
Chương 49 Xoắn xuýt
Trong phòng sinh hoạt chung có mấy người đang nghiên cứu Kẹo Bơ Phù Lưỡi của cặp sinh đôi Weasley.
"Trong này khống chế hàm lượng thuốc phù rất tốt, nếu không cả miệng sẽ sưng lên."
"Mặt trên còn có thần chú hạn chế, chỉ đụng tới đầu lưỡi thì thuốc phù mới được thả ra ngoài."
Astoria thở hồng hộc đẩy cửa ra.
"Khà khà, Astoria, tới xem chút này..." Lời còn chưa dứt, nữ sinh sắc mặt khó coi đã chạy vào ký túc xá nữ như cơn gió.
"Hửm, bạn ấy làm sao vậy?"
Người bên cạnh nhún vai: "Ai biết."
Vẫn cố chống đỡ đến lúc vào phòng mình, Astoria mới thoát lực dựa phía sau cửa, chậm rãi trượt xuống. Cô cong đầu gối, dùng hai tay ôm chặt hai chân mình, vùi mặt vào đó.
Đèn trong phòng vì tâm trạng cô chập chờn mà lập lòe như đèn đường trong hầm chưa bảo trì lâu năm.
Cocoa bay đến trên vai cô, làm nũng mổ mái tóc vàng xõa tung mấy lần.
Cô không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế đó. Con vẹt nghịch chán bay đi mất, bình thường nó vẫn luôn vào tổ Cú chơi đùa với mấy con Cú khác.
Không biết qua bao lâu, cô buông tha tư thế tự hành hạ bản thân này, động tác cứng đờ đứng lên, chân đã tê rần, đau như bị kim đâm. Cô khập khiễng bước đến bên giường, dùng chăn quấn mình lại như muốn trốn tránh vào giấc mộng, chập chờn đã ngủ.
Astoria tỉnh lại lần nữa, bởi cô vừa gặp ác mộng. Cô nhìn xem bên ngoài, trời đã sáng lên. Cô biết đã trải qua chuyện như vậy là không thể hy vọng xa vời có một giấc ngủ an ổn.
Cô quyết định rời giường. Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên chưa rửa mặt đã nằm lên giường làm cô có chút không quen. Đứng dậy, dùng thần chú thay ga giường, rửa mặt, đờ ra, chải đầu, đờ ra, thay quần áo, đờ ra...
Khi cuối cùng cô cũng tỉnh lại từ thẫn thờ, thời gian vào lớp đã qua. Cô nhìn thời khóa biểu bắt đầu chuẩn bị đồ cần dùng, bút lông chim, lọ mực, giấy da, sách giáo khoa, vạc... Kẹo hoa quả vị táo xanh trên bàn làm cô sửng sốt một lúc, sau đó cô quét gương đôi và đống kẹo đó vào ngăn kéo.
Phòng sinh hoạt chung có mấy học sinh năm bảy đang đọc sách, bọn họ không có lớp sáng.
Draco lúc này đang trong lớp Cổ ngữ Runes.
Astoria lắc đầu, cô đã đến muộn, tiết này là lớp của chủ nhiệm Snape. Giả bộ bệnh để trốn học không ích gì. Cô đàng hoàng đi đến phòng học lớp Độc dược.
Cô đứng đó, gõ cửa nhẹ nhàng.
Cửa "đùng" một tiếng mở ra.
Giáo sư Snape lạnh lùng nhìn cô, dường như đã xác định cô không có giấy xin nghỉ ốm của bà Pomfrey, chậm rì rì mà nói: "Đến muộn, phạt ba ngày bắt đầu từ tối nay, sau sáu rưỡi đến phòng làm việc của tôi. Bây giờ đi lấy vật liệu."
Astoria khom người, cô tìm một chỗ ngồi trống thả đồ xuống, thấy rõ vật liệu cần thiết, cô mới đến phía trước lấy.
"Ngày hôm nay chúng ta dùng là Đài thạch, chứ không phải Đài cây." Giọng giáo sư Snape lạnh băng vang lên sau lưng cô: "Nếu trò Greengrass đây còn mang đầu óc, Đài thạch hình đinh ba sần sùi."
Trên lớp Ma dược, giáo sư Snape vì kiểm tra năng lực phân biệt nguyên liệu của học sinh, thường hay sắp xếp những vật liệu dễ lẫn vào nhau rồi phát cho mọi người. Trước kia Astoria chắc chắn không biết phạm loại sai lầm cấp thấp này.
"Xin lỗi, thưa giáo sư." Cô cuống quýt thả Đài cây về, đi lấy Đài thạch.
"Cấm túc thêm một ngày." Snape rất ít khi trừ điểm học sinh nhà mình, ông bình thường đều cấm túc họ.
"Vâng, thưa giáo sư."
Đây là biểu hiện bết bát nhất của Astoria ở lớp Độc dược từ lúc nhập học tới nay. Dù cô nhắc nhở bản thân phải tập trung như thế nào đi nữa thì vẫn luôn hốt hoảng mắc phải vài "sai lầm cấp thấp". Đến lúc tan học, thời gian cấm túc của cô đã tăng đến một tuần.
Chủ nhiệm Snape dùng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không thành kim đục khoét cô, cứ như không thể nào tưởng tượng một học sinh luôn biểu hiện đáng hài lòng, thậm chí có thể nói là ưu tú sẽ có loại hành vi này. Cuối cùng ông buồn bực tuyên bố: "Không cần mang thuốc đến đây, 0 điểm!"
Trong vạc của Astoria là màu xanh lam kì dị, mà thành phẩm tiêu chuẩn hẳn là màu tím trong suốt. Cô cắn chặt môi dưới, đổ ma dược thất bại vào bình, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Astoria," Một bạn học nữ cùng năm cấp đi cùng cô ra phòng học: "Cậu không khỏe à?"
Cô im lặng lắc đầu, hồi lâu mới nói giọng khàn khàn: "Tiếp theo là lớp Biến hình, chúng ta nhanh lên thôi."
Cùng ngày Astoria ngơ ngơ ngác ngác vượt qua, Draco cũng không mấy dễ chịu.
Anh còn đang tiêu hóa tin tức khiếp sợ tối qua, Umbridge còn giao thêm cho anh không ít chuyện. Bà ta cho rằng cần càng nhiều người đuổi theo truy tìm nơi tổ chức nhỏ của Potter hoạt động, vì vậy lại chiêu mộ thêm Pansy và vài Slytherin, còn làm màu nói để giúp đỡ anh. Tạm thời nhảy ra nhiều thứ vướng chân vướng tay, anh chỉ có thể làm bộ phân phối nhiệm vụ cho mấy người đó.
Đồng thời, theo kì thi O.W.Ls tới gần, các giáo sư đều giao bài tập khá điên cuồng. Anh không để không đi thư viện giám sát Goyle và Crabbe viết luận văn, thuận tiện còn có con ghẻ Blaise.
Kì thực đây cũng chỉ là lấy cớ, mấu chốt do bây giờ anh không biết nên đối mặt... cô thế nào, nên anh theo bản năng mà dùng bận rộn trốn tránh đối diện vấn đề của hai người.
Trong thời gian này, bọn họ chỉ đụng nhau ở phòng sinh hoạt chung. Nhưng Astoria luôn vội trở về cất đồ, cô vội vã ra vào, lúc tầm mắt chạm nhau cũng tách ra rất nhanh. Không biết làm sao, anh không mở miệng gọi lại cô được.
Anh cần suy nghĩ thật kỹ.
Thời điểm hai người đều đang lảng tránh đối phương, trong trường học xảy ra đại loạn.
"Lệnh giáo dục số hai mươi tám" của Umbridge được ban bố, bà lên thay vị trí hiệu trưởng của Dumbledore, cả Hogwarts như sôi lên sùng sục.
Umbridge còn thành lập một tổ điều tra, vẻ mặt bố thí nói cho Draco, bọn họ chính là thành viên tổ điều tra, còn để anh tự mình đeo huy chương cho họ. Draco rất chán ghét đeo huy chương kia tới trên ngực Goyle, Crabbe và Pansy. Bọn họ lập tức tràn đầy phấn khởi đi trừ điểm Gryffindor.
Nhưng Draco vẫn luôn mất tập trung.
Umbridge thậm chí còn yêu cầu bọn họ mở ra tất cả những bức thư chim cú đưa vào lâu đài. Loại mệnh lệnh xâm phạm việc tư của người khác nhất thời khiến mặt Draco lộ vẻ không vui.
Đáng vui mừng là, cặp sinh đôi Weasley vô cùng khí phách dùng pháo hoa pháp thuật họ chế tạo để náo loạn lâu đài. Umbridge vì thế mà bận sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng không giám sát công việc của bọn Draco nữa.
Vì để những pháo hoa này dằn vặt Umbridge lâu hơn, Draco sai Goyle và Crabbe yểm bùa tan ảo ảnh lên những pháo hoa chót lọt. Chúng nó tăng lên gấp mấy lần, làm cho Hogwarts náo nhiệt thật lâu trước lễ Phục Sinh.
Mãi đến khi trời tối người yên, anh mới có thể nằm ở đó, cẩn thận suy nghĩ một số chuyện.
Blaise đã ngủ say, khẽ phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ánh trăng chiếu vào bên giường Draco, anh tùy tiện lật cuốn bút ký trên tay. Trong ánh sáng tối tăm, thật ra anh cũng không nhìn rõ bất kì thứ gì.
Trước lúc hiểu cuốn bút ký này, kỳ thực anh đã sớm hoài nghi Astoria trải qua mọi chuyện rồi sống lại giống anh, bút ký này càng làm anh vững tin hoài nghi của chính mình.
Nhưng ai biết được, cô vậy mà... Vậy mà không phải chân chính... Cô cũng chỉ là một Muggle bình thường, sau đó dùng thân phận phù thủy lớn lên. Cô căn bản không phải Astoria chân chính.
Anh cảm giác mình loạn cực kỳ. Những ngày gần đây, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, anh đều có cảm giác buồn bực vô lực. Anh thậm chí muốn cười nhạo Merlin, chẳng lẽ vị phù thủy vĩ đại nhất trong truyền thuyết đang đùa anh hay sao? Cuộc đời của anh, lần thứ nhất và lần thứ hai sống lại, cũng chỉ là nội dung trong cuốn sách của người khác. Những gì anh gặp phải, nhà Malfoy gặp phải, là do một cây bút Muggle tùy ý biên soạn?
Nực cười! Anh là người sống sờ sờ! Ký ức đời trước khắc thật sâu trong đầu anh, dù có dùng pháp thuật cũng không xóa đi được!
Anh rõ ràng quyết định phải cố gắng quy hoạch tương lai của mình và cả nhà. Anh rõ ràng suy nghĩ làm sao để họ Malfoy vẫn duy trì vinh quang này.
Vì sao lại biến thành dạng này?
Draco chợt nhớ cái tẩu trong tay cha anh, nếu như có thể hít một hơi thật mạnh có phải thật tốt? Anh buồn bực muốn mượn rượu thuốc lá để dời lực chú ý.
Đây cũng là một đêm khó ngủ. Anh nghĩ.
Ánh trăng hơi chếch soi sáng một góc cuốn bút ký.
Anh bật mình ngồi dậy, mặc áo choàng, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng sinh hoạt chung có một gia tinh đang dùng pháp thuật dọn dẹp. Nó rất hồi hộp cúi mình hướng Draco, sau đó lắc mình rời đi.
Draco lẳng lặng nhìn lò sưởi, nó mang đi cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo trong hầm.
Anh do dự vài phút mới dùng bùa lú đến ký túc xá nữ. Lúc tới trước cửa phòng Astoria, anh lại dừng bước. Dưới đèn treo tường mờ mờ, anh trầm ngâm nhìn bảng tên mạ vàng khắc Astoria Greengrass.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ, anh mới xoay người rời đi.
Trong lòng anh vẫn rối như tơ vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro