Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍭 Cắn viên kẹo thứ 6 🍭

Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Liin ʕ •ᴥ• ʔ
___🐳___

Quả nhiên, không lâu sau, C thành đã đón nhận một trận mưa sớm đầu thu.

Trận mưa thu này rả rích kéo dài tận vài ngày, đến chạng vạng cuối tuần mới ngừng một lúc, thời tiết âm u, khí hậu mùa thu dần dần thấm lạnh.

Sau khi tan học, Trình Huyền đứng dưới lầu ban quốc tế chờ Đường Du đi ra, hỏi cô buổi tối có rảnh không.

Đường Du: "Có chuyện gì sao?"

Trình Huyền tùy tiện trả lời: "Không có việc gì, buổi tối muốn mời cậu ăn cá nướng."

Người chị em bên cạnh bất ngờ nói: "Hôm nay là sinh nhật chị Huyền!"

"...." Đường Du sửng sốt một lúc, mở to hai mắt: "Thật sự? Sinh nhật cậu?!"

Đôi mắt của cô lóe sáng, vẻ mặt thoáng chốc hiện lên sự hưng phấn.

Trình Huyền liếc mắt nhìn người chị em kia một cái, trách cô ta lắm miệng. Lại hỏi Đường Du: "Cậu có đến được không?"

Đường Du rũ mắt suy nghĩ vài giây, kiên định trả lời: "Được chứ."

"Vậy được rồi, thật ra chỗ ăn cơm cách nhà cậu không xa đâu, là quán cá nướng Tony ở đầu phố, buổi tối 7 giờ rưỡi."

"Được."

Tuy rằng đã đáp ứng với Trình Huyền, nhưng nói thật Đường Du cũng không thể nắm chắc mười phần là mình có thể ra ngoài.

Hôm nay là cuối tuần, buổi tối thứ hai, tư, sáu cô đều phải học phụ đạo đàn cello tại nhà, giáo viên dạy kèm là người nước ngoài được Phương Lai mời từ học viện âm nhạc về, học phí giảng dạy khá đắt.

Hơn nữa cho dù có chênh lệch múi giờ đi nữa, 8 giờ tối mỗi ngày Phương Lai đều sẽ kiên trì gọi điện video cho cô, hỏi thăm bài tập về nhà, rồi lại nghe cô kéo sẽ đàn cello, bình thường sau khi gọi video xong phải mất ít nhất khoảng nửa tiếng.

Phương Lai vẫn luôn rất tài giỏi, thậm chí còn đem sự tài giỏi này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên phương diện giáo dục và quản lý Đường Du. Từ nhỏ Đường Du luôn là người đứng đầu trong lớp, chưa đến mười tuổi đã cầm được giải vàng cuộc thi đấu đàn cello quốc tế.

Ở trong mắt người khác, cô là một thiên tài.

Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết rõ, thế giới tinh thần của cô trống rỗng đến đáng sợ, là một mảnh hoang vu.

Cho nên hiện tại, buổi tụ hội sinh nhật Trình Huyền giống như một khối bánh ngọt mê người mà nội tâm cô khát vọng đã lâu, khiến Đường Du không màng tất cả muốn được đi đến, nhấm nháp.

Cho nên ——

Cô nhất định phải nghĩ cách ra ngoài.

Chú Dương đưa Đường Du về nhà, dì Dung đã chuẩn bị xong bữa tối, Đường Du ăn qua loa vài miếng rồi đi lên lầu hai.

7 giờ, còn nửa tiếng nữa là giáo viên dạy kèm sẽ đến đây, sinh nhật Trình Huyền cũng sẽ bắt đầu vào lúc đó.

Đẩy cửa sổ ra, Đường Du nằm sấp trên ban công quan sát đường phố, không khí thật ướt át, cây ngô đồng bị gió thổi vang lên xào xạc, nhiệt độ không khí của mấy ngày gần đây đột nhiên giảm xuống.

 Trời đổi mùa, một vài bạn học trong lớp đã mắc bệnh cảm mạo.

Đường Du suy nghĩ đối sách vừa ngẩn người nhìn xe cộ qua lại, đang lơ đãng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng lớn mật.

Ngay sau đó, cô đứng thẳng người dậy, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ không khống chế được bắt đầu lan tràn, phát tán.

Như là sợ cổ dũng khí này chỉ lướt qua giây lát, Đường Du lập tức lấy điện thoại ra, bàn tay không biết là do khẩn trương, kích động hay là hưng phấn mà có chút run rẩy.

Cô lướt đến số điện thoại của giáo viên dạy đàn, gọi đi: "Cô giáo, em bị cảm, có thể dời tiết học sang buổi tối ngày mai không?"

Vài giây sau, giáo viên rất thoải mái trả lời lại một câu: "Ok, take care." (Được rồi, bảo trọng/giữ sức khỏe.)

.... Thuận lợi đến không thể tưởng tượng được.

Như là được khích lệ, cúp điện thoại, Đường Du lập tức xé tờ khăn giấy nhét vào trong lỗ mũi, rồi dùng sức nặn cho mũi đỏ lên.

Sau đó, bình tĩnh chủ động gọi video cho Phương Lai.

Nghe được giọng mũi nồng đậm của con gái qua màn hình, Phương Lai không không rảnh lo chuyện khác, nhanh chóng hỏi cô có chuyện gì vậy?

Đường Du liên tục ho khan: "Con bị cảm, vừa mới xin cô giáo cho nghỉ, tiết học sửa thành buổi tối ngày mai."

Dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Mẹ, con muốn đi ngủ có được không."

Phương Lai không có nửa điểm hoài nghi.

Đúng vậy, Đường Du ngoan như thế, sao có thể nói dối.

Con gái từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, cũng chưa bao giờ làm trái ý bà.

Dặn dò hai câu uống nhiều nước ấm, đi ngủ sớm một chút, sau đó nhắc nhở dì Dung nhớ mua thuốc, nói xong Phương Lai nhanh chóng cúp video.

Không ngờ rằng tự do sẽ đến nhanh như vậy, từ kế hoạch đến việc thực hiện hoàn thành chỉ tốn chưa đến mười phút.

Đường Du vẫn luôn rất khẩn trương, tim đập thình thịch. Dù sao thì nói dối cũng không đúng, đặc biệt là vẻ mặt lộ ra sự lo lắng của Phương Lai càng làm cô sinh ra một chút áy náy.

Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn vì có thể tham gia tiệc sinh nhật của Trình Huyền đã lấn át tất cả.

7 giờ mười lăm phút, Đường Du đến quần áo cũng không kịp thay, mặc nguyên bộ đồng phục chuẩn bị ra cửa. Trước khi đi mới nhớ ra vẫn chưa chuẩn bị quà cho Trình Huyền, vì thế lại quay về mở ngăn kéo của mình ra, cầm một cái hộp vuông nhỏ màu tím.

Đúng lúc dì Dung đang ở phòng bếp thu dọn chén đũa, Đường Du rón ra rón rén đi ngang qua phòng khách, mở cửa, chạy thẳng về phía quán cá nướng đầu phố.

Gió ở bên ngoài có hơi lạnh, vài hạt mưa nhỏ bay lất phất, thời tiết âm u lạnh lẽo cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng nhảy nhót của Đường Du, cô giống như con chim nhỏ nỗ lực tránh thoát khỏi lồng sắt, vui mừng hấp thu tất cả sự mới mẻ chưa từng ngửi qua trong không khí.

Lúc trước quán【cá nướng Tony】ở đầu phố là tiệm hớt tóc, sau đó đại khái là tiệm quá ế nên đóng cửa, trong đó có một nhà tạo mẫu tóc tên Tony đem tiệm hớt tóc đổi thành quán cá nướng, bởi vì cái tên sa điêu* này mà tiệm cá nướng làm ăn vô cùng tốt.

(*)/沙雕/ Sa điêu: là từ lái của "ngốc bức", có nghĩa là ngốc nghếch, hài hước,....

Do thời gian đợi món khá lâu, Tony liền đem khu vực ở lầu một đổi thành khu phòng chờ, trong thời điểm đó con trai có thể chơi phi tiêu, đánh bida, con gái có thể làm móng miễn phí,....

Lúc này Chu Khâm Nghiêu đang ở lầu một chơi bida cùng bọn người Vệ Khải.

Trong tay anh cầm cây gậy dài, đang cúi người phán đoán khoảng cách, lúc vừa nhắm chuẩn góc độ chuẩn bị đánh thì một thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Anh nghiêng tầm mắt, dừng lại, bất động thanh sắc* nhìn ra ngoài.

(*) Bất động thanh sắc: ung dung bình tĩnh, mặt không biến sắc,...

Bên ngoài cửa kính, cô gái nhỏ bộ ngực phập phồng, còn đang thở hổn hển, trên cặp lông mi dày có những hạt mưa rất nhỏ, lấp la lấp lánh run rẩy khi cô chớp mắt.

Đứng ở nơi đó, giống như một vưu vật* đáng yêu đang phát sáng.

(*) Vưu vật: vật quý hiếm, thường dùng để chỉ người con gái xinh đẹp và quyến rũ.

Chu Khâm Nghiêu nhớ tới lần cô theo dõi anh, nhớ tới buổi tối đón gió hôm trước cô mềm mại ngồi ở sau xe, nhớ tới bóng dáng bên cửa sổ, nhớ tới tiếng đàn cello mộng ảo, nhớ tới rất nhiều thứ.

Mãi đến cuối cùng lúc nhớ tới câu nói kia của Trình Huyền——【bạn trai trong giới giải trí】, trong lòng bỗng có một cảm xúc kỳ lạ dồn dập tuôn trào.

Cô gái nhỏ cầm điện thoại không biết là gọi cho ai, không đến vài phút, Trình Huyền từ trên lầu hai đi xuống.

Nhìn thấy cô, hai người vô cùng cao hứng đi lên lầu hai.

Mấy người đàn ông ở lầu một không hề mảy may chú ý đến động tĩnh bên kia.

Vệ Khải từ phía sau vòng đến phía trước bàn bida, rồi lại từ phía trước vòng về phía sau, sau khi cẩn thận quan sát tư thế bất động đã duy trì tận ba phút của Chu Khâm Nghiêu, liền nhìn về phía một đám anh em đưa ra kết luận ——

"Các người chờ xem đi, đường bóng lần này của Nghiêu ca nhất định rất đẹp."

Anh ấy là đồng nghiệp của Chu Khâm Nghiêu ở AS, cũng sống trong ngõ nhỏ Cây Hòe, ngày thường quan hệ giữa hai người không tồi, vừa thổi ra cái rắm cầu vồng* này đã nhanh chóng được những người khác phụ họa theo: "Đúng đúng, đang chờ đây, tôi vẫn còn nhớ rõ lần trước Nghiêu ca đã dạy tôi cách làm người."

(*) Rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng TQ, thường dùng để chỉ những người hâm mộ hay thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng. (Baidu)

Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đang đợi Chu Khâm Nghiêu phóng đại chiêu, anh đột nhiên đứng thẳng dậy, lười nhác ném gậy: "Không chơi nữa, ăn cơm."

Mọi người: "???"

Lầu hai tiệm cá nướng, hôm nay Trình Huyền mời đến mười người bạn, ông chủ liền ghép hai cái bàn lại cho cô ấy.

Lúc Chu Khâm Nghiêu cùng Vệ Khải và mấy người đàn ông đi lên, mọi người gần như cũng đã đến đông đủ.

"Em vừa định đi xuống gọi mọi người, mau tới đây, em giới thiệu với mọi người." Trình Huyền hấp tấp lôi kéo Đường Du: "Đây là người chị em mà em mới quen, Đường Du, mọi người cứ gọi cô ấy Hữu Hữu là được rồi."

Vệ Khải liếc mắt nhìn một cái, kinh vi thiên nhân*: "Ngọa tào**."

(*) /惊为天人/ Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là "vô cùng kinh ngạc" khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

(**) /卧槽/ Nằm tào – Hán việt là "ngọa tào" (đồng âm với cụm từ "ta thao"): Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị hài hòa, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với ĐM, con mẹ nó,....

Lập tức nịnh nọt duỗi tay: "Xin chào em gái Hữu Hữu!!"

Tuy rằng Đường Du cảm thấy anh trai này có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng cũng không dám làm anh ấy mất mặt, vì thế cũng duỗi tay, chuẩn bị lễ phép đáp lại đối phương một chút.

Chu Khâm Nghiêu lại đột nhiên không nhanh không chậm đi ngang qua giữa hai người, trực tiếp lấy cơ thể cắt ngang việc bắt tay này.

"...."

"...."

Lần trước khi Đường Du đến tiệm sửa xe đạp đúng lúc Vệ Khải xin nghỉ nên không biết hai người quen biết nhau.

Anh ấy biết Chu Khâm Nghiêu luôn luôn không có hứng thú đối với phụ nữ, cười ha ha nói tiếng xin lỗi với Đường Du, sau đó ngồi vào vị trí. Thừa dịp lúc người phục vụ đi đến lật cá nướng, lặng lẽ hỏi Chu Khâm Nghiêu: "Nghiêu ca, em gái này thế nào? Da trắng mặt xinh, giọng nói cũng ngọt, đủ thuần khiết nha."

Chu Khâm Nghiêu đang muốn mở miệng, Trình Huyền bên kia đã cầm dụng cụ mở chai nhanh nhẹn khui hai mươi chai bia, nói với mọi người: "Nghe đây, hôm nay tất cả cứ thoải mái uống cho em, đừng thay em tiết kiệm!"

Mấy người bọn họ đều là anh em người quen trong ngõ nhỏ Cây Hòe, giống như người một nhà vậy, chơi đùa rất điên cuồng.

Đường Du cứng đờ cười theo.

Vốn dĩ cô định nói với Trình Huyền là mình không biết uống bia, nhưng đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt mọi người đều đặt một ly bia, nếu như cô mở miệng, chắc chắn sẽ trở thành một việc không giống người thường, một đại tiểu thư mỏng manh không hợp nhau.

Đường Du khao khát muốn dung nhập với bọn họ, vì thế liền áp xuống ý nghĩ trong đầu, không lên tiếng.

Trong tiệm cá nướng tràn ngập sự ầm ĩ và náo nhiệt, đây là lần đầu tiên cô tới một nơi như thế này, đang định lặng lẽ đánh giá bốn phía, vừa nhấc mắt, liền thấy được Chu Khâm Nghiêu ngồi đối diện cô.

Áo khoác đen, dây chuyền bạc, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc hay biểu cảm gì.

Anh đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nói xong, ánh mắt tùy ý đảo qua đây, rơi xuống trên người cô.

Tầm mắt của hai người nhẹ nhàng va chạm ở không trung, chỉ là trong nháy mắt, Chu Khâm Nghiêu đã quay mặt đi, thu hồi ánh mắt.

Đường Du cũng xoay đầu nhìn về phía khác, ánh mắt lập loè, có chút kích động khó giải thích không biết từ đâu xông lên.

Hôm nay thái độ của Chu Khâm Nghiêu đối với mình có hơi kỳ quái.

Vừa rồi khi Trình Huyền giới thiệu cho bọn họ làm quen nhau, anh cũng rất thản nhiên, không cùng cô chào hỏi lấy một câu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Du cảm thấy Chu Khâm Nghiêu giống như đang cố ý cùng cô bảo trì khoảng cách.

Bên này cô gái nhỏ đang suy nghĩ miên man trong lòng, bên kia Chu Khâm Nghiêu châm thuốc, ra vẻ không chút để ý trả lời vấn đề vừa rồi của Vệ Khải: "Chẳng có gì đặc biệt."

"Quá non."

"Aiya, yêu cầu của anh cũng quá cao rồi." Vệ Khải thở dài một tiếng, lâm vào mộng tưởng hão huyền của bản thân: "Em không chê non nớt, em thích, hắc hắc, em muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô ấy, làm cô ấy kêu em một tiếng Khải ca ca."

Chu Khâm Nghiêu khựng lại một chút, quay đầu sang nhìn anh ấy.

Vệ Khải: "?"

Vệ Khải: "...."

Chu Khâm Nghiêu người này có một bản lĩnh, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, chỉ cần một ánh mắt đã có thể dọa cho người khác rớt một tầng da, quan trọng là cho dù cuối cùng người ta có suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không biết được bản thân rốt cuộc đã đắc tội anh chỗ nào.

Vệ Khải bị nhìn đến sợ hãi, cả người không được tự nhiên.

Đoán rằng có lẽ là do mình quá mức đáng khinh khiến cho người khác vô cùng khó chịu, anh ấy tự giác cầm lấy một chai bia trên bàn đưa đến trước mặt Chu Khâm Nghiêu để bồi tội: "Uống bia uống bia."

Chu Khâm Nghiêu: "Lấy ra."

Vệ Khải sửng sốt: "Hả?"

"Hôm nay không muốn uống bia." Tầm mắt người đàn ông đảo nhanh qua bóng dáng đang mặc đồng phục ở đối diện, bình tĩnh đẩy chai bia trước mặt ra: "Gọi ông chủ ép một ít nước trái cây tươi đem ra."

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nhỏ của Hữu Hữu (tác giả):

Ngày 24 tháng 3 năm 2019, trời mưa, Chu Khâm Nghiêu cư nhiên nói với người khác rằng tôi không có gì đặc biệt, thù này, tôi đã nhớ kỹ. (mỉm cười)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro