Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cả

5.


Mặc dù buổi sáng khi đi ra ngoài Sojung đã ngước nhìn bầu trời và cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không nghĩ rằng sau giờ học thì cơn mưa lớn nhất đã xuất hiện. Cô đã cùng Jiyeon hẹn buổi chiều trả sách và sau đó sẽ cùng nhau ăn tối, Sojung nhìn đồng hồ liền phát hiện thời gian đã có chút không kịp.


Từ trường học vọt tới ga tàu điện ngầm cũng không quá xa, hẳn là không cần mua ô cũng không sao.


Nghĩ như vậy, cô liền ôm lấy balo dùng cơ thể che chắn rồi lao vào trong màn mưa lớn.


Mưa to hơn là mình đã nghĩ.


Khi Jiyeon nhìn thấy cô, nàng một mặt quở trách Sojung tại sao không đi mua một chiếc ô giá rẻ để dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng nàng lại nhanh tay nhanh chân lấy khăn mặt lau tóc cho cô. Toàn thân trên dưới đều ướt đẫm, chỉ có túi xách ôm vào trong ngực vẫn gọn gàng khô ráo. Sojung kiêu ngạo khoe khoang với Jiyeon về chiếc balô được bảo vệ cẩn thận cùng với cuốn sách mà cô muốn trả lại cho nàng. Jiyeon chỉ liếc mắt một cái liền đuổi cô vào phòng tắm để tắm rửa.


Sau khi kết thúc cuộc sống trung học, Sojung tự nhận bản thân rất khó kết giao bạn bè với những người gần gũi với cuộc sống của mình. Tất nhiên cô có không ít bạn bè trong giới âm nhạc, nhưng hơn phân nửa đều là ra ngoài chơi vài ngày, thậm chí sau khi tham gia một lễ hội âm nhạc liền có những người sẽ không liên lạc lại. Hầu hết các bạn bè hợp tác trong giới này đều sẽ cần một chút không gian riêng tư sau khi cùng nhau làm việc căng thẳng. Trong thế giới của kẻ trưởng thành, đã xuất hiện một người vượt qua ranh giới cá nhân của Sojung vô số lần và còn liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cô.


Có thể nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân của Jiyeon đã được nàng chọn lựa một cách kỹ lưỡng. Không phải là một nhãn hiệu quá đắt tiền nhưng Sojung lại thích mùi thơm của cây hương trầm từ trong sữa tắm của Jiyeon. Cô cũng nhìn thấy hộp thuốc ức chế pheromone trong thùng rác, cho dù giới tính thứ nhất của cả hai đều giống nhau thì giới tính thứ hai vẫn là điểm khác biệt lớn nhất cũng là vấn đề khó giải quyết nhất giữa hai người. Mặc quần áo ở nhà của Jiyeon, Sojung cũng mượn đồ lót của nàng với một chút xấu hổ. Ngay cả Kim Hyunjung cũng không để cô mặc quần áo của chị. Sojung nhìn khuôn mặt đỏ bừng của chính mình trong gương cùng với trái tim đang đập liên hồi, cô phải mất một lúc để bản thân giải quyết những suy nghĩ mơ màng trong đầu rồi mới có thể bình tĩnh mở cửa phòng tắm.


Bộ quần áo ướt nhẹp mà cô cởi ra ngay ở cửa đã được Jiyeon mang đi giặt sạch, chiếc máy giặt ở ban công phát ra những tiếng động ầm ầm, mặc dù rất gần nhưng âm thanh rất xa. Jiyeon thuê một căn phòng có diện tích lớn một chút so với các sinh viên đại học sống một mình. Có lẽ vì sợ Sojung hiểu lầm, nàng chủ động giải thích bởi vì bản thân nhận được học bổng, đồng thời cũng là gia sư nên nàng chọn một căn phòng tương đối rộng rãi và có an ninh an toàn để ở.


An toàn thực sự rất quan trọng.


Sojung đồng ý, người đang không có việc gì để làm liền nằm trên chiếc sofa nhỏ của Jiyeon, ngắm nhìn nàng nấu mì gói, cùng nàng trò chuyện về chi phí sinh hoạt của một omega.


"Vốn dĩ chi phí sinh hoạt của omega là tương đối cao." Giọng điệu của nàng rất bình thản. "Mặc dù thuốc ức chế đã được coi là rẻ nhưng để xin nghỉ kinh nguyệt, tìm việc làm,... Tất cả đều không dễ dàng. Làm người trong xã hội này đã khó nhưng là một omega lại càng phải nỗ lực. Không chỉ vậy, còn phải trả giá và gặp nhiều khó khăn hơn."


Mình nên trả lời thế nào đây?


Sojung cuối đầu vuốt ve tay vịn sofa. Cô nhớ tới mấy ngày trước khi giao ra lời bài hát liền bị đối tượng hợp tác cười nhạo, "Cái gì đây? Tại sao bài này lại được viết lãng mạn đến như vậy? "Tinh cầu mềm mại nhất, vũ trụ mạnh mẽ nhất là cái quái gì?"


"Mình không phải đang chỉ trích cậu." Có lẽ như Jiyeon cảm nhận được sự rối rắm của cô, liền bổ sung một câu như thế, "Cậu rất tốt, thật sự đó."


"Mình rất tốt ư?" Sojung hỏi.


Jiyeon quay đầu lại nhìn cô, mặc dù ngược ánh sáng nhưng đôi mắt nàng vẫn tràn ngập hào quang, nàng cười gật đầu, "Ừ."


Khoé miệng nàng khẽ mỉm cười, rất nhanh lại đưa lưng về phía cô, bắt đầu bỏ mì cùng rau xanh vào trong nồi. Nồi mì ramen nóng hổi kêu rít lên, Jiyeon cầm thìa đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong nước sôi, thành thạo điều chỉnh mức lửa.


"Cám ơn." Sojung nhẹ giọng đáp lại. Cô không khỏi muốn nhanh chóng đem bầu không khí có phần ái muội này biến mất, rất nhanh lại tiếp lời hỏi, "Buổi biểu diễn cậu có thể đến không? Mình để lại một vé cho cậu."


"A... Xin lỗi, mình không thể đi xem được." Jiyeon sụt sịt, hẳn là nàng bị bột ớt ramen làm cay, "Hôm đấy mình phải đại diện cho trường tham gia thi đấu. Bởi vì cuộc thi được tổ chức ở Daegu, mình không kịp trở về..."


"Không sao." Sojung nhanh chóng trả lời nàng, cô hơi đứng dậy nằm sấp trên tay vịn sofa tiếp tục ngắm nhìn bóng lưng Jiyeon đang nấu mì. Dù sao cô cũng không có quá nhiều kì vọng cho việc này, "Trận đấu phải cố lên."


"Ừm." Jiyeon không quay đầu lại, "Bài hát mới cậu viết sẽ được biểu diễn lần đầu tại đó sao?"


"Phải nha."


Nói đến đây, Sojung trong nháy mắt hiện lên một ý nghĩ trong đầu, Jiyeon không đến cũng tốt. Không khí ẩm ướt cùng ngột ngạt khiến tóc Jiyeon có chút xoăn lại, cô dùng ánh mắt nhìn qua phần tóc có hơi phồng lên của nàng, nếu như cậu đến, phát hiện ra ca khúc mới của mình đã lấy cậu ấy làm cảm hứng có lẽ sẽ không để mình thoải mái ngồi trong căn phòng đầy hương vị thảo mộc này. Không khí lại có chút ẩm thấp và mình có thể lười biếng ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ. Không thể nhìn thấy cậu toả sáng còn đáng tiếc hơn là không còn được cậu sủng ái.


Như vậy cũng đã rất tốt rồi. Sojung vùi mặt vào trong cánh tay, đợi đến khi bản thân ngẩng đầu lên thì mưa đã tạnh và ramen cũng đã được nấu xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro