🍭 Cắn viên kẹo thứ 7 🍭
Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Liin ʕ •ᴥ• ʔ
___🐳___
Vệ Khải kêu nhân viên phục vụ đưa tới một lốc nước trái cây, Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh thong thả rót cho mình một ly, lơ đãng hỏi: "Có ai uống nước trái cây không?"
Hỏi một vòng, không ai trả lời anh.
Bao gồm Đường Du.
Đã có người rót một ly bia nhỏ đặt trước mặt cô, thậm chí cô còn nâng lên rồi đưa lưỡi liếm một chút, hình như là đang nếm thử hương vị.
"...." Hướng đi này vì sao lại trái ngược với suy nghĩ của anh vậy.
Không phải là cô nên muốn uống loại đồ uống nước trái cây này sao?
Chu Khâm Nghiêu không hé răng, buồn bực một ngụm uống hết cả ly nước dưa hấu.
Mẹ nó, anh thật là lo chuyện bao đồng.
Hôm nay là sinh nhật tròn 18 tuổi của Trình Huyền, cho nên mọi người đều tụ tập lại cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô ấy, sau khi chơi bời náo nhiệt một phen, mấy người chị em trước giờ có quan hệ tốt cũng bắt đầu tặng quà cho Trình Huyền.
Có người tặng cô ấy một thỏi son MAC.
Có người tặng cô ấy một chai sữa rửa mặt hương sữa.
Còn có người tặng cho cô ấy một cái túi xách CK. (hiệu Calvin Klein)
Đường Du thừa cơ hội, lén đút tay vào trong túi, bóc mở cái hộp nhỏ đã mang theo, chỉ lấy mỗi chiếc vòng cổ bên trong ra, đặt ở trong lòng bàn tay: "Chị Huyền, tớ tặng cậu một chiếc vòng cổ."
Ánh đèn hắt vào trên mặt của vòng cổ phản xạ ra ánh sáng long lanh, làm Trình Huyền hoa cả mắt.
"Ôi thật xinh đẹp." Trình Huyền nhận quà: "Hữu Hữu, cái này rất đắt nhỉ?"
Đường Du vội vàng xua tay: "Không đắt không đắt, chỉ có hai ba trăm tệ thôi."
(*) 200 tệ – 300 tệ tương đương với 704.000 VNĐ – 1.057.000 VNĐ (có chênh lệch).
Trình Huyền rất thích, lập tức đeo lên trên cổ, mọi người đều vây lại một chỗ nhìn ngắm.
Chu Khâm Nghiêu cũng tùy ý liếc một cái.
Khi tầm mắt rơi vào sợi dây chuyền đính viên kim cương nhỏ trên cần cổ Trình Huyền, anh chợt ngẩn ra vài giây, có chút ngưng trệ và bất ngờ.
Sau đó, thần sắc phức tạp đưa mắt nhìn Đường Du.
Đúng lúc này, một hồi chuông đột ngột vang lên đánh vỡ cuộc thảo luận của các nữ sinh.
Là điện thoại của Đường Du.
Phỏng chừng là lúc lên lầu hai đưa sữa bò trước khi ngủ thì phát hiện trong phòng không có ai nên dì Dung mới sốt ruột gọi điện thoại đến.
Đường Du nhanh chóng tìm một nơi an tĩnh nhận máy, an ủi dì Dung đang cực kỳ hoảng sợ—— nói bản thân chỉ là cảm thấy buồn nên ra ngoài đi dạo một chút, sẽ lập tức về nhà.
Tự do phải lừa gạt mới có đương nhiên là ngắn ngủi, nhưng Đường Du đã thỏa mãn rồi.
Đêm nay cô rất vui vẻ.
Vì thế đứng dậy tạm biệt với Trình Huyền, nói rằng trong nhà có việc phải đi trước. Trình Huyền cũng hiểu được gia đình của Đường Du quản lý rất nghiêm, có thể ra ngoài đã không dễ dàng gì, vậy nên cũng không kiên trì giữ lại.
Vốn dĩ định tiễn cô nhưng một bàn bạn bè đều tới chúc mừng sinh nhật, Đường Du dù thế nào cũng không muốn để chủ tiệc bởi vì mình mà rời bàn.
Cô cười bảo Trình Huyền yên tâm: "Không có việc gì, không phải vừa nãy tớ cũng đến đây một mình hay sao, chỉ có mấy trăm mét."
Hiện tại chưa đến chín giờ, trên đường phố vẫn còn rất nhiều người, hẳn là không có vấn đề gì.
Trình Huyền đành phải đồng ý: "Được rồi, vậy cậu về đến nhà nhất định phải nhắn tin cho tớ."
"Được."
Đường Du ngồi tại chỗ cuối người nói một tiếng xin lỗi với mọi người rồi một mình đi khỏi quán cá nướng.
Sau khi cô rời đi, không khí náo nhiệt cũng không giảm, mọi người vẫn ăn uống thách đố nhau, vui vẻ bừng bừng.
Chỉ có Chu Khâm Nghiêu hơi hơi nghiêng đầu sang bên cạnh.
Đêm sương mù mơ hồ bên ngoài cửa sổ pha lê, mọi người đều chỉ lo ăn uống, không ai chú ý tới cơn mưa đã tạnh vào buổi chiều vừa nãy lại lặng lẽ kéo đến.
Lúc Đường Du tới đây, trên người không mang theo bất cứ thứ gì.
Nhớ đến chuyện nước trái cây vừa rồi, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy bản thân không nên lại nhiều chuyện quản cái việc không đâu này.
Anh búng búng tàn thuốc, kéo chai bia Vệ Khải mới vừa khui qua, rót một ly.
Nâng lên, chất lỏng trong ly chập chờn sóng sánh, lại không kích thích nổi một chút hứng thú muốn uống bia nào. Vài giây sau, Chu Khâm Nghiêu cuối cùng vẫn không thể địch lại nổi nội tâm riêng của mình, buông ly xuống.
"Đi trước." Anh đứng lên nói.
Trình Huyền đang chơi đùa vô cùng vui vẻ bỗng sửng sốt: "Hả? Nghiêu ca, không chơi nữa sao?
Chu Khâm Nghiêu cầm lấy áo da trên lưng ghế: "Không được, tiểu Dương muốn nhìn thấy anh mới chịu đi ngủ."
Tống Tiểu Dương với Chu Khâm Nghiêu tình cảm thân thiết, coi anh như là anh trai ruột, buổi tối đi ngủ thường muốn Chu Khâm Nghiêu dỗ dành, bạn bè ở ngõ nhỏ đều biết.
Lại nói, lấy tính cách kia của Chu Khâm Nghiêu, hôm nay đồng ý tới ăn bữa cơm này đã là chuyện lạ như mặt trời mọc từ hướng tây.
Trình Huyền cũng không giữ anh lại nữa.
*
Ban đêm mưa rơi, phố Cây Hòe vô cùng im lặng, trên đường cũng không còn người đi đường, ngẫu nhiên có mấy chiếc xe hơi chạy qua, bắn lên bọt nước.
Đường Du an tĩnh đứng ở trước quán cá nướng.
Cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt không biết đang suy nghĩ cái gì. Chu Khâm Nghiêu đang muốn tiến lên, bỗng nhiên nhìn thấy cô duỗi bàn tay ra giữa không trung, đợi vài giọt nước mưa rơi vào trong tay.
Chu Khâm Nghiêu dừng chân lại.
Anh vốn tưởng rằng đây chỉ hành động ngây thơ để giết thời gian của một cô gái đang nhàm chán, không nghĩ tới giây tiếp theo, anh lại thấy được một động tác ấu trĩ hơn nữa.
Sau khi đầu ngón tay bị nước mưa thấm ướt, Đường Du vậy mà lại đưa vào trong miệng nếm nếm.
Dường như có cái gì khác biệt so với mong muốn, cô hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bật cười.
Hai cái má lúm đồng tiền nhỏ phản chiếu trong màn sương mù ánh nước, vừa đáng yêu lại xinh đẹp.
Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, hồn nhiên không hề phát hiện ra sự xuất hiện của Chu Khâm Nghiêu, cho đến khi một giọng nói nhiễm hơi nước cười như không cười truyền đến—— "Ăn ngon?"
Đường Du mới hoảng sợ, quay đầu nhìn qua.
Sau khi phát hiện là Chu Khâm Nghiêu, cô có chút ngượng ngùng, bàn tay theo phản xạ giấu ra sau lưng, dừng một chút, xấu hổ giải thích nói: "Đã rất nhiều năm tôi chưa về đây, trên mạng nói bầu trời C thành hiện giờ rất trong lành, ngay cả nước mưa cũng ngọt."
"Cho nên cô liền nếm thử?"
"Ừm." Đường Du nhỏ giọng.
"Vậy ngọt không?"
Đường Du lắc đầu, thành thật thừa nhận bản thân ngu xuẩn.
Một chút hương vị cũng không có, thậm chí còn có hơi khô khan.
Chu Khâm Nghiêu đè nén ý cười, khóe môi nhếch lên rất nhẹ, chậm rãi đến gần, đứng ở bên cạnh cô.
Đêm mưa yên tĩnh, đôi nam nữ đang đứng dưới mái hiên chật hẹp để tránh mưa, giọt mưa rơi xuống trước mặt bọn họ, phát ra thanh âm êm tai.
Tình cảnh này, cực kỳ giống với thế giới lãng mạn trong mộng ảo khúc.
Đường Du có thể ngửi được mùi vị nam tính trong không khí, là một loại rất nồng đậm, đến từ sự hấp dẫn mãnh liệt của người khác phái.
Tim cô đập có chút nhanh, muốn nói cái gì đó để đánh vỡ loại không khí ái muội kỳ quái này, Chu Khâm Nghiêu đột nhiên hỏi cô: "Cái vòng cổ cô đưa cho Trình Huyền là của Moon nhỉ."
Moon là nhãn hiệu châu báu nổi tiếng trong nước, Phương Lai rất thích nhãn hiệu này, mỗi một mùa sản phẩm mới bà đều sẽ mua, kiểu dáng thành thục cho chính mình, kiểu dáng trẻ tuổi cho Đường Du.
Đường Du đưa cho Trình Huyền, chính là mẫu mới của năm nay, viên kim cương nhỏ trên vòng cổ trong sáng trang nhã nhưng giá trị lại xa xỉ, nghe nói mỗi một thiên kim tiểu thư trong giới đều có một chiếc.
Nhưng nếu lúc nãy cô lấy ra hộp quà đã đóng gói, khó tránh khỏi sẽ khiến cho quà tặng của những người khác có chút mờ nhạt.
Đường Du không nghĩ tới sẽ bị Chu Khâm Nghiêu nhận ra, đưa ngón trỏ lên miệng của mình: "Xuỵt, anh đừng nói, tôi sợ mấy bạn nữ khác sẽ không vui, dù sao cũng chỉ là một món quà thôi."
Chu Khâm Nghiêu nhìn cô, một lúc lâu sau mới quay mặt đi, cười: "Được."
Lúc này cửa kính của quán cá nướng bị người ta đẩy ra, vang lên một tiếng kẽo kẹt——
"Người anh em, cùng bạn gái trú mưa hả?"
Ông chủ Tony nhiệt tình từ bên trong đi ra, đề nghị với bọn họ: "Đừng đứng đây, tôi mời hai người vào làm tóc?"
Phúc lợi của quán cá nướng là chi tiêu hết 300 tệ sẽ được tặng một lần cắt tóc miễn phí, chẳng qua từ lúc quán mở cửa đến nay vẫn không có ai chịu đổi phúc lợi này.
Nhà tạo mẫu tóc tiền nhiệm Tony ngứa tay đã lâu, đứng ngay tại chỗ vỗ ngực tình cảm mãnh liệt hứa hẹn: "Tôi bảo đảm sẽ làm cho hai người cái đầu tình nhân xinh đẹp!"
Đường Du: "Chúng tôi không phải...."
Hai chữ tình nhân làm cô nói không nên lời, giọng nói dần dần nhỏ xuống, mặt cũng theo đó đỏ lên một mảnh.
Chu Khâm Nghiêu lại không giải thích, chỉ trực tiếp làm lơ Tony, nhìn thẳng vào Đường Du, giọng nói thản nhiên vang lên: "Đứng đây chờ tôi."
Đường Du: "Hả?"
Người đàn ông nói xong liền nhanh chân chạy vào trong mưa, bóng người biến mất ngay tại chỗ rẽ.
Đường Du mờ mịt duỗi dài cổ cố gắng tìm anh, hai phút sau, màn mưa trước mắt bỗng nhiên bị đèn xe chiếu sáng, ở cách đó không xa, một chiếc xe moto màu đen phóng nhanh đến đây.
Cuối cùng, ngừng ở trước mặt cô.
Đường Du giật mình sững sờ: "...."
Chu Khâm Nghiêu đội mũ giáp, nâng kính bảo hộ lên, đưa cây dù trong tay cho cô: "Cái hố lần trước cô té ngã vẫn chưa được sửa lại, lúc đi ngang qua nhớ nhìn đường."
Mưa đánh vào trên người người đàn ông, anh giống như không hề để ý một chút nào.
Ánh mắt đen nhánh hòa vào trong bóng đêm, lãnh đạm, lại khiến cho người ta ấm áp khó tả.
Đường Du ngơ ngác nhận lấy cây dù, cánh môi ngập ngừng mấp máy hai cái, muốn nói một câu cảm ơn nhưng Chu Khâm Nghiêu đã hạ kính bảo hộ xuống, lên ga ầm ầm, thân ảnh và xe moto cùng nhau phóng đi thật xa.
"Em gái, bạn trai của cô rất khốc* nha." Tony bỗng nhiên sâu kín nói một câu.
(*) /酷/ Khốc: tàn khốc, lạnh lùng, ngầu,...
Đường Du bị anh ta dọa sợ.
Mất tự nhiên vội vàng lùi lại, căng dù ra, lễ phép từ biệt: "Tạm biệt."
"Được rồi, lần sau mang bạn trai cùng nhau đến làm tóc nha!"
"...."
Đường Du không biết đã trở về như thế nào, chỉ lo buồn rầu cuối đầu đi về phía trước.
Đèn đường ái muội, tiếng mưa rơi tí tách, lỗ tai của cô gái giấu dưới tán dù đen to lớn ửng đỏ một mảnh.
*
Trong xe có một cây dù dự phòng, bình thường trời mưa Chu Khâm Nghiêu sẽ dùng nó để đi về, nhưng hiển nhiên lúc này anh và Đường Du cũng không thích hợp căng chung một cây dù để về nhà.
Lúc về tới tứ hợp viện, cả người Chu Khâm Nghiêu đều ướt đẫm.
Cũng may bình thường thân thể của anh rất tốt, vừa vặn bà ngoại Ngô Chi Ngọc của Tiểu Dương có hầm một chén canh gừng, Chu Khâm Nghiêu nhân cơ hội uống một ly, uống xong liền đi đến phòng của Tống Tiểu Dương.
Cậu nhóc chưa ngủ, vẫn còn ở trong phòng khắc khổ luyện tập điều khiển máy bay từ xa.
Máy bay là Chu Khâm Nghiêu mua cho cậu, cậu phản ứng không nhanh bằng những đứa nhóc bình thường khác, chơi không giỏi, thường hay đụng vào người của người khác, kết quả bị các bạn nhỏ chê cười.
Chu Khâm Nghiêu đẩy cửa đi vào, đúng lúc máy bay đang bay thẳng đến trước mặt anh.
Anh nhanh tay, lập tức duỗi tay bắt được chiếc máy bay.
"Thật xin lỗi, anh Nghiêu." Tống Tiểu Dương ngoan ngoãn mở miệng.
Lần trước Chu Khâm Nghiêu đã dạy cậu, nếu lúc chơi không cẩn thận đụng vào người khác thì nhất định phải chủ động nói một tiếng xin lỗi.
Tuy rằng trí lực của Tiểu Dương có chút vấn đề, nhưng rất nghe lời, đặc biệt là lời Chu Khâm Nghiêu nói.
"Đã trễ thế này vì sao vẫn chưa ngủ." Chu Khâm Nghiêu đem máy bay đặt lên trên bàn, thúc giục Tống Tiểu Dương "Chín giờ, nên lên giường đi ngủ."
Tống Tiểu Dương vừa gật đầu vừa đi về phía giường ngủ.
Cậu bò lên trên giường, tự mình đắp chăn đàng hoàng, lộ ra một cái đầu: "Anh Nghiêu, đêm nay có thể kể một câu chuyện cổ tích không?"
Tống Tiểu Dương rất thích nghe truyện cổ tích, Chu Khâm Nghiêu ngẫu nhiên sẽ kể vài câu chuyện cổ tích cho cậu nghe, mỗi lần cậu đều nghe rất chăm chú.
Tiểu gia hỏa bộ dáng dè dặt cẩn thận, Chu Khâm Nghiêu không đành lòng cự tuyệt.
"Được."
Dỗ dành Tiểu Dương đi ngủ, tự hỏi một lát, tầm mắt Chu Khâm Nghiêu liếc đến món đồ chơi con ếch sắt màu xanh đặt ở trên tủ đầu giường.
Vì thế——
"Hôm nay anh kể cho em nghe truyện cổ tích về hoàng tử ếch xanh."
"Trước đây, có một hoàng tử đẹp trai bị trúng ma pháp của mụ phù thủy, biến thành ếch xanh trong hồ nước, có một ngày ếch xanh từ trong hồ nước nhảy ra phơi nắng, sau đó, nó thấy được một vị công chúa xinh đẹp."
Kể đến này, Chu Khâm Nghiêu bỗng nhiên không còn linh cảm.
Tống Tiểu Dương thúc giục hỏi: "Sau đó thì sao? Công chúa đang làm gì ạ?"
Truyện cổ tích của Chu Khâm Nghiêu đều là nhất thời tự bịa, không có dàn ý, hiện tại tạm thời bị mắc kẹt, suy nghĩ lên men lan tràn, cũng không biết vì sao lại tự động liên tưởng đến hình bóng của một người, do dự chốc lát, giống như có chút suy tư mở miệng: "Công chúa.... Cô ấy đang ăn mưa."
"?" Tống Tiểu Dương mở to hai mắt: "Bên ngoài trời mưa hả? Anh Nghiêu, không phải vừa rồi anh nói ếch xanh đang phơi nắng hay sao?"
Bịa qua vô số truyện cổ tích, lần đầu tiên Chu Khâm Nghiêu phát huy sơ xuất xuất hiện bug.
Có lẽ là bị hình bóng đột ngột xông tới làm nhiễu loạn tâm tư, anh không thể tiếp tục tập trung suy nghĩ, dứt khoát đứng lên: "Còn lại ngày mai kể, mau mau ngủ đi."
"Dạ." Tiểu Dương nghe lời gật đầu, lại bắt lấy tay áo của anh hỏi: "Vậy ngày mai anh ếch xanh sẽ biến trở về thành hoàng tử đúng không?"
Chu Khâm Nghiêu khựng lại: "Vì sao phải biến trở về."
Tiểu Dương nghiêng đầu, quệt cái mũi của mình cười: "Ếch xanh xấu xí, không biến trở về thì làm sao có thể cùng chị công chúa ở bên nhau được?"
Chu Khâm Nghiêu giật mình, đột nhiên cúi đầu cười.
Đồng ngôn vô kỵ*, có đôi khi cũng châm chọc mà nói ra đạo lý lớn.
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nhỏ không hề kiêng kỵ.
Giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, Chu Khâm Nghiêu mở cửa rời đi.
Trong viện yên tĩnh được thắp sáng bởi một bóng đèn trắng nhỏ ba mươi oát, mưa còn đang rơi lốp bốp.
Thuận tay châm một điếu thuốc, khói thuốc lá mù mịt bay vào trong mưa, rất nhanh đã bị cọ rửa không còn gì.
Mưa bụi sương mù rơi, người đàn ông dựa vào trên trụ cửa trầm ngâm thật lâu, nhớ lại câu nói vừa rồi của Tiểu Dương, đôi mắt anh nhíu lại, thuốc cháy hết rồi cũng không chú ý.
Thò tay ra, chờ giọt mưa rơi vào lòng bàn tay mới có vẻ tỉnh táo lại vài phần——
Mày suy nghĩ cái gì vậy, Chu Khâm Nghiêu....
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Oa oa, Chu bảo bảo anh xông lên, đừng sợ! Nghĩ đi, dùng sức suy nghĩ cho chị!
Nhóm ma ma ở khu bình luận đều cho phép anh suy nghĩ!
Có phải hay không!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro