Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 - Toàn tức võng du (8)

Trong hoàn cảnh đen tối yên tĩnh có thể vô hạn phóng đại giác quan của một người, vô luận là thính lực vẫn là tri giác đều trở nên nhạy bén hơn. Tay cầm kiếm của Tề Dĩnh Phong không dấu vết thả lỏng, chẳng qua là đi không đến trăm mét, lòng bàn tay của y rõ ràng đã xuất hiện mồ hôi. Con mắt gần như không chớp mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, tập trung tinh lực nhất từ trước đến giờ.

Đây là một đại sảnh, trước đại sảnh là một chữ Ảnh (影) màu đỏ, ngoại trừ thảm ở chính giữa, hai bên đại sảnh không có bất kỳ vật gì, nhưng lại loáng thoáng làm y có cảm giác nguy hiểm. Loại trực giác gần như cảnh cáo này khiến y không cách nào bỏ qua. Cho nên nơi hai người có thể đi chỉ có thảm đỏ.

Hai người đi trăm mét cũng chỉ là một nửa chiều dài thảm, Tề Dĩnh Phong khẽ thở ra một hơi, có lẽ là y quá khẩn trương. Chỉ cần đi trên mặt đất có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì, nghĩ như vậy, bước chân dưới chân rõ ràng nhanh hơn một ít. Khoảng cách với tế đàn càng gần, năng lượng dao động càng rõ ràng, thậm chí ngay cả đoản kiếm trong tay cũng bắt đầu phát ra chấn động.

Nắm chặt chuôi kiếm trong tay, bước vào tế đàn. Độ ấm trên cánh tay đột nhiên rời đi khiến y mạnh mẽ quay đầu lại. Khắc chế khát vọng tiếp tục đi tới của mình, nhìn về phía Mậu Lê Thần trong mắt có vài phần nghi hoặc.

Mậu Lê Thần cũng không tiếp tục đi về trước, hắn chỉ là thấy không rõ đồ vật xung quanh cũng không phải hoàn toàn nhìn không thấy. Tâm pháp Thất Tú vẫn có một chút tác dụng, mặc dù chỉ là một bóng dáng, nhưng cũng có thể làm hắn đoán được tình huống nơi này. Đối với một chủng tộc mà nói tế đàn là nơi trọng yếu nhất, chiếc nhẫn kia chính là đặt ở trên tế đàn.

Tình huống bây giờ có phải hay không có chút không đúng? Chiếc nhẫn rõ ràng phải trải qua thiên tân vạn khổ mới bắt được cứ đơn giản như vậy liền lấy được? Trận pháp cương thi đã nói đâu? Cái con BOSS trong truyền thuyết kia sao cũng biến mất không thấy? Chỉ cần nhân vật chính không giống như trong nguyên tác thăm dò mặt đất trống trải xung quanh, những cương thi kia sẽ không có bất luận động tác gì sao?

"Ta cảm giác có chút không đúng, ngươi đi lên cầm đồ, tất cả cẩn thận." Mậu Lê Thần cầm song kiếm trong tay, bảo thạch trên thân kiếm lập lòe ra một tia hào quang, rồi quy về yên lặng.

"Được." Tề Dĩnh Phong tiếp tục đi về hướng tế đàn, trung ương tế đàn cũng không có những cái gọi là tế phẩm kia, chỉ có một cái hộp khéo léo tinh xảo. Nếu như đoán không sai, trong hộp chính là vật y muốn tìm. Mở hộp ra, một chiếc nhẫn màu đỏ lẳng lặng nằm ở bên trong. Ngay sau khi mở hộp ra, trong đại sảnh xuất hiện một cái đồ án cực lớn, hào quang màu đỏ chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.

Mậu Lê Thần rõ ràng cảm thấy mặt đất bắt đầu chấn động, sau khi hào quang rút đi, chữ '影' (Ảnh) trong đại sảnh vẫn lóe sáng, mang theo vài phần khát máu *, dường như muốn mai táng người. "Đi mau."

Mũi chân điểm một cái lướt lên tế đàn, ngón tay vừa mới đụng vào cơ thể Tề Dĩnh Phong liền cảm thấy một loại năng lượng quỷ dị. Lực lượng hắc ám gần như bạo ngược xâm lấn thân thể của hắn lập tức liền bị nội lực Thất Tú đồng hóa. "[ Lạc Nguyệt Thanh Phong ]."

"Ta không sao, chẳng qua là nghề nghiệp ẩn dấu thăng cấp mà thôi." Ánh sáng màu đỏ lập lòe trong mắt Tề Dĩnh Phong, cuối cùng quy về đen tối thâm thúy, thân khí tức tà mị kia gần như quấn quanh y. Cặp mắt trong nháy mắt phảng phất như là dã thú đã mất tỉnh táo, mang theo khao khát đối với *, nhưng trong nháy mắt lại trở về bình tĩnh. Chỉ là, rốt cuộc không cách nào lạnh lùng như trước, phảng phất vô dục vô cầu, ngược lại mang theo một loại mê hoặc tà ác. Rõ ràng biết rõ nguy hiểm, lại không tự chủ được muốn tới gần.

Tề Dĩnh Phong hoạt động một chút ngón tay mang găng tay, cầm chiếc nhẫn màu đỏ lên, động tĩnh rất nhỏ vang lên, trong hộp lại xuất hiện một chiếc nhẫn màu đen. So với chiếc nhẫn màu đỏ sáng ngời, chiếc nhẫn kia càng bình thản không có gì đặc biệt, chẳng qua phía trên tuyên khắc một ít hoa văn màu đỏ khó phát hiện.

Tề Dĩnh Phong nhảy xuống tế đàn, đưa chiếc nhẫn màu đỏ cho Mậu Lê Thần, "Ngươi cầm lấy cái này đi, thu hoạch lần này không nhỏ. Chỉ là, phiền phức của chúng ta cũng sẽ không bé."

Mậu Lê Thần không do dự nhận lấy, tên bên trên trang bị rõ ràng viết [ Ám Ảnh Chỉ Hoàn ], đây là vốn là thần khí làm bạn với Tề Dĩnh Phong toàn bộ trò chơi. Chẳng qua là bây giờ...

"Ta không cần loại thuộc tính ẩn nấp này, cái hợp với ngươi hơn." Mậu Lê Thần trả lại chiếc nhẫn, hắn dù nhận cũng không có gì dùng, đợi đến khi rời đi sẽ không mang đi bất kỳ vật gì. Không, có lẽ có thể mang đi hai thanh song kiếm Thất Tú này.

"Thứ tốt ta đương nhiên sẽ lưu lại cho mình, cái nhẫn này có cùng thuộc tính, chỉ có điều... Còn có một ít thứ khác." Trong mắt Tề Dĩnh Phong hiện lên một tia sáng nhạt, làm người ta không nhìn ra cái gì. Đôi mắt đỏ làm cả người y nhiễm lên tà mị đồng thời mang thêm vài phần ôn hòa. Có lẽ là bởi vì tâm tình y lúc này tương đối khá.

Mậu Lê Thần khẽ gật đầu, tiện tay đeo nhẫn vào ngón giữa của mình. Tề Dĩnh Phong hơi rủ mắt xuống, đứng ở bên cạnh hắn. Nhẫn trong tay hai người một đỏ một đen, nhưng rõ ràng là nhẫn đôi.

Mậu Lê Thần ngẩng đầu nhìn về phía cương thi xuất hiện trong trận pháp ở đại sảnh, rậm rạp chằng chịt nhìn không tới phần cuối mà không phải mười con ghi trong tiểu thuyết. Bàn tay vàng của Tề Dĩnh Phong dường như vô tình bị tăng giá trị rồi. Ít nhất nơi này vốn chỉ xuất hiện một chiếc nhẫn, mà không phải hai. Hơn nữa [ Ám Ảnh Giới Chỉ ] đúng là giống như cái yếu hơn, thuộc tính một cái nhẫn khác thì không biết như thế nào. "Chuẩn bị chiến đấu."

Mậu Lê Thần thu song kiếm về ba lô, hai thanh kiếm lóng lánh sắc màu xuất hiện ở trong tay hắn. Vũ khí trị liệu cam Thất Tú cấp 90 [ Tử Yên Trầm ], lần đầu tiên thể hiện thái độ của hắn. Hắn không cho rằng hai người có thể xông qua trận pháp cương thi này nhưng nếu là một cái trị liệu một cái DPS, thì khả năng thắng lợi rõ ràng cao hơn so với hai cái DPS. Hơn nữa... Không chỉ là cái trận pháp cương thi này, chỉ sợ cái con BOSS cuối cùng kia cũng sẽ xuất hiện, hơn nữa chỉ mạnh chứ không yếu so với nguyên tác.

"Xem ra lần này cần xuất ra toàn lực." Tề Dĩnh Phong hoạt động ngón tay mình một chút, tháo găng tay xuống, một lần nữa đeo nhẫn vào găng tay. Găng tay màu đen bị ném xuống đất, bắn lên bụi bặm. Người vì để ngón tay càng linh hoạt mà gian lận trên găng tay chỉ sợ trên thế giới này tìm không thấy người thứ hai.

"Bọn chúng liền nhờ ngươi." Mậu Lê Thần quăng một cái tụ khí ——【 Bà La Môn 】, nhìn thuộc tính tăng thêm xuất hiện dưới ảnh chân dung đối phương, tùy ý điểm thêm hai kỹ năng tăng máu liên tục 【 Tường Loan Vũ Liễu 】, 【 Thượng Nguyên Điểm Hoàn 】. Trong tay ngẫu nhiên xuất hiện một cây quạt màu đỏ quạt một cái 【 Hồi Tuyết Phiêu Y 】, thân hình không động quá lâu, lại làm cho người có cảm giác đang khiêu vũ. Động tác tựa hồ quá nhu nhược, lại không mang cảm giác nữ khí.

"Ngươi..." Gương mặt vô biểu tình thường ngày của Tề Dĩnh Phong cũng trở nên kinh ngạc cùng hoang mang, Kiếm Sĩ cùng 'Mục Sư' sao có thể là cùng một loại. Ma Pháp Sư cùng Kiếm Sĩ được công nhận là hai lĩnh vực chứ đừng nói là y có thể cảm giác được năng lượng của đối phương càng thêm thiên hướng âm lãnh, mà không phải quang hệ ấm áp.

Chỉ là ai cũng không biết tình huống cụ thể của nghề nghiệp ẩn giấu trong Thế giới thứ hai, có một cái nghề nghiệp đặc thù như vậy cũng không phải không có khả năng. Tâm tình vốn khẩn trương của y bình tĩnh xuống. Nếu là như vậy, chỉ cần y có thể hấp dẫn cừu hận của những quái vật này, dù không cách nào thắng lợi, [ Thương Thần ] có lẽ cũng có thể chạy thoát.

Nắm chặt đoản kiếm trong tay, dựa vào thân pháp cao siêu du tẩu trong đám cương thi, mỗi lần một kiếm vung lên đều có thể mang đi một sinh mệnh. Chủng sinh vật bất tử này khó chơi hơn ma thú ngoài kia, cổ cũng không phải tử huyệt của bọn chúng, phải đâm thủng đầu mới có thể chết. Bởi vậy, y có đầy đủ tinh lực, thể lực tiêu hao để chậm rãi đưa bọn chúng vào tử cục.

Một cỗ lực lượng mát lạnh chạy dọc theo thân thể, y rõ ràng có thể cảm thấy thể lực mình đang khôi phục. Tề Dĩnh Phong ngẩng đầu liếc nhìn Mậu Lê Thần, vạt áo màu đỏ, tay cầm song kiếm. Chẳng qua là đứng ở nơi đó không có động tác gì, lại làm y cảm thấy an tâm. Là bởi vì đối phương bây giờ là 'Mục Sư'? Không, có lẽ chỉ cần là [ Thương Thần ] bất luận lấy thân phận gì đứng ở nơi này đều giống nhau, có thể ảnh hưởng đến y chỉ có Mậu Lê Thần. Y muốn...

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 75, xin cố gắng hơn nữa."

Một tia cảm giác đau đớn xen lẫn một loại khí tức âm lãnh đánh tới cánh tay y, y lấy lại bình tĩnh. Nhìn chăm chú vào cương thi có làn da nâu xanh trước mắt, lại nhìn đình viện vẫn đông đúc, cảm giác mình còn đường rất dài để đi. Theo thời gian trôi qua, cương thi trong đại sảnh càng ngày càng ít, cương thi nằm càng ngày càng nhiều. Quần áo đen trên người Tề Dĩnh Phong hiện tại cũng đã loáng thoáng bị màu xanh xuất hiện nhuộm đầy. Có thể nhuộm màu đen khó nhìn ra vết bẩn nhất thành màu khác, đủ để nhìn ra món quần áo đó đã bị dính lên bao nhiêu máu xanh của cương thi.

Mậu Lê Thần đứng ở trên tế đài, một thân áo đỏ vẫn không thay đổi, thậm chí ngay cả áo choàng đều không lệch một chút. Bọn cương thi làm như không thấy người trên tế đài, trong mắt chỉ có một mình Tề Dĩnh Phong. Mậu Lê Thần bây giờ thanh nhàn đến mức có thể ngồi xuống uống chén trà, đã không chỉ một lần mở ra giao diện nội công của mình lại thủy chung không có Hồi Băng Tâm. Dù sao một con BOSS kia không biết lúc nào mới có thể xuất hiện. Hai loại nội công CD năm phút hoán đổi cho nhau, tuy không lâu, nhưng lại có khả năng quyết định một trận chiến đấu thắng bại.

"Đã xong." Giết chết con cương thi cuối cùng, Tề Dĩnh Phong hoạt động cánh tay mình một chút, cánh tay vẫn luôn lặp lại một động tác tựa hồ đã có quán tính. Đoản kiếm trên tay tản ra mùi thịt thối làm người buồn nôn, trên người y cũng đầy cái mùi này. Quay người đi về phía tế đàn, trên khuôn mặt của hắn mang theo nụ cười thản nhiên.

Chống lại ánh mắt của Mậu Lê Thần, phát hiện nụ cười trên mặt đối phương đã mất, y chỉ thấy một đạo hào quang hồng nhạt hiện lên, sau đó bản thân liền bị đẩy ngã, gục trên mặt đất. Cơ thể cùng hô hấp gần ngay trước mắt của đối phương khiến nhịp tim y gia tốc. Rõ ràng tình huống này y nên chú ý chính là con cương thi khổng lồ đột nhiên xuất hiện kia, lại không tự chủ được đưa tay chạm vào vạt áo đối phương.

Tay Mậu Lê Thần nắm eo Tề Dĩnh Phong lăn vài vòng trên mặt đất, sợi tóc trắng không nhiễm lấy dù chỉ là một vết bẩn, áo đỏ vẫn rực rỡ tươi đẹp như trước, chỉ bởi vì động tác quá mức vội vã mà vạt áo có vài phần lộn xộn. Buông lỏng tay vây quanh thân thể y, "Còn tiếp tục được không?"

"Không có gì, tiếp tục." Tề Dĩnh Phong nắm chặt đoản kiếm trong tay, đứng dậy vung kiếm với cương thi hướng bên này tấn công. Đối với cương thi khổng lồ mà nói, chút vết thương ấy sẽ không mang đến đau đớn gì, nhưng cũng đủ để chọc giận nó.

Mậu Lê Thần đứng dậy không ngoài ý muốn khi những thi thể cương thi trên mặt đất đã biến mất, vết máu màu xanh trên người Tề Dĩnh Phong cũng vậy. Con cương thi này, theo ý nghĩa nào đó, là hợp thể của đám cương thi kia. Vốn là hợp thể của hơn mười con cương thi đã có thể làm Tề Dĩnh Phong trọng thương, bây giờ... Nhìn Tề Dĩnh Phong vẫn như trước không nhanh không chậm, tiến lùi có độ. Hình như sự tham gia của hắn đã tạo ra một cái bàn tay vàng càng thêm mạnh mẽ cho nhân vật chính rồi, hắn tựa hồ cái gì cũng chưa làm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro