Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 - Vườn trường (6)

Mậu Lê Thần vừa mới đi ra từ xe nhà mình, đập vào tầm mắt của hắn không phải là sân trường hoa lệ thường ngày. Bức tường vốn là màu trắng mịn được phủ lên bằng những dải băng màu đỏ, toàn bộ trường học đều nhiễm phải vài phần vui mừng.

Dây lụa màu đỏ, trường học theo phong cách kiến trúc phương Tây, nơi này như là một giáo đường khổng lồ. Từ cửa trường học hướng vào trong đều được phủ lên bởi thảm đỏ, khắp tầm mắt nhìn thấy tất cả đều là một mảnh biển đỏ. Nếu không phải do mấy cái chữ to lonh lanh học viện Đế Hoàng trên cửa trường thì có lẽ hắn sẽ cho rằng mình đi nhầm nơi.

Loại dây lụa đỏ đung đưa theo gió này, thật ra làm cho người ta rất thích, có một loại sức sống dao động. Ngón tay khẽ chạm vào một sợi tơ đỏ, có thể có bút tích như vậy, người có tác phong như vậy có lẽ cũng chỉ có hắn ta. Cho dù mình giữa đường cắm vào một chân, độ hảo cảm của Đông Phương Diệc đối với Tống Thanh Hinh cũng không yếu bớt một chút nào... Nếu không cũng sẽ không có màn tỏ tình trước mặt thầy trò toàn trường này rồi.

Cái này có thể thỏa mãn lòng hư vinh được tỏ tình của tất cả các thiếu nữ, là một bước ngoặt trọng yếu trong toàn bộ tiểu thuyết. Sau màn tỏ tình này, Tống Thanh Hinh mới bắt đầu thừa nhận hảo cảm của mình đối với Đông Phương Diệc, thậm chí đến cuối cùng nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Cho dù bởi vì điều này mà làm thương tổn ca ca thanh mai trúc mã của chính mình. Ca ca ----

"A Thần." Lâm Mặc Tịch không biết từ chỗ nào đi tới, tùy ý khoác tay lên vai Mậu Lê Thần, nhìn bộ dạng buồn bã kia, trong nội tâm có chút không dễ chịu. Chẳng qua, chỉ có buông tay mới có thể nghênh đón cuộc sống mới, Tống Thanh Hinh không thích hợp hắn. Hơi nhếch môi, như thường ngày ánh mặt trời ấm áp, "Hôm nay ngươi không có tiết học à, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi một chút thế nào?"

"Đây là tác phong của Đông Phương Diệc đi, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt một chút." Mậu Lê Thần nói xong liền lôi kéo tay của anh, nhấc chân đi lên cái thảm đỏ dài kia, theo thảm đỏ hướng về phía trước. Cửa trường cũng chỉ có hai người, có mộy loại yên tĩnh không thuộc về học viện này. Chỉ có thể nói, bút tích của Đông Phương Diệc quá lớn. Lớn đến mức hoàn toàn gợi lên lòng tò mò cùng lòng đố kị của trường học này.

Lại nói, những cái trở ngại khi sau này Tống Thanh Hinh ở bên hắn ta sao lại không phải là bởi vì hắn ta cao điệu. Một đứa con gái bình dân giành được tình yêu của hoàng tử, điều này làm cho hoặc nhiều hoặc ít thiếu nữ quý tộc nhìn không được. Thậm chí có chút ít nam sinh thậm chí nghĩ đi cắm vào một chân, có điều một người là vì cái gọi là tình yêu, một người thì là vì lợi ích đơn thuần.

"A Thần, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao còn muốn đi qua?" Lâm Mặc Tịch khẽ thở dài, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng đờ. Thế nhưng...anh vẫn không cách nào từ chối yêu cầu của Mậu Lê Thần.

"Bởi vì có một số việc chỉ có thấy tận nơi trong lòng mới không còn may mắn." Khoé môi Mậu Lê Thần khẽ nhếch lên, giương mặt hơi tái nhợt kia mang theo một tia mê hoặc, gần như muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. "Mới có thể biết bước tiếp theo mình nên làm như thế nào, phải làm cái gì."

"Nếu ngươi có thể buông tay thì không thể tốt hơn được nữa, hãy tin ta, Tống Thanh Hinh không hợp với ngươi." Lâm Mặc Tịch vui vẻ cười, cảm giác nặng nề trong lòng thời gian qua bỗng biến mất, cả người đều nhẹ nhàng hơn. Anh lúc này mới phát hiện mình cùng Mậu Lê Thần đang nắm tay nhau, những ngón tay tiếp xúc với nhau kia giống như bị đặt ở bên bếp lò.

Hơi nóng theo bàn tay lan đến trên mặt của hắn, tuy không nhìn mặt mình, nhưng anh rõ ràng cảm thấy được mặt của mình chắc chắn đã đỏ đến mức không người nào có thể nhìn thẳng rồi. Trái tim không chịu khống chế mà bắt đầu đập mạnh, Lâm Mặc Tịch cảm giác mình bây giờ giống như người bị bệnh tim vậy. Thật là, rõ ràng không phải lần đầu cùng người nắm tay, sao lại phải có phản ứng lớn như vậy. Thật không ngờ, tay A Thần không giống bề ngoài dịu dàng yếu ớt của hắn, ngược lại cho người ta cảm giác đặc biệt có lực.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Lâm Mặc Tịch: 90. Nhiệm vụ chi nhánh sắp hoàn thành, mời sấm quan giả không ngừng cố gắng! Ấm áp nhắc nhở: Xin không cần buông lỏng nhiệm vụ công lược chính tuyến. Nhiệm vụ công lược chính tuyến thành công mới có thể qua cửa!"

Mậu Lê Thần thoáng nới lỏng tay Lâm Mặc Tịch một chút, gần như tại lập tức hắn cảm thấy tay của đối phương nắm chặt lại. Chẳng qua là tay trong tay cũng có thể tăng 20 độ hảo cảm, thiếu niên này thật đúng là ngây thơ ngoài ý muốn. Như hắn mong muốn không rút tay mình lại, ngẩng đầu nhìn về hướng lớp G. Một đường đi theo thảm đỏ, phía trước rất rõ ràng chính là khu nhà dạy học của lớp G.

Có lẽ là do tính đặc biệt của lớp G nên khu nhà dạy học cũng là một khu độc lập. Giống thiên chi kiêu tử lớp A được hưởng đặc quyền một lớp học một khu nhà, chẳng qua hai nguyên nhân lại hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa độ hoa lệ của khu nhà dạy học cũng rõ ràng không ở trên cùng một trục hoành. Trước của khu nhà dạy học lớp G thường ngày không được người coi trọng bây giờ đang bị người vây ba vòng trong ba vòng ngoài, xem ra đa phần học sinh toàn trường đều ở nơi này. Đây cũng là cảnh chỉ có trong thế giới tiểu thuyết.

"Hội trưởng Lâm Mặc Tịch đến rồi!!!"

"Là Lâm hội trưởng a ~~~"

"Nghe nói Mặc Tịch học trưởng cùng cái nữ sinh lớp G kia cũng có quan hệ đấy, không phải là đến cướp người chứ?!"

"Chỉ là một cái nữ sinh lớp G thôi mà..."

"Đừng nói nữa!! Thần thiếu gia nghe được sẽ tức giận."

Mậu Lê Thần nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Mặc Tịch, cùng đi với nhân vật phong vân trong trường đúng là không giống nhau, đặc quyền ngay lập tức được nhường đường này thật dễ làm cho người ta mê muội. Chẳng qua, loại cuộc sống toàn thân đều ở dưới ánh mắt của ngươi khác không thích hợp với người quen sống trong bóng đêm như hắn. Khí tức âm u trên người nồng đậm thêm một chút, Mậu Lê Thần nhíu mày. Xem ra gặp phải ánh sáng chết gì đó cũng là có lựa chọn tính, đôi khi loại khí tức âm u này ngược lại sẽ trở thành màu sắc tự vệ của hắn. Cỗ thân thể này...cũng rất thú vị.

"A Thần." Lâm Mặc Tịch giống như vừa mới bừng tỉnh, đỏ ửng trên mặt đã tiêu tan, cái phó biểu tình thiếu niên ngượng ngùng lóe lên rồi biến mất, làm cho người ta có vài phần tiếc nuối. Ánh mắt nhìn Mậu Lê Thần mang theo lo lắng rõ ràng, muốn mở miệng an ủi nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Anh có thể ở trên hội nghị trường diễn thuyết không ngừng nhưng ở trước mặt hắn lại đặc biệt ngốc.

Cảm giác đắng ngắt trong nội tâm một lần nữa từng chút lan tràn, thậm chí so bất cứ lần nào đều rõ ràng. Hắn đã bao lâu không nhìn thấy bộ dáng âm trầm này của A Thần. Chẳng lẽ là vì Tống Thanh Hinh, hắn cố gắng nhiều ngày như vậy đều chỉ như nước chảy về hướng đông sao? Chỉ là một nữ nhân mà thôi, Lâm Mặc Tịch anh sao có thể thua ở trên tay một nữ nhân. Lại nữa nắm chặt tay Mậu Lê Thần, trên khuôn mặt của hắn một lần nữa mang lên nụ cười tao nhã, "Cho dù chuyện gì xảy ra...ta đều ở bên ngươi."

"Ta không sao." Mậu Lê Thần nhếch môi, nhìn cái hình vẽ dùng hoa hồng tạo thành hình trái tim ở trước khu nhà dạy học của lớp G, mấy chiếc máy bay trực thăng lượn vòng trên không, rải xuống từng bó dây lụa màu đỏ, gần như bao phủ toàn bộ học viện Đế Hoàng. Ngoại trừ những thứ này còn có cái khinh khí cầu bị hắn xem nhẹ thật lâu kia, phác hoạ ra cảnh tượng lãng mạn trong mơ của thiếu nữ tuổi này. Đây là ước mơ của rất nhiều thiếu nữ, ở trong khung cảnh lãng mạn như cổ tích, người trong lòng mặc trên người một bộ áo trắng đi về phía nàng... Tống Thanh Hinh, ngươi động tâm rồi sao?

Không biết nhân vật nam chính cùng nhân vật nữ chính đã nhìn nhau bao lâu, hai người cứ đứng ở chính giữa nơi hoa hồng tạo thành hình trái tim. Mậu Lê Thần nhìn bộ dáng của hai người, có lẽ sự xuất hiện của hắn vẫn mang đến một chút thay đổi. Ít nhất lần tỏ tình này Đông Phương Diệc cũng không quỳ một chân trên đất thật lâu, mãi đến khi đối phương đồng ý. Mà là như trước mang theo nụ cười kiêu ngạo đứng đấy, dường như đối phương cũng chỉ có thể cho hắn ta -- cái đáp án mà hắn ta muốn. Sự kiêu ngạo của nam nhân này đã được sớm khắc sâu ở trong xương cốt, rất khó thay đổi.

Ở trong nguyên tác, hắn một lần lại một lần tỏ ra yếu thế, bây giờ nhìn đến hắn ta có vài phần khó tin. Một cái nam nhân như vậy, sẽ vì tình yêu mà bỏ xuống sự kiêu ngạo từ trong xương của mình?

Đông Phương Diệc mãi đến Mậu Lê Thần cùng Lâm Mặc Tịch hai người đi tới mới nhận ra. Có thể làm cho những người vây xem kia nhường đường, ngoại trừ hội trưởng hội học sinh Lâm Mặc Tịch có bối cảnh tương xứng với hắn kia ra không có khả năng có người thứ hai. Nhìn hai người bước trên thảm đỏ đi tới, trong nháy mắt hắn có một tia ảo giác, ảo giác rằng đang chầm chậm đi tới cũng chỉ có một mình Mậu Lê Thần mà không có Lâm Mặc Tịch. Trên khuôn mặt của đối phương còn mang theo nụ cười chậm rãi, không có cảm giác ánh nắng rực rỡ, cũng không có trăm hoa đua nở lộng lẫy. Ngược lại có một loại mê hoặc đầy nguy hiểm, trọng điểm là... Nguy hiểm!

" Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Đông Phương Diệc: 60. Phải tiếp tục cố gắng lên nha ~"

Chớp chớp hai mắt, đi tới không chỉ có có Mậu Lê Thần mà còn có Lâm Mặc Tịch, trên gương mặt hai người đều mang theo nụ cười. Chẳng qua là cảm giác nụ cười mang đến cho hắn thật sự hoàn toàn khác biệt, hai người mười ngón giao triền... Ánh mắt Đông Phương Diệc theo bản năng dời đi, nhìn chằm chằm vào khoé môi hơi nhếch lên của Mậu Lê Thần. Trong đôi mắt kia vẫn như trước không có bất cứ cảm xúc gì, thậm chí so với trước kia nhiều hơn một phần lạnh lẽo khiến cho hắn có chút e ngại, khóe môi cũng đang nhếch lên. Đây được coi là một nụ cười sao?

"Đông Phương Diệc, ta công nhận ta bị ngươi làm cảm động, cho nên, ta đồng ý cho ngươi một cơ hội, cũng muốn cho mình một cơ hội." Âm thanh thiếu nữ mang theo một chút do dự phá vỡ yên tĩnh.

Người vây xem lập tức náo nhiệt hẳn lên.

"Nàng cho rằng nàng là ai vậy, còn muốn cho Diệc thiếu gia cơ hội, nữ nhân có tư sắc như nàng Diệc thiếu gia muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu được chứ."

"Nữ nhân này thật đúng là chán ghét, thật không biết Diệc thiếu gia làm sao lại vừa ý nàng!"

"Diệc thiếu gia chắc chắn chẳng qua là vui đùa một chút thôi, nàng còn tưởng rằng đầy đất đều là câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem sao? Chỉ có nữ nhân ngây thơ mới có thể tin tưởng thứ đồ vật không đáng tin cậy như cổ tích!"

"......"

"......"

"Thanh Hinh, đây là đáp án cuối cùng của ngươi sao?" Mậu Lê Thần nghiêng đầu nhìn Lâm Mặc Tịch thật lâu, phát hiện đối phương không có ý định cùng hai người nói chuyện, hắn chậm rãi mở miệng. Có chút cúi đầu xuống, lông mi dài ở trên hốc mắt lưu lại bóng đen. Nụ cười trên môi kia từ từ lan ra, khác với buồn bã quanh thân hắn. Giống như bỉ ngạn nở rộ ở vực sâu tội ác, trong vẻ tuyệt đẹp mang theo nguy hiểm rõ ràng. Nhưng ở dưới một cái chớp mắt, khí tức ấm áp bao phủ cả người hắn, mở mắt ra trong mắt như trước mang theo buồn bã nhàn nhạt. "Như vậy, ta đã biết..."

"A Thần?! Mặc Tịch?!" Tống Thanh Hinh chợt quay người lại, tựa như mới phát hiện sự tồn tại của hai người, thấy bộ dạng bị thương (?) rõ ràng của hai người, trong lòng nàng cũng không dễ chịu chút nào. Nàng rõ ràng chỉ muốn hạnh phúc của mình, bất cứ ai cũng không muốn muốn bị tổn thương. Nàng vốn là thích Mặc Tịch ca không sai, thế nhưng Mặc Tịch ca đối mỗi người đều dịu dàng như vậy, không cho nàng cảm giác an toàn mà nàng muốn. Nàng cũng biết A Thần thích nàng, nhưng A Thần... A Thần không phải chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc là được sao? Rõ ràng hắn thể hiện như vậy a.........

Chỉ có Đông Phương Diệc, sự ngang ngược của hắn làm cho nàng mặt ngoài chán ghét đồng thời lại luôn có một loại cảm giác ngọt ngào loại nàng luôn muốn có được, sự rung động gần như bị nàng bỏ qua. Hắn ta dường như hiểu rõ tất cả thứ chính mình muốn, mạnh mẽ chen vào cuộc sống của nàng, làm cho nàng không cách chống lại. Thế nhưng, nàng thật sự không muốn tổn thương bất cứ ai. Bất luận là Mặc Tịch ca vẫn là A Thần, đều là bạn của nàng.

"Không cần lo lắng, cô gái." Mậu Lê Thần ngẩng đầu, nụ cười trên môi mang theo dịu dàng rõ ràng, sự lạnh lẽo trong mắt ngay lập tức bị hòa tan. Cảnh tượng băng tuyết tan rã là kỳ tích đẹp đẽ nhất, sự dịu dàng như nước trong đôi mắt kia tựa như có thể dìm chết bất cứ ai. "Hãy tin ta, ngươi sẽ hạnh phúc." Như là con chiên thành kính nhất của Thượng Đế, lời nói không giống như là chúc phúc, lại như là một sự thật không người nào có thể phản bác.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Đông Phương Diệc: 80. Phải tiếp tục cố gắng lên nha ~"

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Lâm Mặc Tịch: 100. Nhiệm vụ chi nhánh công lược nam xứng Lâm Mặc Tịch hoàn thành. Thưởng cho điểm tích lũy 500 điểm."

"A Thần..." Môi Tống Thanh Hinh nhúc nhích, tựa như rất sau mới tìm trở về âm thanh của mình, trong mắt tràn đầy ánh nước, mang theo cảm động vì được thấu hiểu.

Mà Mậu Lê Thần lúc này đã kéo Lâm Mặc Tịch xoay người, đưa lưng về phía bọn họ vẫy tay, so với trước kia nhiều hơn vài phần nhẹ nhõm cùng tiêu sái. Người đưa lưng về phía bọn họ Mậu Lê Thần, khóe môi mang theo một nụ cười thích thú. Cũng bởi vì làm như vậy, mới khiến cho người vốn là nam tử kia đi lên một con đường không lối về. Mặt trời trong lòng hắn có hảo cảm với hắn, một người khát khao ánh mặt trời làm sao có thể chủ động buông tay đây?

"Vị kia đi cùng Mặc Tịch học trưởng là ai vậy, cũng rất đẹp trai nha!!!"

"Nụ cười lúc nãy quả thật đẹp trai ngây người!! Chỉ là... Hắn hình như là lớp G."

"Lớp G thì sao? ?!! Lớp G mới dễ theo đuổi!!!" Loại cảm giác người lớp G có thể bán phá giá là chuyện gì xảy ra?!

"......"

"......"

"Xem ra ngươi còn cần nghiêm túc suy nghĩ một chút, ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi!" Đông Phương Diệc nhét hoa hồng trên tay mình vào trong lòng Tống Thanh Hinh. Hắn ta không dấu vết thả lại một cái hộp màu đỏ trong tay vào miệng túi của mình. Bước chân hướng về nơi hai người biến mất rời đi, bước chân mang theo một chút vội vã, nhưng vẫn tao nhã như trước.

Trận tỏ tình thanh thế to lớn ấy liền lấy phương thức đầu voi đuôi chuột như vậy kết thúc. Mà ở trong mắt người ngoài đứng xem, Đông Phương Diệc rõ ràng thể hiện rằng bị thương. Cho nên Tống Thanh Hinh đồng học bị nữ sinh trong học viện Đế Hoàng hung hăng nhớ kỹ một bút. Đương nhiên, cũng có cả một ít người sùng bái Đông Phương Diệc, hoặc là nam sinh muốn nịnh nọt hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro