Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - Vườn trường (8)

Lâm Mặc Tịch cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua mình sẽ yên tâm mà ngủ ở một nơi xa lạ như vậy, huống hồ dưới thân cũng không phải giường Simmons lớn mà chính mình quen thuộc, chỉ là một cái giường gỗ đơn giản. Trong phòng này ngoại trừ cái đàn dương cầm kia, thật sự giống như phòng của một người bình thường, mang theo một loại cảm giác mộc mạc.

Giơ tay lên muốn che đi một chút ánh mặt trời chói chang, dường như nghĩ tới điều gì, chợt đứng dậy. Nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Vẻ mặt của hắn có vài phần ủ rũ, thật ra hắn cũng không có trách nhiệm phải ở bên khi chính mình ngủ. Chỉ là vừa mới phát hiện cái tình cảm không thể được thế giới chấp nhận này, anh còn có vài phần hy vọng xa vời.

Hơi cúi đầu, hắn lúc này mới phát hiện trên người mình đang đắp chính là áo của Mậu Lê Thần. Áo màu đen loáng thoáng có khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng trên thân người kia, khác với cảm giác u ám bên người chủ nhân. Áo đen được thiết kế theo phong cách đơn giản, thoải mái. Có lẽ là bởi vì cái áo này, anh mới có thể yên tâm ngủ như vậy.

Nghĩ như vậy mặt Lâm Mặc Tịch hơi đỏ lên, cẩn thận thu lại chiếc áo khoác. Từ trên giường gỗ đứng dậy, lưng có chút đau. Dù bởi vì tâm lý anh có thể ngủ trên giường gỗ đặc biệt yên tâm, nhưng đối với thân thể đã quen sống an nhàn sung sướng mà nói, vẫn là có chút miễn cưỡng.

"Thức dậy rồi?" Mậu Lê Thần cầm hai cái hộp cơm đi vào gian phòng, lắc hộp cơm trong tay một cái, "May mà ngươi đã tỉnh, nếu không ta phải làm kẻ xấu quấy rầy giấc mơ đẹp của ngươi ."

Mậu Lê Thần chỉ mặc áo sơ mi trắng khí tức u ám trên người tản đi rất nhiều, tuy còn có một tia lãnh ý, nhưng lại làm cho người ta thấy có một loại cảm giác thiếu niên lạnh lùng. Loại nam sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng đến không cho người đến gần này, ngược lại càng làm cho các cô gái muốn theo đuổi. Lâm Mặc Tịch có chút không tư vị, sự vui vẻ vì vừa mới phát hiện trên người mình đang đắp áo của hắn biến mất. Anh không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy hắn, dù biết rõ hai người không có khả năng ở bên nhau, nhưng vẫn nghĩ muốn độc chiếm.

"Không nghĩ tới hội trưởng hội học sinh của chúng ta cũng sẽ ở nơi này lười biếng, đây không phải cái gọi là 'trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn' sao?" Vị đại gia nào đó mang theo nụ cười kiêu ngạo vẫn luôn đứng sau Mậu Lê Thần, không hề khách khí ngồi ở trên ghế trước đàn dương cầm, lắc lư hộp cơm giống hệt với cái của Mậu Lê Thần trong tay mình. Ánh mắt lướt qua áo khoác màu đen bên cạnh Lâm Mặc Tịch, trong mắt hiện lên một tia không vừa lòng nhẹ.

"Đông Phương, sao ngươi lại ở chỗ này. Sao ngươi không thừa dịp thời gian khó có được bây giờ để thể hiện một chút sự săn sóc cùng dịu dàng của người bạn trai mới này?" Lâm Mặc Tịch nói xong cẩn thận đặt áo Del của Mậu Lê Thần lên trên giường, đi tới cầm lấy hai hộp cơm trong tay hắn. Một cái trong đó mở ra đưa cho hắn, lúc này mới mở ra hộp cơm thuộc về mình. Bên trong phối hợp một món ăn mặn một ăn chay, so với bữa ăn ngày thường của anh, những thứ này có thể nói là đạm bạc đến mức khó tin.

"Thanh Hinh bây giờ cũng không thể coi là bạn gái của ta, dù sao nàng còn chưa đồng ý." Đông Phương Diệc lật qua lật lại thức ăn trong hộp cơm của mình, "Bên kia ta đã phân phó tài xế đưa đi qua, tự nhiên có thể bày ra săn sóc của bạn trai tương lai ta đây."

Lâm Mặc Tịch khẽ gật đầu, bất luận câu trả lời của Đông Phương Diệc là gì với anh mà nói đều không có ảnh hưởng. Gắp toàn bộ thịt vào trong hộp cơm của Mậu Lê Thần, thấy đôi mắt có chút nghi hoặc của hắn, trên môi nhếch lên tạo một nụ cười hài lòng. "Ta ăn ít một chút cũng không sao, nhưng cơ thể của ngươi có vẻ không khoẻ mạnh lắm, cần bồi bổ thật tốt. Thức ăn như thế này quá qua loa, cơm trưa sau này để ta chuẩn bị đi."

Mậu Lê Thần khẽ gật đầu, chuẩn bị cơm trưa đối với mấy người này cũng không phải chuyện khó. Hơn nữa hắn cũng không có yêu cầu khắt khe đối với chất lượng của thức ăn, bất luận là ẩm thực của bản thân hắn vẫn là Mậu Lê Thần trước kia cũng có thể coi như là tinh xảo. Nhưng người sinh sống hơn nửa năm ở sa mạc, tất nhiên sẽ không bắt bẻ quá nhiều trên ẩm thực.

"A Thần đúng là cần ăn nhiều một chút mới tốt, da của ngươi thoạt nhìn còn trắng hơn so với đa phần nữ sinh, nhìn qua một chút cũng không giống như cơ thể của nam sinh. Có một cái tình địch như vậy, ta thắng cũng không vui vẻ gì." Đông Phương Diệc cũng gắp thịt trong hộp cơm của chính mình vào trong hộp cơm của Mậu Lê Thần, bởi vì hộp cơm quá đầy, hắn ta kẹp tất cả rau trong hộp cơm của Mậu Lê Thần vào trong hộp của mình.

Gắp một ít rau xanh vào trong miệng nhai kỹ, khẽ nhíu mày nhưng vẫn nuốt xuống. Lần đầu tiên ăn thức ăn trong nhà ăn của trường thiếu niên Đông Phương Diệc có vài phần không chấp nhận được. Chẳng qua, hắn ta thè lưỡi liếm môi của mình, ánh mắt đảo qua hộp cơm của Mậu Lê Thần, cũng không phải khó chấp nhận như vậy.

Lâm Mặc Tịch thấy hắn ta làm như vậy, khẽ chau mày, bới cơm bên trong hộp, sau đó bên môi của hắn liền xuất hiện một đôi đũa khác, chóp mũi có thể ngửi được hương thơm thuộc về thịt. Ngẩng đầu, ánh vàng rực bóng loáng loé ra ở trên thịt gà, thứ anh vốn không thích ăn này, ngay lúc này lại trông có vẻ mỹ vị lạ thường.

Há miệng nuốt thịt gà vào, cảm giác no đủ tăng lên trong nội tâm khiến anh muốn lớn tiếng reo hò. Nụ cười trên môi gần như không có cách nào kìm nén, vào thời khắc này hắn không thể không may mắn vì mặt nạ mỉm cười của chính mình, cho dù lộ ra nụ cười cũng sẽ không làm A Thần nghi ngờ.

"A Thần cũng không thể bên trọng bên khinh, đến, ta cũng muốn." Đông Phương Diệc nhíu mày, một tay đè lại tay sắp thu lại của Mậu Lê Thần, trong mắt mang theo kiên trì rõ ràng. Nếu không để cho hắn ta vừa lòng, hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tay.

Mậu Lê Thần khẽ dừng lại một chút, chẳng qua cuối cùng vẫn theo mong muốn của hắn ta đặt thịt gà bên môi của hắn. Hai người cân đối đến mức kích thước thịt gà đều gần như giống nhau. Đông Phương Diệc hài lòng nuốt thịt gà vào trong bụng, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì, còn dùng đầu lưỡi liếm chiếc đũa. Thần sắc kiêu ngạo trong mắt không có một tia thay đổi, làm ra động tác như vậy lộ ra vài phần trẻ con.

Mậu Lê Thần dường như không phát hiện ra, chính mình tiếp tục ăn cơm, trong Đông Phương Diệc và Lâm Mặc Tịch không khỏi cùng lúc hiện lên cái từ "Hôn gián tiếp" này.

Động tác của Đông Phương Diệc vẫn ưu nhã như trước, nhưng rõ ràng nhanh hơn không ít. Sau khi ăn xong liền đứng dậy đi ra phòng nhỏ, cái tai được chiếu xuống dưới ánh mặt trời kia rõ ràng có vài phần đỏ lên. Người vừa mới nãy ngây thơ như vậy mới không thể nào là bổn thiếu gia, hơn nữa hôn gián tiếp gì đó, nam sinh căn bản cũng không áp dụng từ ngữ như vậy. Nếu không ngày thường sử dụng một cái chén nước gì đó, đã sớm hôn qua vô số người rồi. Cố gắng không để ý đến đặc quyền tất cả vật dụng của đại thiếu gia còn kém dán lên cái nhãn 'đồ vật tư nhân người ngoài cấm động'. Đông Phương Diệc lúc này mới cảm giác độ ấm trên mặt mình giảm xuống một ít.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Đông Phương Diệc: 90, tiếp cận thành công nha, sấm quan giả cần tiếp tục cố gắng lên!!"

Lâm Mặc Tịch lập tức ăn có chút vô vị, nhưng ở trước mặt Mậu Lê Thần lại không thể biểu hiện ra, cuối cùng anh vẫn nuốt vào tất cả cơm trong hộp. Ngẩng đầu nhìn Mậu Lê Thần vẫn chậm rãi ăn cơm như trước, có chút ngẩn người. Lông mi của A Thần nếu so với nam sinh bình thường lại dài hơn một ít, có chút cong lên, thoạt nhìn dường như càng tinh xảo hơn so với nữ sinh. Nhưng lại không có cảm giác yếu đuối như nữ sinh, mang theo chính là sự kiên nghị của nam giới.

Môi của hắn thuộc về loại hình no đủ, bởi vì ăn cơm dính lên vết dầu lộ ra vài phần mát lạnh, thoạt nhìn đặc biệt mê người. Lâm Mặc Tịch phát hiện suy nghĩ của mình càng ngày càng kì lạ, vội vàng dời đi tầm mắt của mình, hướng về ngoài cửa sổ mà nhìn.

Mặt trời đã lên cao, chiếu rọi trên cỏ dại ờ ngoài cửa sổ, có một cảm thụ khác. Những cái cỏ dại anh thấy có vẻ cực kỳ chướng mắt kia, lúc này lại đã thành một loại cảnh đẹp khác, không hề kém khi so với những vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ kia, thậm chí còn càng thu hút ánh mắt của người khác. Bông hoa trong vườn hoa tuy đẹp nhưng lại không có sức sống bừng bừng như cỏ dại.

Trong lúc đó anh đã có chút hiểu vì sao A Thần sẽ thích nơi này, cũng giống như A Thần thích Tống Thanh Hinh. Bởi vì trên người nàng có sức sống mà những thiếu nữ quý tộc kia không có. Có điều không biết là bởi vì nơi này nên mới thích Tống Thanh Hinh, hay là bởi vì Tống Thanh Hinh nên mới thích nơi này. Nhưng là bất luận là loại nào, anh đều không làm được. Anh học tập từ nhỏ đến lớn chính là tác phong của thân sĩ quý tộc, những quy củ quý tộc kia đã sớm khắc vào trong xương của anh.

"Mặc Tịch, đang nhìn cái gì vậy?" Mậu Lê Thần đóng lại hộp cơm trên tay mình, ngẩng đầu liền thấy Lâm Mặc Tịch đang có chút ngẩn ngơ, cảm xúc mất mát trên mặt anh lại làm hắn có vài phần không vui. Hiếm thật đấy, thiếu niên có thể khiến hắn để ý ở thế giới, nếu bởi vì một đoạn tình yêu vô vọng mà đánh mất đi bản tâm, thì đúng là đáng tiếc. Người có tâm lý mạnh mẽ, cho dù đã mất đi người yêu cũng vẫn có thể duy trì sinh hoạt vốn có.

Cho dù có nhiều kinh nghiệm lí luận đến mức nào, Mậu Lê Thần cũng chưa từng thật sự yêu. Cho nên đối với hắn mà nói, tình yêu chỉ có thể coi như là vật điều hoà sinh hoạt. Nếu như có thể có được tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không có cũng không hy vọng xa vời. Cho dù có được, buông tay vẫn có thể làm chính mình trước kia. Nếu như... Tình yêu có thể giống như hắn hiểu như vậy lý trí, thì trên thế giới này sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy rồi.

"Nhìn phong cảnh bên ngoài, ta mới phát hiện nơi này rất đẹp." Lâm Mặc Tịch nhếch môi, giống như vô số lần trong quá khứ. Đứng sóng vai cùng hắn, một tay khoác lên trên vai của hắn. "Phong cảnh như thế này là lần đầu tiên ta nhìn thấy."

"Bất luận cái gì lần đầu tiên nhìn thấy sẽ luôn nhiều cảm xúc hơn một chút, nhưng nhìn nhiều hơn sau này cũng sẽ không thấy xúc động như vậy." Mậu Lê Thần đưa tay che một chút ánh mặt trời chói mắt, nhìn ra nơi xa xa một cái, "Trong mắt nông dân quen nhìn bụi cỏ dại, cái vườn hoa lộng lẫy kia mới thật sự là cảnh đẹp."

"A Thần thích cảnh đẹp nào?" Tay Lâm Mặc Tịch khoác trên vai Mậu Lê Thần hơi dùng sức, nhìn chằm chằm vào mặt đối phương không chớp mắt, nhìn cánh môi no đủ kia khẽ đóng khẽ mở. Anh rõ ràng cảm thấy tim mình đập rộn lên.

"Mậu Lê Thần trước kia thích là cái bụi cỏ dại tràn ngập sức sống này, Mậu Lê Thần bây giờ lại là càng thích vườn hoa được người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc." Mậu Lê Thần tuỳ ý áo khoác của mình lên trên vai, kéo tay Lâm Mặc Tịch đi vào trong bụi cỏ dại. Trong bụi cỏ dại kia gần như không thể tránh khỏi có sự tồn tại của côn trùng, nhìn từ xa bên trên đúng là coi như là một cái cảnh đẹp, nhưng nhìn gần lại làm cho những thiếu niên sống trong an nhàn sung sướng bài xích. "Cho nên, những cái cỏ dại không có giá trị này cũng chỉ có thể thỉnh thoảng thưởng thức."

"Mậu Lê Thần... Ta thích......" Thích ngươi. Lâm Mặc Tịch nhìn cỏ dại bị sâu leo qua dưới chân, cỏ dại luôn có sâu sống, chỉ có đoá hoa được tỉ mỉ tạo hình trong nhà ấm mới có thể được gọi là hoàn mỹ. Như vậy anh... Có thể hay không yêu cầu xa vời một chút.

"Nột ~ chúng ta rời khỏi nơi này đi, ở trong này quá lâu, nói không chừng sẽ bị dị ứng da." Mậu Lê Thần dường như vô ý thức cắt đứt lời anh sắp sửa nói ra khỏi miệng, trong mắt mang theo một tia ấm áp, nắm tay của hắn chạy ra bụi cỏ.

Lâm Mặc Tịch nắm thật chặt tay được hắn nắm, dũng khí vừa mới tụ tập lại chậm rãi tản đi, trong lòng bàn tay xuất hiện một chút mồ hôi lạnh. May mắn... Chạy nhanh hai bước, tay trong tay cùng Mậu Lê Thần song song chạy về phía trước, bên môi Lâm Mặc Tịch xuất hiện nụ cười. A Thần tâm tình thoạt nhìn không tệ, một chút cũng không nhìn ra bộ dạng âm trầm thường ngày, quả nhiên buông ra Tống Thanh Hinh mới có thể thật sự làm cho hắn có được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro