Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25.1: Mùi vị của thất bại...


Du Điềm bên này rất hưng phấn, Chu Nguyên có thể nói là hoàn toàn thất bại!

Vốn dĩ cậu ta tưởng thông qua chuyện này có thể tranh thủ lấy được thiện cảm của Tống Trân.

Nghĩ lại, Nghiêm Thế Phi chưa bao giờ chịu ra mặt vì cô ấy, thời điểm mong manh này, nếu cậu ta có thể chủ động đứng lên, chắc chắn Tống Trân sẽ nhìn cậu với ánh mắt khác.

Mặc dù Tống Trân không thích học tập, lại có chút ngu ngốc, nhưng nhà họ Tống.....thật không tồi.

Vì lợi ích từ nhà họ Tống, cậu ta vẫn có thể chắp vá cho qua.

Huống hồ trường trung học của bọn họ là trường công lập, không thể so với Dục Đức, trong vòng mười bước là có thể đụng phải con nhà quyền quý. Ở trong môi trường này, may mắn được học chung một lớp với Tống Trân thì chẳng phải đó là duyên phận sao, nếu như cậu ta biết bắt lấy cơ hội này...... Kia quả thực là một bước nhảy vọt đáng nhớ.

Lấy tài năng của Chu Nguyên cậu, nếu chịu phấn đấu thêm ba mươi năm trung kỳ, thì tương lai nhất định sẽ giàu không kể xiết!

Cậu không qua lại với Nghiêm Thế Phi, nhưng cũng biết tên đó luôn ỷ lại vào cái da mặt dày của chính mình, cố làm ra vẻ.

Dù cậu ta có là học sinh đứng đầu lớp, chỉ cần có Nghiêm Thế Phi ở đó, ánh mắt đầu tiên của những người khác sẽ vĩnh viễn không dành cho cậu.

Có điều đó không phải vấn đề. 

Quan trọng là, Tống Trân điên cuồng theo đuổi Nghiêm Thế Phi cũng không phải ngày một ngày hai, nếu đã không thích Tống Trân thì cứ trực tiếp cự tuyệt, để cơ hội cho những người khác không phải tốt sao, Nghiêm Thế Phi lại giả vờ thanh cao, nói cái gì mà học sinh nên lấy việc học là chính, trung học không nên yêu đương,... lấy vô số cớ ngụy trang lừa dối Tống Trân.

Những lời này cũng có thể khiến vị tiểu thư Tống Trân không đầu óc này tin tưởng!

Đúng vậy, Chu Nguyên cảm thấy phần lớn các tiểu thư nhà giàu đều giống như Tống Trân, không có tâm tư cho việc học, cả ngày chỉ thảo luận xem phải mua cái gì, quần áo của nhãn hiệu xa xỉ nào đẹp mắt, không thì cũng trang điểm đủ thể loại đến trường khoe.

Cho nên khi cậu ta nhìn thấy Du Điềm xuất hiện ở khán phòng cùng với trang phục sang trọng, bộ dáng quá mức gây chú ý, theo bản năng cậu ta cảm thấy đối phương chỉ như một bao cỏ.

Vì vậy Chu Nguyên mới đánh cược.

Nhưng hiện tại......

Chu Nguyên chấn động đến ngây người!

Cậu ta cho rằng học sinh ở Dục Đức đều là bao cỏ, trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, kẻ có tiền có tài nguyên như đám học sinh ấy khác xa so với cậu tưởng tượng.

Ví dụ như nữ sinh váy trắng kia, từng thanh âm phát ra, vừa nghe đã biết người này có thể tự tin đối mặt với giáo viên, và nói chuyện ngay cả với người bản xứ.

Tuy nhiên, Chu Nguyên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trong vòng giới thiệu đầu tiên, điểm phát âm chiếm số điểm rất lớn.

Giọng điệu của cô gái kia vẫn quá bình thường so với cậu, thách ai chê được cậu.

Ở vòng thứ hai, hai người một nhóm bắt đầu tranh luận, không còn là việc đứng yên đọc bản thảo nữa mà là bài kiểm tra về năng lực tư duy và khả năng lưu trữ kiến ​​thức.

Chu Nguyên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thua trong các cuộc thi như vậy, vì thế cậu vẫn rất tự tin trong phần này.

Nhưng mà --

Cô gái mặc váy trắng lúc này đang dẫn đầu với số điểm cao nhất trong vòng một. Kế hoạch ban đầu cậu định chọn đối phương để biện luận đã không thể thực hiện được.

Thời gian trôi dần, đối phương lẽ ra phải hỏi thăm tên tuổi cậu mới đúng, chắc là bị hào quang học bá của cậu dọa cho sợ rồi......

Cái ý nghĩ này vừa nảy lên, trong lúc nghỉ ngơi, Chu Nguyên đã nhìn thấy nữ sinh váy trắng đi thẳng về phía mình trước sự chứng kiến ​​của các giáo viên và học sinh trong khán phòng.

Chu Nguyên: "???"

Từ Trì nâng cằm: "Này, lời đánh cược còn tác dụng chứ?"

Khí chất của Từ Trì áp đảo khiến Chu Nguyên bị kinh sợ một chút, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại, Chu Nguyên mất tự nhiên ưỡn ngực, "...... Tất, tất nhiên."

Từ Trì khoanh tay, cười khẽ liếc Chu Nguyên, kéo dài giọng điệu: "Ồ-- còn tác dụng à?"

"Tôi muốn hỏi một chút. Vòng thứ hai này sao cậu lại chọn tôi để biện luận vậy? Với số điểm hiện tại, hình như chỉ tôi mới có thể 'gánh' được cậu ha??"

"......"

Đây là cố ý tới  làm nhục nhã mình!!?

Từ Trì: "Tôi chọn cậu cũng hơi mệt mỏi đấy. Thôi thì bạn nam không nói được, tôi có thể giúp đỡ một chút cho. Nhưng tôi phải nói trước, nếu đã đánh cược, cậu vẫn nói nếu cậu thua sẽ như thế nào đâu?"

Chu Nguyên kinh ngạc, "Tôi làm sao có thể thua được!!"

Từ Trì: "Ồ, vậy vòng thứ nhất người đứng đầu là cậu sao?"

Chu Nguyên: "......" F*ck!

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, không ít học sinh đi qua nhìn, hóng hớt được vài câu, bắt đầu ghé tai nhau hỏi chuyện.

Từ Trì đi tìm Chu Nguyên chủ yếu là muốn cho mọi người ở đây chứng kiến, không thể lén đánh cược được, lỡ như Chu Nguyên giả ngu, thì anh thắng cũng không có cảm giác thành tựu nào!

Từ Trì: "Nếu mọi người muốn biết, có thể hỏi người đứng xem toàn bộ quá trình từ nãy tới giờ!"

Từ Trì chỉ đích danh Du Điềm ra.

Du Điềm đương nhiên không ngại, đứng lên bắt đầu nhập vai.

"Sự việc là như vậy #&(%%.........."

Toàn bộ học sinh ở khán phòng mau chóng nhìn lên Du Điềm, cô hùng hổ nhảy xuống hành lang, "Các cậu đứng lại, cậu là người #¥¥%......Cậu dám đối xử với Tống Trân như vậy, các người có biết cô ấy là bảo bối của tôi hay không, dám nhục nhã cô ấy như vậy!!"

"Hôm nay, tôi chính là anh hùng cứu mỹ nhân, phải khiến cậu phải xin lỗi cô ấy!!!"

Sau khi thay đổi vị trí và sắc mặt, Du Điềm lại đóng giả thành Từ Trì, nói chuyện vô cùng nhập tâm, "Cậu là ai vậy? Cậu có ổn không đó???"

Tiếp tục xoay người, chống nạnh biến thành Chu Nguyên, lầm bầm lầu bầu: " Vì cậu không muốn xin lỗi, vậy hãy đánh cược đi @#%......"

Nói xong hất đầu, bỏ đi với dáng vẻ vô cùng cao quý và hào hoa.

Cảnh tượng ảo diệu đã được biên soạn vô cùng hợp lý.

Mọi người sôi nổi cảm thán!!

Từ Trì: "......" Tuy rằng nét diễn tốt, lời thoại cũng rất có hồn.

Nhưng mà thân thể của chính mình làm ra mấy cái hành động này, bộ cô tưởng cậu không cần mặt mũi à???

Chu Nguyên: "!!" Đây rõ ràng là chế giễu cậu ta! Thư cảnh cáo của luật sư.jpg!!

Từ Trì ho nhẹ một tiếng: "Đại khái là như vậy, tôi bị đối phương thách thức, bây giờ tôi chấp nhận lời đánh cược này. Mọi người hãy làm chứng, nếu tôi thua, tôi, người bị hại, sẽ chủ động xin lỗi Tống Trân! Nếu Chu Nguyên thua cuộc, cậu ta sẽ phải cúi đầu xin lỗi tôi trước khán phòng, và nói lớn 'Tôi xin lỗi, tôi có mắt như mù không biết cậu là học bá, lại tọc mạch xen vào chuyện của người khác --'"

Phụt--, trong hội trường không ít người không nhịn được mà bật cười.

Chu Nguyên: "!!!"

Khuôn mặt Chu Nguyên bị chọc tức đỏ bừng lên: "Cậu, cậu rốt cuộc đang nói......"

Từ Trì: "Sao vậy, nhắm chơi được không? Hay nhìn thấy điểm vòng đầu của tôi cao quá, muốn đổi ý?"

"Tôi không đổi ý!!"

Từ Trì: "Được rồi, cứ như vậy đi, mọi người cũng chứng kiến hết rồi nhé."

"!"

Không thể nào, cậu đã tự hứa với lòng mình sẽ không nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy ...

Từ Trì biết đối phương nghĩ cái gì, "Vì người cá cược là cậu,việc của tôi chỉ chấp nhận thôi. Bây giờ cậu không thể đổi ý được nữa! Dù sao thì đâu phải nam sinh nào cũng được gọi là đàn ông đích thực nhỉ?!!"

"ĐM, nữ sinh Dục Đức siêu cấp vip pro vậy à =)))!"

"Chu Nguyên vốn dĩ là học bá mà. Suốt ngày lấy thành tích học tập của mình ra cá cược mấy thứ vô tri, chỉ giỏi bắt nạt người khác thôi! Chậc chậc, giờ điểm của người ta còn cao hơn vài thước, cậu ta đang định từ bỏ đúng chứ!!"

"Cậu ta không chịu từ bỏ việc theo đuổi Tống Trân nữa, la liếm người ta cũng ghê gớm quá rồi!!"

"!!!" Khuôn mặt của Chu Nguyên đỏ lên dưới ánh nhìn của mọi người.

Một lúc lâu sau, Chu Nguyên vỗ bàn, "Cược, tôi đánh cược với cậu!!"

Đôi mắt Từ Trì không thèm chớp một cái, giải quyết dứt khoát, "Chốt!"

Phương Thư huýt một tiếng sáo cổ động, trong khi đó tầm mắt của Ứng Huy lướt qua phía Từ Trì và Du Điềm.

Chờ Du Điềm quay trở lại chỗ ngồi của mình, Ứng Huy kỳ lạ hỏi: "Tôi cảm thấy vị hôn thê này của cậu, có đôi lúc rất giống với cậu đấy, từ lời nói, giọng điệu cho đến tính cách."

Ứng Huy không dễ bị lừa gạt giống như Phương Thư, Du Điềm nhàn nhạt lên tiếng, cũng không có phản bác.

Loại chuyện ảo diệu này, càng phản bác càng làm người ta nghi ngờ.

Quả nhiên, cô không đáp lời, Ứng Huy nói xong cũng xoay đầu đi, không có hàn huyên gì thêm.

Kết quả cuối cùng, học sinh có trong hội trường, cũng như những học sinh đứng trước cổng trường ngày hôm nay, tất cả đã cùng chứng kiến một cảnh tượng ngàn năm có một, và đồng loạt thể hiện biểu tượng 😱 đến cả người qua đường cũng khó hiểu!

Họ đã thấy những gì? Học thần Chu Nguyên thất bại, một nữ sinh bị nữ sinh trường Dục Đức đánh đập tan tác?!

Đừng nói đến khả năng ngoại ngữ, chỉ nói về năng lực tư duy thôi, người ta đã chơi tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ rồi, một tiếng nói toàn từ lóng, hai tiếng lại trích dẫn toàn những câu danh ngôn nổi tiếng. Đã thế còn trích dẫn những câu danh ngôn xa lạ, ngay từ lúc bắt đầu đã làm cho Chu Nguyên choáng váng, đến cuối cùng, tâm lý Chu Nguyên hoàn toàn sụp đổ, ngay cả cái căn bản nhất cậu ta cũng không trả lời được!!

Chu Nguyên mang luôn luôn thuộc top 1 xuất sắc trong trường. Kỳ thi, cuộc thi trước giờ ở địa phương chỉ có cậu là người đạt được thành tích cao nhất, vì thế hay được gọi với cái danh số một. Nhưng mà hàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cuộc thi hùng biện lần này lại bị một học sinh ở Dục Đức phá mất danh xưng bất tử của cậu ta trước đó!

Ồ quao --

Ai mà lại không thích xem cú quay xe ngay phút 89 chứ? Học sinh phía dưới hoan hô liên tục, vỗ tay không ngừng.

Chu Nguyên không phải là số một sao, cả ngày chỉ thích lấy thành tích học tập chèn ép người khác, bọn họ đã sớm ngứa mắt rồi!!

Phương Thư mới vừa hoan hô xong, nhìn các học sinh xung quanh cũng hò hét, làm cậu có chút ngơ ngác: "Cậu ơi, các cậu không phải học chung trường à?"

Trường Dục Đức bọn họ mới là người thắng cuộc, trường khác kích động làm gì?!

Cô gái bên cạnh cuồng dã mà huýt sáo, xua tay: "Hứ, có ai là không yêu thích cái đẹp chứ? Du Điềm có thua thì tôi cũng ủng hộ cô ấy!!"

Nói xong lập tức hoan hô: "Hoa khôi Điềm Điềm! Cố lên, you can do it --"

Du Điềm: "......"

Được rồi, cứ để vậy đi!

Vòng thứ hai kết thúc, Từ Trì giành được vị trí cao nhất.

Mà cái quan trọng làm cho người ta kinh ngạc đến rớt tròng mắt đó là người giành giải nhì cũng không phải là Chu Nguyên, mà là Ứng Huy của Dục Đức.

Còn hạng ba mới là Chu Nguyên.

Phương Thư giành được giải tư, kém một thứ bậc, nên không có giấy khen.

Phương Thư cũng không uể oải chút nào: "Chị Điềm nhận giấy khen chính là tôi nhận giấy khen, chị Điềm quán quân thì tôi cũng vinh quang!"

"......" Cô nghĩ Phương Thư không đi làm fan não tàn quả là đáng tiếc!

Phát xong giấy khen, Chu Nguyên định lén trốn đi, đáng tiếc Từ Trì đã sớm đề phòng cậu ta, còn chưa kết thúc, đã lập tức chặn cậu ta ở cửa, không nói không rằng, làm loạn lên bắt người kia phải thực hiện lời cá cược mà xin lỗi.

Mặt Chu Nguyên đỏ lên, tự nhiên cậu ta không muốn xin lỗi nữa, nhưng mà......

Nữ sinh trước mắt 'chiến' như vậy, nếu đánh thì chắc chắn đánh không lại, xác suất bị đánh đến nổi răng rụng đầy đất là rất cao!

Chu Nguyên nghĩ tới đây, Từ Trì lại lơ đãng bẻ mấy đốt ngón tay, làm cậu ta nhìn thôi cũng thấy lạnh run!

Mới đó mà đã sử dụng bạo lực rồi? Thể chất của tôi không được tốt đâu á!!

Vừa nghẹn khuất vừa hối hận, làm cho mặt đỏ lên một mảng, Chu Nguyên lập tức lớn tiếng nói: "Tôi xin lỗi, tôi có mắt như mù không biết cậu là học bá, lại tọc mạch xen vào chuyện của người khác --"

Từ Trì vui vl!

Du Điềm lại có thêm 1.5% giá trị kinh nghiệm, cô cũng vui không kém!!

Phương Thư kiểu: Hài =)).

"Hahaha định hái quả hồng mềm à! Dám đánh đố với chị Điềm là tự bê đá đập vào chân mình rồi, sau này nhớ rõ bớt lo chuyện bao đồng đi!!"

"Cũng không nhìn lại bản thân một cái, thiên tài của trường chúng tôi sao cậu có thể so sánh được @#¥%......"

Trông thật bốc đồng, lần này không chỉ Du Điềm, Ứng Huy cũng nhìn không nổi, một phát bịt miệng Phương Thư lại, túm quả bom này ra chỗ khác.

Du Điềm lau mồ hôi, Phương Thư làm con nhà người ta tức giận đến đỏ cả mắt, sợ cậu ta bị cho ăn đập quá!!

*

Trên đường về, Du Điềm và Từ Trì cuối cùng cũng hoán đổi trở lại.

Hai người sững sờ một lúc, liếc nhìn nhau, rồi tiếp tục chuyện trò vui vẻ với mọi người xung quanh như cũ.

Haizz, đều là diễn viên gạo cội cả!

Nhưng mà, trường trung học số 1 nổi tiếng với tỉ lệ bạo lực cao, bọn họ không ra khỏi cổng trường, cũng có người chặn lại.

Không ai khác, vẫn là người đó, Tống Trân.

Du Điềm ngơ ra, theo phản xạ cảnh cáo: "Cậu đừng tới đây, tôi...... khởi động xong thì xuống tay sẽ nặng hơn đấy."

Hốc mắt Tống Trân hồng hồng, vừa nghe vậy khóc vô cùng thương tâm, dậm chân nói: "Tôi tới không phải để gây sự!"

Từ Trì khó hiểu: "Vậy cậu còn tới đây để làm gì?"

Bên phía Diêu Y Y sau đó cũng nghe được từ mấy bạn học vụ việc ở cổng trường, có chút sợ hãi lùi về sau lưng Mạnh Thụ, cái cô Tống Trân đầu xanh đầu đỏ này, nhìn qua có vẻ không dễ chọc!

Nhưng mà vậy thì còn có thể có chuyện gì, Từ Trì và Du Điềm hỏi xong, theo phản xạ ánh mắt đều nhìn về phía Diêu Y Y.

Dù sao cũng đều bắt nguồn từ cô ấy không phải sao.

"Sao, sao các cậu lại nhìn tớ vậy?" Diêu Y Y hơi mất tự nhiên.

Tống Trân nhìn bộ váy trắng của Diêu Y Y, tay nắm chặt lại, nhưng nghĩ đến những lời Nghiêm Thế Phi nói với mình, đành hít một hơi thật sâu, lại buông thả tay ra, ép buộc mình chỉ nhìn về phía của Du Điềm: "Đúng thật là tôi đã nhận sai người, đến đây để xin lỗi cậu."

Lúc nói chuyện còn hơi lắp bắp, với tính tình của đại tiểu thư Tống Trân, mà có thể chủ động xin lỗi thì đúng là một kỳ tích.

Không phải tới gây sự là được rồi, Du Điềm rộng lượng: "Không sao, dù gì khi nãy cũng là tôi đè mặt cậu xuống đất chà qua chà lại mà!"

Mọi người: "......" Thẳng thắn vậy sao?!

Tống Trân bị Du Điềm nói lại vô cùng khó chịu, nhưng cô ấy đang tới xin lỗi, nên chỉ có thể bất lực mà dậm chân, lại ủy khuất đem nửa câu sau nói luôn: "Người nào làm người đó chịu trách nhiệm. Xin lỗi rất nhiều, là tôi không đúng!"

Du Điềm duỗi tay, Tống Trân bị 'khả năng chiến đấu' của cô gái trước mặt tạo thành bóng ma tâm lý. Theo bản năng liền lấy tay che mặt...... Nhưng mà cú đấm trong tưởng tượng không xảy ra.

Ngược lại, Du Điềm duỗi tay phủi quần áo cho cô, giọng nói ôn nhu: "Nếu xin lỗi rồi vậy thì việc này đã qua, cũng đừng mãi khóc lóc, nhìn cậu xem quần áo toàn đều là đất cát kìa."

Sau đó mọi người đều thấy Du Điềm sửa sang sạch sẽ quần áo cho Tống Trân.

A...... Tự nhiên bị vẻ ôn nhu hot girl trường Dục Đức đánh gục!


. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

*Nguyên tác - Chó bắt chuột: 狗拿耗子 thành ngữ TQ: Nghĩ là tọc mạch. Nghĩa vụ của chó là canh cửa, mèo là đuổi chuột, vậy chó bắt chuột cho mèo, nghĩa là là tọc mạch.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

#O'Hara

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro