Chương 55: Người giám hộ mãnh thú (17)
Editor: Vô Danh
-----------------------------------------
Một giây sau, Tô Đường đã hết đường lui lại, cô như là một con mèo nhỏ rơi vào cạm bẫy, đáng thương, hoảng loạn, lại không có chỗ nào có thể trốn.
"Tần Kiêu, chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng."
Thanh âm của Tô Đường đã hoảng loạn đến phát run, Tần Kiêu cúi người xuống, khuôn mặt dựa sát vào tai Tô Đường, mở miệng thủ thỉ vào tai cô. Thanh âm không còn là nguyên soái lạnh lùng như tảng băng ngàn năm mà phảng phất trong khoảnh khắc băng tuyết bỗng tiêu tan, hơi thở lạnh lẽo đều biến thành nóng rực "Tiểu đáng yêu, ta nghĩ cô đã cảm nhận được sự thay đổi của ta."
Có thể nói ra mấy cái biệt danh buồn nôn này chỉ có thể là nhân cách đạo tặc, hắn là nhân cách kiêu ngạo ương ngạnh, căn bản không quan tâm đến người khác, từ đầu đến cuối chỉ quan tâm làm sao để thỏa mãn dục vọng của bản thân mình, ích kỉ, kiêu căng. Tô Đường giao đấu với hắn bao nhiêu lần, cô cứ nhường rồi lại nhường, nhường hết lần này đến lần khác, cuối cùng sử dụng không ít hoa chiêu mới miễn cưỡng có thể trở thành bạn thân cùng hắn chia sẻ vui buồn.
Bất quá lúc trước hắn có bao nhiêu tin tưởng bản thân, hiện giờ sợ là có bấy nhiêu suy nghĩ muốn làm thịt Tô Đường.
"Đánh dấu cô, đời này cô liền không thể lừa đảo được ta, tiểu lừa đảo."
Thân thể Tô Đường cứng ngắc, nhưng đối phương mạnh mẽ vang dội căn bản không cho cô có cơ hội cự tuyệt. Dấu hiệu đánh dấu dẫn đường ở ngay sau cổ, Tần Kiêu nói xong liền há mồm cắn lên.
Răng nanh bén nhọn xuyên phá da thịt, máu tươi ngọt ngào xâm nhập khoang miệng khiến cho Tần Kiêu kém chút không khống chế được bản thân mình. Phía sau lưng hắn, một con sư tử khổng lồ hiện ra, đây là tinh thần thú của hắn. Giờ phút này nó bị mỹ vị của máu tươi làm phiền chán bất an, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, lại chậm chạp mãi không thấy. Cho đến cuối cùng, trong tầm mắt nó xuất hiện một con mèo trắng nhỏ mập mạp đáng yêu.
Đồng tử Tô Đường đột nhiên co rút lại, cảm giác bị người khác xâm nhập khiến cho nội tâm cô hoảng loạn vô cùng. Nhưng ngay giây tiếp theo, một cảm giác kỳ dị bỗng nhiên lan tràn trong cơ thể Tô Đường, cô bắt đầu không chống cự được sự xâm nhập của Tần Kiêu, thậm chí đã có lúc muốn thuần phục, muốn tiến thêm một bước.... Đến cả răng nanh đều đã run lên, vẫn không thể kháng trụ được, chỉ có thể vô dụng nức nở cho đến khi kết thúc.
Cùng lúc đó, tiểu bạch miêu cũng theo ý của chủ nhân buông tha chống cự, bị kim mao sư tử vĩ đại bao quanh vòng trụ, không thể động đậy.
Tần Kiêu cuối cùng vẫn ngừng lại, tuy rằng mỹ vị luyến tiếc buông tay, nhưng hắn vẫn giữ lại lý trí, nơi đây không thích hợp để hành sự, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại. Đứng thẳng lưng, bình tĩnh thong dong thay người con gái đang mềm yếu đổ gục trên tay mình sửa sang lại quần áo, nhìn như thực ôn nhu, nhưng một đôi mắt đã sớm đỏ đến phát cuồng.
Đầu Tô Đường đau mãnh liệt, hai chân mềm nhũn tưởng như không phải là chân mình, hô hấp hỗn loạn. Cô cố gắng cắn môi dưới, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, rất sợ chọc kẻ nào đó phát cuồng lên đem cô ăn luôn.
Tần Kiêu rũ mắt nhìn tiểu đáng thương đang nằm xụi lơ trong lòng mình, nghĩ nghĩ đem người bế dậy.
"Đinh, giá trị hắc hóa đã giảm xuống 20%, hiện tại giá trị hắc hóa là 70%."
Không giống với nhân cách chủ là nguyên soái chỉ biết đem người khiêng ở trên vai, nhân cách này có tình cảm với Tô Đường rất sâu. Tuy rằng kẻ lừa đảo bé bỏng này lừa 'Hắn', còn muốn lấy mạng 'Hắn', nhưng cuối cùng hắn vẫn luyến tiếc đem người hành hạ theo ý mình, giữa hai luồng cảm xúc vừa yêu vừa hận đó, chủ nhân lý trí rốt cuộc một lần nữa chậm rãi login.
Hắn nhìn cô gái nhỏ bất lực nằm trong lòng mình, lần đầu tiên phát hiện cô thật ra cũng chỉ là một người dẫn đường bình thường như bao người mà thôi.
Lúc này, từ bộ đàm phát ra lời cầu cứu từ bên kia "Nguyên soái, phát hiện binh lính đã có dấu hiệu tinh thần sụp đổ, ngoài ra còn có năm nữ dẫn đường vẫn chưa tìm được."
Âm thanh cầu cứu từ bên kia bộ đàm đã đánh tan không khí ái muội giữa hai người Tần Kiêu hỏi "Còn bao lâu nữa ức chế tề mới được đưa đến nơi?"
Người bên kia bộ đàm nhanh chóng trả lời "Tối thiểu cần nửa giờ."
Nửa giờ, mặc dù không đủ để hủy diệt đám tân binh này, nhưng một khi phát sinh bạo loạn, muốn áp chế cơ hồ rất khó. Gián điệp nằm vùng tuy rằng đã giết, nhưng phiền toái vẫn còn đang lên men, nếu đám lính gác tân binh đánh mất lí trí vì phát tình tìm được năm người dẫn đường kia trước. Vậy thì xin chia buồn, năm vị cô nương kia có lẽ không sống sót nổi để ra khu A.
Sự tình rất khó giải quyết. Ban đầu Tân Kiêu định đem Tô Đường đuổi về nơi đóng quân, chớp mắt đã thấy cô cướp mất bộ đàm trên tay mình, thanh âm suy yếu hỏi "Có thể chỉnh tần số bộ đàm phủ sóng khắp vùng không?"
Đầu dây bên kia ngẩn người, không nghĩ tới người cầm bộ đàm lại là một cô gái.
Tần Kiêu không hề có nhẫn nại "Trả lời."
Bên kia lập tức nói "Có thể có thể, tôi lập tức làm ngay."
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra "Tần Kiêu, anh mau buông tôi ra."
Tần Kiêu "Trước hết cô phải nói với tôi cô muốn làm gì."
Tô Đường "Dùng tinh thần lực của tôi, chuyện này có khả năng lập tức bình ổn."
Lúc này Tần Kiêu mới hiểu ý của Tô Đường, trên mạng tinh tế không thiếu những ca sĩ sẽ đem tinh thần lực của bản thân truyền tải vào âm nhạc. Khả năng ca hát của họ rất bình thường, nhưng đối với những lính gác đang mất kiểm soát kia mà nói lại là có chút tác dụng, tuy rằng cũng chỉ có một chút mà thôi.
Tô Đường thấy hắn thật lâu không nói, lại mở lời "Nguyên soái, không có thời gian."
Ánh mắt Tần Kiêu u ám như là đang làm đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt, ngay cả thân thể cũng căng cứng.
Tô Đường thở dài, đưa tay chạm vào hắn "Không có nhạc cụ, ngài có thể ngắt một mảnh lá cây tới đây hộ tôi được không?"
Hai ngươi cũng không phải là đấu khẩu như thường ngày, nhưng Tần Kiêu không hiểu sao trong tâm lại tràn ngập cảm xúc đau lòng mà không thể nói thành lời. Dẫn đường trên toàn thế giới đều được người bảo vệ chở che, chỉ có mình cô, một đường vượt mọi chông gai. Rốt cuộc là hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào, mới có thể tạo nên con người cô như bây giờ? Hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới, từ đầu đến cuối chỉ coi cô như một thứ công cụ, một món hàng tùy ý thích để đâu thì để không hơn không kém. Một vật phẩm có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Giờ nghĩ lại, hắn thấy bản thân sai lầm như thế nào.
Ngay tại lúc Tô Đường cho rằng Tần Kiêu sẽ cự tuyệt yêu cầu của cô, hắn cuối cùng cũng mở miệng. Lời nói cực kỳ chậm rãi thong thả, tận sâu trong linh hồn là âm thanh tự trách cùng tiếng phỉ nhổ bản thân vẫn luôn vang bên tai. Mất một lúc lâu sau, hắn mới có thể cố gắng duy trì sự bình tĩnh như cũ.
"Được."
Ánh mắt của hắn có chút đáng sợ, như vừa ẩn nhẫn lại vừa bạo phát, ánh mắt âm trầm nóng rực như muốn thiêu đốt tất cả khiến da đầu Tô Đường phải run lên.
"Cảm ơn."
Tô Đường cũng không phải bất kỳ nhạc cụ nào đều biết chơi, chẳng qua từng có cái thế giới mà cô xuất phát từ ý tưởng đùa giỡn liền cố ý học thổi kèn lá đến thành thạo.
Đã lâu rồi chưa thổi, nhất thời cảm thấy có chút mới lạ, nhưng theo thời gian trôi qua, cô dần dần tìm về cảm giác lúc trước.
Thanh âm kèn lá có chút đơn điệu, nhưng vào tay Tô Đường lại chẳng hề mang theo chút đơn điệu nào cả, phối hợp với tinh thần lực thông qua bộ đàm truyền khắp toàn bộ khu A.
Tần Kiêu không biết hình dung âm nhạc này là như thế nào, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ tuyệt vời, là khúc êm đềm nhất mà hắn được nghe từ trước tới giờ. Ngay cả mấy chuyện vụn vặt làm hắn đau đầu lúc trước cũng dần dần khai sáng.
Chuyện của cô trong quá khứ hắn chưa từng tham dự, nhưng tương lai còn rất dài, hắn có thời gian cả đời để có thể che chở cho cô, hạnh phúc bên cô.
Nửa giờ nói là ngắn nhưng cũng thực dài.
Tinh thần Tô Đường cạn kiệt, đến cuối cùng ngay cả ngón tay cùng đều mất cảm giác, nhiệt độ trên cơ thể cũng nhanh chóng giảm xuống. Cho dù là Tần Kiêu có ôm cô vào trong ngực, cũng không hề cảm giác được độ ấm, cô còn có thể hoạt động được đến bây giờ hết thảy là do bản năng.
Lính gá táo bạo đã được trấn an, mặc dù vẫn không đủ, nhưng ít nhất sẽ không xảy ra kết cục không thể vãn hồi.
"Đủ rồi, Tô Diệp, dừng lại đi."
Lực chú ý Tô Đường đều tập trung ở phiến lá cây, cánh tay cũng đã bắt đầu phát run, căn bản không nghe rõ người ở bên ngoài nói cái gì, cho đến khi khuôn mặt bị nước mưa xối ướt đẫm.
Cứu viện đã đến, chấp niệm trong lòng dần biến mất, tinh thần lực cạn kiện khiến cô ngay cả một mảnh lá cây đều cầm không nổi nữa. Cả người không có sức lực, đầu nặng trĩu, mảnh lá cây rơi xuống, theo sau đó đôi mắt Tô Đường tối sầm, triệt để mất đi nhận thức.
Tần Kiêu vốn chỉ ôm hờ hờ Tô Đường, cô té xỉu, hắn vừa vặn tiếp được. Tần Kiêu chậm rãi nâng lên tay, đem mấy sợi tóc rối loạn lạc ở thái dương Tô Đường vuốt ra sau tai, lực đạo ôn nhu cẩn thận.
"Về sau sẽ không còn mệt mỏi như thế nữa."
"Tô Diệp của ta." Nói tới đây, khóe môi gợi lên độ cong thực nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro