Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Trans: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Mr.Vương
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
                                                        
"Đang yên đang lành, tôi lại làm chuyện không đâu...." Kiều Quang Vũ cầm lấy bình trà xanh mà Toàn Tuyền đưa cho, lẩm bẩm nói, "Cư nhiên lại đi nói với bạch nguyệt quang "nên học hỏi thêm đi đại huynh đệ" như vậy!"
Rõ ràng cậu với Toàn Tuyền đã tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng gặp bạch nguyệt quang khác nhau, cũng luyện tập kĩ thuật sao cho giống mấy em gái trà xanh nhu nhược động lòng người khi đối đầu với bạch nguyệt quang trong tâm tình "tình địch gặp nhau, đỏ mắt hết sức", mục tiêu cuối cùng của bọn họ là tác hợp cho Hoắc Chu cùng bạch nguyệt quang, trở thành chất xúc tác trong tình cảm của họ a!
Không nghĩ tới lần đầu gặp mặt, Kiều Quang Vũ đã bị lộ ra, lại còn ngây ngốc đến mức không thể nhận ra vị bạch nguyệt quang kia!
Cậu bị chính sự ngu xuẩn của mình làm bản thân phát khóc!
Như vậy, ngoại trừ khuôn mặt ra, cậu không có điểm nào giống Ổ Vũ cả, căn bản là không thể khiến bạch nguyệt quang cảm thấy gặp nguy cơ, một hán tử cùng một tiểu vương tử tươi mát có thể lấy cái gì so sánh, chắc chắn là thắng tuyệt đối,  Ổ Vũ căn bản không cần lo lắng Hoắc Chu sẽ bị cậu cướp đi, cũng không cần cuống quít sốt ruột mà muốn cùng Hoắc Chu tái hợp lại.
"Cậu còn biết là bản thân làm chuyện không đâu." Toàn Tuyền lạnh lùng cười, "Tôi còn tưởng cậu vừa thấy Ổ Vũ liền nhịn không được đốt pháo chúc mừng."
"......Em sai rồi, Tuyền ca QAQ"
Nếu không phải bọn họ đang ở phòng tiếp khách công ty của Hoắc Chu, Kiều Quang Vũ thiếu chút nữa đã dập đầu xin lỗi Tuyền ca.
Toàn Tuyền: "........"
Đỡ lấy trán, Toàn Tuyền hữu khí vô lực mà xua tay: "Thôi, về sau cậu cảnh giác một chút, đừng để phát sinh chuyện ngoài ý muốn như hôm nay. Ổ Vũ chưa hiểu rõ về cậu, hy vọng hắn không chú ý.....Mong là như vậy đi."
Kiều Quang Vũ trong lòng thả lỏng đi rất nhiều, lại uống một ngụm nước trà, thư thái nói: "Đồ uống ngon, cái này là trà gì, cũng là của bạch nguyệt quang sao?"
Toàn Tuyền mắt lạnh nhìn cậu: "Trà xanh hữu cơ, mua cho cậu uống, có công năng làm tăng tinh thần và bổ não hiệu quả____hy vọng nó giúp cậu đem chỉ số thông minh ít ỏi đến đáng thương của cậu nâng lên, đừng để ba năm vất vả chịu đựng thành công cốc, lại thất bại ở thời điểm cuối cùng trong gang tấc."
Kiều Quang Vũ: "........"
Kiều Quang Vũ bỗng nhiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Toàn Tuyền, ánh mắt cũng tràn đầy ý vười.
Toàn Tuyền bị cậu nhìn đến không thể hiểu được: "Cậu nhìn cái gì?"
"Nhìn người đẹp nha." Kiều Quang Vũ không chút nghĩ ngợi nói.
Toàn Tuyền cười lạnh.
"Tốt rồi tốt rồi, tại tôi thấy anh có điểm kỳ quái." Kiều Quang Vũ vỗ vỗ sô pha bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi gần mình, nói, "Anh quả thật là thư kí khác người, người khác tìm mọi cách đưa người tới bên lão bản, anh lại nghĩ phương pháp làm thế nào để giúp đỡ thế thân của bạch nguyệt quang rời xa lão bản. Có đôi khi tôi suy nghĩ miên man, có đôi lúc hoài nghi, anh có phải không muốn Hoắc tổng yêu tôi, không muốn nhìn thấy tôi cùng hắn ở bên nhau?"
Toàn Tuyền hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cậu muốn trở thành người bên gối của lão bản?"
"Đương nhiên là không."     Kiều Quang Vũ lập tức lắc đầu, " Tôi không yêu hắn, cũng không tính toán cả đời sẽ ăn cơm mềm."
Toàn Tuyền chậm rì rì nói: " Nếu hắn nguyện ý bao dưỡng cậu cả đời?" Hắn liếc mắt một cái thật sau mà nhìn Kiều Quang Vũ, " Hắn có tiền, sở thích lại không xấu, diện mạo anh tuấn, thể lực dư thừa, trong đó có thể có nhiều khía cạnh thỏa mãn cậu."
Kiều Quang Vũ một bên nghe hắn nói, một bên gật đầu, thuận miệng mà nói ra: "Nếu thật sự hắn tốt như vậy, anh nên lấy cho chính mình nha, Tuyền ca."
Toàn Tuyền: ".........."
Kiều Quang Vũ: "........."
Hai người nói chuyện về vấn đề này rất không hợp nhau, cuối cùng Toàn Tuyền đứng dậy đi lấy cho bản thân một chén trà xanh, Kiều Quang Vũ chán muốn chết nên ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Phòng khách của công ty đa phần là tuần san kinh tế, Kiều Quang Vũ xem cái hiểu cái không. Định lấy di động ra chơi trò chơi, lại nghĩ đến việc bản thân đang đóng vai một thế thân, thống khổ, rối rắm, trong lòng có nước mắt nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài, cho nên không thể mang điện thoại ra.
Từ từ, cậu dừng một chút.
Cậu cư nhiên thấy Ổ Vũ trên trang bìa của cuốn tạp chí.
Kiều Quang Vũ nhìn nhìn mặt bìa, phát hiện ra đây là cuốn tạp chí mới nhất, thời gian phát hành khoảng giữa tháng này.
Sưu tầm về Ổ Vũ thật tỉ mỉ, kĩ càng, qua vài trang còn có thêm hình ảnh của Ổ Vũ lúc nghỉ ngơi, hình chụp thập phần tiêu sái.
Bộ sưu tầm có tiêu đề là "tiểu vương tử âm nhạc đổi sang làm tài chính__Ổ thị chuẩn bị kí hiệp nghị chiến lược trong vài hạng mục công việc, sắp tiến quân vào ngành sản xuất năng lượng tương quan", về nội dung tài chính Kiều Quang Vũ nửa điểm đều không hiểu, nhưng thật ra từ việc thăm hỏi cậu đã nhìn ra, Ổ Vũ ra nước ngoài học tập, vốn dĩ học âm nhạc nhưng sau khi về nước lại tiến vào Ổ thị trở thành một giám đốc, từ bỏ âm nhạc.
Ánh mắt Kiều Quang Vũ bất thiện nhìn ảnh chụp Ổ Vũ mang biểu tình điềm đạm, cả người tản ra hơi thở của quý tộc ___ngươi làm hại lão tử cực cực khổ khổ học dương cầm ba năm, kết quả sau khi về nước ngươi lại chuyển ngành, việc ta cực khổ đàn dương cầm không hay, không dở chẳng phải là công cốc sao?!
Phải biết rằng việc học đàn không khó, học giỏi, không khó; học kém, quá dễ dàng; khó nhất, là học không được kém cũng không thể tốt, còn phải đàn sao cho tương tự vài phần với người thật.
Lòng Kiều Quang Vũ lập tức tràn đầy ủy khuất, thắp nến cho chính mình, đồng thời cũng lo lắng rằng___về sau "lớp phụ đạo ngoại khóa" sẽ không phải tăng thêm một môn tài chính sao?
Cho nên, khi vị Hoắc Chu đang đem bản thân nhốt trong văn phòng quá một buổi trưa, rốt cuộc cũng nhớ ra là cần hít thở không khí, đẩy cửa, liền nhìn thấy biểu tình uể oải của Kiều Quang Vũ, trên bàn vẫn còn để một cuốn tạp chí, là báo viết về Ổ Vũ.
Biểu tình sắp khóc của Kiều Quang Vũ thành công làm Hoắc Chu chần chừ bước ra, chính bản thân hắn cũng không thể hiểu được tâm tình của bản thân, hắn đi đến trước mặt Kiều Quang Vũ , lấy lại cuốn tạp chí kia, ném ra phía sau, sau đó sốt ruột  lại đem Kiều Quang Vũ ôm vào trong ngực.
Khi hắn ôm chặt lấy Kiều Quang Vũ, mới cảm giác được trái tim mình như được lấp đầy bởi một thứ gì đó, không hề thấy xao động hay bất an, thế giới xung quanh như bình tĩnh lại.
Kiều Quang Vũ: "???"
Động tác "ba bước vào rổ" này của lão bản quá nhanh, Kiều Quang Vũ không kịp phân tích suy nghĩ của Hoắc Chu, cùng với việc mình lấy biểu tình gì ra để ứng phó với biến hóa bất thình lình này, đành phải trộm từ trong lồng ngực của Hoắc Chu, gật đầu một cái, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ từ vị Toàn thư kí.
Biểu tình đang mang trên mặt của Toàn Tuyền như muốn nói "ngươi ngu chết đi được", rất nhanh sau đó không duy trì được hình tượng thư kí mặt than.
May mắn, do nhiều năm làm việc cùng mà cả Kiều Quang Vũ và Toàn Tuyền bồi dưỡng ra sự ăn ý lẫn nhau, Toàn Tuyền chỉ làm một khẩu hình, cậu liền biết phải làm thế nào.
Nhẹ nhàng đẩy đẩy Hoắc Chu, Kiều Quang Vũ hơi hơi nhấp nháy môi, ánh mắt mang theo sự cầu xin mà nói: "Em hôm nay.......trong người không thoải mái, có thể để Toàn thư kí đưa em về nhà được không?"
"Em không cần để ý......" Thời điểm nói ra lời này, Hoắc Chu cũng cảm thấy bản thân có chút kinh ngạc, khi Ổ Vũ cùng Kiều Quang Vũ xuất hiện cùng một lúc kia, phản ứng đầu tiên của hắn thế nhưng là an ủi Kiều Quang Vũ, quả thật không thể tưởng tượng nổi! Ý thức được điểm này, nửa câu sau "không cần để ý" liền bị hắn nuốt vào, sửa thành: "Cũng tốt, em hôm nay cũng đã mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Kiều Quang Vũ thuận thế rời đi cái ôm của Hoắc Chu, không lưu ý đến biểu tình mang một tia luyến tiếc của Hoắc Chu, dứt khoát hướng tới chỗ Toàn Tuyền, bước chân càng đi càng nhanh, thiếu chút nữa không thể kìm nén được sự vui mừng viết lên mặt.
Toàn Tuyền: "........"
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Quang Vũ: Tôi có một câu nmp....
Toàn Tuyền: Kia hẳn là để tôi nói
Hoắc Chu:?
Ổ Vũ: Ảnh chụp trên tạp chí này không tồi, về sau có thể mời họ phỏng vấn thêm vài lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hahaha