Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Là ý cho ngươi cắn chơi

Ôm "gối ôm" tuy rằng không mềm lại lạnh băng, Cố Hoài ngủ một giấc vô cùng thoải mái.

Ngủ lâu rồi đương nhiên sẽ đói. Mới vừa khôi phục ý thức mông lung, Cố Hoài trước tiên cảm nhận được một vật thể đặt ở trên môi cậu.

Đồ ăn. Dựa vào phán đoán của khứu giác, thanh niên đối với đồ ăn được đút tới không có kháng cự, nửa tỉnh nửa mê ăn sạch chúng nó.

Biên kịch Cố cảm thấy bản thân còn đang ở trong mơ, bởi vì cậu thế mà ăn được vị thịt. Phải biết rằng từ lúc cậu xuyên đến thế giới này, cậu ăn trừ bỏ vỏ trứng thì cũng là vỏ trứng.

Cái miệng nhỏ cắn xong mấy khối thịt không bao lâu, trên môi lại truyền tới cảm giác có vật thể chạm vào. Lúc này đây, Cố Hoài nhanh chóng phản ứng, làm động tác giống ban nãy ——

"Ưm........?" Khẽ cắn cắn, cảm giác đồ ăn khác ban nãy, thanh niên mê hoặc phát ra âm đơn.

Hình như có chút không đúng?

Không, cẩn thận nghĩ lại, giống như là..... Rốt cuộc cũng phản ứng lại tình huống, Cố Hoài miễn cưỡng mở mắt, tức khắc cậu nhìn thấy một mảnh kim sắc mỹ lệ.

Đây là một đôi dựng đồng có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung. Tuy rằng là thiên về tông ấm, nhưng đôi mắt này vẫn thiếu khuyết độ ấm, giống như đã từ bỏ thiên luân*

(*thiên luân: này mình tra ra nó là đạo trời, đạo lí tự nhiên, mình ko biết để như nào ổn nên là giữ nguyên nha, nó là từ hán việt ấy)

Chủ nhân đôi mắt có bề ngoài mười phần tuấn mỹ. Biểu cảm hờ hững thành thói quen kết hợp với dựng đồng sinh ra mỹ cảm khác hẳn với thái độ bình thường.

Từ đôi dựng đồng vàng nhạt thấy được ảnh được ngược của mình, thời điểm có thể nhìn tới rõ ràng, Cố Hoài cả người đều cứng lại. Trong nháy mắt này, biên kịch Cố thậm chí suy xét đến khả năng bản thân giả bộ ngủ lại, như vậy cậu không cần phải đối mặt với hiện thực xấu hổ này.

Chẳng qua Cố Hoài biết ý tưởng này không thể thực hiện được. Bởi vì một khắc cậu thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đôi dựng đồng vàng nhạt kia cũng đem tầm mắt nhìn thẳng cậu.

Ngón tay bị thanh niên khẽ cắn như xem thành đồ ăn, đối với điều này, chính là rũ mí mắt, Trùng tộc tóc bạc khó có thể biểu hiện ra một loại tư thái an tĩnh  không thèm để ý.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác bị cắn đứt quãng. Mỗi lần thanh niên thử thăm dò bằng răng cắn một chút, cái đuôi của Trùng tộc tóc bạc bị đối phương xem thành cái đuôi liền động động với biên độ nhỏ bé.

Loại cắn khẽ này đối với y mà nói là không đau không ngứa, hoặc nên nói là dù thanh niên có dùng lực cắn như thế nào cũng căn bản là vô pháp tạo thành bất luận thương tổn nào đến y.

Lực cắn có hạn, trình độ sắc bén cũng tương đối có hạn..... Cứ việc nhìn ngoại hình thanh niên trong ngực là hình thái thành niên, nhưng sức chiến đấu còn khém hơn cả ấu tể Trùng tộc .

Trùng tộc cấp bậc càng cao, năng lực càng cường đại, đây là nhận thức chung không chỉ trong nội bộ Trùng tộc mà cả toàn tinh tế. Nhưng đặt trên người thanh niên nghiễm nhiên lại không giống.

Thực sự rất yếu. Cảm nhận cảm giác lòng bàn tay bị cắn đứt quãng, Trùng tộc tóc bạc rũ rũ mặt mày, mặt vô biểu tình lại một lần nữa nghĩ đến từ nhỏ yếu.

Căn bản không hợp với Trùng tộc, nếu là khuyết tật bẩm sinh dẫn tới nhỏ yếu, ấu tể trùng tộc cũng không nhận đưỡ bất kì dịu dàng che chở nào. Chỉ có hai kết cục, lột xác trở thành cường đại, hoặc là tử vong.

Mà tự hỏi đến đây, Alvis phát hiện hàm răng đang cắn lòng bàn tay y lập tức buông lỏng.

Thanh niên được ôm tỉnh, đối mắt một khắc, Trùng tộc tóc bạc vốn cái đuôi vẫn vô ý thức nhúc nhích liền an phận ngừng lại, vô cùng ngoan ngoãn tiếp tục làm "gối ôm" trên tay thanh niên.

Bắt giữ được biểu cảm kinh hoàng ngắn ngủi đến chớp mắt từ khi thanh niên tỉnh lại, Trùng tộc tóc bạc không tự giác nhăn mi, theo bản năng khếch tán uy áp dị năng đại diện cho cảnh báo ra tứ phía.

"——!" Loại áp lực khủng bố như thực chất này làm thủ vệ Trùng tộc ở bên ngoài căng thẳng toàn thân thể. Trong hang động xảy ra việc gì, đàn Trùng tộc này không dư kuwjc suy xét quá nhiều, toàn bộ đều lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến khu vực trung tâm.

Không rõ thanh niên bị thứ gì dọa mới làm ra biểu tình khinh hoảng này, Trùng tộc tóc bạc nhanh chóng khuếch tán uy áp mang ý cảnh báo ra mỗi góc hang động, vẫn luôn kéo dài đến mảnh đất ngoài hang động, trực tiếp tuyên cáo chủ quyền của khu vực này.

Dùng hành động thực tế chứng minh hang động này là một khu vực an toàn, không tồn tại bất cứu đồ vật có thể uy hiết gì, Trùng tộc tóc bạc lúc này mới rũ mắt tiếp tục quan sát biểu tình biến hóa của thanh niên trong ngực, không ý thức được bản thân kỳ thực lý giải hoàn toàn sai lầm.

Phục hồi lại tinh thần đang mắc kẹt, Cố Hoài đến bây giờ vẫn gian nan tiêu hóa bản thân phải đối mặt với hiện thụưc xấu hổ này. Mặc cho ai ngủ dậy phát hiện mình thế mà  cắn ngón tay người khác, tâm tình đều không bình tĩnh được.

Trước tiên buông răng ra, Cố Hoài đồng thời cũng phát hiện vật thể lạnh băng bị mình coi thành gối ôm là thứ gì.

Cái đuôi........

Trước mắt là trùng tộc cấp cao xa lạ giữ lại một đặc chưng chủng tộc. Mỗi bộ phận trên người Trùng tộc đều không phải là trang trí, dù không chính mắt nhìn thấy, Cố Hoài cũng biết cái đuôi bị mình ôm lấy là vũ khí có độ sát thương cao như nào.

Vốn đang ôm lấy "gối ôm" không chịu buông tay rất nhanh đã buông lỏng rồi thả ra. tuy rằng nhìn không có khuynh hướng công kích, nhưng đôi dựng đồng híp lại, Trùng tộc tóc bạc mặt vô biểu tình, biên kịch Cố không nhịn được rụt thân thể.

Nhưng hiện tại Cố Hoài được đối phương vững vàng ôm lấy, kết quả của việc lùi ra sau chính là, cậu càng hướng sát vào người tên Trùng tộc tóc bạc này hơn. Sau khi làm xong động tác này, Cố Hoài liền thấy đôi con ngươi dựng đồng vàng nhạt kia co chặt lại không ít, cơ hồ thành dây nhỏ.

Móa, giống như không cẩn thận lại phạm phải một sai lầm.

".......Hệ thống, ngươi cảm thấy hiện giờ ta nên làm gì mới tốt?" Có khó khăn thì tìm hệ thống, đối mặt với một nan đề như vậy, Cố Hoài cần một người thứ ba kiến nghị cho cậu.

"..........." Hệ thống bảo trì trầm mặc. Nó không phải là giở vờ không nghe được, chỉ là trầm mặc không có trả lời.

Thời điểm Cố Hoài sắp từ bỏ, cậu nghe thấy hệ thống nhà mình dùng thanh âm cực kỳ bình tĩnh trả lời, "Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục sờ đuôi hắn."

???

Nghe xong thoáng sủng sốt, biên kịch Cố nháy mắt hoài nghi thính lực của mình, "Hệ thống thân mến, ngươi nghiêm túc sao?"

Không chờ thanh niên bên này làm ra phản ứng gì, Trùng tộc tóc bạc đã động trước.

Biểu tình khinh hoảng trên mặt thanh niên được ôm vẫn chưa rút hoàn toàn. Quan sát điểm này, Trùng tộc tóc bạc nương thoe cảm giác bực bội mà nheo lại dựng đồng liền theo phản xạ điều chỉnh tư thế ôm ôm thanh niên, chỉnh thành tư thái bảo hộ càng thêm rõ ràng, có thể khiến cho người được ôm cảm nhận sự an toàn càng nhiều hơn.

Đem cái đuôi một lần nữa vòng trở lại eo thanh niên, đây là động tác chỉ khi m uốn bảo hộ bảo vật yêu quý mới làm ra, chẳng qua Trùng tộc tóc bạc tạm thời không có tự giác nào với việc này.

Theo cách nói của bên nhân loại kia, thì ấu tể có tâm tư tương đối mẫn cảm, thanh niên được ôm ngoại hình tuy là thành niên, nhưng xác thật mới chỉ phá xác sinh ra không được mấy ngày.....

Suy xét đến điểm này, Trùng tộc tóc bạc rũ mắt nhìn ngón trỏ trái của mình bị buông ra, bên trên vẫn còn dính chút dấu vết ướt át, nhưng dấu cắn nửa điểm đều không có.

Đại bộ phận ấu tể Trùng tộc đều thích tóm thứ gì đó sau cắn xé không ngừng, loại hành vi này không khác nhau là bao với trẻ con nhân loại thích chơi đồ chơi.

Thô sơ đơn giản suy nghĩ một chút, Trùng tộc tóc bạc liền đem ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đến bên môi thanh niên. Nhưng mà kế tiếp y liền nhìn thấy thanh niên trong ngực hơi hơi mở to mắt, biểu hiện thực sự bị động.

Là bởi vì phát hiện cắn không được, nên không thích cắn nữa?

Tự hỏi vấn đề này, Alvis động ngón trỏ thăm dò sờ sờ mấy chiếc răng miễn cưỡng tính là có sự sắc bén, không tiếng động nhắc nhở đối phương có thể sử dụng mấy chiếc răng này tới cắn xé.

Đối với loại chuyện răng bị sờ này, biên kịch Cố lúc này là mười vạn phần mộng bức.

"Không cần quá kinh ngạc, là ý cho ngươi cắn chơi." Hệ thống thình lình mở miệng nhắc nhở.

"......." Cố Hoài đương nhiên là không cắn. Cậu hơi ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát Trùng tộc tóc bạc gần ngay trước mắt này một lần.

Dù có ngốc như thế nào, Cố Hoài cũng có thể cảm nhận được tư thế bảo hộ của đối phương đối với cậu, một loạt hành vi vừa rồi thậm chí như là dỗ... dỗ cậu?

Cho nên hệ thống nói sờ đuôi là nghiêm túc  ——

Rốt cuộc cũng nhận rõ hiện thực, biên kịch Cố không nhịn  được chớp mắt thật nhanh, từ khóe mắt hiện lên chút rối rắm.

Không sờ đuôi, sờ chỗ khác hiệu quả cũng giống nhau đi..... Xét thấy đuôi đối phương đang vòng trên eo cậu, Cố Hoài quyết định đổi mục tiêu.

Đẩy ngón tay Trùng tộc tóc bạc đang trước mặt ra, tại thời điểm y híp mắt, Cố Hoài nâng tay trái lên, thử nhẹ nhàng đặt lên đầu đối phương.

Thời điểm đang híp lại dựng đồng, Trùng tộc tóc bạc này giống hệt một con dã thú cực kì nguy hiểm. Lúc này bị tầm mắt đối phương đặt tới, nếu không né tránh sẽ sinh ra cảm giác mãnh liệt chính mình trở thành một con mồi sắp chết.

Nhưng trên đầu truyền tới hơi ấm từ lòng bàn tay thanh niên, dã thú xinh đẹp lại nguy hiểm cực độ này rất an phận mà yên tĩnh lại, giống như được vuốt lông trấn an.

-------------------

Eo ôi chương này ngắn TvT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro