của
4.
Sojung thường bị bạn bè hoặc người thân trêu ghẹo rằng trông cô giống như có chút suy đồi. Thậm chí khi còn bé còn từng bị những người già ở Busan nói "thoạt nhìn chính là loại người thích chơi bời lêu lổng", nhưng trên thực tế Sojung là kiểu người tương đối thích đọc sách. Thủ thư trong trường đều thường xuyên nhìn thấy cô nhiều hơn cả các giáo sư. Sojung đọc tất cả các thể loại sách, thỉnh thoảng cô sẽ muốn đọc tâm lý học, đôi lúc khi tò mò về một giai đoạn lịch sử nào đó, cô lập tức đi mượn sách để tìm hiểu. Mỗi lần sách quá khó hiểu, Sojung vẫn rất kiên nhẫn dành vài ngày để tiêu hóa nó, hơn nữa còn chú thích và trích đoạn trong sách.
Các cuốn sách khó hiểu có thể giải quyết bằng thời gian, nhưng không thể mượn được những quyển sách đang hot lại là một vấn đề. Sojung đối với cuốn sách vừa mới ra mắt gần đây tương đối tò mò nhưng hết lần này tới lần khác đều có người đặt hẹn lấy mất ngay khi thư viện vừa nhập về và cô có thể mất cả tháng để chờ tới lượt.
Nếu mình mua nó thì sao?
Sojung rất ít khi xem lại những quyển sách mà cô đã nghiên cứu nhưng lại có chút lo lắng rằng bản thân sẽ hối hận. Sự tò mò lất át trái tim Sojung đến mức ngay cả Jiyeon cũng nhìn ra bộ dáng lo lắng nóng nảy của cô. Khi Jiyeon hỏi cô, Sojung không chút kiêng dè mà nói ra sự nôn nóng của mình liền nhận được nụ cười không thể kiểm soát được của đối phương. Sojung vốn tưởng rằng nàng đang cười nhạo mình, lập tức hối hận chính bản thân đã nóng vội liền buông bỏ chút phòng bị trong lòng, hận không thể thoát khỏi đôi tay mà cả hai đang nắm lấy nhau khi đang khiêu vũ vào lúc này và lập tức về nhà. Nhưng lại không nghĩ tới Jiyeon nói rằng nàng có cuốn sách này và hỏi cô có muốn mượn nó không.
Cả hai đều có chút không chờ kịp buổi học nhảy vào tuần sau, bọn họ ước định hai ngày sau liền gặp mặt, Sojung đến nhà nàng lấy sách sau đó thuận tiện cùng nhau ăn tối.
------------------------
Căn nhà thuê của Jiyeon lớn hơn ký túc xá của cô một chút, chỉ có giường, tủ quần áo và kệ sách đơn giản. Sojung ngồi trên mặt đất bên cạnh chiếc giường của nàng, tiếp nhận quyển sách từ Jiyeon được lấy ra khỏi kệ sách. Mùi hương của cuốn sách mới khiến Sojung vô cùng mê mẩn, càng mê người hơn chính là bên trong mơ hồ còn có mùi bạc hà nhàn nhạt...
Đây chỉ có thể là mùi thơm của Jiyeonie.
Thật ra căn phòng vẫn toả ra mùi thơm mát mẻ nhè nhẹ, là một alpha xâm nhập vào nơi này thật sự là có chút mạo hiểm. Trước khi đến Sojung đã tự mình uống một viên thuốc ức chế, hơn nữa miếng dán ức chế pheromone trên cổ cũng được dán rất chặt. Dù đã làm đến mức này nhưng cơ thể cô vẫn hơi nóng lên.
Sojung im lặng nhìn về phía Jiyeon đang rót trà. Kệ sách ba ngăn được xếp chồng lên nhau trên bàn làm việc, từ trên giá sách chất đầy những cuốn sách văn học, một vài cuốn tiểu thuyết khoa học giả tưởng cho đến đến Kim Jiyeon đang mời cô đồ giải khát, Sojung cẩn thận thu hết tất cả những hình ảnh này vào mắt mình. Jiyeon đội một chiếc mũ lưỡi trai mỏng màu trắng kết hợp cùng áo phông và quần jeans giản dị, dáng người mảnh khảnh đến mức như thể nàng sẽ bị gió thổi mang đi. Nhưng đối với Sojung, từ vẻ ngoài nghiêm túc của Jiyeon, cô nghĩ rằng nàng là một cô gái đã học hành chăm chỉ và thi đậu thành công vào đại học kỹ thuật, là một người kiên cường đứng trước mọi khó khăn.
Jiyeon rót trà râu ngô mát lạnh và đưa một gói bánh quy phô mai rất phổ biến gần đây cho Sojung, xác nhận với cô một lần nữa.
"Là quyển này đúng không?"
"Đúng vậy." Sojung trả lời nàng cùng nụ cười cảm kích, nhịn không được đem chóp mũi kề sát vào trong trang sách. Hẳn là vừa mới mua không lâu, mùi thơm của cuốn sách mới rất nặng, "Cảm ơn cậu rất nhiều."
"Mùi hương của cuốn sách có dễ ngửi không?"
Ah, sự tò mò về cuốn sách đã bị phát hiện. Sojung ngượng ngùng quay mặt đi uống trà, trà râu ngô sảng khoái làm mát cổ họng và làm dịu cơn khát, đồng thời cô lại cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, thân thể nóng lên và khuôn hình như cũng có chút phiếm hồng. May mắn là hai người không ở trong căn phòng tràn ngập mùi thảo mộc kia quá lâu, Sojung đầu óc mơ hồ để mặc cho Jiyeon dẫn cô đi ăn lẩu quân đội, đồng thời còn giới thiệu món kimbap ngon nhất Seuol mà nàng cho là ngon nhất.
Kimbap đích thật rất ngon, nhưng hầu hết các quán ăn vặt hơn phân nửa đều giống nhau vậy nên cô không có nhiệt tình gì.
"Phải rồi, ngày thứ năm tới mình sẽ lên sân khấu biểu diễn." Sojung lấy điện thoại di động tìm kiếm thông tin về sự kiện, "Cậu muốn đến không?"
Jiyeon ngồi đối diện trong tay còn đang xé đùi gà, nghiêng đầu lại gần cô cố gắng nhìn rõ poster trên điện thoại di động. Sojung cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân ngoài ý muốn lại vẫn thể ngửi thấy mùi bạc hà từ món mực chiên đậm vị cay trong tay mình, còn không cẩn thận nhìn thấy xương quai xanh nhô ra khỏi làn da trắng nõn của người nọ. Lúc Jiyeon lui ra, Sojung cũng không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ngược lại có chút hụt hẫng trong lòng.
"Mình phải kiểm tra lại thời gian. Lúc đó có một cuộc thi trong khoa của mình."
"Được."
Trái tim đang căng thẳng liền chìm xuống, giọng điệu thẳng thắn này của nàng khiến người khác nghe xong lại không biết là đó là lời viện cớ hay sự thật.
"Cậu sẽ mời những người khác sao? Unnie trước đây? Người cùng cậu làm thực tập sinh?"
Phải mất vài giây để Chu Sojung, người vẫn đang suy nghĩ về điều khác, mới nhận ra người mà Jiyeon nhắc đến là ai.
"Hyunjung unnie? Hẳn là không, chị ấy rất ghét ầm ĩ."
Jiyeon gật đầu, Sojung không biết cái gật đầu này của nàng là có ý gì cho đến khi nàng nói thêm một câu, "Mình sẽ cố gắng."
Vẫn là nhìn không ra nàng rốt cuộc là có hứng thú hay không, Sojung cảm thấy buồn chán liền phất tay với nhân viên phục vụ gọi một lon coca. Tối nay cô không thể uống rượu, ngày mốt Sojung cần nộp lên phần lời rap của bản thân nên phải nhanh chóng hoàn thành nó. Mà Sojung không phải kiểu người mua say tìm cảm hứng, uống say ngược lại không làm được việc gì, dù gì uống đồ uống có ga không lành mạnh đối với người ham ngọt như cô còn tương đối hưởng thụ.
"Cho mình uống một chút đi." Jiyeon nói.
Trên bàn không còn chiếc cốc nào khác, trong ly của Jiyeon vẫn là trà lúa mạch miễn phí từ quán. Thấy nàng không có ý định uống hết, cô đứng dậy nói, "Mình đi lấy ly mới."
Jiyeon lắc đầu, "Cậu để ý mình uống trực tiếp sao?"
Bọn mình liệu có quen thuộc để chia sẻ cùng một thức uống không?
Nhưng các nàng cũng đều đã ăn chung một đĩa tteokbokki, còn cùng ăn một cái nồi lẩu quân đội, uống chung một ly đồ uống thì có là cái gì?
"Không ngại." Sojung trả lời nàng.
Được sự cho phép, Jiyeon cầm lấy chiếc cốc, áp môi vào mép ly nhấp hai ngụm nhỏ. Sojung không có biện pháp khống chế ánh mắt của bản thân, mình không nên nhìn theo theo động tác của cậu ấy, cô giả vờ không quan tâm, lấy chiếc thìa lớn múc đồ ăn trong nồi lẩu.
Bữa tối cả hai người đều ăn khá no, Sojung cảm thấy bản thân bị đống thức ăn vừa rồi kéo căng ra thành một cái bụng nhỏ mới. Ngược lại, Jiyeon căn bản dường như không có mập lên ngay cả sau khi ăn nồi lẩu lớn như vậy, thậm chí nàng còn có vẻ gầy hơn một chút.
Thời gian đã gần chín giờ tối, Jiyeon tiễn cô đi tàu điện ngầm,. Đôi mắt nàng lóe lên thần thái xinh đẹp, tràn đây năng lượng, giống như bất kể thời gian hay địa điểm nàng đều có thể toả sáng.
Người con gái như một ngôi sao trên bầu trời.
Sojung ngồi trước bàn làm việc hồi tưởng lại lúc xuống ga tàu điện ngầm, cô quay đầu lại nhìn thấy Jiyeon đứng ở nơi gần như sắp khuất tầm nhìn vẫn đang vẫy tay với cô lần cuối cùng, trong lòng Sojung liền cảm thấy rạo rực. Chiếc bút đang xoay tròn trong tay, cô dốc sức như dùng cả sinh mạng của chính bản thân nhằm viết ra những ca từ để phác hoạ nên một chòm sao trong tâm trí mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro