
Chương 5: Chơi Lớn (H)
Trần Hải Nhất buông tay, người lính kia thoát hiểm ngã xuống đất thở hổn hển, Lâm Thanh Dương phất tay ý bảo anh ta rời đi.
Trần Hải Nhất quay đầu nhìn căn phòng, giờ đây trong phòng thuốc chỉ còn lại hai người, người lính còn không quên khóa cửa trước khi đi.
"Em!"
Lâm Thanh Dương mỉm cười nhìn Trần Hải Nhất rồi từ từ phóng ra pheromone của mình. Điều này như đang thêm dầu vào lửa, cả căn phòng nồng nặc mùi whisky đến mức không thể nào thở nổi.
Thật ra bây giờ Lâm Thanh Dương cũng không thong dong tự tại như vẻ bề ngoài. Pheromone giữa bạn đời là ảnh hưởng lẫn nhau, Trần Hải Nhất khao khát pheromone của y, đồng thời pheromone của hắn cũng ảnh hưởng cực lớn tới y. Hiện pheromone tràn ngập khắp phòng này đè ép khiến y chỉ muốn lập tức quỳ xuống và ngoan ngoãn chấp nhận sự thống trị của hắn.
Nhưng ý chí Lâm Thanh Dương không cho phép y quỳ xuống. Y gắng sức dựng thẳng lưng, ổn định đôi chân mềm nhũn của mình, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, vươn tay về phía Trần Hải Nhất.
Lúc này ý thức của Trần Hải Nhất gần như sụp đổ, giờ hắn chỉ muốn nhào vào bạn đời của mình để trừng phạt việc y dám đi quá giới hạn, nhưng ý chí còn lại của hắn không cho phép hắn làm thế.
"Mau... đi..."
"Không đến hửm? Em vẫn luôn đang chờ anh đấy."
"... Im lặng."
"Sao lại từ chối em? Anh không yêu em ư?"
"... Câm miệng! Tất nhiên là anh yêu em!"
Bản năng của Trần Hải Nhất đang điên cuồng tra tấn hắn, hai mắt hắn đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng Lâm Thanh Dương không sợ, y là người hiểu rõ Trần Hải Nhất nhất.
"Đương nhiên em biết anh yêu em."
"Bởi em chính là Alpha duy nhất của anh mà."
Chút ý chí còn lại hoàn toàn sụp đổ, Trần Hải Nhất lập tức lao về phía Lâm Thanh Dương, đẩy y ngã xuống đất.
Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ: chịch chết y.
Trần Hải Nhất thô bạo đè Lâm Thanh Dương xuống đất, xé toang đũng quần của y, đỡ dương vật cương cứng của mình đâm thẳng vào trong.
Tuy trước khi đến đây Lâm Thanh Dương đã tự nới rộng trước song y vẫn có chút đau vì hắn xông vào quá đột ngột. Y muốn đưa tay sờ bên dưới mình nhưng lại bị Trần Hải Nhất khống chế không thể động đậy.
Dương vật đang nhanh chóng thọc vào rút ra bên trong lỗ nhỏ, tiến thẳng đến nơi cuối cùng: khoang sinh sản.
Khoang sinh sản cực kì mẫn cảm nay bị đâm thúc thô bạo liên tục như vậy đem đến khoái cảm mãnh liệt khiến Lâm Thanh Dương có chút không chịu được, mềm mại rên rỉ: "Nhẹ chút... A!"
Y bị chịch bắn, đây là lần đầu tiên y bắn nhanh như vậy, trước mắt xẹt qua tia sáng, ý thức đình trệ một chốc.
Trần Hải Nhất hoàn toàn không nghe theo lời Lâm Thanh Dương, bản năng của hắn bất mãn với khoang sinh sản khép chặt của y, đành phải tự mình phá ra.
Lâm Thanh Dương sắp chịu không nổi nữa, dương vật dưới thân đã bị khoái cảm mãnh liệt kích thích đến bắn ra, nhưng rồi tiếp tục bị chịch cho cương lên, cảm giác bị cưỡng ép chịu chịch khi đang trong giai đoạn trơ cực kỳ khó chịu, động thịt co rút rồi lại bị đâm cho mềm nhũn. Lâm Thanh Dương vặn người đổi tư thế, có lẽ sẽ làm y thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng trong mắt Trần Hải Nhất đây là con mồi dưới thân đang cố gắng trốn thoát, hắn bóp lấy cổ y. Cảm giác khi bị người khác bóp chặt cổ họng vô cùng khó chịu, mắt Lâm Thanh Dương tràn ra nước mắt, cổ họng không nhịn được mà ho khan. Vì thiếu oxi nên lỗ hậu mút chặt lấy dương vật, khoang sinh sản theo bản năng bảo vệ mở ra một cái miệng nhỏ.
Trần Hải Nhất nhanh chóng nhận ra cái miệng nhỏ xinh này, thúc mạnh một cái.
"Bắn... bắn..."
Lâm Thanh Dương ngơ ngác nhìn trần nhà, thân thể run lên, cứng chưa được bao lâu mà y đã tiếp tục bị chịch bắn.
"Sướng quá..."
Trần Hải Nhất buông lỏng cổ Lâm Thanh Dương.
Thịt dâm mềm mại trong khoang sinh sản không ngừng hút lấy quy đầu xâm nhập, cố gắng hút ra thứ gì đó từ nơi này.
Trần Hải Nhất hài lòng với biểu hiện của khoang sinh sản, sau khi tiến vào lập tức điên cuồng thúc vào bên trong.
Ý thức Lâm Thanh Dương có chút tan rã, khoang sinh sản là nơi bí mật nhất của một người, bên trong chứa đầy dây thần kinh và là nơi mẫn cảm nhất trên toàn cơ thể. Tuy nhiên khi y bị hắn chịch thô bạo như vậy chẳng những không cảm thấy đau mà còn cảm thấy cực kỳ thoải mái, khoái cảm ập lên từ thân dưới khiến não y như tê liệt, trợn mắt không thể nói nên câu, trông như một con búp bê bị chơi hỏng, dương vật chậm rãi chảy ra chất lỏng nóng hổi.
Cuối cùng, nút thắt trên dương vật phồng lên ở cửa khoang sinh sản, chặn lại cái miệng nhỏ đó, một lượng lớn tinh dịch bắn vào khoang sinh sản.
Quá trình xuất tinh kéo dài khoảng mười phút, lúc này Lâm Thanh Dương mới bừng tỉnh, cảm giác căng ứ trong khoang sinh sản khiến y vô cùng sợ hãi, lui về sau muốn ép tinh dịch ra nhưng lại bị Trần Hải Nhất giữ eo không thể nhúc nhích.
Lâm Thanh Dương bật khóc: "Không ăn nữa... quá nhiều... em không ăn nổi nữa..."
Tiếng khóc đã từng khiến Trần Hải Nhất đau lòng dừng động tác nay chỉ càng thêm kích thích thú tính của hắn.
Bắn tinh kết thúc, dương vật tuột ra khỏi lỗ hậu, lỗ nhỏ ban đầu khép kín giờ bị căng ra thành một cái động nhỏ, nhưng trừ một ít dịch trong thì không có chút tinh dịch nào rỉ ra ngoài.
Lâm Thanh Dương khóc nức nở, trở mình định quỳ bò ra, nhưng mới bò được một khúc đã bị Trần Hải Nhất nắm mắt cá chân kéo lại.
"Em không được... không được nữa..."
Bấy giờ Lâm Thanh Dương mới nhận ra ngày thường Trần Hải Nhất kiềm chế như thế nào, nhưng đáng tiếc lúc này Trần Hải Nhất hoàn toàn không nghe lời y, kéo y lại rồi tiếp tục đút dương vật vào động thịt.
"Em bỏ cuộc... để em nghỉ ngơi một chút đi... đừng..."
Dương vật sau khi tiến vào vẫn tiếp tục thúc tới đỉnh khoang sinh sản, nhưng vì muốn giữ lại tinh dịch đã bắn vào nên khoang sinh sản giờ đây đóng kín không một kẽ hở, dù có đâm cả trăm lần đi nữa vẫn không thể tiến vào. Đầu óc Trần Hải Nhất bị bản năng chiếm giữ thấy vừa nãy có thể đi vào mà giờ lại không vào được thì vô cùng tức giận, bóp mạnh eo Lâm Thanh Dương dùng sức giã khiến dưới thân Lâm Thanh Dương hỗn loạn không nỡ nhìn, cửa động thịt tung tóe bọt trắng.
"Không vào được đâu... đừng mà..."
Lâm Thanh Dương đặt tay lên ngực Trần Hải Nhất, Trần Hải Nhất ôm mông Lâm Thanh Dương giống như bế trẻ đi tiểu, đằng dưới nhấp liên tục.
Dù có đóng chặt thế nào thì thân thể Lâm Thanh Dương cũng bị pheromone tràn ngập khắp căn phòng chi phối, phục tùng bạn đời mở ra cửa khoang sinh sản.
"A..."
Một tia nước trong suốt bắn ra từ dương vật của Lâm Thanh Dương.
Y xụi lơ dựa vào Trần Hải Nhất.
Thân thể của y đã được Trần Hải Nhất khai phá từ lâu. Từ sau lần y dụ dỗ Trần Hải Nhất làm tình lần đầu tiên với mình, khai trai cho hắn, cơ thể y đã bị Trần Hải Nhất thử đủ kiểu làm tình, cơ thể của Alpha giờ không còn giống như Alpha nữa, thậm chí khoang sinh sản teo nhỏ bên trong sâu kia vì được Enigma đánh dấu nên phát triển thêm lần thứ hai.
Khi dương vật lại phồng lên thành nút thắt, tiếp tục bắn tinh dịch vào, Lâm Thanh Dương đã không còn sức lực phản kháng, khoang sinh sản chật hẹp chứa không nổi nhiều tinh dịch như vậy, từ trong miệng lỗ chảy ra, cơ thể mềm nhũn bị để thành nhiều tư thế khác nhau, tuyến thể sau gáy cũng bị cắn rướm máu.
Lần làm tình này kéo dài tận ba ngày. Quần áo của Lâm Thanh Dương bị xé rách tả tơi, không chỉ có mỗi tuyến thể hằn vết cắn mà toàn thân y đều chi chít vết cắn, vết nhéo và dấu hôn. Bởi vì bị bắn quá nhiều tinh dịch mà bụng của y còn hơi phồng lên.
Khi Trần Hải Nhất tỉnh táo lại đã là buổi sáng ngày thứ ba, lúc đó hắn còn đang đè Lâm Thanh Dương làm tình.
Hắn vừa thấy được cơ thể đầy vết thâm tím và cặp mắt nhắm nghiền của Lâm Thanh Dương thì lập tức buông y ra rồi rút dương vật, "Phốc" một tiếng, vô số tinh dịch tràn ra .
Lâm Thanh Dương đã ngất đi từ lâu, tay Trần Hải Nhất run lên, thử sờ trán Lâm Khánh Dương thì phát hiện y đang phát sốt. Hắn vội vàng giật rèm cửa rồi dùng nó bọc lấy Lâm Thanh Dương, mình thì mặc tạm bộ quần áo đã rách hôm nọ, ôm y đạp tung cánh cửa bị khóa, chạy tìm quân y.
Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy ông nội của Lâm Thanh Dương đứng cách đó không xa.
Trần Hải Nhất ôm Lâm Thanh Dương đứng trước mặt ông Lâm, cung kính khom lưng: "Chào ông ạ."
Ônh Lâm hừ một tiếng, nói: "Đặt nó vào xe đi, tôi sẽ đưa nó trở về khu bốn."
Đưa y về khu bốn cũng tốt. Bây giờ hắn không dám nhớ lại những gì mình đã làm, không có mặt mũi nào để nhìn thấy Lâm Thanh Dương cả. Hắn đưa Lâm Thanh Dương lên xe, bác sĩ quân y trên xe đã chuẩn bị tốt dụng cụ từ sớm, lấy lọ thuốc định tiêm cho Lâm Thanh Dương.
Vừa nhìn thấy lọ thuốc Trần Hải Nhất liền sợ hãi, vội vàng ngăn cản bác sĩ quân y, hỏi: "Đây là thuốc gì?"
"Thuốc tiêu viêm."
Trần Hải Nhất gật đầu, xuống xe, lại cung kính cúi đầu chào ông Lâm.
"Xin hãy chăm sóc em ấy."
"Tất nhiên, nó là cháu trai của tôi mà."
Trần Hải Nhất vô cùng hổ thẹn, dù cho đây là kế hoạch tính kế hắn nhưng hắn lại không thể giữ được ý chí rồi làm tổn thương người trên đầu quả tim mình.
Trước khi lên xe ông Lâm quay đầy nhìn thoáng qua Trần Hải Nhất vẫn đang đứng ở chỗ cũ không ngừng tự trách bản thân, đôi mắt già nua lóe lên tia sáng, khóe môi hơi cong lên.
"Cháu của lão* Trần đúng là không tệ."
*Chỗ này mình không biết là "lão" trong ông lão hay "lão" trong xưng hô bạn bè thân thiết bên Trung nên giữ nguyên nha.
Ông Lâm nghĩ thầm.
Xe rời đi quân khu mười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro