Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Không muốn nói chuyện với cậu.

Editor: Senhh

"Chẳng lẽ cậu không muốn nhận?"

Lâm Mục Dã nói, ánh mắt anh lơ đãng nhìn vào chiếc bình thủy tinh trong suốt.

Giọng điệu ngả ngớn nhưng lại rất chắc chắn.

Đám con trai xung quanh đều náo loạn hết lên, tinh nghịch cười cợt, hầu hết đám người đều lên tiếng trêu ghẹo.

"Anh Dã, anh kiềm chế một chút... đừng dọa con gái nhà người ta."

"Cút đi---"

"Haha..."

Thời Tĩnh Hảo nghe bọn họ trêu chọc mà lòng như lửa đốt, bàn tay nắm chặt, chỉ mong có thể lập tức đào một cái hố để chui vào. Cô gái da mặt mỏng không thể chịu được bản thân bị trêu đùa như vậy, hai má ửng hồng cho thấy rõ tâm trạng hoảng loạn bối rối của cô.

Lâm Mục Dã cũng cười cùng với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Thời Tĩnh Hảo, anh dùng chân đá vào người Trình Ý: "Chú mày câm miệng cho ông."

Trình Ý đang cười được nửa chừng thì lập tức im bặt, âm thanh đột ngột dừng lại.

Thời Tĩnh Hảo sững sờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn nên nói với anh một câu xin lỗi: "Tôi xin lỗi."

Không ngờ tới cô bạn này sẽ xin lỗi anh, Lâm Mục Dã nhướng mày, dáng vẻ lười biếng trên mặt đã mất đi rất nhiều, ngơ ngác đáp lại lời cô: "Hả?"

"Làm vỡ cái bình của cậu." Thời Tĩnh Hảo nhỏ giọng giải thích: "Là lỗi của tôi."

"Tôi xin lỗi."

Nói xong, không cho anh cơ hội phản ứng lại, Thời Tĩnh Hảo lập tức chạy đi.

Khi đến nơi lấy nước, Thời Tĩnh Hảo lặng lẽ đứng sau xếp hàng, xoa dịu nhịp tim loạn lên vì bị Lâm Mục Dã vô tình trêu đùa.

Tần Tiêm Tiêm nói rất đúng.

Cô không nên tiếp xúc nhiều với kiểu con trai như này.

Nghịch ngợm, không đứng đắn, là một học sinh cá biệt.

Chỉ nghĩ tới đây, hai nữ sinh đứng trước mặt cô nói chuyện phiếm, tất cả lời bọn họ nói đều đi vào tai cô.

"Này này này, tớ nghe mấy bạn trong lớp nói là Lâm Mục Dã và Đới Bảo Lộ chia tay rồi, không biết có phải thật hay không."

"Hả?" Bạn học nữ còn lại cầm ly thủy tinh trong suốt hiển nhiên không biết chuyện này, giọng nói ẩn chứa một chút kinh ngạc: "Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?"

"Chiều hôm qua, sau khi tan học." Cô gái mặc áo hồng nói: "Bọn họ chia tay ở quán trà sữa ngoài cổng trường ấy."

"A..."

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên lại có phần thương hại của cô ấy, trên mặt cô gái áo hồng lộ ra vẻ ghét bỏ.

"Cậu 'a' cái gì mà 'a', bọn họ chia tay không tốt sao, ai bảo Đới Bảo Lộ ngày nào cũng cao cao tự đại. Cô hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Tớ đã ghét cô ta từ lâu rồi."

"Chia tay đáng lắm!"

Những lời hai người họ tán gẫu rơi vào tai Thời Tĩnh Hảo, cô không để ý, lặng lẽ xếp hàng chờ lấy nước.

Cô vặn vòi nước ra, nước lọc chảy xuống. Sau khi lấy đủ nước, Thời Tĩnh Hảo vặn chặt vòi, trầm mặc quay về lớp học.

Sau đó, dường như tất cả mọi người xung quanh đều biết chuyện.

Tần Tiêm Tiêm kéo cô lại cùng nói chuyện phiếm:

"Thật không ngờ là Lâm Mục Dã lại thật sự chia tay Đới Bảo Lộ."

Thời Tĩnh Hảo không nói gì, yên lặng lắng nghe.

"Nhưng mà mình nói thật nhá, Đới Bảo Lộ không xinh đẹp chút nào, ỷ vào nhà có điều kiện nên cô ta kiêu căng ngạo mạn, Lâm Mục Dã thích cô ta mới là lạ."

Vẻ mặt châm chọc giễu cợt của Tần Tiêm Tiêm cũng gần giống với hai người bạn học cô gặp lúc đi lấy nước.

Thời Tĩnh Hảo hỏi: "Mọi người đều không ưa cô ấy sao?"

"Ừ." Tần Tiêm Tiêm gật đầu nói: "Không phải là không ưa."

"Mà là cực kì ghét cô ta."

Thời Tĩnh Hảo không hỏi thêm về lý do họ không thích cô ấy, chuông vào học vang lên, cả lớp lần lượt tập hợp ở sân thể dục.

Tiết này là tiết thể dục.

Ánh mặt trời nóng như thiêu đốt sân thể dục bằng nhựa, khi dẫm chân lên trên giống như có cảm giác nóng đến mức muốn bỏng rát.

May là giáo viên thể dục tốt bụng, sau khi cả lớp khởi động xong liền hô giải tán.

Tất cả học sinh lũ lượt chạy đến căng tin.

Ngoại trừ Thời Tĩnh Hảo.

Tần Tiêm Tiêm vừa nóng vừa khát, cô lấy tay quạt cho mát, trong lời nói chứa đựng vài phần nôn nóng: "A Hảo, đi căng tin không?"

"Đi căng tin làm gì?"

"Đi mua kem á." Tần Tiêm Tiêm bị phơi nắng đến mức mất kiên nhẫn, cô nói chuyện rất nhanh: "Thời tiết nóng bức như này, bạn không muốn ăn kem cho đỡ nóng à?"

Thời Tĩnh Hảo không mang theo tiền, lắc đầu từ chối cô: "Không, mình không muốn ăn kem, mình về lớp uống nước là được."

Tần Tiêm Tiêm không có kiên nhẫn nhiều chuyện, cô ấy có vẻ rất gấp: "Vậy mình đi mua kem trước nha, bạn đứng đây đợi mình một chút, mình sẽ về ngay."

Thời Tĩnh Hảo nhìn theo bóng dáng Tần Tiêm Tiêm đến khi biến mất mới thu hồi ánh mắt.

Hôm nay quả thật có hơi oi bức, chỉ cần đứng ngoài trời vài phút đồng hồ là đã đổ mồ hôi hột.

Ánh nắng chói chang, Thời Tĩnh Hảo thất thần nhìn chằm chằm vào chàng trai đang chơi bóng rổ đằng xa.

Cho đến khi trên má có cảm giác lạnh lẽo.

Thời Tĩnh Hảo kinh sợ.

Cô kêu lên một tiếng: "Á!"

Cô lập tức quay người lại tránh xa, thấy Lâm Mục Dã đang cầm kem ăn.

Lảo đảo lùi lại hai bước, Thời Tĩnh Hảo mới có thể nhìn rõ mặt anh. Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại lười nhác cắn một que kem trong miệng, anh hơi cong môi tựa như đang cười.

Nhìn thấy cô phản ứng quá lớn, Lâm Mục Dã không nhịn được cười một tiếng: "Lá gan nhỏ như vậy?"

Thời Tĩnh Hảo thật sự bị dọa sợ, vừa quay lại liền thấy Lâm Mục Dã, cái cảm giác kì lạ muốn kháng cự đó lại xuất hiện.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Đến tìm cậu." Anh nhẹ giọng đáp.

Tâm trạng Thời Tĩnh Hảo chùng xuống, lộ ra vẻ cảnh giác: "Cậu tìm tôi làm gì?"

"Giải cứu cô gái đang khát nước." Cổ họng anh bị hơi lạnh của kem thấm vào, giọng nói ra có chút nhẹ.

Vừa nói, anh vừa đưa que kem trên tay cho Thời Tĩnh Hảo.

"Tôi không cần."

Lâm Mục Dã không ngờ anh sẽ bị từ chối một cách nhẫn tâm, thậm chí người đối diện còn không hề suy nghĩ một giây. Chuyện ngoài ý muốn đến quá nhanh, Lâm Mục Dã cau mày.

Anh bắt gặp ánh mắt trong sáng của cô gái, nhưng sâu trong đó lại tràn đầy ý nhất quyết từ chối.

Lâm Mục Dã không kiên nhẫn mắng thầm một tiếng. Anh giơ tay lấy cây kem trong miệng xuống, chuẩn xác ném nó vào thùng rác phía sau Thời Tĩnh Hảo.

Sau một hồi im lặng anh mới lên tiếng, giọng điệu vẫn ngả ngớn như trước.

"Này, cậu khinh thường tôi hả?"

Không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy nhưng Thời Tĩnh Hảo lập tức phủ nhận, giọng nói nhẹ nhàng: "Không có."

"Vậy tại sao cậu lại không để ý đến tôi?"

"Tôi..."

Lâm Mục Dã nhướng mày, ánh mắt nóng rực gắt gao dán lên khuôn mặt cô. Anh cũng không gấp, âm thanh nhàn nhạt nhưng lại rất mê người: "Cậu cái gì..."

Nếu như mình nói mình cách xa cậu ấy là bởi vì cậu ấy nghịch ngợm, không đứng đắn, không có tố chất của một học sinh thì chắc là cậu ấy sẽ tức giận nhỉ?

Nhưng những lời đồn không tốt về cậu ấy thật sự rất rộng rãi, thật khó để không nghe thấy những lời đàm tiếu, châm chọc đó.

Cho nên ân tượng về anh  cũng không thể dùng từ "tốt" để hình dung được.

Ngay khi Thời Tĩnh Hảo đang do dự không biết phải trả lời anh như nào, Lâm Mục Dã đã nói trước: "Không phải là... lại bị câm rồi chứ?"

"..."

Tựa như bị Lâm Mục Dã đụng tới điểm mấu chốt, cô cảm thấy vừa hổ thẹn lại bực tức: "Cậu mới là người bị câm!"

Đồ không biết xấu hổ!

Thời Tĩnh Hảo chỉ dám thầm mắng trong lòng, nhưng mỗi một chữ đều thể hiện cảm xúc hiện tại của cô.

Nghĩ đến anh là học sinh cá biệt, Thời Tĩnh Hảo lịch sự nhường nhịn không thèm so đo với anh.

Nào đâu người này không biết điều, được một tấc lại tiến thêm một thước.

Anh dường như cố ý: "Vậy tại sao vừa nhìn thấy tôi, cậu lại không nói lời nào?"

Thời Tĩnh Hảo hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Tôi không muốn nói chuyện với cậu."

Lâm Mục Dã không nghe thấy, anh cau mày. Một cơn gió đi ngang qua làm cho bóng cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Đôi mắt của cô gái nhỏ trở nên xinh đẹp động lòng người.

Anh cảm thấy cổ họng hơi ngứa.

Lâm Mục Dã nuốt nước bọt, trêu đùa cô thật thú vị, dường như anh đã bị nghiện.

Dẹp bỏ ý định muốn trêu cô, Lâm Mục Dã quay lại vấn đề chính:

"Cậu thật sự không ăn à?"

"Tôi phải xếp hàng chờ rất lâu mới mua được nó đấy."

Thời Tĩnh Hảo nhìn que kem sắp tan chảy trên tay Lâm Mục Dã, cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không."

"Ồ."

Thanh âm nhàn nhạt.

Ngay sau đó, Thời Tĩnh Hảo nhìn thấy anh giơ tay ném que kem vào thùng rác.

Giọng điệu hờ hững: "Nếu cậu không ăn thì vứt đi vậy."

Hành động giọng nói đều mang vẻ phóng khoáng.

Nhưng trong mắt Thời Tĩnh Hảo chỉ có lãng phí.

Cô mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Buổi chiều tan học, ngoài trời nắng chói chang mà Thời Tĩnh Hảo lại không có ô nên buộc phải đội nắng đi bộ về nhà. Về đến nhà, cổ họng khô khốc, cô lấy một chai sữa từ trong tủ lạnh ra uống cho nên cảm giác khô khan trong cổ họng cũng dần vơi bớt.

Hôm nay Thời Tĩnh Nghiên về muộn, về đến nhà cô lập tức gập ô lại rồi chậm rãi đi tới ghế sô pha ngồi xuống. Điện thoại bị kẹp giữa tai và bả vai, hình như cô ấy đang nói chuyện điện thoại với bạn cùng lớp.

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như tâm trạng của cô ngay lúc này.

"Không thành vấn đề, bạn cứ giữ ô lại trước đi, nhà mình có rất nhiều ô."

"Ừmm, vậy tạm biệt, ngày mai gặp nha."

Sau khi cúp điện thoại, Thời Tĩnh Nghiên vui vẻ ngâm nga một đoạn giai điệu bài hát. Cô đứng dậy quay lại thì đột nhiên nhìn thấy Thời Tĩnh Hảo.

Có lẽ là bởi vì hôm nay tâm trạng tốt nên Thời Tĩnh Nghiên không bắt nạt Thời Tĩnh Hảo, nhưng cũng không quá thân thiết, chỉ liếc nhìn một cái liền chuẩn bị bước đi.

Thời Tĩnh Hảo gọi lại: "Chị ơi."

"Chị trả lại ô cho em được không?" Thời Tĩnh Hảo nhỏ giọng nói, cô vân vê đầu ngón tay, âm thanh lí nhí bảo: "Còn có tiền của em nữa..."

"Chị đưa ô cho bạn học chị mượn rồi." Thời Tĩnh Nghiên trả lời câu hỏi đầu tiên.

"Còn về tiền thì..." Vẻ mặt cô có vẻ hơi xấu hổ, suy nghĩ một lúc mới ngập ngừng trả lời: "Ừm... Sau này chắc chắn chị sẽ trả lại cho mày."

Thời Tĩnh Nghiên đang định rời đi thì Thời Tĩnh Hảo nhanh chóng giữ cô ấy lại: "Nhưng..."

" Nhưng mà mấy ngày nay trời nắng nóng lắm."

Cô không muốn đội nắng đi bộ về nhà đâu.

"Ồ." Thời Tĩnh Nghiên không chút quan tâm đến suy nghĩ của cô, nhún vai, nói với cô một biện pháp hoàn toàn không khả thi: "Vậy thì mày đi tìm mẹ mà xin, dù sao bây giờ chị cũng không có tiền trả cho mày."

Không lấy được ô, cũng không đòi được tiền.

Thời Tĩnh Hảo nghiêm trọng thở dài, ủ rũ trở về phòng ngủ.

Vì sự mềm yếu trước mặt Thời Tĩnh Nghiên nên cô phải hứng chịu hàng loạt hậu quả nghiêm trọng.

Ví dụ như---

Ngày hôm sau trời mưa rất to.

Mưa như trút nước.

Những ngọn núi đằng xa mờ mờ ảo ảo, tựa như đang đắm chìm trong chốn thần tiên.

Phong cảnh tuyệt đẹp khiến cho ánh mắt Thời Tĩnh Hảo trở nên quấn quýt say mê.

Đáng tiếc là Tần Tiêm Tiêm không thể nhìn thấy "bức tranh phong cảnh" lộng lẫy, tráng lệ này.

Buổi sáng vừa mới đến lớp liền nghe các bạn cùng lớp nói Tần Tiêm Tiêm bị bệnh nên xin nghỉ, tối qua phải đưa cô ấy vào bệnh viện.

Nhưng phong cảnh tuyệt đẹp lại làm cho Thời Tĩnh Hảo rơi vào tình thế khó xử.

Mưa to như vậy thì cô về nhà như nào?

Bạn học trong lớp hầu như đã về hết, Thời Tĩnh Hảo vừa làm bài tập vừa đợi mưa tạnh, cho đến lúc người cuối cùng trong lớp ngoại trừ cô đang chuẩn bị đi về thì cô vẫn không có động tĩnh.

Thời Tĩnh Hảo chớp mắt, đôi lông mi dài như cái quạt cụp xuống tạo nên cái bóng nhỏ màu đen phía dưới mi mắt.

"Thời Tĩnh Hảo, sao cậu còn chưa đi?"

Đối phương thu dọn đồ đạc, quay đầu thấy cô một mình ngồi học liền thuận miệng hỏi.

Thời Tĩnh Hảo ngẩng đầu, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa: "Tôi còn có bài tập chưa làm xong, lát nữa tôi về sau."

Cô gái cũng không hỏi nhiều: "Ồ, vậy thì cậu nhớ đóng cửa sổ nha."

"Ừ, tạm biệt." Thời Tĩnh Hảo vẫy tay tạm biệt cô ấy.

Sau khi cô gái rời đi, trong lớp chỉ còn lại một mình Thời Tĩnh Hảo.

Trời vẫn đang mưa lớn không dứt, Thời Tĩnh Hảo nghiêng đầu nhìn màn mưa rào trắng xóa ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Sự khó chịu cứ lặp đi lặp lại mãi, nghẹn ứ ở cổ họng.

Mưa càng lúc càng nhỏ hơn, Thời Tĩnh Hảo mới thu dọn cặp sách rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa lớp, từng luồng khí lạnh liền bao trùm lên cô.

Thời Tĩnh Hảo không khỏi rùng mình, run rẩy đi xuống tầng.

Cô chạy một mạch đến cổng mới dừng lại để trú mưa, đợi đến lúc mưa nhỏ hơn một chút cô liền ôm cặp sách chạy ra ngoài.

Làn váy đung đưa, chiếc váy màu trắng rất nhanh đã bị dính bùn trên đó.

Nước mưa làm ướt tóc cô, dính vào mặt, làm cho đôi mắt đen nhánh trở nên long lanh mờ ảo.

Chạy đến dưới mái hiên màu xanh lam, Thời Tĩnh Hảo dừng lại vuốt nhẹ nước mưa trên váy, chỉnh lại mái tóc ướt đẫm của cô.

Bị mưa làm ướt, cô giống như bé mèo con đi lạc đi lang thang ven đường, thật đáng thương.

Nhưng bé mèo này thực sự xui xẻo, còn chưa kịp về với chủ nhân thì đã gặp phải một tên lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro