Chương 18 - Toàn tức võng du (5)
"Được rồi, nếu người cản trở đã không còn, chúng ta có lẽ nên nói chuyện đứng đắn một chút?" Tề Dĩnh Phong lần nữa giây sát một con ma thú, vết máu màu đỏ chảy từ găng tay màu đen xuống mặt đất bên chân. Tề Dĩnh Phong quay người, mái tóc đen dài không biết khi nào dính máu, để lại trên gương mặt trắng nõn kia một vệt đường cong, khiến cho gương mặt lạnh lùng kia nhiều vài phần tà mị.
Quay người lại gần Mậu Lê Thần, khí tức nóng rực trong miệng sư tử Liệt Diễm làm y nhịn không được đưa tay đẩy đầu của nó sang một chút, bởi vì toạ kỵ mà khẽ chuyển động thân thể, Mậu Lê Thần vì lấy điểm tựa mà đặt tay trên vai của y. Tề Dĩnh Phong khẽ ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt vẫn luôn mang theo nét dịu dàng kia.
"Chuyện đứng đắn?" Mậu Lê Thần thăng bằng thân thể, liền thu tay lại, nụ cười trên mặt mang theo mấy phần sáng tỏ, "Ngươi nói việc đi Mật Thất Ám Ảnh? Trực tiếp đi tìm hộ pháp của Thương Khung Điện là được rồi." Mậu Lê Thần không thể nói là một vị bang chủ đủ tư cách. Vì duy trì ưu thế cấp bậc của mình, phần lớn thời gian hắn đều dùng để thăng cấp cho nên việc duy nhất trong bang chính là làm một cái chưởng quỹ vung tay cung cấp tiền bạc.
"Ngươi nói [ Tiêu Tương Quân Tử ]?" Tề Dĩnh Phong khẽ nhíu mày, ác ý của [ Tiêu Tương Quân Tử ] đối với y hắn không có khả năng không phát hiện, nói cho cùng đều là phiền phức do nữ nhân kia gây ra. Khi mới gặp gỡ có vài phần hảo cảm với nàng, lúc bị đuổi giết đã quyết định phân rõ giới hạn, nhưng bây giờ chỉ còn lại chán ghét.
Tuy hiện tại tôn trọng yêu đương tự do, nhưng câu dẫn nam nhân khác ngay dưới mí mắt vị hôn phu của mình luôn làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Một câu không thích cũng không thể đại biểu cho cái gì, trong xã hội này tình yêu cũng chỉ là gia vị mà thôi. Ít nhất thì tình yêu gì đó, có lẽ chỉ trong những cái tiểu thuyết kia mới có. Đã là người trưởng thành mà còn có ý tưởng ngây thơ như vậy, nữ nhân như thế không thể nói là dũng cảm, chỉ có thể nói là ngu xuẩn.
Trong hoàn cảnh khác nhau gặp gỡ người giống nhau cũng có khả năng sinh ra hai loại tình cảm hoàn toàn khác biệt.
"Thương Khung Điện không chỉ có một hộ pháp, ngươi đi tìm [ Nhất Niệm Tình Không ], ta sẽ trò chuyện riêng với nàng." Ánh mắt Mậu Lê Thần lướt qua vệt máu trên gương mặt Tề Dĩnh Phong, người đàn ông này có thể tỉnh táo đến mức tàn khốc, cũng có thể tà mị đến làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm. Không thể không nói, y có thể lập hậu cung cũng không phải tình cờ.
Ngoại trừ ở trước mặt Mậu Lê Thần, Tần Vũ Kỳ so với đàn ông còn đàn ông tuyệt đối sẽ không bị vầng sáng nhân vật chính ảnh hưởng. Trong nguyên tác, cô chính là nữ nhân duy nhất làm nhân vật chính kinh ngạc. "Đoàn Thương Khung năm cũng không hợp với ngươi, ngươi làm cho nàng sắp xếp giúp ngươi một chút."
"Đoàn Thương Khung năm là được rồi, ta không thích làm phiền người khác." Tề Dĩnh Phong tùy ý lau thân đoản kiếm, phục sức đen che đi màu máu, chỉ nơi ánh sáng tương đối rõ ràng mới thấy được sắc máu bị che dấu kia. Đến tận khi đoản kiếm màu đen được lau sáng bóng mơ hồ tỏa sáng mới cắm lại về bên hông.
"Ngươi trực tiếp đi tìm Tình Không là được rồi." Mậu Lê Thần nghiêng người về phía trước, đưa tay lau đi vết máu trên mặt y, "Vẫn là câu nói kia, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng. Ta nghĩ, ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng."
Tề Dĩnh Phong khẽ nghiêng đầu muốn né tránh. Nhưng nghĩ đối phương đều là nam, cảm thấy mình như vậy có chút không phóng khoáng, nên ngẩng đầu mặc kệ hắn lau đi dấu vết trên mặt mình. Chẳng qua là không biết tại sao trên mặt cái kia mảnh da thịt cảm giác có chút kỳ quái.
"[ Thương Thần ] ngươi hình như rất tin tưởng ta, không biết lòng tin của ngươi là từ đâu mà đến?" Giọng điệu của Tề Dĩnh Phong không chút thay đổi. Một nam nhân lại tin tưởng 'tình địch' của mình, người này y vẫn luôn không cách nào nhìn thấu được.
"Ta tin tưởng mắt nhìn người của mình, ngươi là [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ]." Mậu Lê Thần khẽ nhếch môi, trên thế giới này, không việc mà nhân vật chính không làm được. Một thế giới tiểu thuyết, tất cả đều triển khai quanh nhân vật chính. Tề Dĩnh Phong khẽ nheo mắt, [ Thương Thần ] không hổ là người đứng trong Top 10 bảng cấp bậc, dưới trướng nổi danh không có kẻ vô dụng.
Trong nháy mắt y thậm chí cho rằng đối phương biết rõ tất cả mọi chuyện về y, bí mật của y ở trong mắt đối phương cũng không phải bí mật. Tựa như người lớn đối xử với một đứa trẻ con, cảm giác như vậy đúng là vô cùng khó chịu. "Đúng không? Vậy chờ ta đi ra Mật Thất Ám Ảnh, ngươi cần phải chiêu đãi ta mội bữa thật lớn đấy."
"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 45, xin cố gắng nhiều hơn."
"Tất nhiên, ta đợi ngươi." Mậu Lê Thần khẽ gật đầu, rõ ràng coi đây là lời hứa với Tề Dĩnh Phong, cách hứa hẹn không tự nhiên của nhân vật chính. Đưa tay vỗ sư tử Liệt Diễm dưới thân, nó lập tức đi vào rừng rậm phía trước, màu đỏ bóng dáng như ánh lên ngọn lửa, ở trong rừng cây thiếu ánh sáng mặt trời vô cùng rõ ràng. "Vậy, tạm biệt."
Tề Dĩnh Phong khẽ nheo mắt, nhìn bóng dáng lửa hồng kia biến mất trước mắt mình, Liệt Diễm Thương Thần, trong Thế giới thứ hai có lẽ không có gì so với Liệt Diễm càng thích hợp ở bên cạnh hắn.
Khẽ nhíu mày, bóng dáng Tề Dĩnh Phong lập tức biến mất ngay tại chỗ. Không lâu sau, một nam một nữ liền xuất hiện ở nơi hai người vừa đứng, nhưng chỗ đó ngoại trừ xác ma thú cùng khí tức hỏa diễm như ẩn như hiện cũng không có thứ gì khác.
"Mộng tỷ, nếu chị muốn tìm [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] chỉ cần trở lại Thương Khung Điện là được rồi, thiếu gia cũng không nói muốn trục xuất chị khỏi Thương Khung Điện, chỉ nói là chị không còn là trưởng lão của Thương Khung Điện mà thôi." [ Tiêu Tương Quân Tử ] nhìn [ Yêu Ước Nhất Mộng ] kiên trì, trong nội tâm càng chua xót. Nhưng cuối cùng cậu vẫn là không đành làm nàng tiếp tục. Tiểu thư từ nhỏ cành vàng lá ngọc được Mậu gia dùng điều kiện tốt nhất giáo dục, nàng bên người từ bé đã có Mậu Lê Thần ưu tú, lúc nào cần khó nhọc theo đuổi một người như vậy?
Tuy bây giờ được nàng dựa vào, đơn độc ở bên cạnh nàng, cậu thấy rất hạnh phúc. Nhưng... Thật sự đã đủ rồi. Dù biết rõ mọi thứ chỉ là vì một người đàn ông khác, sự chua xót cùng ghen ghét trong lòng cậu tuyệt đối lớn hơn cảm giác hạnh phúc.
"Ta nhớ ngươi nói Thanh Phong muốn tham dự hoạt động khai hoang Mật Thất Ám Ảnh của Thương Khung Điện đúng không? Chúng ta bây giờ đi Mật Thất Ám Ảnh." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] nghe được [ Tiêu Tương Quân Tử ] nói trong mắt loé lên một tia sáng, A Thần đúng là chỉ nói nàng không còn là trưởng lão của Thương Khung Điện nhưng không nói nàng không phải người Thương Khung Điện, nên nàng vẫn có thể trở lại Thương Khung Điện. Có điều cứ như vậy trở lại làm nàng có chút mất tự nhiên. Nhưng Bí Cảnh Ám Ảnh là nơi tất cả mọi người đều có thể đi, nàng là vì tìm Thanh Phong, mà không phải trở lại Thương Khung Điện!
"Ta đúng là có thể, chỉ là... Mộng tỷ ngươi đã là cấp 43, không thể vào phó bản." [ Tiêu Tương Quân Tử ] cảm thấy trên đầu mình có mồ hôi chảy xuống. Dường như từ khi Mộng tỷ cùng thiếu gia phát sinh vấn đề, Mộng tỷ càng ngày càng tùy hứng.
"Ta đương nhiên biết không thể đi vào, chúng ta đến cửa ra vào phó bản chờ Thanh Phong là được." [ Yêu Ước Nhất Mộng ] không để cho [ Tiêu Tương Quân Tử ] có cơ hội phản bác, quay người đi về phía bí cảnh.
"Hệ thống thông báo: Chúc mừng [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] dẫn đầu [ Đoàn Thương Khung năm ] qua cửa Mật Thất Ám Ảnh cấp ác mộng. Đoàn trưởng [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] nhận được 1000 điểm danh vọng của tộc Ám Ảnh, các đoàn viên [XXXX], [XXX], [XX] nhận được 800 điểm danh vọng của tộc Ám Ảnh."
"Hệ thống thông báo: Chúc mừng [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] mở ra [ Truyền Thừa Của Tộc Ám Ảnh ][ Vinh Quang Của Tộc Ánh Sáng ][ Cuộc Chiến Ngàn Năm ] các loại nội dung cốt truyện che dấu, hệ thống tiến hành bảo trì bắt buộc trong 12 tiếng đồng hồ, mời tất cả người chơi online lập tức đăng xuất."
"Không hổ là nhân vật chính." Mậu Lê Thần giết ma thú trước mặt, cưỡi sử tử Liệt Diễm. Khi sử dụng, nội lực Thất Tú bản thật linh hoạt hơn so với trong trò chơi một chút. Ngoại trừ yêu cầu song kiếm, trên người ma thú hoàn toàn không bị hạn chế, chẳng qua không biết có phải là bởi vì ma thú không phải là thú cưỡi Kiếm Tam chấp nhận hay không.
Ngẩng đầu nhìn về phía Bí Cảnh Ám Ảnh, sau lần bảo trì này sẽ có một ít khu vực khác được mở ra. Trong đó Ám Ảnh Sâm Lâm chính là nơi săn bắn tự nhiên của tộc Ám Ảnh. Mà người thừa kế của tộc Ám Ảnh là duy nhất, không giống những truyền thừa khác xuất hiện cái thứ nhất liền có khả năng xuất hiện cái thứ hai. Chỉ có thể nói... Đây là bàn tay vàng của nhân vật chính.
Thu hồi sư tử Liệt Diễm về hệ thống thú cưỡi, sau đó chọn phù hồi thành. Đến thành Trường An liền trực tiếp đăng xuất, không có để ý những người khác ngạc nhiên, hay ăn nói hùng hùng hổ hổ. Đây là lần bảo trì thứ nhất của Thế giới thứ hai, cũng là một lần duy nhất. Chẳng bằng nói là một bước tăng cường cho bàn tay vàng của nhân vật chính.
Đứng dậy từ khoang trò chơi, nhìn thoáng qua thời gian bên khoang trò chơi. Tuy hắn đã ở trong trò chơi vài ngày, nhưng ở thế giới thật vẫn chưa đến một ngày. Đây mới là điều hấp dẫn người chơi nhất của Thế giới thứ hai. Thời gian chia theo tỉ lệ 10:1, đối với một số người già mà nói thì tương đương với kéo dài sinh mạng. Nếu trò chơi này phát triển tiếp, rất có khả năng tạo thành làn sóng toàn cầu. Chỉ là trong tiểu thuyết cũng không nói gì thêm.
Đi đến phòng khách, tùy ý lấy ra một ít hoa quả tươi trong tủ lạnh, ăn luôn. Ánh mắt dừng lại ở rượu đỏ trên kệ, đợi cho dạ dày đã không còn cảm giác đói khát rồi mới tùy ý cầm một chai rượu đỏ không biết tên trên kệ, rót vào ly rượu chân dài bên cạnh, thân thể tựa ở trên ghế sa lon cũng mang theo một loại phong cách quý tộc ưu nhã. Tuy không có Mậu Lê Thần nguyên chủ cái tư thế ngồi không chút thay đổi kia, nhưng cũng tuyệt đối không phá hoại hình tượng.
Sau đó, một hồi tiếng bước chân cực kỳ quy luật từ trên cầu thang truyền đến, rồi đột nhiên yên lặng, trong nháy mắt không khí trở nên có chút ngưng trệ.
Mậu Lê Thần không nhanh không chậm nhấm nháp rượu đỏ trong ly, đặt ly rượu ở trên bàn trà, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng về phía Mậu Mộng Dao ở trên bậc thang. Thiếu nữ ở nhà không ăn mặc theo phong cách quý tộc, váy dài màu trắng đơn giản, lộ ra vài phần hương vị dí dỏm, thiếu vài phần dịu dàng, lại nhiều một ít hoạt bát thuộc về thiếu nữ.
"Trời đã khuya lắm rồi rồi, Mộng Mộng muốn đi nơi nào?" Mậu Lê Thần thanh âm mang theo sự dịu dàng chưa từng không thay đổi, nghe không ra cảm xúc thật của hắn, càng làm cho người ta bất an.
"Ta xuống nhìn xem ba ba mụ mụ bọn họ đã trở về chưa, trời đã trễ như vậy rồi..." Mậu Mộng Dao đi đến, nhìn ly rượu đã trống không trong tay hắn, khẽ nhíu mày.
"Không sao, ta đi công ty xem ba ba mụ mụ, ngươi sớm nghỉ ngơi chút đi. Về sau không nên chơi trễ thế như vậy, chú ý thân thể." Mậu Lê Thần buông ly rượu, đứng dậy đi tới trước cửa, thay xong giày liền đi đi ra ngoài.
Mậu Mộng Dao nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, chạy đến trên lầu cầm một kiện áo vét màu trắng liền đuổi theo. Nhưng sau khi mở cửa lại chỉ thấy được đèn đuôi xe trước cửa biệt thự, nàng quay người trở lại phòng khách. Không cất áo lên trên lầu, mà đặt ở bên cạnh ghế sô pha, chính mình tìm một tư thế thoải mái liền ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro