
Chương 29.2
Nói xong, cô lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Thế Phi một cái, tiếp tục: "Gia đình cậu ta gần đây hẳn là không tốt lắm, không thì đã chẳng tới Dục Đức tìm người."
Nghiêm Thế Phi nhắm mắt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Đúng vậy, gia đình anh thực sự cần tiền, không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu có thể ký lại hợp đồng...
Anh ta nhìn về phía Tống Trân.
Mà Tống Trân... Tống Trân cắn môi cúi đầu.
Ngày đầu tiên khi Tống Trân quay lại Dục Đức, Du Điềm đã hỏi cô ấy về thái độ đối với Nghiêm Thế Phi, cô ấy nói rất mơ hồ. Theo cách hiểu của Du Điềm, tâm lý hiện tại của Tống Trân có lẽ là thế này — đại não đã buông bỏ, nhưng để quên hết đi, phải mất một khoảng thời gian nữa.
Cũng bình thường thôi, con người chứ có phải cỏ cây đâu, sau một năm theo đuổi thì làm sao nói bỏ là bỏ ngay được.
Du Điềm xoa đầu Tống Trân, rồi nhìn một lượt, xung quanh ngoại trừ học sinh lớp Ba, các bạn học không quen biết cũng bắt đầu vây thành một vòng lớn.
Du Điềm lập tức lớn tiếng: "Muốn ở lại ăn dưa, trước tiên hãy để lại thẻ tình yêu vào ngôi nhà nhỏ của lớp chúng tôi; hoặc là mua hai chai nước để tăng thu nhập cho lớp này. Còn lại những con người rảnh rỗi khác xin được tiễn đi chỗ khác nha~"
"???"Bất ngờ chưa mọi người, cả đám nghe xong ngây ngốc.
Du Điềm: "Lớp trưởng mới bảo có ít người sao, nhanh lên, điều động nhân viên đi nào, số lượng người nhiều thế này không thể lãng phí được!"
Mọi người: "......"
Máu chó ghê, tình huống này mà cô bạn còn muốn tăng thu nhập cho gian hàng, marketing đỉnh đấy!!!
Đây có phải cái gọi là 'lấy đại cục làm trọng' trong truyền thuyết không?
Thật là khiến người khác......respect (nể phục)!
Lớp trưởng vỗ trán, lập tức dẫn người đi thu thập thẻ tình yêu.
Những người xung quanh trong lòng thầm mắng, miễn cưỡng rời đi, nhưng vẫn còn hóng hớt.
Thẻ tình yêu đã tặng cho nhà khác thì mua tạm nước vậy, không cần nói nhiều lời, quần chúng bắt đầu sôi nổi đặt hàng và trả tiền.
Tống Trân: "..."
Đột nhiên cô cảm thấy mình gặp rắc rối lúc nào không hay, chuyện gì vậy!
Du Điềm - với tư cách là nữ phụ luôn bị cả trường ăn dưa bở, từ lâu cô đã miễn nhiễm với đủ loại ánh nhìn rồi. Lại nói chứ lớp họ không nhận tim ❤ thì những người xung quanh không phải rất giống xem kịch chùa sao.
Đã vậy tại sao không đóng góp một chút cho lớp họ chứ!
Tống Trân đột nhiên có phản ứng, vẻ mặt kì lạ nhìn Du Điềm: "Cậu không chán ghét, đuổi đánh anh ta sao?"
Du Điềm: "Tôi không thích tên đó, nhưng thay vì suốt ngày vướng bận, chi bằng dứt khoát nói ra sự thật đi?"
Tống Trân như suy tư gì đó, gật đầu.
04 trong đầu vỗ tay tán thưởng Du Điềm, cô khinh.
Thực tế thì cô giống như Từ Trì, muốn trực tiếp đuổi Nghiêm Thế Phi đi, nhưng... chuyện này không phải cô quyền định đoạt.
Không còn cách khác, việc Nghiêm Thế Phi trở thành một siêu sao nổi tiếng vẫn liên quan đến mạch truyện chính trong tương lai, bị ảnh hưởng bởi hào quanh của nữ chính, và cốt truyện hiện giờ đang thực sự bế tác, vấn đề này phải được giải quyết triệt để.
Nhưng lần này, cho dù Nghiêm Thế Phi có thể ký hợp đồng khác với công ty chủ quản, Du Điềm cô không muốn đối phương làm việc yên ổn đâu. :)))
Tống Trân suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Sau khi giám đốc coi trọng anh, tôi đã qua lại phía công ty làm việc nhiều lần, trước đó là muốn trợ giúp anh...... Nhưng sau đó tôi và anh cãi nhau, chắc đại khái bên công ty nghe được mấy lời đồn đại, không dám đắc tội với nhà họ Tống chúng tôi cho nên mới từ chối anh."
Ánh mắt Nghiêm Thế Phi nặng nề, điều Tống Trân bây giờ đang nghĩ tới, anh đã sớm nhận ra.
Tống Trân thở dài, "Chuyện của chúng ta đã chấm dứt từ trước rồi, nếu anh vẫn muốn cùng họ ký hợp đồng... tôi có thể gọi cho giám đốc của họ."
Quả nhiên, Tống Trân quyết định đưa cho Nghiêm Thế Phi một đường sống.
Đáy mắt anh ta lộ vẻ kích động, lập tức muốn đồng ý, nhưng lại bị Du Điềm giành trước, "Cho ngắt lời chút."
"?"
Du Điềm hỏi một câu: "300 vạn lúc trước cậu đầu tư vào công ty đó, cái này tính thế nào đây?"
Tống Trân đã quên chuyện này, cô cũng hơi sững sờ trước câu hỏi được đặt ra.
Nghiêm Thế Phi lập tức kiên định nói: "Tôi sẽ không cần thêm sự giúp đỡ nào, chỉ cần ký hợp đồng thêm một lần nữa, sau này tôi sẽ dựa vào chính mình."
Du Điềm tàn nhẫn: "Cậu dựa vào ai thì liên quan gì đến chúng tôi, cái tôi muốn là Tống Trân không bị lỗ!"
Nói xong cô nhìn về Tống Trân, "300 vạn đã đầu tư, trong điều khoản hẳn là không thể hoàn lại tiền. Nhưng cậu không nên mắc sai lầm như thế nha, đã đâm lao thì cứ theo lao đi, trực tiếp dùng 300 vạn đó trên người Nghiêm Thế Phi, về sau anh ta có lợi nhuận, sẽ phải chuyển hết tiền hoa hồng vào tài khoản của cậu?"
"!!!" Phương Thư và Từ Trì đều bị sốc trước ý tưởng táo bạo này.
Tống Trân cũng chấn động: "Có, có thể như vậy sao?"
Du Điềm: "Đây không phải cách tốt nhất để lấy lại tiền hợp đồng sao?"
Sau một hồi suy nghĩ, Du Điềm nói tiếp: "Hợp đồng cho cậu ta cũng cần sửa đổi đôi chút. Điều kiện cậu yêu cầu luật sự thay đổi trước đôi quá phiến diện, nếu là dân nghiệp dư thì tên đó phải tuân thủ theo hợp đồng bình thường. Nhưng nếu có ngày cậu Nghiêm làm ăn phát đạt, Tống Trân cậu chỉ cần làm 'Bà chủ' ngồi không cũng hái ra tiền; nếu không thể ngóc đầu phát triển thì dù sao cũng không thể lấy lại 300 vạn, vậy cứ coi tên đó là quân bài thất bại thôi."
Nghiêm Thế Phi hít sâu, hợp đồng bình thường? Hợp đồng mà anh nhận được không quá nới lỏng, nếu còn thay đổi thêm, chẳng phải hợp đồng dành cho tân binh làng giải trí càng...
Nghiêm Thế Phi mở miệng muốn nói, nhưng vốn dĩ việc anh tới hôm nay đã rất hèn mọn rồi, giây phút này anh không biết nên nói thêm cái gì.
Chẳng lẽ muốn anh trơ mặt ra......
Du Điềm đương nhiên sẽ không cho anh cơ hội: "Với biểu hiện của cậu, cậu không muốn lợi dụng Tống Trân nữa nhỉ?! Muốn ăn cơm lành canh ngọt, bây giờ cậu nên hứa sẽ làm bạn trai của cô ấy đi, chứ đừng có tan rồi lại hợp. Cơm ôi khó ăn lắm."
"!!!" Lời này quá nặng!
Nghiêm Thế Phi lập tức phủ nhận: "Tôi không có ý này."
Mà Tống Trân không hề phản đối đề xuất vừa rồi, Du Điềm đưa ra quyết định ngay lập tức.
"Vậy được rồi, hợp đồng và đầu tư cứ thế mà triển."
Nghiêm Thế Phi cả người đổ mồ hôi lạnh, anh cảm thấy dường như định mệnh đã ngầm xác định anh sẽ mất đi thứ gì đó, nhưng cụ thể là gì, anh không thể nhận ra.
Du Điềm biết, cái mất đi đương nhiên là anh Nghiêm đã lãng phí một khoản tiền rất lớn!
Trong truyện, Nghiêm Thế Phi nợ Tống Trân rất nhiều, ngoại trừ 300 vạn lúc đầu, nhà họ Tống lại có công ty làm trong ngành giải trí, tất cả loại tài nguyên nào thích hợp Tống Trân đều giúp anh ta chú ý!
Bằng cách này, tài nguyên nuôi sống anh ta từng ngày một. Năm đầu tiên ra mắt, anh ta đã dẫn đầu xu hướng, ba năm sau nắm chắc trong tay danh hiệu 'Ảnh đế'. Có một thời gian anh ta chễm chệ toả sáng ở giới giải trí, sau lưng có kim chủ lái hoả tiễn cũng chưa chắc thăng hạng nhanh như anh ta.
Về phần Nghiêm Thế Phi, sau khi lông cánh đủ rộng, vừa nổi tiếng lại vừa đắt show, bám vào hợp đồng cũ lỏng lẻo, chi phí bồi thường hợp đồng thấp, ngay khi tiết kiệm đủ tiền, anh ta liền tự chuộc lấy bản thân. Chỉ trong vài năm sau đó nhanh chóng mở ra hãng phim cá nhân với sự trợ giúp của một mạng lưới người quen, một đường phát triển, hô mưa gọi gió trở thành một trong ba ông hoàng điện ảnh nổi tiếng trong và ngoài nước, vinh quang lại chồng chất vinh quang.
Nhưng nếu không có Tống Trân, anh ta sẽ lấy đâu ra cơ hội để đạt được sự nghiệp và đứng trước Diêu Y Y một cách rực rỡ như thế chứ!
Nếu không thể thay đổi cốt truyện Nghiêm Thế Phi bước chân vào làng giải trí, vậy hãy để Tống Trân kiếm chút tiền từ anh ta đi!
Ký hợp đồng lại bình thường, đến khi anh ta nổi tiếng một chút rồi nảy lên ý định muốn chạy trốn, cho dù anh ta có bất tử cũng phải lột da!!
Không muốn trả giá thì làm sao có nhiều cơ hội được, nếu không yêu phú bà thì chấp nhận để phú bà bóc lột sức lao động đi chàng trai!
Tóm lại đừng có chạy nếu chưa kiếm đủ tiền!!
*
Nghiêm Thế Phi xám xịt rời đi, mọi người đều an tĩnh trở lại, chỉ trong chốc lát mà thẻ tình yêu và thu nhập của lớp đã tăng lên gấp đôi, lớp trưởng thấy vậy là đủ rồi, khen Du Điềm tới tấp khiến cô có chút ngượng ngùng.
Theo kế hoạch Du Điềm sẽ ngồi trước gian hàng và chơi đàn Cello, vốn tưởng rằng có thể bình yên vượt qua một buổi tối vui vẻ, nhưng một lúc sau, một con ruồi bọ khác lại bay đến.
Nhìn thấy Chu Nguyên, Từ Trì còn cảm thấy ghê tởm hơn cả Du Điềm.
"Tôi thấy một hai đám các người có cái sở thích lén vào trường Dục Đức đúng không, đúng là dai như đỉa!"
Chu Nguyên: "Tôi chỉ đến xem bạn Tống Trân thôi!"
Du Điềm buông cây cung xuống, "Cậu tới tay không đúng không. Nếu tới gặp Tống Trân thì ít nhất cũng phải mang quà tặng chứ?"
"!"
Chu Nguyên chợt nảy ra ý đến xem Tống Trân cũng đã muộn, nào có nghĩ đến quà cáp gì.
Du Điềm thấy anh ta không nói lời nào, lập tức quay đầu hướng đối phương nói: "Nhìn xem, tâm không đủ nha!"
"Cậu, cậu nói bậy cái gì hả, tốt xấu gì tôi cũng là bạn học cũ của Tống Trân, tôi biết cô ấy chuyển trường khác, nhưng vì vậy mà không thể gặp cô ấy sao!"
Tống Trân lại không biết tâm địa xấu xa của Chu Nguyên, trước ở trường Nhất Trung thì Chu Nguyên đối với cô rất tốt, chỉ là cô không có tình cảm với Chu Nguyên.
Tống Trân gật đầu với Chu Nguyên: "Chào cậu, đã lâu không gặp!"
Nói chuyện đặc biết xa cách!
Chu Nguyên cũng có chút ngượng ngùng, "Tống Trân, sao cậu không nói một lời liền quay lại Dục Đức vậy, cũng không nói cho tớ biết, trong khoảng thời gian cậu vắng mặt tớ đã rất lo cho cậu đấy."
Sau khi tìm được chút cảm giác, thần sắc của Chu Nguyên càng thêm ôn nhu hơn, hành động cũng tương đối thuần thục, "Vì sao cậu lại gầy đi nhiều vậy, không phải quá thương tâm chứ?"
Tống Trân tuỳ tiện nói: "Không có, tôi và bọn trẻ con trên núi sống rất vui vẻ hoà thuận!"
"Hơn nữa tôi chuyển trường cũng không liên quan gì đến cậu, tôi nói cho cậu làm gì?"
Chu Nguyên: "......"
Du Điềm cảm thấy xấu hổ cho Chu Nguyên ghê.
Chu Nguyên ngẩn ra nhưng mặt không đổi sắc, tiếp tục bày ra ôn nhu nói: "Dù sao chúng ta học chung lớp lâu như vậy, tớ tưởng rằng cậu cũng xem tớ là bạn. Nếu cậu chuyển đi, cậu nhất định sẽ nói cho tớ biết, hoá ra là không phải sao??"
A, đúng nha! Tống Trân cảm thấy những gì Từ Trì nói cũng có lý.
Bị Từ Trì và Du Điềm phối hợp ghét ra mặt, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng khiến Chu Nguyên tức giận nói: "Đủ rồi, sao các người lỗ mãng như vậy, tôi đang nói chuyện cũng các cậu à, tôi rõ ràng......"
"Ay, khó nha, thế cậu có phép lịch sự không? Lần trước gặp mặt, một lời chào hỏi chưa có liền ngăn tôi lại yêu cầu cá cược, thậm chí còn không hỏi một câu tôi có đồng ý hay không, bây giờ nói đến phép lịch sự? Lịch sự lúc trước của cậu bị chó gặm rồi à??" Du Điềm chen lời tiếp tục.
Từ Trì cùng cô một đáp một xướng: "May mà lúc ấy Du Điềm thắng cậu, người nào đó muốn thay người khác lên mặt, thì cũng nên xem lại thực lực của mình đến đâu nha! Đúng rồi, cậu ta đã nói xin lỗi như thế nào nhỉ? Không trâu bắt chó đi cày, xen vào chuyện người khác có vui không?"
Du Điềm trong lòng cười không hết, cố tình trên mặt còn giả vờ: "Phải không, hình như đúng cái này đấy."
Chu Nguyên: "——!"
Chu Nguyên: "!!!"
Chu Nguyên: "Các người đủ rồi đấy! Lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi!!"
Nghĩ tới gì đó, sắc mặt Chu Nguyên liền biến đổi, "Lần trước tôi biểu hiện chưa được tốt, không tính. Kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, thi giữa kỳ thường thống nhất khảo sát toàn thành phố, nếu cậu có bản lĩnh thì so thành tích kết quả với tôi đi!"
Đã lâu như vậy, bạn của tôi, cậu vẫn vô liêm sỉ như ngày nào!
Ở trường Nhất Trung ai mà không biết lần nào bạn cũng đứng đầu trong đề thi chung toàn thành phố?
Cược vào những thứ nắm chắc phần thắng như vậy... mặt mũi để đi đâu?!
Chu Nguyên cho rằng đối phương không chịu nổi kích thích, ngu xuẩn tưởng đáp ứng rồi.
Lập tức anh ta ưỡn ngực nói: "Lần này nếu cậu thua, cậu phải đứng trước cổng Dục Đức kể lại sự lỗ mãng của cậu ở buổi diễn thuyết lần trước và cả chuyện phát sinh ngày hôm nay. Rồi xin lỗi tôi!"
"Mà này, xin lỗi bằng lời nói thì chưa thuyết phục, sau đó cậu phải viết bài đăng xin lỗi tôi và đăng lên diễn đàn trường!"
Du Điềm thực sự... chưa bao giờ gặp một người mặt dày trơ trẽn như vậy!
Du Điềm lập tức đặt cây đàn Cello trên tay xuống, và đến bên cạnh bộ trống nhỏ và hô to từ trong phòng.
Ngay trước mặt một đám người, keng keng đùng đùng--- trực tiếp gõ lên.
Tiếng chiêng trống vang vọng trong vòng bán kính 3 km, Du Điềm hét lớn, "Mọi người đi qua đừng bỏ lỡ, đến nhìn xem một chút——"
"Bắt nạt người ta! Một gương mặt quen thuộc tới từ trường trung học Nhất Trung!!!"
"Học thần trường Nhất Trung, Chu Nguyên, công khai đề nghị dùng thành tích cá cược với tôi. Một người nhiều lần đứng đầu trong các kì thi, cuộc cá cược này cậu ta tất nhiên nắm chắc phần thắng. Đây không phải bắt nạt tôi một học sinh mới không biết cái gì hay sao!!"
"Rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo, hay đạo đức bị chôn vùi!!!"
"Mọi người tới xem đi, coi một chút, và phân xử công bằng cho tôi nào!!!"
Chu Nguyên: "!!!"
Chu Nguyên hằng ngày luôn tự hào về khí chất học thần của bản thân, không chỉ học sinh trương Nhất Trung biết anh ta, mà hầu hết học sinh của Dục Đức cũng đều biết.
Xét cho cùng anh ta lần nào cũng là người đứng đầu thành phố, và hào quang học bá luôn toả sáng lấp lánh.
Vì vậy nên khi Du Điềm hét lên như vậy, những người vừa ăn dưa mới vừa đi lại lục đục vội vã quay về!
Bát quái ở đâu, dưa gì, cho chúng tôi hết!
Ồ——
Nghiêm Thế Phi vừa đi, không thẻ ngờ được Chu Nguyên của Nhất Trung lại tới, không phải anh ta là học thần bất bại hay sao?
Cái gì cơ? Học thần dùng thành tích điểm số cá cược với người khác?? Sốc thật, mặt mũi thế nào giờ?
Không đến ba phút, Chu Nguyên không chỉ bị các bạn học vây quanh, họ còn công khai ghét bỏ chỉ chỉ trỏ trỏ anh ta!
Du Điềm vỗ tay, rất hài lòng với hiệu quả này!
Cho cậu một câu thế là đủ rồi, còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?
A ghét, hổ không gầm tưởng là Hello Kitty hả!!!
Còn Từ Trì... không nói lời nào, yên lặng tiếp nhận dùi trống từ Du Điềm, tiếp tục đánh!
Trong cảnh tượng đáng xấu hổ này, nhanh nhanh nhanh, mọi người mạnh mẽ lên, tiếng chửi rủa nặng nề hơn đi!!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Edit: Haullyn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro