Chương 9: Đem bảo vật đặt vào phạm vi lãnh địa
Trùng tộc cùng nhân loại lựa chọn đồ ăn khác biệt nói lớn cũng không phải là rất lớn, chẳng qua phạm vi của Trùng tộc lớn hơn một ít. Nhân loại ăn được, Trùng tộc cũng ăn được. Nhân loại không ăn được, Trùng tộc tỷ lệ rất lớn là vẫn có thể ăn được.
Nhưng Trùng tộc không phải là chủng tộc chú trọng vào hưởng thụ vật chất. Đối với bọn họ, ăn cơm cũng chỉ là nhu cầu sinh lý, một bộ phận trùng tộc thâm chí đơn giảm là dùng dịch dinh dưỡng để giải quyết vấn đề đói khát.
Đối với dịch dinh dưỡng có thể duy trì cảm giác chắc bụng này, Cố Hoài tò mò uống thử một ngụm. Từ đây không bao giờ cậu muốn nếm thử lần hai, bởi vì hương vị của nó thật sự một lời khó nói hết.
"Elan tinh, Tamil tinh, còn có Coria tinh, cái nào gần Tusser tinh nhất?" Dù không biết thực đơn dinh dưỡng là từ đâu ra, nhưng Cố Hoài mấy ngày nay đều hạnh phúc mà ăn đồ ăn bình thường. Tuy rằng có một số nguyên liệu cậu chẳng biết tên.
Bởi vì không nhìn được cảnh Trùng tộc tóc bạc mỗi ngày đều thô bạo dùng dịch dinh dưỡng thay cho ngày ba bữa cơm, biên kịch Cố liền kéo đối phương cùng ăn với mình.
"Cách không quá nhiều." Gắp thức ăn mà thanh niên nhìn đến vào trong chén của cậu, Trùng tộc tóc bạc hơi rũ mắt tiếp tục nhìn chằm chằm bộ dạng ăn cơm của thanh niên.
Vậy hẳn là ba quân đoàn trưởng sẽ cùng nhau đến. Kết thúc hội nghị ngày hôm sau, Cố Hoài liền xây dựng một liên kết tinh thần bao trùm cực lớn, hiện tại cơ bản Trùng tộc đều biết cậu ở Tusser tinh.......
"Quân bộ bên này từ ngày hôm qua đã liên tục tiếp nhận thỉnh cầu từ nhân viên thông tin của ba quân đoàn khác, đến hiện tại vẫn chưa ngừng lại." Xem lời thỉnh cầu nhân viên công tác chuyển tiếp, Alger cười híp mắt, những việc gần đây phát sinh thật quá có ý tứ.
Thấy ánh mắt dò hỏi của thanh niên, Alger khụ một tiếng, đoan đoan chính chính, "Có rất nhiều binh lính Trùng tộc muốn chuyển đến quân đoàn chúng ta, vì muốn nhận được sự cho phép cư trú của Tusser tinh."
Còn vì sao muốn cư trú tại Tusser tinh, sự tình này hiện tại cả Trùng tộc đều biết rõ trong lòng, không cần phải nói.
Nhảy...... Đi ăn máng khác? Trong nháy mắt nghĩ đến từ ngữ này, biên kịch Cố rõ ràng hơi ngẩn người.
Nói là phân tách, thậm chí có chút đối địch bốn quân đoàn Trùng tộc còn có thể chơi như vậy?
"Rắc." Tiếng răng cắn lên vỏ cứng.
Cắn không được. Bỏ qua vấn đề vừa rồi, Cố Hoài cúi đầu nghiêm cứu cách hạ miệng với loại đồ ăn này.
Đồ ăn không biết tên này có chút giống chân cua hoàng đế, nhưng vỏ ngoài khó cắn hơn rất nhiều.
Không để thanh niên hạ miếng cắn lần hai, Alvis yên lặng cầm lấy khối đồ ăn kia, cẩn thận lột phần vỏ bên ngoài, sau đó mới thả lại lên đĩa thanh niên.
Loại sinh vật vỏ cứng này là nguyên liệu nấu ăn chỉ có ít tinh cầu mới có. Vừa vặn trên Tusser tinh cũng có, vỏ cứng cùng thịt cực kỳ tươi mới, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao.
Đối với nhân loại mà ăn thì tương đối phiền toái, nhưng đối với Trùng tộc, vỏ cứng bọc thịt cùng ăn hoàn toàn không là vấn đề.
"Thực đơn về sau không cần đồ ăn có độ cứng cao." Nhớ tới vấn đề răng thanh niên không tốt, Alvis thoáng nhíu mày, "Loại có vỏ này, lột xong rồi đưa lại đây."
Hai gã nhân loại định ra thực đơn dinh dưỡng không đủ dụng tâm, Trùng tộc tóc bạc nheo lại dựng đồng.
Kỳ thật đối với vấn đề này, hai gã tướng lĩnh nhân loại đang bị trong coi rất vô tội. Bọn họ làm sao có thể nghĩ được Trùng tộc cũng có lúc không cắn được đồ ăn.
Lột xong đĩa đồ ăn kia, đơn giản lau khô tay, Alvis đẩy đĩa lại gần thanh niên, tiếp tục hạ mi nhìn chăm chú. Nhưng biết nếu bản thân không ăn cơm sẽ làm thyanh niên lo lắng, Alvis ngay sau đó cũng ung dung thong thả bắt đầu động đũa.
Xác nhận thanh niên ăn xong, Trùng tộc tóc bạc mới dùng đuôi quấn lấy eo thanh niên, đem cậu từ trên ghế đến lồng ngực bản thân. Duỗi tay sờ xem vị trí bụng, hằng ngày xác nhận thanh niên có nhiều thêm chút thịt nào hay không.
Đối mặt với cảnh tượng thân mật trước mắt, Alger đứng bên cạnh đã vô cùng thích ứng. Thủ lĩnh nhà mình với ngườ khác đều lãnh đạm muốn chết, tình trạng đến một ánh mắt cũng không nhất định sẽ cho, nhưng đối với thyanh niên thì hoàn toàn không giống nhau.
Sẽ chủ động thân cận, kiên nhẫn cùng mức độ chịu đựng đều nhìn không thấy điểm mấu chốt, cẩn thận đối đãi như với bảo vật âu yếm, dùng cái đuôi vòng đến phạm vi lãnh địa cẩn thận bảo hộ.
"Pi pi." Biết bản thân thuộc loại hình ăn không mập, Cố Hoài đối với chấp nhất muốn dưỡng béo cậu của Trùng tộc tóc bạc có chút bất đắc dĩ, không nhịn được gọi nhũ danh của đối phương.
Lại nói, nhũ danh này thật sự đúng là rất đáng yêu, biên kịch Cố yên lặng nghĩ trong lòng.
Nghe thấy hai âm tiết này, động tác của y dừng lại một chút, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ mặt thanh niên.
Một khắc truyền đến cảm xúc lành lạnh, Cố Hoài sửng sốt một lát, cọ mặt gì đó..........
Đem bảo vật đặt trong phạm vi lãnh địa, tiện đà sẽ muốn đòi hỏi thêm chút niềm vui. Động tác cọ mặt không bị cự tuyệt, Trùng tộc tóc bạc liền cẩn thận mà hôn nhẹ một cái.
Một cái chạm, mang xúc cảm mềm nhẹ giống lông chim rơi xuống.
Thích, nếu không bị cự tuyệt, sẽ muốn đòi hỏi càng nhiều. Chiếm lấy đồ vật nhìn trúng cho riêng mình, đây phù hợp với bản năng đoạt lấy của Trùng tộc. Nhưng loại phương pháp này không áp dụng với bảo vật âu yếm, Trùng tộc tóc bạc chỉ có thể tự mình lý giải phương pháp, rất vụng về đòi hỏi niềm vui từ thanh niên.
Lúc trước đi ngủ không biết về việc này, hiện tại thời điểm thanh tỉnh mặt bị hôn như thế, biên kịch Cố vẫn là không phản ứng lại được.
Tuy rằng ở thế giới gốc không thiếu người thổ lộ với cậu, nhưng Cố Hoài vẫn chỉ một người một người máy quản gia cùng nhau sinh hoạt, hơn nữa vì nguyên nhân công việc mà thường xuyên xách balo đến khắp trời nam đất bắc để tìm kiếm linh cảm......
Yêu đường gì gì đó, không tồn tại.
"Tinh--" Alvis nhìn bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác của người trong ngực thích vô cùng, nhưng một giao diện giả thuyết bắn ra từ thiết bị thông tin, y liếc xem một cái, không thể không thả thanh niên lại về chỗ cũ, bản thân đứng lên, "Bọn họ tới rồi."
Ý chỉ các quân đoàn trưởng của ba quân đoàn khác. Phải tiến hành một lần thương thảo, nhưng với hội đàm này, Alvis không định để Cố Hoài tham dự.
"Thủ lĩnh là muốn có một kết quả hài lòng nhất rồi mới nói lại cho ngài." Nhận được ánh mắt từ thủ lĩnh nhà mình, Alger tiếp tục lưu lại bên cạnh thanh niên, nhân tiện nhẹ nhàng giải thích, "Không đồng ý, vậy cũng không cần nhìn thấy ngài."
Cứ cảm thấy cái cảm xúc mềm mại hơi lạnh còn vương lại trên má, Cố Hoài vươn ngón tay chọc chọc vị trí kia, sau đó mới gật gật đầu.
"Đúng rồi, Al...." Nhớ tới việc đã sớm muốn hỏi, Cố Hoài nghiêng đầu, "Thủ lĩnh các anh nhũ danh là như thế nào vậy?"
Nhũ danh của Trùng tộc tóc bạc là vị phó quan này trộm nói cho mình, lúc ấy cũng không nói nguyên nhân, biên kịch Cố tò mò lâu lắm rồi.
Biểu tình trong nháy mắt có chút vi diệu, tên phó quan trẻ tuổi này cúi đầu nói với thanh niên, "Nếu ngài muốn biết, thuộc hạ sẽ nói cho ngài."
Lúc còn ở chiến hạm thanh niên ngủ mê nói ra hai âm tiết kia, Alger khi đó liền nhận được cái liếc mắt lãnh đạm của thủ lĩnh nhà mình. Lưng hắn lúc ấy chợt lạnh, còn cho rằng bản thân sắp bị đối phương kéo đi bồi luyện gì đó......
Kết quả trở lại Tusser tinh đã nhiều ngày như vậy, hắn vẫn còn sống rất tốt, chuyện gì cũng không có.
Hồi tưởng lại sự việc kia, Alger liền đơn giảm đem kí ức chuyển thành hình ảnh, sau đó trực tiếp chiếu ra. Phương thức này phải lấy ký ức khi hồi tưởng lại một sự điện nhất định, hơn nữa dưới tình huống hoàn toàn tình nguyện mới có thể tiến hành.
"Là đây phải không.....?" Hình ảnh thực tế ảo xuất hiện vài bé con Trùng tộc, Cố Hoài duỗi tay chỉ vào một bé ở giữa bị vây quanh.
Khác với thời kỳ ấu tể vẫn còn lông tơ, Trùng tộc thành niên có ngoại khác biệt rất lớn. Hơn nữa Trùng tộc cấp cao sau khi tiến vào giai đoạn trưởng thàng có thể hóa hình thành hình thái nhân loại, muốn nhận ra một bé ấu tể cũng không dễ dàng.
Tuy rằng mang ngữ khí dò hỏi, biên kịch Cố thật ra đã khẳng định lựa chọn của mình.
Một bé ấu tể lông xù xù, lúc bất động sẽ giống một viên cầu màu trắng, nhưng phía sau lại mang một cái đuôi bạc rất rõ ràng.
Alger gật đầu, "Thời điểm vẫn còn là ấu tể, kỳ thật vài vị quân đoàn trưởng đều ở cùng một tinh cầu, chính là những đứa bé khác kia."
"Ấu tể Trùng tộc đều giống nhau kêu tê tê, nhưng thủ lĩnh lại đặc biệt không giống." Nói tới đây, Alger dừng lại hồi lâu, "Bởi vì pi pi pi mà kêu...... cho nên....."
Theo lời kể mà tưởng tượng ra cảnh tượng kia, biên kịch Cố không tự giác mà cong cong hai mắt.
Một bé tròn tròn như vậy, mang theo cái đuôi nhỏ màu bạc, lại còn kêu 'pi pi' như thế.
"Lão đại từ lúc nhỏ cũng đã rất hung tàn. Mấy quân đoàn trưởng ở thời kỳ ấu tể đều bị lão đại đánh, đặc biệt khi họ gọi nhũ danh này lúc bị đánh còn đặc biệt thảm." Nói đến chuyện này, tên phó quan liền thay đổi xưng hô, trên mặt còn có biểu tình tự hào.
"Chẳng qua thủ lĩnh cũng không để ý ngài kêu y như vậy." Đây cũng là điều Alger kết luận ra nguyên nhân chính mình bây giờ vẫn nguyên vẹn mà không bị đánh.
Được đối xử đặc biệt, cực kỳ đặc biệt, Cố Hoài đến bây giờ đương nhiên là không thể không cảm nhận được.
"Hội đàm phải một thời gian nữa mới kết thúc, trong lúc đó ngài có muốn giải trí hay không?" Lên tiếng hỏi, Alger nhanh chóng tự hỏi vài phương án giải trí tốt.
"Không cần." Ngăn chặn lại cơn buồn ngủ sau khi ăn cơm xong, Cố Hoài lắc lắc đầu, "Anh đi làm việc của mình đi, không cần đi theo tôi, tôi sẽ cùng các Tucker đi dạo trong sân."
Bản năng không muốn cãi lại mệnh lệnh của thanh niên, lại nghĩ đến cậu chỉ hoạt động trong phạm vi phủ đệ, hơn nữa còn có đám Tucker thủ vệ bên người đối phương, Alger do dự một lát rồi gật đầu đồng ý, "Được."
Cái gọi là sân, sân của lãnh địa tư nhân này, là một mảnh rừng rậm rất rộng lớn.
Đứng ở trước mặt Tucker khổng lồ hơn mình gấp mấy lần, Cố Hoài liền vươn hai tay với trùng gần nhất, "Ôm."
Thanh niên thân hình mảnh mai cùng Trùng tộc cấp thấp không có hình thái nhân loại thành một loại đối lập, nhìn qua có vẻ cực kỳ bé nhỏ. Trên thực tế thanh niên tóc đen gtrong mắt Trùng tộc Tucker chính xác là như vậy. Nhận định thanh niên trước mắt mới chỉ vừa phá xác không lâu, một đám Tucker này đều xem cậu thành ấu tể mà cẩn thận yêu quý, đương nhiên cho dù trưởng thành, chúng nó vẫn sẽ sủng ái cậu như vậy.
Không cần liên kết tinh thần, chỉ với từ "ôm" này của thanh niên, Tucker cầm đầu kia đã có thể hiểu ý nghĩa của nó.
Thấp thấp một tiếng tê đáp lại, Tucker này ôm thanh niên đặt lên vai trái, sau đó đi theo phương hướng mà cậu chỉ, những trùng còn lại đi theo xung quanh.
Ngắm nghía viên pha lê lớn tròn tròn, biên kịch Cố hơi nghiêng cơ thể, dựa đầu vào đầu Tucker đang chở cậu, sau đó lại ngắm cảnh.
Bởi vì cảm giác được đàn Tucker này nếu một thời gian dài không thấy mình sẽ rất lo lắng, nói một cách khác chính là tâm trạng của phụ huynh lo lắng cho nhóc con nhà mình đi lạc, cho nên Cố Hoài thường thường sẽ chạy đến xoát độ tồn tại với đàn Tucker, để đối phương biết rằng cậu vẫn tung tăng nhảy nhót rất an toàn.
"Đều là màu đen cả." Ỷ vào độ này này duỗi tay cầm lấy một phiến lá cây, Cố Hoài liếc cảnh tượng xung quanh một cái, trừ màu đen thì không thấy một màu nào khác.
Không chỉ có màu sắc cây cối của khu rừng này, lúc trước còn ở tòa nhà cấp cao Cố Hoài cũng đã nhìn khung cảnh xa xa, có thể thấy các rừng cây nhỏ đều là màu đen, loại cây màu đen này gọi là cây Tamu, hình như là loài thực vật duy nhất trên Tusser tinh này.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân thổ nhưỡng, hoa cỏ gì đó không có cách nào tồn tại trên tinh cầu này, chỉ có cây Tamu sự sống đặc biệt ngoan cường, mới có thể tồn tại được.
Tự hỏi chuyện này, viên pha lê Cố Hoài đang chơi không cẩn thận mà rơi xuống mặt đất, lại có một cái sườn dốc, nên cứ thuận thế mà tiếp tục lăn xuống.
Biên kịch Cố kêu thấp một tiếng, viên pha lê kia cậu không hiểu sao rất thích, không muốn mất như vậy.
"Các cậu chờ tôi một lát." Thấy khu vực dưới sườn dốc không rộng lắm, Cố Hoài liền bảo Tucker thả cậu xuống, bản thân đi xuống con dốc.
Nhóm Tucker nhận được mệnh lệnh thuận theo mà dừng lại, đứng tại chỗ.
Phía dưới con dốc rừng cây phát triển rậm rạp hơn không ít, Cố Hoài theo hướng mà bản thân vừa thấy viên pha lê lăn xuống, tiến lên cúi đầu tìm kiếm.
Lại đi sâu thêm vài chục bước, Cố Hoài thuận lợi thấy viên pha lê kia. Tiến đến gần sau cúi xuống, nhưng mới chỉ vừa chạm tay tới, biên kịch Cố bất thình lình mà cảm nhận được thị giác hỗn loạn, yết hầu bị đặt một thanh chủy thủ.
"....... nhân loại?!" Dời chủy thủ cách yết hầu của thanh niên một khoảng, hai tên nhân loại vừa xé không gian chạy tới đây vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt.
Đồng tử hình tròn, thân thể cũng không có bất kỳ đặc thù nào của Trùng tộc, đúng thật là nhân loại không sai.
"Là người thường." Nhíu mày nói ra mấy lời này, Thẩm Mục đẩy chủy thủy của đồng bạn ra khỏi cổ thanh niên.
Tại lãnh địa trung tâm của quân đoàn một Trùng tộc gặp được đồng bào hoàn toàn không phải sự việc đáng vui vẻ. Bởi vì dù là mình hay thanh niên tóc đen mới gặp được, tỷ lệ thành công thoát thân đều rất thấp.
"......" biên kịch Cố bảo trì im lặng. Từ lúc xuyên qua đến nay, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy con người, nhưng hoàn toàn không dự đoán là lấy phương thức gặp mặt như vậy.
Người có được dị năng bên trong nhân loại rất ít, nhưng xác thật là có, Thẩm Mục chính là một trong số đó. Lúc trước trong ngục giam hắn vẫn luôn mệt mỏi vì bị thẩm vấn, tinh thần bị tiêu hao đến vô pháp sử dụng năng lực. Gần đây bọn họ vất vả lắm có được cơ hội nghỉ ngơi, nên mới có thể nắm lấy cơ hội đào tẩu như vậy.
May mắn khó có được là dịch chuyển đến một địa phương không có Trùng tộc, thời khắc trước mắt phải giành giật từng giây, bởi vì Trùng tộc đang canh giữ khu nhà kia tùy khả năng đều có thể phát hiện bọn họ biến mất.
"Không có nhiều thời gian để quản những người khác, hiện tại quan trọng nhất là tìm được một nút cơ giáp." Chỉ cần có một bộ cơ giáp là bọn họ có thể rời khỏi nơi này, Hamer trần thuật lại sự thật này với đồng bạn của mình.
"Không được..... chúng ta không thể thấy chết không cứu với một người công dân bình thường được." Hiện tại rõ ràng đối mặt với trình trạng khó bảo toàn bản thân, nhưng thân là quân nhân Thẩm Mục không thể từ bỏ cứu viện một người thường không có năng lực tự cứu đang ở trong tình trạng nguy hiểm này.
"Cậu hẳn cũng bị bắt giữ đến tinh cầu này." Cho rằng tình huống của thanh niên trước mặt cũng không khác biệt lắm với bản thân, Thẩm Mục cũng không sử dụng câu nghi vấn. Tuy rằng không biết đối phương dùng cách gì chạy ra khỏi ngục giam, nhưng nhân loại ở trên tinh cầu này chỉ có thể là bị bắt giữ đến.
Rất rõ ràng đối phương đã đem bản thân thành đồng bào, tuy rằng có thể thành thật trả lời là không phải, bản thân an toàn, nhưng Cố Hoài nhanh chóng chớp mắt, ngữ khí mơ hồ không rõ mà lên tiếng.
Vừa lên tiếng, tay phải của cậu đã bị tướng lĩnh nhân loại tóc vàng mắt xanh kia kéo tới.
"Thủy tinh năng lượng......" viên pha lê thanh niên nắm trong tay là một khối thủy tinh năng lượng, mắt sắc phát hiện điều này, tên tướng lĩnh kia có chút không nói lên lời.
Cái này đối phương trộm từ nơi nào ra? Thủy tinh năng lượng quý hiếm đến mức có thể mua được một tinh cầu cấp A, đồ vật này không phải công dân bình thường nào cũng có thể sử dụng được.
Thủy tinh năng lượng? Không phải chỉ là viên pha lê sao? Biên kich Cố cho tên tướng lĩnh nhân loại đang nhìn mình một ánh mắt nghi hoặc.
Hồi còn ở chiến hạm Yula, cậu không hiểu sao lại bị viên pha lê này hấp dẫn hai mắt. Sau đó Trùng tộc tóc bạc không nói một lời đặt viên cầu này vào tay cậu.
"Cho nên cậu cũng không biết đó là thứ gì đã trộm sao?" Nhân loại tóc vàng mắt xanh thở dài, sau đó lấy viên thủy tinh từ tay thanh niên ra nhìn. Tuy rằng là một bảo bối giá trị bằng một tinh cầu, nhưng tại thời khắc sinh tử này đúng là không lấy được tiền tài gì, nhưng xem đỡ nghiện cũng được.
Hồi lâu không thấy thanh niên trở về, Tucker đang đợi một chỗ xôn xao hẳn lên, cuối cùng làm trái mệnh lệnh đứng yên của thanh niên. Mà đương lúc chúng nó tìm kiếm được thân ảnh của cậu, cũng vừa thấy được một màn kia.
"Tê-----!"
Đột nhiên vang lên tiếng trùng đàn kêu làm hai tên nhân loại giật mình nâng mắt. Bọn họ thấy một đám dựng đồng đỏ tươi, hơn nữa còn gắt gao nhìn thẳng vào bọn họ của Trùng tộc Tucker, ánh mắt cực kỳ hung ác tàn bạo.
Nhân loại, không chỉ đến gần vương của chúng nó, còn cướp mất đồ chơi mà vương thích nhất-----
Lúc này tràn ngập trong đầu của đàn Tucker, là đem hai gã địch nhân trước mắt này nghiền áp cắn xé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro