Chương 2: Lộ ra đôi tai đỏ bừng
Editor: vtrhnill
****
Khúc Trăn về ký túc xá muộn vài phút.
Dì quản lý ký túc mở cổng cho cô, tiện đường đi cùng cô lên tầng, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng cho cô.
Khi cửa mở ra, bạn cùng phòng nhìn dì quản lý không nói gì.
Khúc Trăn mỉm cười với dì quản lý rồi nhanh thật nhanh vào phòng, không để ý đến sự khó chịu của bạn cùng phòng, tranh thủ thời gian trước khi tắt đèn để đi tắm và phơi quần áo.
Khúc Trăn đã quen với việc bị đối xử như một người vô hình trong ký túc xá.
Hầu hết thời gian, bạn cùng phòng của cô sẽ coi như cô không tồn tại, nói chuyện không cố kỵ chút nào, từ chuyện phiếm nhỏ nhất trong trường cho đến chuyện phiếm về giới tư bản, đêm nào cũng vô cùng đặc sắc.
Đêm nay dường như có điều gì đó khác thường, phản ứng của họ đặc biệt lớn.
Khúc Trăn từ phòng tắm bước ra, những người bạn cùng phòng của cô vây quanh chiếc bàn liên tục phát ra sự kinh ngạc, trong giọng nói khó nén hâm mộ cùng ghen tị, còn có nghi ngờ.
Khi cô đi ngang qua, không thể tránh khỏi nhìn thấy được những gì họ đang ngạc nhiên.
Hình ảnh trên máy tính bảng được phóng to, nội dung rất có tác động.
Đây là ảnh chụp trước gương ở phòng tập gym.
Cô gái mặc áo ngực thể thao màu hồng, có một đường bo bắt mắt ở eo, mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ rũ xuống trước ngực.
Cô hơi nghiêng đầu, dựa sát vào người nam sinh trong gương.
Bối cảnh mờ mịt, chỉ có góc nghiêng của nam sinh, lộ ra nửa cái cằm lạnh lùng.
Một sợi dây tai nghe màu trắng được treo ở mặt trước của chiếc áo phông đen, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng của cậu nghịch nghịch sợi dây tai nghe rối rắm, vô tình vén lên một đoạn vạt áo.
Có hình xăm ở trên bụng, họa tiết rõ ràng.
Những đường nét đen tuyền bao quanh eo và bụng thiếu niên, màu đen đậm đan xen với khí chất lạnh lùng, cấm dục mà mê người.
Phóng to hình vẽ, đó là ——
Một khẩu súng với đầu hướng xuống dưới.
Khẩu súng đen chĩa xuống dưới, ẩn trong chiếc quần thể thao bằng cotton màu đen của chàng trai, làn khói của "khẩu súng" mang đến cho trí tưởng tượng cảm giác một không gian vô tận.
Đường nét đơn giản, màu sắc | dục vọng lan tràn.
"Thật sự là Chu Tố, trên người cậu ta có hình xăm này."
"Hình xăm 'súng' trên thắt lưng thật sự không được hay nha. Chẳng trách, cậu ấy thật biết chơi."
"Bên trên gắn thêm đoạn 'chúc ngủ ngon' là có ý gì, công khai à?"
"Chu Tố vừa vặn xuất hiện, cô ta là cố ý sao?"
Khúc Trăn hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía hình xăm ở trên da, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng trong đêm, liền cụp mắt xuống.
Hoa văn này thoạt nhìn......có điểm quen mắt.
Khúc Trăn biết Chu Tố.
Tiếng tăm của thiếu niên ở trường học rất vang dội.
Cha cậu là chủ tịch ngân hàng đùa bỡn với tiền tài và quyền lực, còn mẹ cậu là vũ công nổi tiếng thế giới, cậu sống với bố mẹ ở Anh từ khi còn nhỏ.
Hai năm trước, Chu Tố về nước liền vào đại học Đông Xuyên học.
Kể từ đó, những vụ bê bối của cậu vẫn chưa bao giờ dừng lại, người ta đồn rằng mỗi ngày đều có rất nhiều cô gái xinh đẹp khác nhau tìm cậu ở ngoài đại lý xe hơi của cậu.
Nhưng những gì mà cô biết không phải là Chu Tố đầy tai tiếng mà là ——
Tay đua F1 Chu Tố.
Nói đúng ra, trong giới đua xe không ai là không biết Chu Tố.
Cậu là niềm tự hào của làng đua xe thể thao Trung Quốc, và là tay đua tài năng ở đấu trường F1*.
* Một biệt danh khác của đấu trường F1 là "bãi tập", ban đầu dùng để chỉ khu vực đỗ xe, chạy thử và sửa chữa trước và sau cuộc đua, sau này được mở rộng để chủ yếu hoạt động ở môn thể thao này.
So với danh hiệu thiên tài càng vang dội hơn là ——
Cậu là một "tay đua rắc rối", "tay đua được trả lương**" nổi tiếng ở giải đua F1. Những nhãn hiệu bắt mắt đã khiến anh trở thành con cưng của giới truyền thông quảng bá.
** Người lái xe đua có thể được chia đại khái thành người lái xe được trả lương và người lái xe được trả phí. Người đầu tiên là tài xế chuyên nghiệp được đội thuê. Mọi chi phí đào tạo hàng ngày đều do đội chi trả, đồng thời đội cũng trả lương và tiền thưởng. Hầu hết các đội bóng hàng đầu châu Âu đều không thèm bán ghế để đổi lấy tài trợ tài xế.
Xe trả phí đề cập đến những người lái xe tự tài trợ hoặc hoàn toàn tự tài trợ. Họ sẽ đổi lấy chỗ ngồi trong đội bằng tiền chứ không phải giá trị thương mại và mức độ cạnh tranh, đồng thời tự bỏ tiền túi chi trả cho các cuộc thi và đào tạo.
Những tin tức tiêu cực liên quan đến cậu, ba ngày ba đêm đều nói không hết.
Khúc Trăn không có hứng thú với Chu Tố, cậu ta đã rời trường đua hai năm trước, hiện tại chỉ là một sinh viên đại học bình thường như họ.
Cô thu hồi suy nghĩ, phơi khô quần áo rồi leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Khúc Trăn kiểm tra tin nhắn theo thường lệ, ở tiệm sửa xe cô ít khi xem điện thoại, chỉ có lúc này mới có thời gian trả lời tin nhắn.
Sau khi trả lời vài người nhờ cô sửa xe, cô chuyển sang tin nhắn lớp trưởng gửi.
【 Khúc Trăn, tối mai tớ mở tiệc sinh nhật, cậu có tới không? 】
Khúc Trăn nhớ rằng lớp trưởng đã nhắc đến chuyện này với cô vài ngày trước.
Cô có chút do dự, mặc dù không thích những nơi như vậy, nhưng lớp trưởng là một người rất tốt, từ khi cô vào trường đã rất chiếu cố cô.
Về tình về lý, cô nên đến tham dự.
Khúc Trăn nhanh chóng quyết định, ngày mai ngay sau khi tặng quà xong sẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng vừa mới le lói, Khúc Trăn đúng giờ thức dậy.
Trong ký túc xá lặng yên không một tiếng động, các bạn cùng phòng vẫn đang ngủ. Cô lặng lẽ rời khỏi giường, rửa mặt xong, tìm chìa khóa trong túi, đóng cửa lại rồi rời khỏi ký túc xá.
Xuống tầng không thấy dì quản lý ký túc xá, cô quét mã rồi lên xe đi thẳng đến cửa hàng của Lão Tần.
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh, hoa ven đường đẫm sương.
Khúc Trăn bước nhanh, đi tới cửa, thuần thục lấy chìa khóa ra, đẩy cánh cửa cuốn lên, cúi thấp người tiến vào, đối mặt với Đại Hoàng vừa mới mở mắt.
Cô thay nước cho Đại Hoàng, lấy một ít thức ăn rồi bước vào xưởng.
Lão Tần ngáp một cái, mở cửa ra, trong xưởng truyền đến một tiếng cưa trầm đục, anh cau mày quay đầu nhìn thời gian, mới có tám giờ.
Cô nhóc đến từ lúc nào?
Rốt cuộc là tới đi học hay là đến để sửa xe?
Lão Tần cau mày đi ra ngoài chuẩn bị giáo huấn người, chưa kịp nói gì, anh thoáng nhìn thấy chiếc áo mưa màu vàng ố trên ghế, tối hôm qua đi vẫn còn sạch sẽ.
Anh nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng vô tội mà kêu một tiếng.
Lão Tần dựa vào cửa, nhìn cô gái nhỏ cầm trong tay chiếc cưa máy không hợp với phong cách của mình, hăng hái hừng hực tháo dỡ thân xe.
Thái dương anh nhảy lên, gõ cửa: "Khúc Trăn."
Khúc Trăn đặt máy cưa điện xuống đi ra ngoài, Lão Tần dừng lại trước áo mưa của cô, hất hất cằm.
Cô không hiểu chuyện gì.
Lão Tần chỉ vào vết bẩn trên áo mưa nói: "Lúc đi xe đạp bị ngã à?"
Khúc Trăn gật đầu.
Lão Tần cau mày nói: "Ngã ở đâu?"
Cô lại lắc đầu.
Khúc Trăn nhớ tới đêm qua sau khi cô được bế sang bên đường, chàng trai lạnh lùng kiệm lời nói với cô đúng hai câu ——
"Không có việc gì."
"Có thể đi chưa?"
Cậu xác nhận cô không có việc gì, rất nhanh liền phóng xe rời đi.
Tấm lưng cao và rộng của chàng trai hòa vào màn đêm, giống như cơn gió lạnh đêm xuân, thổi qua chỉ còn lại một cảm giác ớn lạnh.
Khi Khúc Trăn kể lại tai nạn tối qua, không một chút chột dạ.
Lão Tần đột nhiên tỉnh lại, căng giọng mắng: "Cháu đâm vào Chu Tố? Cháu vừa đi xe đạp vừa nhìn gì vậy? Cháu bao nhiêu tuổi rồi Khúc Trăn?"
Hận không thể nhéo tai cô, không thể bớt lo cho cô nhóc.
Khúc Trăn cúi đầu, nghĩ thầm, cô là đụng phải xe đạp của cậu, cũng không phải đụng vào xe đua F1, xe đua cũng không tới lượt cô đâm vào.
Cô cúi đầu giả vờ ngoan, nhưng thực ra cô không hề nghe mấy lời cằn nhằn của Lão Tần.
Từ nhỏ đối phó với Khúc Mẫn, cô đã quen tay hay việc, dù sao cô cũng là nhóc nói lắp, không thể nói gì để phản bác, liền giả bộ ngoan ngoãn nghe mắng.
Lão Tần tức giận nhìn Khúc Trăn, quay đầu rời đi, sáng sớm đã nổi giận.
Sau bữa trưa, hai người miễn cưỡng làm hòa, vì Khúc Trăn chạy đi mua rượu hoa sinh Lão Tần thích uống nhất, sắc mặt Lão Tần cũng tốt lên, không tiếp tục mắng cô nữa.
Buổi chiều, ánh mắt Khúc Trăn hướng về phía tủ trưng bày của Lão Tần.
Lão Tần cười lạnh một tiếng, khó trách hôm nay ra sức làm việc như vậy, hóa ra là ở chỗ này chờ hắn. Hắn không nói gì, để xem cô nhịn tới khi nào.
Khi mặt trời lặn, Khúc Trăn không thể chịu đựng được nữa.
"Cháu, cháu muốn." Khúc Trăn chỉ vào mẫu xe đua phiên bản giới hạn trong tủ trưng bày, háo hức nói: "Tối nay là sinh nhật lớp trưởng."
Cô nghĩ tới nghĩ lui, dự định tặng một chiếc ô tô mô hình cho lớp trưởng. Trong vòng bạn bè của lớp trường thường rất quan tâm đến các môn thể thao đua xe, hẳn cậu ấy là yêu thích phương diện này.
Cô không có nên chỉ có thể nhờ Lão Tần.
Lão Tần dừng một chút rồi hỏi: "Tên nhóc lớp trưởng luôn giúp cháu à? Nhóc đó mời cháu đến dự sinh nhật? Có ảnh không?"
Khúc Trăn lướt trên điện thoại một lúc rồi đưa cho Lão Tần.
Lão Tần nheo mắt nhìn một lúc rồi vui vẻ đồng ý, thậm chí còn đi tìm hộp đóng gói để bỏ vào, khiến Khúc Trăn ngơ ngác.
Sao Lão Tần đột nhiên lại hăng say như vậy?
Lão Tần đóng gói xong, đánh giá Khúc Trăn từ trên xuống dưới, kéo cô vào nhà vệ sinh, bắt cô rửa mặt chải tóc, không cho cô mặc áo mưa đi.
Bận việc nửa ngày, hắn lập tức đem người đuổi đi, tránh cho đến trễ.
Khúc Trăn ngơ ngác bước đến bến xe buýt, tay cầm hộp quà được đóng gói đơn giản, tự hỏi Lão Tần bị sao vậy.
Đàn ông thật kỳ lạ.
-
Cách tiệm sửa xe của Lão Tần hai khu phố, có một tiệm sửa xe sầm uất nhất Đông Xuyên. Biển hiệu màu đen sáng lên dòng chữ tiếng Anh trang nhã.
Pole Position.
Tiếng Trung có nghĩa là côn vị***.
*** Côn vị: Đề cập đến phần thi vòng loại được tổ chức trước cuộc đua xe công thức để xác định thứ tự xuất phát của các xe. Người có kết quả phân hạng tốt nhất (vòng đơn nhanh nhất) sẽ được xếp ở vị trí dẫn đầu trong tất cả các xe, tức là người về nhất.
So với tiệm sửa xe vắng vẻ của Lão Tần, nơi này nhộn nhịp người qua lại.
Những người đam mê đua xe tụm năm tụm ba tụ tập, vây quanh mấy chiếc xe khác nhau, nói chuyện với vẻ mặt thoải mái.
Tiểu Cố năm nay vừa tròn mười tám, là thợ cơ khí tại cửa hàng bán xe.
Cậu rời mắt khỏi công việc của mình, nhìn thời gian trước mắt, giờ này chắc là Chu Tố đã dậy. Tiểu Cố tránh đám người, đi về hướng khu vực nghỉ ngơi phía sau khu bán xe.
Phần lớn khách đến đây là vì Chu Tố, mười lần đến thì chín lần đều không nhìn thấy Chu Tố.
Cậu bĩu môi, đi đến xưởng độc quyền của Chu Tố.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một chiếc xe đua GT đặc biệt cũ, sau khi sửa lại không hề thua kém những chiếc xe thể thao trên thị trường hiện nay.
Tiểu Cố tiến lại gần ngắm nghía, bị thiếu động cơ.
Động cơ này sau khi ngừng sản xuất rất khó tìm, hầu như không có động cơ mới. Khách hàng là người hoài cổ, khăng khăng muốn dùng động cơ gốc, thà chờ chứ không muốn động cơ thay thế.
Bọn họ đã đợi hai tháng, cách đây hai ngày nghe nói có hàng.
Tiểu Cố đưa mắt, liếc nhìn con mèo Ragdoll đang chơi đùa ngoài cửa kính, con mèo nhỏ trắng như tuyết giơ cái đuôi bông xù to lớn lên, cố gắng đẩy cửa ra.
Mi tâm cậu nhảy dựng, nhìn thật kỹ, Tiểu Đà tinh quái quả nhiên lại lừa về một chị gái xinh đẹp.
Lại tới nữa. Cậu bất giác đau đầu.
Tiểu Cố mở cửa ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn xin lỗi cô gái trẻ, dặn cô lần sau đừng để ý đến con mèo chuyên lừa gạt người xung quanh về nhà.
Cô gái ngược lại không để tâm, tò mò nhìn vào trong, ánh mắt dừng lại bên chiếc ghế sofa bên phải.
Chỗ đó......Một người đàn ông đang ngủ.
Thân hình cao lớn mảnh khảnh, vùi lấp dưới tấm chăn nhung màu trắng bạc, dưới tầm nhìn lờ mờ, dưới chăn lộ ra mắt cá chân trắng bệch.
Anh ấy trắng quá. Cô gái hơi mở to mắt, di chuyển tầm mắt lên trên.
Trước khi cô gái xinh đẹp tò mò về nơi này, Tiểu Cố đã nhanh chóng bế con mèo có vẻ mặt vô tội lên và nói lời cảm ơn, đóng cửa kính lại và kéo rèm vào chỉ trong một nốt nhạc.
Còn chưa ôm chặt con mèo vào trong lòng, nó đã nhảy xuống chạy đi.
Người chủ tính khí thất thường, con mèo cũng vậy, ngoại trừ Chu Tố thì ai cũng không cho ôm.
Tiểu Cố đuổi theo nói: "Anh trai ta thanh danh bị ngươi hủy hoại, mỗi ngày đều lừa một chị gái về, ngươi có biết bây giờ bên ngoài đều đang lan truyền chuyện gì không? Nói Tố Thần mỗi tuần lại đổi một người bạn gái......"
Con mèo nhanh nhẹn tránh các dụng cụ trong xưởng, chạy đến chiếc sofa màu xám với mục đích rõ ràng, nhảy lên và ấn mạnh vào người đang ngủ.
"......Chậc." Nam sinh trên ghế sofa nói với giọng khàn khàn, "Đi xuống, hỗn miêu."
Con mèo tên "Hỗn miêu" làm lơ, kêu meo meo không ngừng, thủ thỉ làm nũng.
Tiểu Cố gọi: "Anh", báo cáo tình hình hôm nay trong cửa hàng, cuối cùng nói: "Anh, cơm tối lập tức chuẩn bị tốt. Anh ăn ở đâu?"
Người đàn ông trong chăn kéo chăn mỏng lên, che đi khuôn mặt thon gầy của mình.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: "Không ăn. Ăn hamburger."
Vẻ mặt Tiểu Cố đau khổ: "Anh đã ăn đồ ăn nhanh ba ngày rồi, vẫn còn muốn ăn nữa? Chờ Hạo ca về nước thì đều được hết."
"Hạo ca" trong miệng Tiểu Cố là huấn luyện viên thể chất cá nhân của Chu Tố, giám sát rất chặt chẽ những món mà Chu Tố ăn.
Hạo ca dạo này đang ở nước ngoài, Chu Tố ngày nào cũng ăn đồ ăn nhanh.
Chu Tố ngồi dậy, ôm con mèo nặng hơn mười cân trên ngực ném sang một bên, vuốt mái tóc dài lộn xộn trên trán, buồn ngủ nói: "Động cơ đã được đưa tới chưa?"
Tiểu Cố lắc đầu, không thấy Lão Tần.
Chu Tố ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Tiểu Cố bị ánh mắt vô cảm làm cho tê dại, quay đầu chạy.
"Quên đi, không ăn!" Cậu chạy đi thật nhanh, không quên đóng cửa lại.
Chu Tố bực bội nhìn chằm chằm vào chiếc xe một lúc, cúi người lấy bình nước khoáng ở cạnh sofa, ngửa đầu uống hơn nửa bình, đóng nắp bình lại, đứng dậy tìm di động.
Tìm nửa ngày, cuối cùng tìm thấy ở dưới đuôi của hỗn miêu.
Mèo con màu tuyết rúc vào bàn tay thon dài của thiếu niên, kêu meo meo, muốn anh chạm vào nhưng lại bị đẩy ra không thương tiếc.
Pin điện thoại thấp đến mức chuyển sang đỏ, nhưng anh không có ý định sạc điện thoại.
Chu Tố cụp mắt lướt điện thoại, bỏ qua những tin nhắn vô dụng, chỉ để lại hai tin nhắn ——
【Lão Tần: Đồ đạc tôi để lại. Sẽ giúp cậu xem lại lần nữa.】
【 Chu Tố: ? 】
【 Hứa Chỉ Phong: Định vị 】
【 Hứa Chỉ Phong: Có điểm phiền toái nhỏ, tới xem đi. 】
Chu Tố ném điện thoại lên sofa, cởi quần áo đi vào phòng tắm, thay một chiếc áo hoodie màu trắng, dừng lại trước cửa kính.
Xe đạp địa hình, ván trượt.
Ánh mắt lạnh lùng của nam sinh dừng lại ở lốp sau của chiếc xe đạp địa hình trong hai giây, trong đầu nhảy ra một bóng dáng màu vàng.
Cái đầu đen cúi xuống, lộ ra đôi tai ửng đỏ
Anh cầm lấy ván trượt, đóng cửa rời đi.
"Meo ——"
Hỗn miêu víu ở trước cửa, đôi mắt xanh như nước biển phản chiếu bóng dáng thiếu niên đang tiến về phía trước như cơn gió trong đêm, tức giận meo meo vài tiếng, không đợi quay đầu lại.
******
Tác giả có lời muốn nói: Chu Tố, một người đàn ông ngay cả con mèo nhỏ làm nũng cũng thờ ơ.
Ps: Hình xăm không phải hình súng, các bạn thử đoán xem nó là gì nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro