Chương 50: Người giám hộ mãnh thú (12)
Editor: Vô Danh
-------------------------------
Ăn xong điểm tâm, Tần Kiêu lại bắt đầu quá trình ngược đãi như thường lệ.
Đối với việc huấn luyện này, Tô Đường đến cả cọng tóc đều tỏ vẻ cự tuyệt "Tần Kiêu, tôi rốt cuộc đắc tội gì với anh, anh có phải muốn ngược chết tôi không?"
Tần Kiêu "Cô cứ như thế này, ra chiến trường chính là tự nguyện hiến mạng cho quân địch."
Tô Đường thật sự không biết dùng biểu cảm nào để đối mặt với hắn "Nguyên soái đại nhân của tôi ơi! Tỉnh ngủ chút đi, không có bất cứ người dẫn đường nào mất não mà chạy lên chiến trường chịu chết đâu. Đế quốc không cho phép, liên bang cũng không cho phép, nếu bắt ép người dẫn đường đi chiến đấu chắc chắn sẽ bị hiệp hội bảo hộ người dẫn đường trừng phạt."
Tần Kiêu khó có được nghiêm cẩn nhìn về phía Tô Đường "Tô Diệp, người khác không cần, cô cần. Ta không biết vì sao một mình cô lại xâm nhập vào Hộ lý viện, cuối cùng lại một mình chạy đến Tinh cầu Tắc la. Nhưng dựa vào trực giác của ta, cô làm những chuyện này đều cực kì nguy hiểm, thậm chí so với việc lên chiến trường còn nguy hiểm hơn rất nhiều." Dứt lời, thấy Tô Đường không nói, hắn tiếp tục "Ta tra xét qua bốn mươi người mà cô đã cứu, không phải xuất thân cao quý thì chính là gia tộc hiển hách. Có thể làm một cách im hơi lặng tiếng đem người đưa vào hộ lý viện nhất định không phải hạng người tầm thường. Cho nên, người mà cô muốn đối phó, có quyền, có thế, càng có thể là đám chấp chính đảng cao cao tại thượng kia."
Ngụ ý, cô đem nhiều người thả ra như vậy, tất nhiên đã bị người ta theo dõi, một khi rời quân khu lại không có năng lực tự bảo vệ mình, sẽ gặp phải nguy hiểm trùng trùng, nguy cơ tứ phía.
Tần Kiêu sở dĩ chậm chạp không hỏi Tô Đường, chẳng qua là cảm thấy thời cơ không đúng. Hiện tại ngả bài, dựa trên tâm lý phản nghịch của bé con, một là sẽ không nói thật, hai là sẽ vụng trộm mà hành sự. Đương nhiên, để cô huấn luyện cũng không phải là hoàn toàn ép buộc cô, dù sao một khi chân chính bắt đầu điều tra, hắn có lẽ sẽ không thể bảo vệ cô 360 độ không góc chết. Một khi nghĩ đến bản thân cô sẽ ở một nơi nào đó không người biết đến im hơi lặng tiếng tử vong, sự tức giận, thô bạo trong lồng ngực của hắn liền không thể nào ức chế được.
Trí nhớ của hai nhân cách vẫn có ảnh hưởng đến Tần Kiêu, chỉ là hắn không phải 'Bọn họ', muốn giữ người ở lại còn có nhiều cách, không nhất thiết phải dùng mấy phương pháp cực đoan như vậy. Lại nhắc đến, phương pháp của tên đại lão thích nữ trang kia hắn đều khịt mũi coi thường, nhưng tiểu họa sĩ lại rất thông minh.
Tô Đường bỗng nhiên cảm giác được ác ý của Tần Kiêu đối với bản thân bỗng nhiên biến mất không ít, huống chi hắn cũng thật là vì muốn tốt cho cô, cô cũng không nhất thiết phải phân chia ranh giới rạch ròi ra như vậy, liền vui vẻ nhận.
Đương nhiên, nhận về nhận, thật sự đến lúc huấn luyện, cô vẫn bị ngược đến kêu trời kêu đất.
Trước lạ sau quen, lần này kết thúc không đợi hắn đem bản thân khiêng lên, cô liền tự giác té nhanh, nằm vào khoang chữa trị khôi phục thể lực.
Tần Kiêu nhíu mày, hình như có chút không vui, nguyên bản hắn muốn đem người ôm lên, kết quả bé con đi trước hắn một bước, tự mình nằm vào khoang chữa trị. Liếc mắt nhìn hai tay trống không, áp khí nhất thời trở nên nặng nề.
Tô Đường không biết bản thân chỗ nào chọc hắn mất hứng, bất quá không có xuất hiện tiếng cảnh báo hắc hóa giá trị của hệ thống, vậy thì mặc kệ, coi như không biết vậy.
Muốn đánh lại không đánh lại Tần Kiêu, Tô Đường cũng không có suy nghĩ tìm đường chết, chọc hắn điên lên rồi tìm ngược về mình. Vì thế thừa dịp thời điểm ăn trưa, cô nghĩ ra mấy biện pháp bớt nặng nhọc.
"Nguyên soái đại nhân, tôi cảm thấy một nhân vật nhỏ bé như tôi đây không nhất thiết cần ngài phải tự mình huấn luyện. Ngài xem, ngài hẳn là rất bận, không cần mỗi ngày phải dành thời gian vào mấy việc vô bổ ở trên người tôi, dù sao quân đội của ngài nhiều binh lính như vậy, ngài tùy tiện chọn vài người đi theo giúp tôi huấn luyện không phải là được sao."
Bé con trở mặt, nhanh như vậy đã đem hắn đá sang một bên, bàn tay Tần Kiêu dùng lực khiến đôi đũa trên tay suýt gẫy, mặt lại bình thản như không có gì nói "Có thể."
Buổi chiều, trong sân huấn luyện, binh lính ngay từ đầu biết được nguyên soái muốn tìm người hướng dẫn tiểu dẫn đường luyện tập nhưng lại chẳng ai đem chuyện này để ở trong lòng. Dù sao trong ấn tượng của mọi người, tiểu dẫn đường thân thể mỏng manh, yếu đuối, chính là điển hình của thể chất gió thổi là ngã, sao có thể luyện tập giống đám hán tử thô kệch như bọn họ được.
Mang theo ý nghĩ khinh địch này, đến chiến với Tô Đường, chờ Tô Đường đem hai tên lính gác quật ngã xuống đất là lúc mà tất cả mọi người đều cảm thấy điên rồi.
Cho nên nguyên soái hung tàn không giống người bình thường, tiểu dẫn đường được hắn coi trọng quả nhiên cũng là một tồn tại đáng sợ.
Tô Đường cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình tìm về một ít thể diện, mỉm cười đối với binh lính vẫn còn nằm trên mặt đất tỏ vẻ hoài nghi nhân sinh "Uy, binh lính, trên chiến trường khinh địch chính là điểm yếu trí mạng."
Binh lính lau mặt, so thể năng tiểu dẫn đường quả thực không phải đối thủ của bọn họ, nề hà cô phản ứng quá mức nhanh chóng, kỹ năng tránh né phải gọi là quá mức linh hoạt . Hơn nữa cô còn lợi dụng một ít thủ thuật, đánh gục bọn họ cũng không hề mất bao nhiêu thời gian.
"Kia thực không phải là người nha. Không đúng, cô rốt cuộc có phải là người dẫn đường hay không?"
Tô Đường nhìn hắn, đôi mắt cười cong cong, muốn bao nhiêu ngây thơ vô tội đều có bấy nhiêu, đúng chuẩn một tiểu loli đáng yêu thanh thuần, khiến cho tâm can người đối diện phải rung động mềm nhũn.
"Anh có thể hỏi nguyên soái đại nhân, dù sao lúc trước tôi cũng là người giám hộ của anh ta."
Binh lính trước mặt ngạc nhiên, tuy rằng trước đó còn có nghe đồn, nhưng khi sự việc từ chính người trong cuộc nói ra, cảm giác khác biệt vẫn rất lớn.
"Người trẻ tuổi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi mà tức giận lên thì cũng rất đáng sợ đó nha."
Bộ dạng giơ nanh giơ vuốt này của Tô Đường khiến binh lính ôm ngực, chỉ kém chút thốt ra một câu cảm thán quá dễ thương, tất nhiên hắn vẫn chưa kịp làm gì, liền ăn ngay một đạo ánh mắt sắc hơn cả dao, hơn nữa còn có thể đâm xuyên tim từ vị nguyên soái đại nhân kia. Khiến cho tên binh lính này dựng hết cả tóc gáy.
"Này, cậu có thể cút về."
Tần Kiêu nhăn mặt không vui mày, quân ủng rảo bước đi tới, cuối cùng đứng ở trước mặt Tô Đường "Nơi này là quân đội."
Nam nhân trước mặt thần sắc ủ dột, toàn thân đều tràn ngập ba chữ "tôi mất hứng", Tô Đường cảm thấy buồn cười nhưng cuối cùng vẫn cố gắng trưng ra bộ mặt vô tội hỏi "Tôi đương nhiên biết nơi này là quân đội. Nguyên soái, ngài có việc gì không?"
Tần Kiêu cuộn tròn ngón tay, kém chút muốn lấy thuốc lá ra ngậm để giữ bình tĩnh, cuối cùng không kiên nhẫn nói "Đừng làm mấy việc lung tung."
Tô Đường không hiểu hắn nói gì, chợt nghĩ đến hai lần trước hắn bắt bản thân phải cư xử nhã nhặn, không được thô tục, nên nhân tiện nói ""Trẻ nhỏ không thể nói lời thô tục, vậy người già cũng không nên nói. Nguyên soái, cả hai đều không được nha."
Lưng Tần Kiêu cứng đờ, mang theo có vài phần không dám tin mở miệng "Người già?"
Tô Đường nói "Ngài xem, ngài bây giờ đã năm mươi tuổi, chức vị nguyên soái này ngài ngồi hết hai mươi mấy năm, mà hai mươi mấy năm trước tôi mới sinh ra. Nếu so về bối phận rõ ràng là tôi kém ngài nha."
Tần Kiêu lần đầu tiên bị người ta chê già mà ghét bỏ. Thời đại tinh tế, tuổi thọ con người có thể kéo dài tới hơn hai trăm tuổi, năm mươi tuổi bây giờ chỉ là tuổi đôi mươi ở thế kỉ trước.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ngậm điếu thuốc ở miệng "Đúng, đã là trưởng bối, lần sau gặp ta cô nên biết kính già yêu trẻ."
Tô Đường rực rỡ cười "Tôi hiện tại còn đang trong giai đoạn phản nghịch, làm phản nghịch thiếu nữ chỉ sợ sẽ tức chết lão nhân."
Xem ra Tần Kiêu đã hiểu vì sao nhân cách của mình đối với Tô Đường lại vừa yêu vừa hận, khi yêu hận không thể đem toàn bộ thế giới đều dâng hiến trước mặt cô, khi hận cũng hận không thể bóp chặt cái cổ trắng nõn kia, sau đó dùng sức nắm chặt.
Hắn nhẫn nhịn, cổ không thể nào bóp được, cuối cùng chọn lựa phương pháp xách cổ mèo con, nhấc cổ áo cô lên mang cô rời đi.
Tô Đường đương nhiên muốn giãy giụa, tức đến đen mặt "Tần Kiêu, mau bỏ tôi xuống dưới, tôi có thể tự đi được."
Tần Kiêu chậc một tiếng, vô lại mươi phần nói "Ba ba muốn giáo huấn con gái không ngoan, làm sao có thể nghe con mình đây!"
Tô Đường một câu cmn từ trong miệng bạo xuất ra "Tần Kiêu anh đừng hòng chiếm tiện nghi của tôi."
Tần Kiêu đột nhiên nheo mắt "Ta nhớ lúc trước có cảnh cáo cô, nếu như lần sau còn nói lời thô tục, ta liền sẽ đánh mông cô. Thôi được rồi, xem ra cô không đem lời nói của ta nghe vào a."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro