Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.


Kể từ ngày bị Phác Xán Liệt theo về nhà, mỗi sáng Biên Bá Hiền từ ngõ nhỏ đi ra đều thấy Phác Xán Liệt dựa vào xe, chỗ ngồi phía sau luôn treo thêm một mũ bảo hiểm nhưng hắn không gọi cậu lên xe, chỉ là đi theo Biên Bá Hiền mãi đến trường.

Ở trường ngoại trừ ngày đầu quấy rầy cậu thì chưa xảy ra việc nào khác, đến lớp liền ngả đầu xuống ngủ, ngủ thẳng đến lúc các bạn học khác tan trường hết mới có dấu hiệu tỉnh. Bình thường Biên Bá Hiền sẽ về muộn hơn so với Phác Xán Liệt vài phút, nhưng bất kể có trễ như thế nào đều thấy hắn dùng tư thế quen thuộc chờ trước trường, sau đó lại lật đật theo chân cậu.

Cho tới một tuần Biên Bá Hiền thanh tĩnh khác thường, khiến thành tích học tăng lên không ít, chẳng qua vài lần ngẩng đầu chạm vào ánh mắt hung dữ của Lâm Dã, cậu vẫn không nhịn được run rẩy.

Ròng rã cả tuần, Lâm Dã không tài náo bắt được Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt như thay cậu ngăn chặn hết tất cả các đường nguy hiểm, tính ra Biên Bá Hiền đúng là thần kì, đến tận lúc tan trường vẫn không đi nhà vệ sinh lấy một lần, làm Lâm Dã tức giận đến đá bàn mới hả giận.

"Ông đây không đánh chết nó ông không mang họ Lâm."

"Lâm Dã, vì sao cậu lại thù Bá Hiền như vậy, cậu ấy có chọc cậu gì đâu."

Bạn học cùng bàn Lâm Dã cảm thấy kỳ quái, Biên Bá Hiền bình thường không nói lời nào cũng không gây sự, để tâm làm gì, ngồi trong lớp chẳng khác gì không khí, tột cùng đã làm sai điều gì mà khiến Lâm Dã bám riết không tha.

"Chỉ cần nhìn mặt trắng như ma của nó đã khó chịu."

Trên đều luôn có loại người khiến người ta vừa gặp đã chán ghét, tựa như chó mèo sinh ra đã xích mích với nhau vậy, ngay cái nhìn đầu tiên Lâm Dã đã ghét Biên Bá Hiền vô cùng.

Hai người nói qua lại đôi câu chuông đã báo hiệu đến giờ vào lớp, Lâm Dã nhìn Biên Bá Hiền trong góc cúi đầu làm bài tập, cười lạnh một tiếng, khều lớp trưởng hàng trước, thấp giọng nói một câu. Lớp trưởng nhìn Phác Xán Liệt đang nằm sấp ngủ, lại nhìn Lâm Dã uy hiếp mình, ôm cặp cẩn thận đến chỗ ngồi Phác Xán Liệt.

"Phác, Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt, cô giáo bảo tớ gọi cậu đến văn phòng. . . Phác Xán Liệt. . . ."

Đến cùng là vì quá sợ sệt, tiếng nói của lớp trưởng như muỗi kêu, nếu không phải Biên Bá Hiền biết có người đến chắc cậu còn chẳng nghe thấy, cậu nhìn sang Phác Xán Liệt đang giả bộ ngủ, dùng bút chọt chọt bắp đùi hắn.

"Làm gì." Cho dù không ngủ nhưng bị kêu lên vẫn cảm thấy khó chịu. Phác Xán Liệt cau mày trên mặt viết rõ ba chữ thiếu kiên nhẫn, ánh mắt hung ác liếc về phía lớp trưởng liền làm người nọ sợ đến run cầm cập, cúi đầu lắp ba lắp bắp bảo giáo viên tìm cậu liền phóng ra ngoài.

Phác Xán Liệt chậc một tiếng, quay đầu nhìn về phía Biên Bá Hiền, xoa lung tung mái tóc rồi nói chờ tôi liền đi ra ngoài, cậu bĩu môi, nói thầm ai muốn chờ cậu, trên tay vẫn như cũ chưa muốn dọn sách vở.

"Này mặt chết, một tuần nay tao không chăm sóc mày có phải rất cô đơn không?"

Lâm Dã bước một bước đặt mông ngồi xuống ghế Phác Xán Liệt, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười nhưng lời nói lại mang theo gai.

Trong lòng Biên Bá Hiền thở dài, quả nhiên đã quên mất thủ đoạn ẩu trĩ của Lâm Dã, lúc này cư nhiên không phòng bị để Phác Xán Liệt đi mất, học sinh trong lớp căn bản đã đi hết, chỉ còn lại người trực nhật nhưng không phản ứng gì, Biên Bá Hiền đem bút và sách bỏ vào túi, miễn lại bị Lâm Dã giội nước.

"Thế nào, không chờ được nữa định đi tìm người bảo hộ à? Có điều nói xem, Phác Xán Liệt là trùm trường Nhị Trung, mày là đúng chuẩn Tiểu Bạch, hai người các mày có phải trời sinh một cặp không, sẽ không là. . . Phác Xán Liệt chuyển đến lớp này vì mày lên giường nó cầu xin chứ?"

"Không phải."

"Ơ ơ mày còn học được cách phủ nhận, nhưng đoán thử phủ nhận hữu dụng không."

Dứt lời Lâm Dã đã cái ghế sang một bên, túm quần áo Biên Bá Hiền ép lên tường, nói ra lời tức giận gã tích tụ trong vòng một tuần.

"Hiện tại nó không ở đây, tao xem mày phản kháng làm sao."

Nói xong liền động tay, Lâm Dã không nương tình dùng hết sức lực đánh lên bụng cậu, Biên Bá Hiền rên một tiếng ôm bụng quỳ rạp xuống, phần bụng mềm yếu không có vật gì ngăn cản, chịu một cú đấm mạnh mẽ, còn chưa kịp đứng lên Lâm Dã đã đạp xuống lại, ngoại trừ khuôn mặt, phần lưng vòng eo cùng đùi đều bị đá, Lâm Dã cũng không dám làm càn, nếu ra tay trên mặt chắn chắn sẽ bị giáo viên phát hiện.

Biên Bá Hiền cắn răng chịu đựng, không hề cầu xin tha thứ, Lâm Dã thấy bộ dạng thà chết quật cường của cậu cơn tức càng lớn, không luyến tiếc hạ xuống hai cú, siết cằm Biên Bá Hiền cảnh cáo, "Thứ hai, mày còn dám trốn, hậu quả so với hôm nay sẽ nghiêm trọng hơn gấp mười lần."

Cậu giật giật khóe miệng, giương mắt nhìn về phía Lâm Dã, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc, trong đôi mắt của Lâm Dã như đang nhìn một kẻ đã chết, đối với cuộc sống cùng sinh mệnh đều tràn đầy tuyệt vọng, hoàn toàn không nghĩ gì đến cái gọi là ngày mai.

Phát tiết cơn giận ở thịt người khiến tâm tình Lâm Dã tốt đến cực điểm, cười hì hì vỗ mặt Biên Bá Hiền nói thứ hai gặp, sau đó xách cặp rời đi, Biên Bá Hiền cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất, qua một hồi lâu ánh mắt mới có cự, trên người những chỗ bị Lâm Dã đấm truyền đến cảm giác đau đớn, cái bụng rộn rạo muốn nôn, gian nan chống thân thể đứng lên, liếc mắt nhìn ghế ngã trên đấy, cười nhạo mình khi nãy ảo tưởng Phác Xán Liệt sẽ xông đến đánh Lâm Dã ra.

Người mạnh cứu người yếu, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra trên người mình.

Phác Xán Liệt từ văn phòng trở về liền nhìn thấy Biên Bá Hiền đang đứng trong góc không biết đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn cậu ngoan ngoãn không rời đi tâm tình Phác Xán Liệt tốt lên một chút, hắn đi đến cầm cặp của hai người lên bắt chuyện với Biên Bá Hiền đi ra ngoài, mãi đến lúc mình lấy xe đến cậu vẫn đang ngây ngẩn.

Giống như người máy cứng ngắc đi về phía trước, đi được nửa đường Phác Xán Liệt nhìn không nổi nữa, kéo cánh tay Biên Bá Hiền một cái đã nghe cậu la to mau buông ra.

"Làm sao vậy, đau ở đâu?"

"Không có gì."

Biên Bá Hiền lắc đầu, lấy cặp mình từ chiếc xe đeo lên vai, chạm vào vết thương khiến cậu hít một hơi lạnh. Phác Xán Liệt càng nhìn Biên Bá Hiền càng thấy không đúng, cẩn thận suy nghĩ một chút liền biết nguyên nhân.

Nhìn Biên Bá Hiền đi khập khiễng phía trước, sắc mặt hắn đen lại, đánh nhau quanh năm làm hắn có thể biết cậu bị thương ở đâu, mà người động thủ với cậu không cần đoán cũng biết là ai, nhìn Biên Bá Hiền cẩn thận bước từng bước nhỏ tiến vào hẻm, Phác Xán Liệt xoay người đi đến chiếc xe chạy đến quán quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro