Chương 33
Chương 33: Thẩm vấn
Nước ấm là vật tốt, trị trăm bệnh không tốn bạc, chỉ có điều, uống nhiều quá dễ ăn không tiêu.
Lục Truy nằm ở trên giường, cảm thấy chỉ cần có một chút cử động, bụng liền "ầm" rung động.
Vì thế cảm khái: "Cách chữa bệnh như vậy, dù là đệ nhất thần y Diệp Cẩn cũng không bằng." Không xem mạch không xem bệnh, một bình nước ấm là xong.
Tiêu Lan ngồi ở mép giường, nắm cổ tay hắn xem mạch tượng.
Lục Truy mắt không chớp nhìn hắn.
Ngón tay đặt lên mạch đập vững vàng, Tiêu Lan có chút khó hiểu, hơi nhăn mày.
Lục Truy hỏi: "Lúc này mấy tháng?"
Tiêu Lan dở khóc dở cười, đem tay hắn thả lại trên chăn: "Lúc này mấy tháng cũng chưa, mạch của người rất bình thường."
Lục Truy nói: "Đây chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Trông ngươi mặt ủ mày ê, còn tưởng rằng ngày mai ta phải sinh."
- Nhưng trên người ngươi có vệt đỏ, mà mạch đập không chút dị thường? – Tiêu Lan vẻ bất đắc dĩ – "Chính mình cũng không biết lo lắng."
Lục Truy quyết đoán che miệng hắn lại.
Tiêu Lan: "..."
Lục Truy nói: "Ta đã nói, thật sự không sao, cũng không liên quan tới độc."- nói xong lại bổ sung – "Tương lai ngươi sẽ hiểu."
"Phải không? – Tiêu Lan hỏi.
Lục Truy ánh mắt nhảy lên, chậm rãi nhìn lên nóc giường, nhẹ nhàng đáp: "Nói chính sự."
Tiêu Lan còn chưa mở miệng, Lục Truy lại sầu khổ nói: "Không được, ta muốn đi nhà xí." Nói xong liền nhảy xuống giường dẫm lên giày phóng một mạch ra khỏi phòng ngủ.
Trong viện, A Lục bị hoảng sợ, chạy theo ngồi xổm trước cửa nhà xí nghe nửa ngày, rồi quay đầu với ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Lan: "Ngươi đã làm gì cha ta?"
Tiêu Lan nói: "Ta cái gì cũng chưa làm."
Ngươi lừa ai, nhìn cha ta vừa rồi vè mặt kinh hoàng, hoa dung thất sắc. A Lục ho khan hai tiếng, nói: "Ta không tin, trừ khi ngươi thề."
Tiêu Lan: "..."
A Lục lại cố tình bướng bỉnh, thấy hắn không nói lời nào càng thêm quyết liệt.
Tiêu Lan thầm lắc đầu, cũng không muốn nghe hắn dong dài, vì thế giơ tay phải lên nói: "Ta thề, ta thật sự cái gì cũng chưa...Uy!"
Một bóng trắng từ trong viện xẹt qua nhanh như gió chớp, A Lục thậm chí chưa rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh xẹt qua người, thổi đến mức gương mặt đau nhức.
Tiêu Lan đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị hắn đụng lảo đảo lùi về sau hai bước, lưng chạm tường mới đứng vững lại.
Lục Truy che miệng hắn lại, nói: "Không được thề."
Tiêu Lan nhíu mày: "Ngươi đi xong đã rửa tay chưa?"
...
Cái này, khụ, Lục Truy nhanh chóng giấu tay ra sau, bình tĩnh đáp: "Đã rửa sạch."
Tiêu Lan thầm lắc đầu, dung tay áo lau miệng, dở khóc dở cười: "Phục ngươi."
Chỉ có A Lục vẻ mặt mờ mịt, vẫn còn hỏi: "Cha, nhà xí có quỷ sao?" Nếu không tại sao người kinh hoàng thất sắc lao tới, đến lu nước cũng bị đụng cho lắc lư.
Con trai quá ngốc, Lục Truy kiên nhẫn nói sang chuyện khác: "Hai tên bang Ưng Trảo kia thế nào rồi?"
"Không thế nào." A Lục đáp. "Nửa sống nửa chết ngồi dưới đất, không hề lên tiếng."
"Ngươi lại đi xem lại đi." Lục Truy vỗ vỗ Tiêu Lan: "Ta vừa mới thẩm vấn được, địa đạo ám khí ở Lý phủ kia là vì Cừu Bằng đối phó họ Lục, nhưng không biết rõ là người nào."
"Họ Lục?" Tiêu Lan hỏi "Không phải là vì ngươi chứ?"
"Nhưng ta chưa hề đắc tội bang Ưng Trảo." Lục Truy nói "Huống hồ, nếu Cừu Bằng tin lời đồn nào đó, bắt trói ta đòi Hồng Liên Trản còn có thể nghe được. Nhưng địa đạo kia là muốn đẩy người ta vào chỗ chết, hắn mất công như vậy để giết ta làm gì?"
Tiêu Lan nói: "Trong giang hồ cũng không có nhiều cao thủ họ Lục, ngươi tính là một, còn có...Lục Vô Danh tiền bối hơn 20 năm trước."
Lục Truy nhíu mày: "Cha ta ư?"
Tiêu Lan nói: "Ta chỉ suy đoán, không chừng lại là người khác, nhưng có lòng phòng bị thì tốt hơn."
"Ta biết." Lục Truy gật đầu "Ngươi đi hỏi một chút, lần này ta đã đem người trói lại, không tính thả đi. Gần đây trong thành các môn phái đều đang nói về Hồng Liên Trản và bang Ưng Trảo, Nếu phát hiện hai người đột nhiên mất tích sẽ loạn lên."
"Sau đó thì sao?" Tiêu Lan hỏi.
"Sau đó ta sẽ bảo Lâm Uy kích động ba người Ảnh Truy Cung tới Lý phủ làm ầm ĩ một trận." Lục Truy nói "Trong thành và Lý phủ đều rối loạn mới bức Cừu Bằng phải ra tay. Còn một việc ngươi có lẽ không biết, sang nay ta nhận được bồ câu đưa thư, Quỷ cô cô mấy ngày trước đã dẫn người ra khỏi Minh Nguyệt mộ, hẳn là đã tới phụ cận trấn Lạc Khê."
"Không có ai thông báo, nhưng ta có thể đoán được." Tiêu Lan cũng không ngoài ý muốn "Trở về nghỉ ngơi đi, việc còn lại giao cho ta."
Lục Truy gật đầu: "Được."
Tiêu Lan xoay người đi.
A Lục đứng trong viện ngó trái ngó phải, cuối cùng vẫn là theo Lục Truy vào phòng ngủ. Có một số việc vẫn phải hỏi, nếu không sẽ không an tâm.
Lục Truy tùy ý dựa vào đầu giường, trong tay ôm bình trà nóng để ủ ấm tay. Chỉ mặc một thân áo trong lỏng lẻo, chỉ cần hơi chút không chú ý liền trượt xuống đầu vai, để lộ cần cổ một mảnh dấu hôn ửng đỏ - thật sự là dấu hôn, không liên quan tới độc mà liên quan tới "cá nước triền miên".
Mái tóc đen như mực, sườn mặt nhu hòa trắng nõn, ngón tay ôm bình trà mềm lại thon dài. A Lục cảm khái: "Cha, ngươi thật đẹp."
Lục Truy nhắm mắt lại chưa từng mở, mơ màng nhẹ giọng đáp: "Ngươi cũng đẹp."
A Lục vui mừng mang ghế đặt ở mép giường: "Đừng ngủ vội."
"Lại muốn làm gì?" Lục Truy đưa ấm trà đã nguội cho hắn.
A Lục nói: "Vừa rồi cha nói, ta có mẹ?"
Lục Truy chớp chớp mắt, mãi mới nhớ tới việc này, nói: "Ừm"
A Lục hỏi: "Đẹp không?"
Lục Truy nói: "Đẹp."
A Lục hỏi tiếp: "Đẹp như thế nào?"
Nhìn cặp mắt chân thành lóe sang, Lục Truy cảm thấy mình không nên lừa gạt, miễn cho tương lai đổi lấy một hồi kêu gào ầm ĩ, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, vì thế nói: "Đẹp kiểu tiêu sái" (Câu này mình không biết dịch sao cho hay và sát nghĩa hơn nữa)
A Lục buồn bực: "A?"
Lục Truy nằm yên đắp chăn đàng hoàng: "Ừm."
A Lục biểu tình nghi hoặc, suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể tưởng tượng ra mẹ trông như thế nào.
Lục Truy cũng đã nhắm mắt ngủ.
A Lục tâm ngứa ngáy, hai tay chống hàm nhìn hắn, rất là ai oán.
Không phải đã nói muốn tìm người may quần áo nấu cơm sao, vì sao bây giờ lại thành anh tuấn tiêu sái, vừa nghe liền biết không thể thiêu thùa may vá hầm canh gà, tương lai một nhà đều phải ăn cơm cháy cơm nát, mặc quần áo rách rồi.
Lập tức cảm thấy tương lai ảm đạm.
Không thì suy xét, đổi người khác.
Chẳng sợ xấu xí, chỉ cần nấu cơm ngon cũng được.
Phòng kế bên, hai tên bang Ưng Trảo nhìn Tiêu Lan, chỉ nghĩ hắn cùng Lục Truy là một đám, càng nhận định đây là một âm mưu đã sớm lên kế hoạch, thầm nghĩ không chừng từ lúc trước ở trên thuyền lớn đã bị nhìn chằm chằm, chỉ tiếc không đề phòng kịp thời để rơi vào kết cục như vậy.
Tiêu Lan hỏi: "Cừu Bằng và Lý Ngân có quan hệ gì?"
Đối pương không cam lòng nói: "Ngươi cũng trúng Tam Thi đan, không sợ chết sao?"
Tiêu Lan giương khóe miệng: "Đương nhiên sợ, cho nên hỏi người xong rồi, ta sẽ trở lại bên cạnh Cừu Bằng, chờ hắn cho ta giải dược."
Đối phương bị nghẹn lời.
Tiêu Lan lặp lại lần nữa: "Cừu Bằng và Lý Ngân rốt cuộc có quan hệ gì?"
Đối phương im lặng một lát, vốn định không nói, nhưng nghĩ trong tay Lục Truy có Tam Thi đan, lại cắn răng nói: "Lý Ngân vốn chính là người của bang Ưng Trảo."
"Chuyện này thì đúng rồi." Tiêu Lan nói "Nói, hắn vì sao được phái tới Hồi Sương Thành, mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy để làm gì,lần này Cừu Bằng vì sao rời đảo, các ngươi đem mọi chuyện nói hết ra." Hắn vẫn chưa đề cập tới Tiêu gia và thảm án diệt môn hai mươi năm trước, cũng không muốn bại lộ thân phận quá sớm.
Trong phòng an tĩnh một lúc lâu, hai người bang Ưng Trảo kia cân nhắc kĩ càng, cuối cùng vẫn một năm một mười khai ra – rốt cuộc không ai muốn ăn Tam Thi đan thay cơm, một tháng đau một lần còn sống được, một tháng đau mười mấy hai mươi ngày, đợi cho chân tay tê mỏi toàn thân hư nhuyễn, chỉ sợ muốn chết ngay cũng không được.
"Hơn hai mươi năm trước, giáo chủ nhận được một bức thư." Hai người bang Ưng Trảo thay phiên nhớ lại: "Không có ký tên, cũng không biết ai viết."
Khi đó bang Ưng Trảo vẫn chỉ là một giáo phái nhỏ, Cừu Bằng cũng không có bộ dạng nam nữ khó phân như hiện tại, sau khi nhận được tin hết sức vui mừng, suốt đêm mang theo vài tâm phúc đến phòng kín muốn bàn bạc chuyện lớn.
"Trong những tên tâm phúc đó có Lý Ngân, hắn tên thật là Nhạn Nhi, võ công bình thường nhưng rất có tâm nhãn, đầu óc đủ dùng." Hai người tiếp tục kể "Sau khi những người còn lại lục tục quay về, hắn ở lại Hồi Sương thành, sau mấy năm, chúng ta mới nghe nói hắn ở Hồi Sương thành mua nhà mua đất, dùng tên giả Lý Ngân làm một địa chủ."
"Bức thư kia viết cái gì, các ngươi không biết?" Tiêu Lan hỏi.
Hai người kia gật đầu: "Thật sự không biết, sau khi xem xong giáo chủ đã đốt ngay. Nhưng sau đó ta nghe những người trở về nói, bọn họ đi Thành Hồi Sương giết người."
Tiêu Lan nói: "Giết ai?"
Đối phương đáp: "Giết một phú hộ họ Tiêu."
Tiêu Lan tuy ngoài mặt bình tĩnh, tay lại gắt gao nắm chặt. Lý Ngân ngày thường gọi Cừu Bằng là chủ nhân, hắn lúc trước cũng không phải không nghĩ tới khả năng này, chỉ là sợ rút dây động rừng , vẫn chưa chủ động hỏi. Lần này chính tai nghe được, lòng vẫn phập phồng, chỉ hận không thể đem kẻ phía sau bắt tới, thay người nhà báo thù.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, hai tên bang Ưng Trảo chưa nhìn ra khác thường, vẫn tiếp tục nói: "Chỉ là sự tình tuy thuận lợi, giáo chủ lại giống như không vừa lòng, không ban thưởng khen ngợi cái gì, qua thật lâu sau mới nghe lộ ra, nói giết hết người Tiêu gia, lại không tìm được đồ vật, hành động thất bại hơn phân nửa, giữ được mạnh đã là vạn hạnh, làm sao dám cầu cái khác."
Tiêu Lan hỏi: "Vật gì?"
Đối phương đáp: "Hồng Liên Trản."
http://festyy.com/eagqfn (Các b rảnh thì click link giúp mình nha, mất 5-10s thôi á, xin cảm ơn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro