Chương 9: Bình ngôi sao
Edit by Senhh
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên không nói nên lời của cô, Đới Bảo Lộ nở một nụ cười tự cho là rất thân thiện, tiến lại gần một chút rồi đưa tay ra chào: "Xin chào, mình tên là Đới Bảo Lộ, học sinh lớp nghệ thuật."
Thời Tĩnh Hảo đơn giản thu hồi suy nghĩ, lịch sự gật đầu với cô ấy, nhưng không vươn tay ra.
" Chào bạn."
Bàn tay dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu lại không dấu vết.
Đới Bảo Lộ vẫn tươi cười.
Giống như miêu tả của Tần Tiêm Tiêm, cô ấy rất ưa nhìn, làn da trắng hồng, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh, nhưng cũng không thể ngăn cản được khí chất tự phụ bẩm sinh của cô.
" Bạn muốn vào mua trà sữa à?"
Đới Bảo Lộ nói chuyện phiếm với cô y như nói chuyện với bạn thân lâu năm.
Lông mi Thời Tĩnh Hảo run lên, nhẹ gật đầu, để không thể hiện rằng cô chỉ đi một mình, cô nói thêm: "Bạn của mình ở bên trong."
Đới Bảo Lộ bừng tỉnh gật đầu, nhưng vẫn không có ý muốn rời đi.
Không biết có phải do dạo gần đây nghe thấy nhiều tin tức về Đới Bảo Lộ hay không, nhưng lúc này Thời Tĩnh Hảo có cảm giác cô ấy đến đây tìm mình.
Thấy cô ấy chậm chạp chưa rời đi, Thời Tĩnh Hảo dò hỏi: "Tại sao bạn không vào?"
" Mình không uống trà sữa.''
" Vậy..."
Đới Bảo Lộ nhanh chóng trả lời, thái độ vui vẻ: "Mình tới tìm bạn."
"Tìm mình?" Thời Tĩnh Hảo không khỏi kinh ngạc, lại bất tri bất giác hỏi: "Bạn tìm mình làm gì?"
"Tìm bạn giúp mình một việc." Cô nói những lời này thật nhẹ nhàng.
Sau đó Thời Tĩnh Hảo nhìn thấy cô ấy cởi cặp sách ra ôm trước ngực, mở khóa kéo rồi lấy ra một chiếc lọ thủy tinh đựng đầy những ngôi sao bằng giấy.
Đưa cho cô, " Ngày mai bạn đưa cái này cho Lâm Mục Dã giùm mình, cảm ơn bạn."
Cô ấy đưa rất nhanh, Thời Tĩnh Hảo theo bản năng cầm lấy nó.
"Mình?" Thời Tĩnh Hảo nghi hoặc nhìn Đới Bảo Lộ, hai mắt chớp chớp như là đang muốn cô giải thích rõ chuyện này.
Nhưng mà Đới Bảo Lộ không theo lẽ thường, sau khi đưa đồ vật cho cô xong liền vẫy tay chào tạm biệt, không cho cô lấy một cơ hội phản ứng.
"Ơ..."
Bóng dáng Đới Bảo Lộ càng ngày càng xa, Thời Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm vào cô ấy cho đến lúc chìm vào đám đông mới không nhìn thấy nữa, tay cầm bình thủy tinh không khỏi siết chặt.
Cô nặng nề thở dài, thầm nghĩ bản thân chưa từng gặp qua một người như vậy.
Trong lòng tràn đầy bất mãn, Tần Tiêm Tiêm đã mua trà sữa xong, bước ra khỏi quán trà sữa. Vừa ra tới cửa đã thấy vẻ mặt lo lắng của Thời Tĩnh Hảo.
Cô bước tới: "A Hảo, có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Tần Tiêm Tiêm, cô quay đầu lại nhìn rồi lắc đầu tỏ vẻ không sao.
"Bạn cầm cái gì trong tay đấy?"
Tần Tiêm Tiêm nhìn thoáng qua cái bình thủy tinh, không khỏi tò mò.
" Bình ngôi sao." Ngón tay cô không kiểm soát được nắm chặt lại, cô đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, giọng nói trở nên yếu ớt hơn: “Đới Bảo Lộ vừa đưa nó cho mình.”
" Đới Bảo Lộ?!" Tần Tiêm Tiêm kinh ngạc, trong lòng chợt nhận ra có gì đó không ổn: "Tại sao cô ta lại đưa cho bạn cái này?"
"Cô ấy nói... để ngày mai mình đưa nó cho Lâm Mục Dã."
Tần Tiêm Tiêm cau mày khó hiểu, hai mắt trợn lên, không đoán ra được Đới Bảo Lộ muốn làm gì, cô cười: "Cô ta muốn làm gì?"
" Chẳng lẽ cô ta coi bạn là người dễ nói chuyện, dễ bắt nạt?"
Điều Tần Tiêm Tiêm thắc mắc, Thời Tĩnh Hảo cũng muốn biết. Theo lý mà nói, Đới Bảo Lộ hẳn là không quen biết cô mới phải.
Thời Tĩnh Hảo không suy nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao những vấn đề làm cô hoang mang đã không còn ít nữa.
Rốt cuộc cô đưa cái bình này cho Lâm Mục Dã như thế nào.
" Vậy bây giờ bạn định làm gì?" Tần Tiêm Tiêm nhìn cô: "Bạn thật sự sẽ đưa cho Lâm Mục Dã à?"
Thời Tĩnh Hảo lắc đầu.
Cô cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Đi đến đâu tính đến đó vậy.
Về đến nhà, cánh cửa bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, vừa mới vào đã nghe thấy tiếng TV cùng với tiếng cười của Thời Tĩnh Nghiên.
Ngay lúc này, Thời Tĩnh Nghiên quay đầu nhìn về phía cửa, qua loa nhìn Thời Tĩnh Hảo, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung vào chương trình tạp kỹ hài hước trên TV.
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho dù ở đâu thì Thời Tĩnh Nghiên luôn trong cái bộ dạng này. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, khóa lại rồi bước vào phòng khách, tay nắm chặt quai đeo cặp sách trên người.
Đến gần hơn, cô mới thấy trên cái bàn gỗ nhỏ trước mặt Thời Tĩnh Nghiên đầy đồ ăn vặt.
Chắc là mới mua lúc tan học.
Miếng khoai tây chiên giòn tan kêu răng rắc.
Thời Tĩnh Hảo tự giác bỏ qua cảnh tượng này, trở lại phòng, đóng cửa lại mới không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi đến chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cô mở khóa kéo của cặp sách ra, nhìn thấy bình thủy tinh ngôi sao mà Đới Bảo Lộ đưa cho cô.
Cô lấy nó ra, ngón tay cầm lấy rồi đặt lên bàn không quan tâm, một vài tia nắng xuyên qua tấm kính chiếu lên chiếc lọ, để lại trên mặt bàn một ánh sáng trong suốt.
Nhưng đột nhiên chiếc bình đã bị ai đó bất ngờ lấy mất.
" Ai đã tặng cái bình ngôi sao này cho mày đấy?" Thời Tĩnh Nghiên ngạc nhiên, cô cầm cái bình thủy tinh lên, trong mắt mang vài phần bát quái, tinh tế đánh giá: "Nhìn không ra a, Thời Tĩnh Hảo, mới qua khai giảng mấy ngày mà đã có nam sinh tặng quà rồi?"
Thời Tĩnh Nghiên biết dạo gần đây đang rầm rộ cái phong trào gấp sao năm cánh tặng cho người họ thích nên vừa thấy bình ngôi sao liền nghĩ tới chuyện này.
"Nhìn cũng đẹp đấy."
" Không... Không phải."
" Không phải cái gì?"
Trong mắt Thời Tĩnh Nghiên tràn ngập ý tứ bát quái, Thời Tĩnh Hảo đột nhiên sinh ra ý nghĩ dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan này, nhưng cô vẫn cố giải thích một lần: "Cái này không phải của em, là của người khác đấy."
"Đừng có lừa chị, Thời Tĩnh Hảo." Thời Tĩnh Nghiên hiển nhiên không tin, hống hách nhìn cô, nhưng cũng không trả lại bình ngôi sao trong tay: "Mấy cái suy nghĩ ở độ tuổi của mày, trong nhà này chị hiểu rõ nhất."
"Nhưng mà cũng đúng, lớp thì thành tích kém, giáo viên hẳn là cũng sẽ không quản chuyện yêu đương gì đó." Lời nói oán giận nhưng trong lòng lại không nhịn được đắc ý: "Đâu có giống lớp chị, giáo viên quản nghiêm lắm, lại còn có rất nhiều bài tập."
" Cho nên mày tiếp tục làm bài tập giúp chị đi."
Thời Tĩnh Hảo chưa kịp phản ứng thì Thời Tĩnh Nghiên đã để đống bài tập đang ôm trước ngực lên trên bàn của cô.
"Còn cái bình thủy tinh này---" trong mắt cô hiện lên vẻ hài lòng, tự đưa ra quyết định: "Là của chị."
" Không được."
"Tại sao không được?" Nghe thấy lời từ chối của Thời Tĩnh Hảo, Thời Tĩnh Nghiên lập tức có chút không vui, ôm lấy chiếc bình, mạnh mẽ chiếm hữu nó, giọng nói vài phần cứng rắn: "Mày là em gái chị nên phải nghe lời chị."
"Cái bình này thật sự không phải của em, là của bạn học, ngày mai em..." Thời Tĩnh Hảo giải thích lộn xộn, sợ Thời Tĩnh Nghiên sẽ không đồng ý: "Ngày mai em phải đưa cho người ta."
"Nói bậy!" Thời Tĩnh Nghiên quyết tâm không tin: "Thời Tĩnh Hảo mày lừa chị."
"Nhanh như vậy đã có quan hệ tốt với bạn cùng lớp rồi hả?" Thời Tĩnh Nghiên hừ nhẹ, trào phúng: "Kết bạn cũng không có nhanh như mày đâu."
"Hay là---" Thời Tĩnh Nghiên đột nhiên nghĩ tới gì đó, tròng mắt xoay chuyển: "Thật sự có nam sinh nào đó tặng?"
" Em không có..."
Thời Tĩnh Nghiên không rảnh nghe Thời Tĩnh Hảo giải thích.
"Nếu đã như vậy thì càng nên đưa cho chị." Trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng khẽ cong, hơi cúi xuống, ánh mắt áp bức, giống như một thợ săn đợi làm thịt con cừu non.
Đe dọa: " Nếu mày không cho chị cái này, chị liền nói với mẹ mày đang yêu đương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro