Chương 34
Chương 34: Nhạc Đại Đao
Lại là Hồng Liên Trản.
Tiêu Lan hơi nhắm mắt lại, cũng không biết nên có tâm tình gì. Dường như từ lúc xuất hiện tới giờ, mọi việc đều liên quan tới nó, từ Tiêu gia nhà cũ ở Hồi Sương thành, tới Phục Hồn Lĩnh Minh Nguyệt mộ, không có chỗ nào là không phải máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi.
Càng hoang đường chính là, chính bản thân đang ở nơi này, lại là người không rõ chân tướng nhất. Cô cô tránh mà không nói, mẹ giữ kín như bưng, mỗi người đều chỉ muốn lấy Hồng Liên Trản tới tay, nhưng lại không nói rõ vì cái gì. Trong đầu vô số mảnh nhỏ tán loạn, sự thật như gần ngay trước mắt, lại như xa cuối chân trời.
Bị giấu diếm, bị hủy diệt, biến mất, thiếu sót, không chỉ là nhớ lại, mà còn thấy như mình đã qua hết một đời người.
Trong phòng lại một lần nữa an tĩnh.
Hai tên bang Ưng Trảo thấy hắn không nói gì thật lâu, cũng không dám lên tiếng. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, lại đúng lúc đám mây che mất ánh mặt trời, bốn phía nháy mắt trở nên âm trầm nặng nề, chỉ thấy bóng người mơ hồ ẩn trong góc tối.
Một lát sau, A Lục cẩn thận đẩy cửa đi vào, bật lửa thắp sáng đèn trên bàn.
Vầng sáng nhạt lập lòe nhảy lên, chiếu sáng làm hai người trên mặt đất càng thêm hoảng sợ, không biết bản thân đã nói sai cái gì.
A Lục tuy không rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy sự khác thường, vì thế quyết đoán kéo hai người bang Ưng Trảo ra cửa, tạm thời nhốt ở một chỗ. Đợi khi hắn quay lại, Tiêu Lan cũng đã ra ngoài, đang ngồi trên ghế đá trong viện hóng gió.
A Lục muốn nói lại thôi.
Tiêu Lan hỏi: "Làm sao vậy?"
A Lục nhắc nhở: "Đó là ghế của cha ta". Đặt thêm cái đệm thêu hoa, trắng tuyết như vậy, ngươi ngồi lên sẽ làm bẩn.
...
Tiêu Lan yên lặng đổi sang ghế đá khác.
Vậy mới đúng chứ. A Lục cũng ngồi xuống đối diện hắn, thanh giọng nói: "Vừa rồi làm sao vậy?"
"Không có gì". Tiêu Lan nói. "Chỉ là nghe hai tên kia thừa nhận chủ mưu đằng sau thảm án diệt môn Tiêu gia là Cừu Bằng, lòng có chút không yên thôi."
Thì ra là vậy. A Lục hỏi: "Người muốn giết Cừu Bằng để báo thù cho người Tiêu gia sao?"
Tiêu Lan lắc đầu: "Cừu Bằng ra tay vì có người viết cho hắn một bức thư nói Tiêu gia có Hồng Liên Trản."
"Cho nên còn muốn tìm ra người viết bức thư kia?" A Lục nhíu mày, qua một lát lại nói: "Đào phu nhân có biết chuyện này không?"
A Lục an ủi: "Hiện tại ngươi đang ở cạnh Cừu Bằng, có lẽ rất nhanh sẽ hỏi ra chân tướng." Tiêu Lan cuối cùng giương mắt nói: "Ngươi hôm nay có vẻ tâm tình không tồi."
"Thật không?" A Lục hắc hắc cười, lại nói: "Kỳ thật cũng chỉ là có một chuyện tốt nho nhỏ."
Thấy hắn cười đến không khép được miệng, Tiêu Lan cũng giương khóe miệng: "Chuyện tốt gì, nói nghe xem."
Đây là tự ngươi hỏi nha. A Lục kéo mạnh ghế đá, loảng xoảng ngồi đến bên người hắn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người để nói nhỏ.
Tiêu Lan: "..."
Tiêu Lan nói: "Xem ra còn là chuyện tốt rất khó lường."
A Lục hạ giọng nói: "Cha ta đã tìm được mẹ cho ta."
Tiêu Lan nhíu mày: "Cha nào của ngươi?"
Còn có thể là cha nào, A Lục nghiêm mặt nói: "Ta chỉ có một cha." Nói xong lại thấy không đúng lắm, vì thế bổ sung "Hai cha."
Tiêu Lan trầm mặc nhìn hắn.
A Lục không kìm được trong lòng vui sướng, tiếp tục nói: "Ta cũng vừa mới biết, chính miệng cha ta nói."
Tiêu Lan đen mặt nói: "Cha ngươi báo mộng nói cho ngươi?"
Cái gì mộng a! A Lục đẩy hắn một cái, vui sướng nói: "Là cha này của ta!" Vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng ngủ.
Gió se lạnh thổi tới, lạnh từ đầu đến chân, một tiếng sấm chớp từ chân trời truyền đến.
Tiêu Lan thấy có chút nghi hoặc lại hoảng hốt. Vốn định nói vì sao mình không biết chuyện, nhưng nghĩ lại, bản thân cũng không có lí dó để biết.(?)
Tình ái là chuyện khó lường nhất thế gian, huống hồ đó còn là vị công tử tốt đẹp nhất nhì Đại Sở, sợ là từ trọng thần trong triều tới gia tộc võ lâm, lại đến gia đình bình thường muốn gả con gái cũng không phải ít.
Một người như thế, tới giờ còn chưa thành thân mới là chuyện lạ đi?
Chỉ có điều, đạo lí là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác.
Tiêu Lan đầu óc hỗn loạn, bên tai ầm ầm vang lên, trong lòng cũng trống rỗng như vừa mất đi thứ gì cực kì quan trọng.
A Lục cuối cùng cũng nhìn ra khác thường, nói: "Uy uy, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Lan lúc này mới hoàn hồn, miễn cưỡng nói: "Không có việc gì."
"Nhưng bộ dáng này của người, rõ rang là có việc a." A Lục huơ huơ cánh tay hắn "Luyện công nhập ma à?"
Tiêu Lan hỏi: "Mẹ ngươi là con gái nhà ai?"
"A?" A Lục còn lo lắng dị trạng của hắn, lại không ngờ tới một câu như vậy, sửng sốt một lát mới nói: "Ta cũng không biết."
Tiêu Lan màu mắt hơi lạnh: "Không biết?"
"Là không biết." A Lục xoa xoa cái mũi "Ta hỏi cha, hắn không chịu nói, chỉ nói mẹ ta là một người rất đẹp."
Tiêu Lan lại hỏi: "Đẹp đến mức nào?"
A Lục nghĩ nghĩ, cảm thấy không nên nói là anh tuấn tiêu sái (?), người trong nhà biết là được rồi, vì vậy thuận miệng nói: "Dáng người , mặt mày đều diễm lệ, không có chuyện gì đều ở trong nhà thêu hoa mẫu đơn."
Tiêu Lan nói: "Tên gọi là gì?"
A Lục che miệng lại: "Ta đây không thể nói cho ngươi, cha ta không cho ta nói."
Tiêu Lan không nói nữa, đứng dậy ra khỏi tiểu viện.
Người này, kì quái. A Lục ngồi xổm ở cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn biến mất rồi vỗ mông trở về trong viện, vén tay áo đốn củi nấu cơm, trong miệng còn cười nhỏ.
Lục Truy bị mùi thơm canh gà làm tỉnh.
A Lục miệng ngậm phao câu gà, ở trong viện nhàn nhã gặm, thấy Lục Truy đi tới liền nhanh chân chạy đến phòng bếp múc một chén canh, hai cái chân với cánh đều vớt cho cha.
"Tiêu Lan đi rồi?" Lục Truy hỏi.
"Đúng vậy, đã sớm đi rồi." A Lục ở trong phòng bếp thắp thêm hai ngọn đèn dầu làm cho bốn phía sáng sủa lên, rồi ngồi xuống bàn, tiếp tục gặm. "Cũng không hỏi thêm được chuyện gì, chỉ nói là Cừu Bằng sai sử Lý Ngân diệt môn Tiêu gia, cha đã đoán được từ trước, không có gì ngạc nhiên."
Lục Truy gật đầu, cũng gặm đùi gà.
"Đúng rồi, còn có một chuyện." A Lục nói "Cừu Bằng nhận được một bức thư mới biết được Tiêu gia có Hồng Liên Trản."
"Vậy ư?" Lục Truy ngẩng đầu.
"Đúng vậy, nhưng vẫn chưa biết người viết thư là ai." A Lục lại cho hắn thêm một muỗng canh nóng "Có lẽ hắn mới là kẻ thật sự làm chủ phía sau màn."
"Tiêu Lan nói như thế nào?" Lục Truy lại hỏi.
"Hắn cái gì cũng chưa nói, ban đầu còn tốt, sau đó lại như tâm tình không được tốt, nhưng ta cũng chưa nói gì." A Lục nói "Chỉ nói cha tìm được mẹ cho ta, hắn liền như có sét đánh đỉnh đầu, hỏi ta con gái nhà ai, ta nói không biết, hắn liền âm mặt đi rồi."
...
Lục Truy đầu on gong vang: "Ngươi..."
"Ta không gặp rắc rối đi?" A Lục hỏi thử.
Lục Truy đầu có chút đau, cam chịu vớt một cái đùi gà vào chén hắn: "Không có việc gì, ăn đi."
"Sao lại không có việc gì, nhìn phản ứng của hắn, cùng biểu tình vừa rồi của cha, rõ rang chính là có việc." A Lục hiếm khi cơ linh một lần, muốn ăn không vào, cảm thấy như mình đã gây họa. Trầm tư một lúc, khiếp sợ nói: "Hay là hắn cũng thích mẹ ta?"
Lục Truy nghẹn họng trân trối nhìn.
Quả nhiên...A Lục cảm thấy mình đã hiểu rõ chân tướng.
Lục Truy nói: "Ba ngày không cho phép ngươi nói nữa."
A Lục tức khắc mắt hổ rung rung, vì sao.
Lục Truy nói: "Chuyển qua đi."
A Lục ngoan ngoãn làm theo.
Lục Truy không muốn động, cũng không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Đây đều là chuyện gì a...
Tiêu Lan vẫn chưa trở về trong rừng. Cũng chưa quay lại núi Thanh Thương.
Chính hắn cũng không biết mình muốn đi nơi nào, vẫn luôn nhắm mắt đi lung tung. Từ ánh nắng chiều sáng lạn đi đến lúc sao trời lập lòe, lại đến đỉnh núi, nhìn cuối bầu trời lộ ra một đường bụng cá trắng.
Sương sớm thấm ướt bả vai, gió lạnh thấu xương tủy, ánh mặt trời rực rỡ cũng không thễ xua tan hàn ý, giống như lưỡi dao sắc bén đem tâm cũng xé rách một nửa.
Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân không nên là một mình.
Từ đầu tới cuối, đều không nên là độc thân một mình như thế.
Không gian yên tĩnh không tiếng động, tuyết đọng từng chút một hòa tan, dọc theo vách đá đen chậm rãi rơi xuống đất, tạo ra một tiếng nhỏ giọt tinh tế.
Thời gian như ngưng kết.
Tiêu Lan hung hăng nhắm mắt lại, phất tay lung tung hướng vách đá, ngưng tụ mười thành nội lực. Tựa như chỉ cần đem trở ngại trước mặt đẩy ra, liền có thể bắt chặt lấy thứ đã vụt mất. Tiếng gầm rú thật lớn truyền đến, vô số bột phấn bụi bặm bay lên, mặt đất cũng hơi hơi chấn động, nứt ra từng khe hở.
Chỉ là sau hết thảy, mây mù lại lần nữa tụ lại, giăng ở trong núi cùng trái tim.
Tiêu Lan sức cùng lực kiệt ngồi dựa ở dưới tàng cổ thụ, trước mắt suy sụp.
Đột nhiên một thanh âm thanh thúy nói: "Oa."
Tiêu Lan bỗng nhiên mở to mắt.
Cách đó vài chục bước, có một cô nương tầm hai mươi mấy tuổi, mặc một thân váy xanh biếc như cây liễu ngày xuân thướt tha bên bờ sông.
Tiêu Lan nhíu mày: "Ngươi là người phương nào?"
Cô nương kia nói: "Ta tên Nhạc Đại Đao."
Tiêu Lan lắc đầu: "Cô nương không nên tới nơi như thế này."
"Ta cũng không muốn tới, ta bị lạc đường." Đối phương mặt ủ mày ê "Ngươi có gì ăn không?"
Tiêu Lan nói: "Không có."
Đối phương lại hỏi: "Vậy người có thể đưa ta xuống núi không?"
Tiêu Lan thở dài, đứng lên nói: "Đi thôi."
Thấy hắn đồng ý, cô nương tức khắc cao hứng, đi theo phía sau ríu rít một đường, lại hỏi: "Ngươi là người giang hồ sao?"
Tiêu Lan nói: "Không phải."
"Người chắc chắn là, ta có thể nhìn ra." Cô nương một tay chống bên hông, lại nói: "Tương lai ta cũng muốn gả cho một người trong giang hồ."
Tiêu Lan nói: "Ngươi phải gả cho ai?"
Vừa nghe hắn hỏi như vậy, cô nương kia cũng thẹn thùng lên, rồi không kìm được, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi từng nghe qua trong võ lâm có một cao thủ tên Vũu Lưu Thương chưa?"
Tiêu Lan bỗng nhiên dừng bước.
Đối phương mặt đầy vui mừng.
Tiêu Lan bình tĩnh nói: "Chưa từng nghe qua."
http://festyy.com/eagqjf (Các bạn rảnh thì click vào link giúp mình nha, mất tầm 5-10s thôi á, xin cảm ơn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro