽ không bị nhiễm thứ chất đó. Đáng lẽ ra ngay từ đầu thấy nó mang găng tay là phải đoán ra rồi chứ nhỉ? – Jersey chẹp miệng rồi lại tiếp tục theo dõi cuộc đấu.
Lại một tên nữa lao lên như thiêu thân. Venus chụp ngay mặt hắn ta rồi ném sang một bên không thèm ngó tới. Dù gì thì chỉ cần chạm một chút vào thì 30s sau sẽ chết. Thế thì nếu chạm vào cả gương mặt thì kết quả cũng dễ đoán thôi, không cần quan tâm nhiều làm gì.
Bên dưới chỗ của Bướm Đêm khá suôn sẻ. Huyết Dạ, Hắc Vũ và Jessica đều là những tay không vừa, tuy thua ba bộ tứ trên kia nhưng chắc chắn là không ai có thể giỏi hơn được nữa.
Còn về phần Nữ tươc thì hơi chật vật tí. Do vết thương chưa liền miệng mà hôm nay đã gắng gượng hoạt động nên chắc chắn là chỉ có thể ngồi lì một chỗ mà không thể đi đâu. Rời khỏi giường trong giai đoạn này đã là kì tích rồi, không cần phải đánh đấm gì thì cũng phải nói Nữ tước cũng ghê thật.
Cô nhóc chỉ ngồi trên ghế của mình, phía trước là con rắn cưng Độc Xà đang siết chặt kẻ thù muốn tiếp cận chủ nhân. Có điều trong lúc Độc Xà đang bận việc thì có kẻ chơi khăm từ đằng sau. Cảm thấy được mối nguy hiểm rình rập nhưng chẳng thể phản kháng hay quay đầu lại nhìn là một cảm giác cực kì tồi tệ. Nữ tước chẳng thể quay đầu vì cơn đau do vết thương ở bụng.
"Hự..."
Có điều là may cho cô nhóc, khi tên kia vừa giơ con dao lên thì ngay lập tức đã bị Hắc Vũ cho một nhát chí mạng vào cổ từ đằng sau lưng. "Gậy ông đập lưng ông", tính chơi bẩn à? Không dễ đâu.
- Cảm ơn. – Nữ tước cười gượng do vết thương quá đau, mồ hôi từ trên trán cũng bắt đầu túa ra.
- Nữ tước? – Hắc Vũ hơi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, có nét gì đó rất quen thuộc. Từ mái tóc, giọng nói đến dáng người như in sâu trong tiềm thức.
- Hắc Vũ? – Cô nhóc cũng có một chút nghi hoặc. Tên con trai trước mặt thật sự rất giống...anh ta...
- Là em? Sooyoung sao? – Hắc Vũ trợn mắt, chắc chắn là không sai.
- D...D.O ? – Cô nhóc lắp bắp, cả hai đã nhận ra nhau thì phải?
- Em là người của tổ chức? – Hắc Vũ nghi hoặc.
- Rõ ràng là thế. Anh cũng vậy? – Nữ tước chợt thấy buồn cười. Không ngờ trong tổ chức lâu vậy mà cô nhóc không hề biết người yêu mình cũng nằm trong số ấy. Chung quy cũng tại Hắc Vũ gia nhập trong khoảng thời gian cô nhóc được nghỉ phép nên cả hai chẳng biết mặt nhau.
- Em giấu anh! – Hắc Vũ có vẻ hơi tức giận.
- Anh cũng thế. Việc này không phải muốn nói ai cũng được. – Nữ tước trừng mắt nhưng ngay sau đó lại nhăn mặt vì vết thương. Phần vải đen ngay bụng đã ướt, chắc chắn là máu chảy nhiều rồi, thấm ra khỏi cả lớp băng quấn dày.
- Em...sao vậy? – Hắc Vũ cảm thấy có điều gì không ổn.
- Không sao...chỉ là vết thương nhẹ thôi. – Nữ tước xua tay.
- Vết thương? Sao lại bị thương? Bị thương từ bao giờ? – Hắc Vũ giật mình.
- Bị đạn bắn hôm qua. – Cô nhóc dùng hai tay ôm miệng vết thương lại để máu ngừng chảy.
- Hôm qua? Em ! Bị thương thế sao hôm nay dám đến đây? – Hắc Vũ điên tiết.
- Lễ quan trọng, không thể không đến. Đích thân thầy đã mời mà. – Nữ tước nhăn mặt cố chiệu đau.
- Thầy?
- Lưu Tịnh Cát, ông ấy là thầy em...
- Nhưng cũng không thể bỏ mặc vết thương như... - Hắc Vũ đang nói thì cô nhóc hét:
- Phía sau!
"Bốp"
Một tên ngã xuống bất tỉnh sau cú đá ngược của Hắc Vũ. Mải lo nói chuyện với cô nhóc nên anh chàng cũng không để ý đến xung quanh. Có vẻ chuyện vết thương của cô nhóc về hẳn tính, giờ phải chú tâm với cái đám này trước, kẻo không mất tập trung lại có nhiều kẻ thừa nước đục thả câu. Nếu vậy thì chết chắc!
...
Nhanh chóng, đám lâu nhâu đó đã bị xử gọn gàng. Venus nhìn lại tàn cuộc một lần nữa rồi đeo găng tay trở lại. Cô bước xuống cùng ba đứa kia, lúc đi ngang Linda, Venus nói mà không thèm nhìn:
- Dọn dẹp sạch sẽ, tên nào còn sống thì bắt nhốt.
- Vâng. – Linda cúi đầu.
- Về thôi. – Venus hất mặt cho cả đám bao gồm cả các chàng.
Venus bước đi trước vì muốn nhanh chóng thoát khỏi đám hỗn độn này. Cô thích máu nhưng mùi tanh bốc lên ghê quá khiến Venus cũng thấy khó chịu.
Đang đi thì Vanessa bị kéo giật tay lại:
- Em nói chuyện với anh một lát được không? – Huyết Dạ hỏi.
- Nói chuyện với anh? Em... - Vanessa có chút lưỡng lự, cô nàng phần nào đoán ra trọng tâm của cuộc nói chuyện đó.
- Đi mà...anh nghĩ em sẽ không từ chối. – Huyết Dạ có vẻ nài nỉ.
- ... - Vanessa không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn cả đám.
- Thế nào? – Huyệt Dạ hỏi với giọng mềm mỏng.
- Cũng được. – Vanessa đồng ý khi nhận được cái gật đầu rất khẽ của Killer.
- Tuyệt...em thay đồ đi rồi chúng ta ra café nói chuyện, ở đây không tiện. Anh lấy xe rồi chờ em bên dưới. – Huyết Dạ mỉm cười rồi bỏ đi.
Vanessa nhìn theo rồi chỉ biết buông tiếng thở dài. Bao lâu rồi nhỉ mà vẫn chưa dứt ra được? Cứ như một vở bi hài kịch ấy mà trong đó cô nàng cũng là diễn viên chính. Đau khổ vì tình, Huyết Dạ cảm thấy thế nào Vanessa hiểu rõ vì bản thân cũng phải nếm trải, thậm chí là gấp ba lần như thế.
Nếu là thế thì hôm nay phải dứt khoát hơn, kết thúc nhanh hơn để tránh đau khổ. Cô nàng biết nếu không dứt ra nhanh chóng, không chỉ có Vanessa đau khổ mà còn cả Huyết Dạ, Killer và Bướm Đêm.
Phía sau đó là một người con gái im lặng và cam chịu dõi theo. Là người đến trước những vẫn mãi đứng sau lưng để dõi theo, đau lắm chứ? Tim như bị bóp nghẹn. Đến hô hấp cũng cảm thấy thật khó khăn. Đau nhưng chẳng dám nới lỏng bàn tay để buông xuôi. Con người đó như thể cả mạng của bản thân. Muốn buông xuôi thì chẳng lẽ mình lại đi bỏ rơi mạng sống của mình?
Cắn nhẹ môi, nơi đáy mắt hiện rõ lên nỗi đau khắc khoải mặc cho bờ mi đã ướt từ lúc nào.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro