Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đi uống trà sữa

Editor: Senhh

Trước khi tiếng chuông tan học buổi chiều reo, Lâm Mục Dã nhận được tin nhắn từ Đới Bảo Lộ.

Lâm Mục Dã nhìn lướt qua một cái rồi ném điện thoại vào trong gầm bàn

Động tĩnh quá lớn, Trình Ý quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác: " Anh làm sao vậy?"

" Không có gì."

Trình Ý khẽ cười, trên mặt chỉ thiếu điều viết lên ba chữ " tin được không".

Lời trêu ghẹo còn chưa nói, di động vang lên tiếng thông báo "ting"

Trình Ý nhanh tay lấy điện thoại ra xem, không nói gì cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Mục Dã, giọng điệu không đổi nói: " Hóa ra là kiểm tra."

Anh không có phản ứng lớn, Trình Ý thu hồi ánh mắt nhìn vài tin nhắn lẻ loi trên điện thoại, nghi hoặc hỏi: " Anh nghĩ Đới Bảo Lộ có rắp tâm gì? Chẳng lẽ cô ta thực sự thích anh?"

" Cô ta vậy mà dám kiểm tra anh, chậc chậc chậc...." Trên mặt Trình Ý có chút ghét bỏ: " Anh Dã, cuộc sống của anh đang dần rơi vào bế tắc a."

Lâm Mục Dã mặc kệ anh, cũng không quan tâm đến mấy tin nhắn trong điện thoại.

Sau khi tan học, Lâm Mục Dã và Trình Ý đến quán net.

Bọn họ ngựa quen đường cũ đi lòng vòng các ngõ rẽ, ngồi xuống vị trí quen thuộc.

Lúc này đã là giờ tan học, rất đông người đến quán net chơi game, tiếng nói chuyện ồn ào.

Lâm Mục Dã bật máy tính lên, tháo tai nghe treo trên màn hình đen đeo vào tai, lập tức ngăn chặn âm thanh bên ngoài.

Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, ngón tay đặt trên tay vịn, gõ nhẹ.

Trình Ý đi trả tiền thuê theo giờ đã trở lại, thấy bộ dạng lười biếng của anh, một tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, tay còn lại đeo tai nghe vào.

Nhưng vừa mới đeo vào, Trình Ý đã cởi ra treo ở trên cổ, vẻ khó hiểu vỗ vai Lâm Mục Dã.

Ánh đèn trong quán net mờ ảo, vẻ mặt Lâm Mục Dã ẩn hiện trong bóng tối không thể nhìn rõ.

Anh quay đầu, gỡ tai nghe xuống trầm giọng hỏi: " Sao vậy?"

" Đới Bảo Lộ liên tục nhắn tin cho em hỏi hai chúng ta đang ở đâu." Trình Ý đưa điện thoại di động cho anh xem: " Sao anh không quay về với cô ta."

Lâm Mục Dã cầm điện thoại trong tay, tiếng thông báo tin nhắn vang lên chứng thực lời Trình Ý nói.

Anh cau mày, bấm màn hình liếc mắt một cái, chưa giải quyết phiền phức đã đưa lại cho Trình Ý.

" Anh không nhìn xem?"

" Không xem."

" Tại sao không xem?"

" Phiền."

Vừa dứt lời, máy tính cũng đã khởi động xong.

Trình Ý sáng suốt chuyển đề tài: " Anh Dã, hôm nay hai anh em chúng ta cùng nhau xưng bá thiên hạ."

"...."

Đối mặt với khí chất hiên ngang, hùng dũng oai vệ của Trình Ý, Lâm Mục Dã vui vẻ cong môi, di chuyển con chuột nhấp vào trò chơi mà họ thường chơi.

Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, Trình Ý nhìn thấy Đới Bảo Lộ ở cửa, ngạc nhiên vỗ vai Lâm Mục Dã, ra hiệu cho anh nhìn ra cửa.

Còn chưa kịp nhìn ra cửa, Đới Bảo Lộ đã vui mừng chạy tới.

Đứng ở phía sau anh, thanh âm trong trẻo sung sướng: " Lâm Mục Dã!"

" Thì ra anh ở chỗ này à, em tìm anh lâu lắm rồi đó."

Ngay cả khi đối mặt với sự thờ ơ của Lâm Mục Dã, Đới Bảo Lộ vẫn giữ thái độ vui vẻ, chào hỏi Trình Ý rồi ngồi xuống ghế trống bên cạnh Lâm Mục Dã.

" Tại sao anh tới chỗ này mà không nói cho em."

Giọng điệu làm nũng đáng yêu, nhưng Lâm Mục Dã cũng không nhìn cô lấy một cái.

Điều này khiến Đới Bảo Lộ cảm thấy rất buồn, bình thường cô đi đến đâu cũng có người ngưỡng mộ, nhưng lại cố tình muốn chinh phục trái tim sắt đá của Lâm Mục Dã.

Nhưng cô cũng không nản lòng, lấy một hộp lớn dâu tây từ trong cặp ra đưa cho Lâm Mục Dã.

Hộp dâu tây được đẩy đến bên cạnh Lâm Mục Dã, lúc này anh mới rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay đầu nhìn.

Ánh đèn mờ ảo, dâu tây đựng trong hộp trong suốt to, đỏ mọng dễ khiến người ta chảy nước miếng.
Lâm Mục Dã khẽ nhíu mày, ánh mắt từ từ đi lên và dừng lại trên khuôn mặt của Đới Bảo Lộ.

Nhận thấy anh nhìn sang, Đới Bảo Lộ lập tức nói ra lời dặn dò mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước: " Đây là hộp lớn nhất em vừa mua ở cổng trường, anh ăn đi."

Trong mắt cô tràn đầy tình yêu, nhưng trùng hợp Lâm Mục Dã không phải là người có thể nhìn thấy tình yêu này.

Anh qua loa cự tuyệt: " Tôi không ăn."

" Anh không thích ăn dâu tây à?"

Lâm Mục Dã chuyên tâm chơi game, không trả lời.

Đới Bảo Lộ cho rằng anh đồng tình với cô, cong môi mỉm cười.

Sau một hồi suy nghĩ, cô ngập ngừng nói: "Em hỏi anh một câu."

" Học sinh chuyển trường ở lớp anh..."

Đới Bảo Lộ còn chưa nói xong trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện chữ Tiếng Anh "Game Over".

Trò chơi kết thúc.

Trình Ý ở một bên không biết tình hình bên cạnh Lâm Mục Dã, anh chỉ biết trò chơi mới bắt đầu đã thông báo rằng Lâm Mục Dã hy sinh đầu tiên khiến anh ấy rất tức giận.

" Lâm Mục Dã, anh làm gì vậy!"

Trình Ý bực bội tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn phát hiện Lâm Mục Dã đang trong tình trạng áp suất thấp, này giống như tư thế "sơn vũ dục lai, phong mãn lâu"*, lạnh băng u ám.

     *Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu ( 山雨欲來風滿樓  ): mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu. Câu thơ này thuộc bài thơ " Hàm Dương thành đông lâu"__ Hứa Hồn. ( Mình tra gg, nếu có gì sai mong mọi người góp ý để mình sửa.)

Anh đột ngột im lặng.

Nếu như có thể, anh thật sự muốn khóa miệng mình lại.

Nhưng mà Đới Bảo Lộ không có ý muốn câm miệng, cô ta không sợ chết hỏi: " Lâm Mục Dã, hôm nay khi ở trên hành lang có phải cô ấy ngã vào người anh trước đúng không?"

Không khí xung quanh như ngưng đọng lại trong nháy mắt, tự động ngăn cách với tạp âm.

Lâm Mục Dã nắm con trỏ chuột trong tay, quay đầu lại nhìn cô, trong mắt bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm mãnh liệt.

Sau khi Đới Bảo Lộ hỏi câu này, Lâm Mục Dã nói: "Cô nói xong chưa?”, tâm tình anh như gió bão, áp suất không khí cực kỳ thấp.

Ngay lúc Đới Bảo Lộ đang sững sờ, Lâm Mục Dã lại lên tiếng, giống như một cơn sóng gầm, dập tan ngọn lửa duy nhất trên đầu quả tim của Đới Bảo Lộ: " Nói xong rồi thì cút."

Không thể không nói, Lâm Mục Dã cố ý trêu chọc Thời Tĩnh Hảo trên hành lang khiến người ta không nhịn được nghĩ nhiều. Đối với người vừa mới tiến thêm một bước phát triển tình cảm với Lâm Mục Dã như Đới Bảo Lộ thì lại càng dễ nghĩ lung tung.

Kể từ khi những người đó xem xong náo nhiệt họ bắt đầu ríu rít bàn luận về vấn đề này bên tai cô, cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Cô vẫn luôn cho rằng, sau khi Lâm Mục Dã trêu ghẹo cô ở trên sân thượng trường học thì tình cảm của cả hai lại gần hơn một chút. Nhưng không ngờ tới, Lâm Mục Dã dường như không có suy nghĩ giống cô.

Vô duyên vô cớ bị mắng, cho dù Đới Bảo Lộ có thích Lâm Mục Dã như thế nào thì lúc này cũng sẽ không thấp hèn cúi đầu.

Nước mắt cô trào ra, ánh đèn vàng hư ảo trong quán net chiếu vào, sinh ra vài phần diễm lệ đa tình.

" Anh như vậy là có ý gì!"

Sau khi hét lên với anh, ngực Đới Bảo Lộ phập phồng lên xuống, nhìn anh vài lần, không cam lòng quay đầu đi.

Âm thanh lạch cạch của bàn phím cùng với tiếng tức giận mắng chửi lại vang lên.

Tâm trạng tốt lại bị Đới Bảo Lộ quấy rầy, tất cả đều tiêu tan.

Trình Ý ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, trên màn hình máy tính hiện lên lời mời tổ đội, Trình Ý thuận tay từ chối. Anh cẩn thận quay đầu nhìn Lâm Mục Dã.

Đối phương ngả lưng ra sau, cánh tay để trên tay ghế, vô thức gõ nhẹ.

Ánh đèn mờ ảo nhưng không che hết được cái lạnh thấu xương.

" Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!"

Trình Ý thu hồi suy nghĩ trong lời mắng chửi, di chuyển ghế lại gần Lâm Mục Dã một chút.

" Anh Dã, anh không sao chứ?"

" Anh cũng không phải không biết, tính tình Đới Bảo Lộ vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn như vậy."

Lâm Mục Dã không để ý tới anh.

Điều này khiến Trình Ý ỉu xìu, trong đầu suy nghĩ vô số lời an ủi, nhưng lời tiếp theo của Lâm Mục Dã lập tức không cho anh cơ hội nói.

" Đi đây." Lâm Mục Dã đứng dậy, thuận tay cầm lấy áo khoác treo trên ghế, khoác lên vai, lạnh lùng nói.

Mấy ngày sau, Đới Bảo Lộ như là đang cố ý giận dỗi, không có gửi tin nhắn cho Lâm Mục Dã, cũng không đứng đợi anh ở cửa lớp.

Trình Ý tươi cười hớn hở chế nhạo: " Anh Dã, khôi phục thân phận độc thân hoàng kim, có vui không?"

" Không phải có bài hát gì đó sao..." Anh ấy dường như rất thích trêu Lâm Mục Dã, học lời bài hát mà anh ấy không biết hát bằng tiếng Trung: " Tôi độc thân tỏa sáng."*

     *" 빛이 나는 솔로" nó là câu này trong bài " Solo" của Jennie Blackpink

Lâm Mục Dã bị anh ta làm cho buồn cười, những người xung quanh nghe thấy lời này cũng cười vài tiếng, trong đó một người tiến đến chống tay vào bàn, cười đùa: "Trình Ý, mày học tiếng chim này ở đâu vậy?"

Trình Ý cầm sách trên band lên quạt, nói: "Ở quán trà sữa ngoài cổng trường a."

" Không thể không nói, quán trà sữa ngoài cổng trường có nhiều nữ sinh lắm, khuyến khích các anh em nên ra đó."

Quả nhiên, giây tiếp theo tay nam sinh kia vỗ vai Trình Ý.

Giờ học cuối là tiết tự học, giáo viên không có trong lớp, hầu hết các bạn học đã thu dọn sách vở, chờ tiếng chuông tan học vang lên.

Còn năm phút nữa là hết giờ, Thời Tĩnh Hảo chạy đua với thời gian, tranh thủ chép lại những dòng chưa xóa trên bảng.

Tần Tiêm Tiêm cầm sách bài tập trong tay, không ngừng phe phẩy, một ngọn gió nhẹ thổi qua, làm bay tóc mai bên tai Thời Tĩnh Hảo.

" Thời tiết nóng muốn chết." Tần Tiêm Tiêm không ngừng oán giận, nhưng không khí nóng nực cũng không vì thế mà mát mẻ lên.

Ngược lại càng làm cô khó chịu hơn.

Lộn xộn một lúc, Tần Tiêm Tiêm đành phải cam chịu số phận nằm xuống bàn, ghé đầu lại gần bàn Thời Tĩnh Hảo, mở to hai mắt nhìn cô.

Buổi chiều nhiệt độ cao, khuôn mặt cô gái nhỏ ửng đỏ rõ ràng, chóp mũi nhỏ nhắn, môi đỏ mọng, tóc được cột bởi một sợi dây đen buộc sau đầu, vì thế đã lộ ra phần cổ trắng nõn nà.

Đường cong vừa phải, giống như một con thiên nga.

Tần Tiêm Tiêm càng xen càng nghiện, nói nhỏ với cô: " A Hảo, đã ai nói với bạn rằng khí chất của bạn rất phù hợp với khuôn mặt của bạn chưa?"

Thời Tĩnh Hảo dừng bút, quay đầu nhìn qua: " Cái gì?"

Tần Tiêm Tiêm nhẹ nhàng cười, ghé sát lại gần cô, nói thầm: " Mình nói, bạn lớn lên thật xinh đẹp."

" Cảm ơn." Khuôn mặt Thời Tĩnh Hảo ửng hồng, giống như có chút ngượng ngùng nói: " Bạn là người đầu tiên khen mình xinh đó."

Thật ra cũng không hoàn toàn đúng, chẳng qua là bởi vì không ai nguyện ý quan tâm chú ý đến cô mà thôi.

Mọi người đều cho rằng cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, ngay cả khi không để ý đến cô thì cô cũng sẽ ngoan ngoãn không quậy phá.

" Vậy... vị tiểu cô nương xinh đẹp này," Tần Tiêm Tiêm lại gần, bày tỏ ý muốn: " Tan học chúng ta đi uống trà sữa đi."

Vừa dứt lời, tiếng chuông tan học liền vang lên.

Lớp học tràn đầy sức sống, tiếng cọ sát của bàn ghế được khuếch đại lên, sau đó là tiếng la hét ồn ào.

Thời Tĩnh Hảo đồng ý đi uống trà sữa với Tần Tiêm Tiêm, hai người khoác tay nhau cùng đi.

Trong quán trà sữa có rất nhiều người, nhìn qua thì thấy đều là học sinh trường Nhất Trung Lâm Xuyên. Tần Tiêm Tiêm kéo Thời Tĩnh Hảo vào đám đông gọi món, lấy số, xong rồi đứng ở một bên chờ đợi.

Bài hát phổ biến nhất đang phát trong quán trà sữa, tiết tấu nhanh, nhạc ồn ào, không nghe rõ lời bài hát, lảm nhảm không phân biệt được, Thời Tĩnh Hảo chưa từng nghe qua, cảm thấy hơi chói tai.

Cô lùi lại mấy bước, đứng ở ngoài cửa quán trà sữa bên tai mới yên tĩnh một chút.

Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói vang lên bên cạnh cô, nuông chiều lại có hơi kiêu ngạo: " Thời Tĩnh Hảo."

Cô vội vàng quay đầu nhìn sang, thấy một khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc chúng sinh.

" Thật đúng là cậu a."

Đối phương vui vẻ hoạt bát, cô ấy mặc chiếc váy jk ngắn, kết hợp với áo sơ mi trắng.

Người này Thời Tĩnh Hảo đã từng nhìn thấy, chính là cô gái lén lút đương với Lâm Mục Dã ở trên sân thượng lần trước. Mấy ngày nay, tin đồn nhảm nhí đã lan truyền khắp cả lớp, Thời Tĩnh Hảo ít nhiều cũng nghe được một chút.

Nhưng sau đó Tần Tiêm Tiêm bổ sung tin tức, Thời Tĩnh Hảo đã hiểu rõ về nhân vật nữ chính trong tin đồn này.

" Đới Bảo Lộ, nữ sinh lớp nghệ thuật, lớn lên cũng coi như xinh đẹp, trong nhà còn có rất nhiều tiền, muốn cái gì có cái đó, quả thực không cho người bình thường chúng ta một con đường sống a."

Những lời này cũng có phần tâng bốc hơi quá, hơn nữa lại còn rất khó tin.

Vì thế Thời Tĩnh Hảo vội hỏi một câu: "Một cô gái như vậy có phải đều đạt được mọi thứ một cách dễ dàng."

" Đương nhiên...." Chỉ mới nói được một nửa Tần Tiêm Tiêm đã ngừng lại như nghĩ đến chuyện gì đó: " Cũng không đúng."

Thời Tĩnh Hảo tò mò, chớp mắt hỏi: " Ví dụ như?"

" Lâm Mục Dã."

--------

Nhớ follow và tặng ⭐ cho mình để mình có thêm động lực edit truyện nhé mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro