Chương 1
Ngọn núi vô danh "Mây tía vờn quanh" rất nổi tiếng, mỗi ngày đều là ngày tốt, có mây bay rực rỡ vờn quanh đỉnh núi, giống như chiếc khăn cẩm tú quang ngang vai tiên nữ, lại huy hoàng như cánh chim phượng hoàng, thật là hoành tráng. Rất nhiều người cảm thán đây là thần tích, nhưng người trong nghề đều biết đây là "lăng xê".
Rốt cuộc, đầu năm nay khoa học kĩ thuật rất tiên tiến, chỉ cần có tiền, hô mua gọi gió, thổi hơi thành bão không bao giờ là độc quyền của thần tiên.
"Ngày lành tháng tốt" thật ra là chủ của núi vô danh canh tốt thời điểm, mà "Mây tía điềm lành" là lợi dụng oxy hóa đồng, chờ chất hóa học tạo thành màu đỏ và màu lam làm ra mây nhân tạo. Chế tạo xong "Mây tía", đội marketing của chùa vô danh sẽ phát PO đẩy nhiệt trên mạng xã hội, nhóm quần chúng mê tín sẽ chen chúc nhau tới, đạp hư ngạch cửa chùa vô danh, tranh nhau dâng hương, nhiều người đến nổi chùa muốn tìm bảo an và giới hạn khách đến.
Chủ của núi vô danh tên là Nhạc Tử Thú, hắn là chủ nhân ngọn núi này, cũng là trụ trì chùa trên núi. Ngoại trừ chùa vô danh cùng núi vô danh, hắn còn có vô số kể mỏ khoáng sản, núi, ruộng, tiền nhiều đến tiêu tám đời cũng không hết.
Nhưng dù có giàu có tới mức nào, hoặc là bần cùng tới mức nào, chỉ cần là Alpha hoặc Omega, ở đế quốc phương Đông đều không tránh được một chuyện - ghép đôi.
Không ghép đôi cũng được, vậy thì kết hôn, không kết hôn cũng được, sinh con đi, chỉ cần có con quốc gia sẽ không đến phiền nữa.
Rốt cuộc tất cả đều vì kéo cao tỉ lệ sinh sản.
Nhạc Tử Thú không có con, cũng không kết hôn, nên tài liệu cá nhân của hắn bị đưa vào "Hệ thống hôn nhân xứng đôi quốc dân", ép buộc ghép đôi.
Mà Phục Tâm Thần cũng ở tình trạng đó.
Đương nhiên tình trạng của Phục Tâm Thần và Nhạc Tử Thú không giống nhau. Nhạc Tử Thú là Alpha, còn Phục Tâm Thần là Omega. Nhạc Tử Thú trong nhà có quặng đã sớm tự chủ kinh tế, mà Phục Tâm Thần vẫn vì trả tiền thuê nhà đúng hạn mà vội đến bay đi.
------Leng keng!
Nghe âm thanh nhắc nhở, Phục Tâm Thần liếc qua điện thoại di động, thấy một tin tức: "Hệ thông hôn nhân xứng đôi quốc dân" nhắc nhở bạn:"Tình yêu của bạn tới rồi!"
Cái "Hệ thống hôn nhân xứng đôi quốc dân" này không giống những bà mai truyền thống, nó rất bình tĩnh, cũng không thế tục, chưa bao giờ suy xét vấn đề môn đăng hộ đối, yêu cầu của nó chỉ có một "Đề cao năng suất sinh nở", vậy nên nó sẽ ghép đôi hai người có số liệu cá nhân phù hợp nhất, nếu một người là phú ông, một người là ăn mày, chỉ cần độ phù hợp cao nó sẽ không thể từ chối đạo nghĩa mà se duyên cho hai người.
Sau khi được se duyên, chuyện thứ nhất hai người phải làm chính là "ghép đôi".
Ghép đôi cũng không cần thiết phải kết hôn, nếu không hài lòng đối phương vẫn có thể từ chối, chẳng qua, từ chối cái này thì vẫn còn cái tiếp theo. Chỉ cần không kết hôn sinh con, vẫn phải bị hệ thống làm mai.
Hôm nay là lần đầu tiên Phục Tâm Thần ghép đôi.
Cũng là lần đầu tiên cậu gặp được đại danh đỉnh đỉnh trụ trì chùa vô danh - Nhạc Tử Thú.
Chỗ gặp mặt là một phòng trà, phòng trà trang bày cổ họa, án kỉ, cổ kính, hoàn toàn không bị nhiễm thẩm mỹ hiện đại.
Cửa phòng trà mở hơn nữa, có thể thấy cành trúc dính vài giọt sương đong đưa trong gió. Một trận gió nhẹ cũng thổi lên vạt áo trắng của Nhạc Tử Thú.
Nhạc Tử Thú mặc một bộ tăng bào màu trắng, ánh sáng bên ngoài xuyên qua rừng trúc dừng trên người hắn, mơ hồ phát họa ra cơ bắp phập phồng sau lớp áo mỏng.
Nhạc Tử Thú cắt tóc ngắn, cạo thật sự ngắn, lộ ra phân nửa da đầu, cái trán trơn bóng, khuôn mặt tuyết trắng, đôi môi nhạt màu.
Nhạc Tử Thú nâng một chén trà nhỏ, ngẩng đầu lên thấy Phục Tâm Thần:"Cậu chính là đối tượng của tôi?"
Phục Tâm Thần đứng dưới hành lang, cảm nhận được tin tức tố mát lạnh lại sạch sẽ như gió trúc, tâm tình loạn như trang sách bị gió thổi loạn.
Đây là cảm giác tin tức tố phù hợp sao?
Phục Tâm Thực tâm tình kích động.
Nhưng Nhạc Tử Thú lại rất bình tĩnh, năm ngón tay tinh tế trắng nõn lộ ra từ trong tay áo, làm động tác "mời" :"Mời ngồi."
Phục Tâm Thần phục hồi lại tinh thần, ngồi xuống, nhìn xung quanh cảm khái nói:"Không nghĩ tới thời hiện đại còn có nơi thanh nhàn như vậy..."
Nhạc Tử Thú môi hơi hơi mở ra, như muốn nói gì đó, ngay lúc này có hai chú tiểu vội vàng chạy tới, đứng ở ngoài cửa, cũng không có ý đi vào, vẻ mặt vội vàng:"Trụ trì, trụ trì, đám lừa trọc cách vách lại tới cướp núi!"
Nhạc Tử Thú nhấp một ngụm trà xanh, nói:"Vậy cảm hóa bọn chúng."
Chú tiểu lại nói:"Cảm hóa không thành! Tam tự kinh đều dùng loa đọc 80 lần! Nhóm con rùa kia càng mắng càng con mẹ nó hăng!"
Phục Tâm Thần thầm nghĩ: Chú tiểu này không nói "mẹ nó", mà nói "con mẹ nó", có một chút phong cách cổ......
Nhạc Tử Thú bất đắc dĩ lắc đầu:"Nếu cảm hóa không thành thì siêu độ đi!"
"Vâng!" Chú tiểu gật đầu, cầm hai cây gậy sắt chạy đi, "Đi, kêu các anh em, mang theo dụng cụ, cùng đi siêu độ con rùa dê con!"
Phục Tâm Thần rất kinh ngạc:"Này..."
"A di đà phật!" Nhạc Tử Thú rót cho Phục Tâm Thần một ly trà, "Uống trà đi."
Phục Tâm Thần nghĩ đến hòa thượng miệng đầy lời thô tục vừa rồi, kinh ngạc nói:"Tôi cho rằng...hòa thượng đều thanh tĩnh an hòa..."
Nhạc Tử Thú như hiểu được nội tâm hoang mang của Phục Tâm Thần, nhẹ nhàng giải thích:"Chùa vô danh chúng tôi có văn hóa địa phương đặc sắc, có giáo lí và lý niệm riêng."
"Là vậy hả..." Phục Tâm Thần trong lòng không cho là đúng: Các người là lý niệm gì? Trực tiếp cầm vũ khí đi "siêu độ" người khác còn nói?
Tuy Nhạc Tử Thú và chùa của hắn lộ ra chút quỷ dị, nhưng Phục Tâm Thần không thể không thừa nhận, cậu đã rung động với Nhạc Tử Thú.
Cậu cảm thấy có thể là ảnh hưởng của tin tức tố.
Tin tức tố đối với Omega thật sự có ảnh hưởng rất lớn.
Nhạc Tử Thú lại bát phong xuy bất động*, như tâm trí của hắn luôn kiên định, không hề bị độ phù hợp tin tức tố làm dao động.
Phục Tâm Thần và Nhạc Tử Thú đã là lần thứ ba "hẹn hò".
"Hẹn hò" của họ phải để trong ngoặc kép.
Bởi vì đây là "hẹn hò" không giống "hẹn hò" nhất mà Phục Tâm Thần gặp qua.
Nhạc Tử Thú nói mình không thể rời khỏi chùa vô danh, hắn cần canh giữ trong núi, vậy nên mỗi lần hẹn hò đều là Phục Tâm Thần đi phòng trà trước núi vô danh, uống trà với Nhạc Tử Thú.
Nhạc Tử Thú luôn mặc một bộ tăng bào màu trắng, ngồi ở trên chiếu màu lúa, tay bưng một chén trà nhỏ, nói chuyện trăng gió với Phục Tâm Thần, đôi khi sẽ nói một ít văn hóa kinh điển, đôi khi lại nói chuyên đất đai, mây gió bản địa.
Nhưng dù nói đề tài gì, Nhạc tử Thú luôn duy trì khoảng cách một bàn trà với Phục Tâm Thần.
Bàn trà thật ra là một bàn trà tốt, là gỗ thuyền lâu năm, hoa văn mỹ lệ tràn ngập cảm xúc tang thương. Bên trên để khay trà bằng đá ô kim đen tuyền, đựng năm ba ly trà nhỏ tinh mịn(?), ung dung cao quý mà thanh nhã.
Giữa hai người họ luôn cách nhau một bàn trà như vậy.
Mỗi lần Phục Tâm Thần đến, Nhạc Tử Thú đều ngồi một bên bàn trà.
Phục Tâm Thần tự nhiên ngồi một bên khác.
Lúc gió nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ, tăng bào trắng tinh trên người Nhạc Tử Thú sẽ tạo thành nếp nhăn, đối lập với khí chất lạnh lùng trên người Nhạc Tử Thú, đúng là tuyết trắng mềm mại trên đỉnh băng sơn.
Phục Tâm Thần cầm lòng không đậu nhìn chăm chú gợn sóng trên tăng bào.
Nhạc Tử Thú run run quần áo, nói:"Không còn sớm nữa, tôi kêu các sư đệ đưa cậu về."
Nhạc Tử Thú quen kêu các tăng nhân trong chùa là "sư đệ".
Phục Tâm Thần giật mình, nhịn hồi lâu cuối cùng cũng nói ra:"Tôi....tôi theo dõi tài khoản cá nhân của anh."
"Tôi biết rồi." Nhạc Tử Thú nói:"Cho tôi biết tên tài khoản của cậu, tôi về sẽ theo dõi lại."
"Tôi..." Phục Tâm Thần nuốt nuốt, lấy hết can đảm hỏi:"Tôi thấy trạng thái tình cảm anh để là "độc thân"?"
"Đúng vậy." Nhạc Tử Thú hỏi:"Có vấn đề gì sao?"
Phục Tâm Thần đáp:"Tôi đã đổi thành "đang hẹn hò chưa lập gia đình"."
"Đang hẹn hò?" Nhạc Tử Thú dường như xác nhận hỏi:"Với tôi sao?"
"Ừm...Đúng vậy." Phục Tâm Thần gật đầu, "Tôi cảm thấy nếu đã ghép đôi rồi thì nói rõ đi? Anh có muốn cùng tôi tiến thêm một bước không? Hay là thật sự anh vẫn chưa muốn hẹn hò nghiêm túc?"
Nhạc Tử Thú dường như có chút ngoài ý muốn với sự thẳng thắn của Phục Tâm Thần.
"Chúng ta mới gặp mặt ba lần."
Phục Tâm Thần lẩm bẩm:"Nhưng đây là ghép đôi mà....."
Ghép đôi, cũng không phải tự do yêu đương.
Được thì tiếp tục, không thì tạm biệt.
Đây không phải ý nghĩa của ghép đôi sao?
Nhạc Tử Thú trầm mặc.
Nếu là hẹn hò ghép đôi bình thường, Phục Tâm Thần bị đối tượng đối xử như vậy, chắc chắn sẽ rất bực bội. Nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Nhạc Tử Thú, Phục Tâm Thần không thể tức giận.
Phục Tâm Thần thở dài, hỏi:"Anh có cùng người khác ghép đôi sao?"
"Không có" Nhạc Tử Thú dừng một chút, lại nói:"Nhưng giai đoạn này tôi hi vọng có thể quan sát nhiều hơn, để hiểu biết nhau hơn, vì tôi rối cuộc tương đối đặc thù."
"Đặc thù?" Phục Tâm Thần tò mò hỏi:"Ý anh là...Thân phận của anh sao?"
"Chưa đủ." Nụ cười của Nhạc Tử Thú cũng nhạt như màu môi hắn, "Là phương diện 'cá nhân'."
Phục Tâm Thần rất tò mò:"Là phương diện nào vậy?"
Nhạc Tử Thú nâng ly gốm sứ đen, màu ly như mực, làm ngón tay thật trắng trở nên nổi bật, giống như tuyết tình sau mái hiên. Hắn yên lặng uống một ngụm trà, nếm được vị cam thơm ngát, mới từ từ mở miệng:"Cậu không phát hiện tôi không đụng chạm cậu, cũng không để cậu đụng vào tôi?"
Phục Tâm Thần cúi đầu nhìn bàn trà bằng gỗ thuyền lâu năm quý giá luôn chắn ngang bọn họ, nói:"Tôi biết."
"Nguyên nhân rất khó nói." Nhạc Tử Thú để chén trà xuống khay trà đá ô kim, hơi hơi nghiêng đầu, vị Alpha luôn tự giữ cho mình sự thanh tỉnh lại lộ ra biểu tình bối rối, vậy mà có chút đáng yêu, "Nhưng nếu cậu nguyện ý thật tình hiểu cho tôi, tôi có thể nói cho cậu."
Phục Tâm Thần kinh ngạc:"Thật tình sao...?"
"Đúng không, nói "thiệt tình" hơi sớm." Nhạc Tử Tú quay đầu lại, bộ dáng lại đoan trang ngọc thụ lâm phong, "Cũng chỉ mới là lần hẹn hò thứ ba."
Phục Tâm Thần nhìn đôi mắt đen như mực của Nhạc Tử Thú, trái tim đập bịch bịch.
Cậu biết rõ mình đã say mê Alpha này hơn bất kì ai.
"Không" Phục Tâm Thần khẽ lắc đầu, "Anh nói với tôi đi!....Tôi đồng ý thật tình hiểu cho anh." Những lời này dường như quá buồn nôn, sau khi nói ra Phục Tâm Thần lập tức cảm thấy ngượng ngùng, liền cúi đầu.
"Được" Nhạc Tử Thú gật đầu, con ngươi tối tăm rậm rạp chiếu rọi từng tia ánh sáng nhàn nhạt như ngọn nến, "Tôi nói cho cậu biết."
[*] "Bát phong xuy bất động" (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro