Vương Minh bút ký chi ông chủ Ngô Tà và hai ba chuyện không thể không nói
Tác giả: Mạn mạn duy nhất
01
Tôi là Vương Minh.
Người thanh niên đeo mắt kính trước mắt, bộ dạng trắng nõn, hào hoa phong nhã, là ông chủ của tôi.
Tên của hắn là Ngô Tà.
Là soái ca, cũng là người bệnh tâm thần.
Nếu thời gian có thể chảy ngược, tôi nhất định thề trước Phật Tổ, ở ngày đầu tiên tôi đến Ngô Sơn Cư chính thức đi làm, xin trả cho tôi tiền lương 1000, cảm ơn.
Khi đó tôi có tâm nguyện to lớn, chính là về sau có thể soán vị làm quản sự của Ngô Sơn Cư, bởi vì tôi phát hiện Ngô Tà rất có “tài cán”, suốt nửa năm, một đơn làm ăn cũng không có, mỗi ngày ăn no chờ chết cực kỳ vui sướng.
Để cho tôi tức giận chính là, cửa hàng phí điện nước đều sắp giao không nổi, tôi nhìn cửa hàng nhà khác người đến người đi, náo nhiệt phi phàm, trước mắt thê lương.
Cuối cùng, tôi sa đọa, trầm mê với dò mìn không thể tự kềm chế, chơi đến cuối cùng, không cần dò, tôi cũng biết cái khoanh tròn nào cất giấu mìn.
Ở hoàn cảnh rảnh rỗi như thế này, tiền lương của tôi không có tăng, 800, còn không bao ăn.
Tôi chua xót, mỗi tháng cầm tám tờ tiền đỏ, anh ta nhìn tôi, cảm giác trái tim đang nhỏ máu, vì sao tôi còn không có rời đi cái cửa hàng nghèo nàn này, chẳng lẽ là bởi vì gương mặt của Ngô Tà sao?
Ông chủ Ngô Tà, là soái ca, nhưng anh ta không có tự giác, luôn sống thành bộ dáng không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt.
Tôi nghĩ, thật không chí khí. Trời cao là công bằng, cho anh cửa hàng, bộ dạng, bằng cấp, lại làm anh lăn về phía trước, mạnh mẽ hát vang trên đường ngốc bạch ngọt.
Từ ngày đó bắt đầu, tôi âm thầm thề, chính mình nhất định phải trở thành người quản sự của Ngô Sơn Cư, làm Ngô Tà nhìn xem, cái gì mới là chân chính sáng mù mắt chó.
Nguyện vọng của tôi trở thành sự thật, Ngô Tà đi theo chú ba của hắn xuống mộ, từ đây mở ra hắn đã trở lại, hắn lại đi rồi, hắn đã trở lại, hắn lại đi rồi, trở về, lại đi.................... Vô hạn tuần hoàn.
Tôi soán vị thành công, nhưng tôi không vui vẻ.
Ngồi ở cửa hàng, trước mắt thê lương như cũ, đáy lòng vẫn luôn hò hét.
Ngô Tà, anh thiếu tôi hai tháng tiền lương, hiện tại mất tích anh, lấy cái gì trả?
“Nhìn cái gì?” Ngô Tà nói.
Tôi lạnh mặt, khí chất vững vàng, trầm trọng nhìn anh ta. Tôi không luống cuống, tôi trưởng thành.
“Cái kia........”
Ngô Tà mang theo mắt kính, nghiêng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, nhíu mày.
“Trả tôi một chút tiền lương đi, tôi không có tiền ăn cơm.”
Cuối cùng tôi thua ở hiện thực, tiền lương ở trên tay hắn, đại trượng phu co được dãn được, đây là rèn luyện.
Lần này Ngô Tà không thoái thác, rất thống khoái trả lương.
Tôi rơi nước mắt, tiền cầm ở trong tay đều run, nếu sớm biết rằng hắn có thể thống khoái như vậy, một tháng trước tôi đã đòi tiền rồi.
Từ sau khi trở về cùng Tam gia, tôi phát hiện Ngô Tà thay đổi.
Anh ta có nhiều rất nhiều tâm sự, không biết còn tưởng rằng ở mộ bị bánh chưng làm gì.
Sau đó, hắn lại đi rồi, lần này không phải đi với Tam gia, là bạn cùng chơi từ nhỏ, lão Dương.
Tôi nhìn cửa hàng nhà khác người đến người đi, náo nhiệt phi phàm, trước mắt vẫn là thê lương.
Cuối cùng, tôi lại sa đọa, trầm mê với dò mìn không thể tự kềm chế, tôi đem dò mìn thăng cấp, chiếm toàn bộ màn hình.
Lúc này, lòng tôi mạc danh thương cảm, đột nhiên liền nghĩ ra một đầu câu đối.
Này câu đối rất phù hợp tôi, Ngô Tà và Ngô Sơn Cư;
Vế trên; tôi dò mìn của tôi.
Vế dưới; anh xuống mộ của anh.
Hoành phi; đóng cửa.
Tôi u buồn, bệnh tâm thần của Ngô Tà có thể lây bệnh, tôi là người bệnh nặng, không cứu.
Ngô Tà bị thương, tôi đi bệnh viện xem hắn.
Hắn bị bọc thành cái xác ướp, ánh mắt u buồn nhìn ngoài cửa sổ, một chuyến Tần Lĩnh, hắn đã trở lại, lão Dương không cùng ra tới.
Tôi cho rằng Ngô Tà trải qua sự kiện sinh tử này sẽ có thu liễm, tôi xem nhẹ trình độ thần kinh của hắn, lần này hắn không đi trong núi, hắn muốn đi trong biển.
“Ông chủ a ~~~~~”
Tôi ôm đùi hắn, khóc, tôi không có nước mắt, nhưng tôi có thể gào.
“Anh phải đi, có thể, bước qua thi thể của tôi đi.”
Ngô Tà vỗ đầu của tôi, đeo ba lô rời đi để lại cho tôi một cái bóng dáng càng lúc càng xa.
Chính mình thất tha thất thểu nằm liệt ngồi ở giữa của hàng, trước mắt thê lương.
Tôi hắc hóa, bắt đầu từ thời khắc hắn bước ra cửa hàng.
02
Nước Tây Hồ là nước mắt ta
Ta tình nguyện cùng người hóa thành một ngọn lửa
A a a ~~~~~
Tôi cảm thấy bài hát này rất phù hợp tâm cảnh giờ phút này, ông chủ đã đi vài ngày, tôi trông mòn con mắt, tựa như Lôi Phong Tháp, Bạch nương tử ngóng trông Hứa Tiên tới cứu nàng.
Hy vọng hy vọng, Nhị gia tới.
Tôi run run rẩy rẩy đứng lên, tựa như thái giám bên người Hoàng Thượng, thái độ kinh sợ.
Nhị gia chỉ là lại đây dạo qua một vòng, nhìn đến tôi chưa nói cái gì, nhưng người bên cạnh Nhị gia có ánh mắt rất dọa người.
Hỏi tôi một ít ngày thường Ngô Tà làm gì.
Giờ phút này tôi tựa như chó con bị người vứt bỏ, tôi muốn ôm đùi Nhị gia kêu rên, nhưng là tôi không dám.
Tôi gục đầu xuống đứng ở trước mặt, thành thành thật thật một năm một mười đem Ngô Tà bán sạch sẽ, triệt triệt để để, thuận tiện, còn đề đề việc không trả tiền lương cho tôi.
Nhị gia nghe xong đi rồi, kêu tôi cẩn thận xem cửa hàng.
Tôi nghĩ, tôi hiểu được ý tứ, tôi chỉ cần nghiêm túc nhìn cửa hàng đừng bị người khác bắt gọn là được.
Sinh hoạt không có gì mới, dò mìn đã ngăn cản không được tôi tiếp tục sa đọa, tôi bắt đầu chuyển động quanh cửa hàng, hoặc là ngồi ở cửa nhìn gió thu lá rụng ào ào vang, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, tựa như trái tim tôi.
“Ai, chàng thanh niên, bình nước này còn muốn hay không?”
Bác gái hòa ái nhìn tôi, trong tay cầm bình nước khoáng tôi mới vừa ném.
Tôi xua xua tay, ý bảo tùy tiện lấy, thùng rác còn có.
Ta rốt cuộc lại nhìn đến Ngô Tà, đồng thời, còn có một tên béo.
Bàn Tử kêu kêu quát quát, khẩu âm Bắc Kinh, Ngô Tà nói chuyện với hắn thật sự vui vẻ, bọn họ ngồi ở cửa hàng, tôi pha trà phổ nhị cho bọn họ.
Mơ hồ nghe được tên một người đàn ông là Tiểu Ca, ông chủ nói lên hắn đôi mắt đều sáng, còn nói lần sau hẳn là còn có cơ hội đụng tới.
Tôi kinh ngạc, hắn còn nghĩ đi ra ngoài?
Về sau mấy ngày, Ngô Tà rất bận rộn, không biết tra tư liệu gì, trước bàn rất nhiều sách, còn đem thư tịch kiến trúc thời đại học đều dọn ra.
Thấy hắn khắc khổ như vậy, tôi hơi hoảng, luôn cảm thấy sẽ phát sinh sự tình gì.
Cho nên khi một cô gái diễm lệ xinh đẹp đến cửa hàng tìm hắn, bồng tất sinh huy, tôi cảm giác toàn bộ cửa hàng đều sáng sủa lên.
Từ khi tôi đến Ngô Sơn Cư đi làm tới nay, đây là cô gái thứ nhất tới tìm hắn.
Người ta chỉ tên nói họ muốn tìm Ngô Tà, tôi liền nói cô chờ, tôi đi gọi người.
Ngô Tà nhìn đến cô gái kia, sắc mặt hơi kinh ngạc, lại mang theo đề phòng, sắc mặt Bàn Tử giống hắn, ba người đi Lâu Ngoại Lâu.
Lòng tôi nghẽn, các ngươi đi như vậy, đã quên tôi sao?
Cho nên khi Ngô Tà lại một lần hấp tấp đeo lên túi từ cửa hàng rời đi, tôi bình tĩnh mà nhìn bóng dáng hắn, đi thôi đi thôi, dù sao người luôn là sẽ trở về ~~~~
Ngày tháng sau này, Ngô Tà càng ngày càng bận rộn, hắn đi rất nhiều địa phương, mỗi lần trở về hắn rất ít nói chuyện với tôi, hắn luôn là tra tư liệu, lên mạng xem xét, có khi chạng vạng cũng đang tra.
Cho hắn pha trà phổ nhị đặt ở trên bàn, mí mắt cũng chưa nâng, lại nói tiếng cảm ơn với tôi.
Tôi cảm thấy Ngô Tà xa lạ, có địa phương nào không giống nhau.
Trước kia Ngô Tà chưa từng đi ra ngoài quá hạn, hai người chúng tôi đấu võ mồm có thể đấu một ngày, hắn lấy cây chổi đuổi theo tôi chạy khắp cửa hàng, vừa chạy vừa kêu tôi dừng lại, không ngừng dọa trừ tiền lương của tôi
Đột nhiên tôi thực hoài niệm hắn khi đó.
Sau khi trở về từ Xà Chiểu, hắn mỏi mệt, tiến vào thấy được tôi, vẫn là nhìn tôi cười cười.
Hắn gầy rất nhiều, tiến lên giúp hắn đem trang bị dỡ xuống, Ngô Tà nhẹ giọng nói với tôi, trước để hắn ngủ một giấc, có việc gì cũng đừng quấy rầy hắn.
Tôi lên lầu hai, Ngô Tà nằm trên giường, giày cũng chưa cởi.
Giúp hắn cởi giày, hắn nhắm hai mắt, trong miệng lẩm bẩm;
“Chú ba, Tiểu Ca.........”
Tôi đắp chăn, nhìn hắn một hồi lâu.
Đi xuống lầu, tôi quét tước cửa hàng sạch sẽ, an tĩnh mà ngồi ở chính vị, vẫn không nhúc nhích nhìn bên ngoài.
03
Lần này Ngô Tà trở về ở rất lâu, có lần tôi và hắn cùng đi Bắc Kinh tìm Bàn Tử kia.
Hai người chúng tôi đi bệnh viện, gặp được Tiểu Ca trong miệng ông chủ.
Diện mạo đặc biệt đẹp, chính là sắc mặt khó coi, ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết đang xem cái gì.
Hắn cho tôi cảm giác tôi không thích, giống một lữ nhân sắp sửa hạ màn, không tìm thấy đường về.
Ngô Tà và Bàn Tử ở trên hành lang không biết đang nói chuyện gì, đây là phòng đơn, chỉ có một mình hắn.
Tiểu Ca kia giống như pho tượng vẫn không nhúc nhích, nếu không phải ngực hắn hô hấp phập phồng, tôi cho rằng người anh em này là ma nơ canh.
Quá quái dị, mắt thấy truyền dịch sắp hết, Ngô Tà và Bàn Tử không một người tiến vào, tôi vội vàng đi đến trước giường, ấn vang chuông đầu giường.
Ngô Tà Bàn Tử đi theo hộ sĩ tiến vào, rút cái ống, Ngô Tà nói chuyện với Tiểu Ca kia.
Đều là những địa phương bọn họ cùng đi, hỏi hắn có nhớ tới cái gì không?
Chuyện gì? Người anh em này mất trí nhớ sao?
Xã hội hiện tại còn có mất trí nhớ?
Lần này tôi tới, là tới Bắc Kinh làm việc, buổi chiều trở về, nói rõ với Ngô Tà, tôi liền trở về.
Hai tháng sau, Ngô Tà lại rời cửa hàng đi rồi, cũng may lần này hắn ở hai tháng, thường thường gọi điện thoại để Bàn Tử nói một chút tình huống của Tiểu Ca, cẩn thận dò hỏi, không biết còn tưởng rằng kia Tiểu Ca là người nào của hắn.
Ngô Tà, anh sa đọa.
Anh đối một người đàn ông hăng hái như vậy, Nhị gia Tam gia cha mẹ anh, ông nội anh dưới chín suối có biết không?
Miên man suy nghĩ ở trong lòng phun Ngô Tà, đột nhiên tôi tựa như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, hình như đã nhận ra cái gì.
Thời điểm chính mình nhận thấy được gì đó, Ngô Tà còn chưa đi, cả ngày ở cửa hàng đọc sách, xử lý một ít hàng hóa, cộng thêm nấu cháo điện thoại.
Vì xác minh suy đoán của chính mình, tôi quyết định quan sát Ngô Tà.
“Bàn Tử, hôm nay Tiểu Ca thế nào?”
Những lời này, tôi ở trong miệng Ngô Tà nghe xong rất nhiều lần, không cảm thấy cái gì, còn âm thầm hâm mộ, ông chủ Ngô Tà, lại nhiều thêm hai bạn tốt.
Hắn không nhìn tới tôi ở trước mặt sao? Gần nhất tôi đều béo, dáng người cũng lớn, vì sao không phát hiện được tôi đâu?
Tôi cũng muốn làm anh em của ông chủ, mà không phải người làm công a a a.
Hiện tại tôi đang quan sát Ngô Tà, lực chú ý tập trung.
Ngô Tà lại hỏi một ít có không, rồi cười treo điện thoại.
Hắn cười........ cười..........
Mẹ nó, điện thoại thăm hỏi một người đàn ông, anh cười đến ái muội như vậy, người ta có biết không?
Giống như đã biết chân tướng, tôi run bần bật, trái tim nhỏ yếu không có cánh chim che đậy, tam quan sắp bị Ngô Tà làm vỡ nát.
Trước kia tôi luôn phun tào Ngô Tà, uổng phí trời cho một khuôn mặt đẹp như vậy, mà đến tay một cô gái cũng chưa cầm được.
Ngô Tà còn mắng tôi, ông đây có rất nhiều con gái muốn kết giao.
Oai phong khi đó đâu? Bạn gái của ngươi đâu?
Hoá ra con gái không hấp dẫn được ngươi chú ý, Tiểu Ca kia có thể đúng không.
Tôi nhìn theo bóng dáng Ngô Tà lại một lần rời đi, tâm như tro tàn.
Ông chủ, anh đã đi vào lạc lối, có lẽ liền chính anh cũng chưa phát hiện đi.
04
Nghe nói Ngô Tà ở Bắc Kinh điểm thiên đăng.
Tôi ha hả a, hắn chỉ có chút năng lực này, trừ bỏ nhớ thương nam nhân, còn thêm yêu thích mới, chơi đèn.
Tôi ngồi ở Ngô Sơn Cư nghĩ thầm, cửa hàng nghèo thành như vậy còn có tâm tư chơi đèn?
Như thế nào? Tiểu Ca kia yêu thích đèn lồng??
Anh muốn mua vui cho người ta?
Tôi khí định thần nhàn, đồng thời trong lòng phi thường khinh thường hắn không làm việc đàng hoàng.
Sau đó, khi tôi biết Ngô Tà rốt cuộc làm cái gì phá của, cùng ngày muốn thu thập hành lý trốn chạy về nhà.
Tôi không làm, tôi nhớ mẹ, ông chủ tôi chẳng những phá của, hắn còn thiếu một đống nợ.
Chân trước mới vừa thu xong đồ, Ngô Tà đã điện thoại tới đây, gan tôi run rẩy không muốn nhận, nhưng là, Ngô Tà còn thiếu hai tháng tiền lương chưa trả tôi.
”Ông chủ? “
Thanh âm run, thân thể run, tôi sợ Ngô Tà vay tiền tôi, nói, tiền lương không trả, trước trả nợ.
”Vương Minh, cậu tới Bắc Kinh một chuyến, đúng rồi, lầu hai trong ngăn tủ có túi Nike màu đen, thuận tiện mang đến. “
Do dự giữa trốn chạy và đưa bao, tôi cảm thấy, làm một người đàn ông, có chút nợ giáp mặt thanh toán vẫn là tốt nhất.
Chạy tới Bắc Kinh, Ngô Tà cho tôi địa chỉ.
Tôi đi vào nhà cao cửa rộng, đình viện sâu thâm mấy phần, đại ngói hồng tường, thích hợp kim ốc tàng kiều.
Sau đó liền nhìn đến mặt mỹ nhân bị Ngô Tà giấu ở trong phòng, a phi, nam nhân.
Khi tôi đi vào, Bàn Tử đang ở sân sửa sang lại trang bị, trong tay Tiểu Ca kia nắm một thanh đao hàn quang lạnh lẽo, giống như đang thích ứng xúc cảm.
Có hương vị, đủ mạnh mẽ dẻo dai, khẩu vị của Ngô Tà thực độc đáo.
Tôi không nhìn thấy Ngô Tà, Bàn Tử thấy tôi.
”Tới. “
Tiểu Ca mặt lạnh kia cũng nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi sửa lại thần sắc, quyết định thay Ngô Tà phô trương mặt mũi, làm cho bọn họ nhìn một cái gọi là khí thế đến từ Ngô Sơn Cư.
”Ngô Tà đâu. “
Thần sắc đứng đắn, rất có khí tràng.
Tôi trộm ở trong lòng cho chính mình ngón tay cái, bảo trì nhân thiết này.
”Vương Minh? “
Tôi nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu, thấy Ngô Tà từ cửa tiến vào, trong tay cầm hai phần bánh rán giò cháo quẩy.
Quá tri kỷ, sao hắn biết tôi chưa ăn cơm?
Tôi quyết định buông chấp niệm Ngô Tà thiếu tiền lương, rốt cuộc hiện tại hắn khốn cùng thất vọng, rất đáng thương.
Đang muốn duỗi tay tiếp, Ngô Tà đi qua tôi, bánh rán giò cháo quẩy gặp thoáng qua, chỉ thừa lại ám hương.
”Cho. “
Hắn đưa cho Bàn Tử một cái.
”Tiểu Ca. “
Cười đưa cho Tiểu Ca kia,nhưng người ta lắc đầu, không muốn.
Tôi cho hắn cơ hội, tôi chờ.
Đến khi Ngô Tà một bên cắn bánh rán giò cháo quẩy một bên lại đây nói;
”Đồ vật cho tôi, cậu trở về đi. “
Ngô Tà, ông đây vì đưa bao cho anh, cơm sáng cũng chưa ăn, bánh rán giò cháo quẩy không cho tôi ăn, nước cũng phải cho người uống một ngụm đi.
Ánh mắt tôi hiện lên một tia tàn bạo, tựa như trên sách nói như vậy, đối phương sẽ bị thần sắc trong mắt tôi làm kinh sợ, sau đó ngoan ngoãn giao ra bánh rán giò cháo quẩy.
”Hôm nay đầu óc Vương Minh có phải có vấn đề không, từ vào cửa đến bây giờ, ánh mắt trợn trừng, tôi xem đều muốn đánh hắn. “
Bàn Tử nói với Ngô Tà.
Tôi dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt biểu đạt ra bất mãn.
”Ngày thường nhìn rất thông minh, chẳng lẽ là bị bệnh? “
Ngô Tà cắn khẩu bánh rán giò cháo quẩy, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn tôi, gật đầu;
”Ánh mắt đăm đăm, là có khác thường. “
Ông nội nhà các anh!!
Ta bị Ngô Tà kêu vào nhà, dò hỏi tình huống cửa hàng, trong lòng tôi cười lạnh, anh còn có mặt mũi hỏi, tôi cũng chưa mặt trả lời.
Cửa hàng là cái dạng gì trong lòng không rõ sao?
Thoạt nhìn Ngô Tà thần thanh khí sảng, khí sắc hồng nhuận, một chút cũng không giống thiếu nợ chạy trốn, chẳng lẽ nghe đồn có lầm?
Lúc này Tiểu Ca mặt lạnh vào nhà, Ngô Tà đứng lên cười nói;
”Đao có thích ứng không? “
Người sau gật đầu, xem như trả lời.
Tôi thấy Ngô Tà nhìn theo người lên cầu thang, ánh mắt kia còn mang theo vài phần dịu dàng.
Cả người run run, tôi không dễ phát hiện mà hướng bên cạnh lui hai bước, cách hắn xa một chút.
Xem Ngô Tà như vậy, tôi muốn đưa một bài hát cho hắn;
”Yêu thật sự yêu cầu dũng khí, tới đối mặt đồn đãi vớ vẩn, chỉ cần một ánh mắt khẳng định của người, ta yêu sẽ có ý nghĩa ~~~ “
05
Lại lần nữa nhìn thấy Ngô Tà, là hắn đeo mặt nạ Tam Gia, cùng Hoa gia đi vào cửa hàng.
Sở dĩ lập tức liền nhận ra hắn, không phải bởi vì khác, hoàn toàn là do hắn thiếu tôi tiền lương, hóa thành tro tôi cũng nhận.
Đừng tưởng rằng trên mặt mang áo choàng tôi sẽ không nhận ra người!
“Ông chủ, anh đây là.........”
Biểu tình tôi nghi hoặc, Ngô Tà giả Tam Gia biểu tình sửng sốt, Hoa gia chậc một tiếng.
Nhìn hắn mang theo gương mặt Tam Gia, tôi rất không quen.
“Ngô Tà, ngay cả Vương Minh cũng không lừa được, làm sao có thể lừa gạt bọn họ? Những người đó, không có một cái hiền lành.”
Ngô Tà tiến lên, trừng mắt tôi.
Tuy rằng không biết hắn mang mặt Tam Gia làm gì, nhưng anh trừng tôi làm gì?
“Tại sao cậu nhận ra tôi?”
Ngô Tà hỏi tôi.
Tôi sửng sốt, nghĩ nghĩ nói;
“Thân hình và ánh mắt, cảm giác rất quen thuộc.”
Hoa gia liền nói;
“Ngô Tà, hình thần không giống, cậu còn muốn tiếp tục sao?”
Ngô Tà nhìn hắn một cái, nói;
“Cậu cảm thấy tôi còn có lựa chọn khác à?”
Hoa gia cười.
Hai người bọn họ liền đi ra ngoài, Ngô Tà lạnh mặt phân phó tôi xem trọng cửa hàng.
Trong nháy mắt kia, tôi phảng phất ở trên người thấy được một cái bóng dáng khác, thuộc về Tam Gia.
Tôi không biết Ngô Tà đang làm cái gì, cũng không ai nói cho tôi, chỉ biết Ngô Tà đi Trường Sa, dùng mặt Tam Gia, bên cạnh có Phan Tử, nháo ra trận trượng rất lớn.
Ngô Tà đi Quảng Tây, gắp lạt ma, hình như đi cứu Bắc Kinh Hoắc gia và Tiểu Ca, Bàn Tử.
Cửa hàng vẫn quạnh quẽ như cũ, mỗi ngày tôi quét tước thực sạch sẽ, trong lúc này, Nhị gia phái người bên người lại đây một lần.
Nhìn nhìn cửa hàng, hỏi tôi một ít vấn đề.
Tôi không biết nên nói như thế nào, nói tình hình thực tế, người nọ liền đi rồi.
Lại qua thời gian thật dài, lâu đến tôi cho rằng có phải Ngô Tà cũng chiết ở trong mộ, đột nhiên có một ngày, hắn đã trở lại.
Ngày đó hoàng hôn khá tốt, tôi nhìn đến hắn cõng ba lô đi vào cửa hàng, phía sau phủ kín tảng lớn cam vàng.
Tôi đang lau đồ trong ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn đến Ngô Tà.
Hắn khôi phục bộ mặt vốn dĩ, gương mặt hơi gầy, hiện ra đôi mắt có vẻ rất lớn.
Tôi vẫn luôn thề muốn sáng mù cặp mắt chó kia, lúc này lại là đầy mỏi mệt.
“Vương Minh, tan tầm trở về đi.”
Ngô Tà mở miệng, trong mắt cũng không có ý cười.
“Ông chủ……”
Ngô Tà không có để ý tôi, lập tức đi tới cửa hàng, đem ba lô sau lưng vứt xuống dưới, lên lầu hai.
Tôi không biết hắn làm sao vậy, nhìn nhìn cửa, chỉ có hắn đã trở lại.
Tiểu Ca kia đâu? Bàn Tử đâu?
Hai người sống hay chết?
Không ai trả lời tôi, tôi đứng ở tại chỗ ngây người một lúc, phát giác giữa tôi và Ngô Tà phảng phất cách cái gì, trong bất tri bất giác, bầu không khí cười đùa đánh nháo trước kia, không còn có.
Tôi rất hoài niệm.
Nhưng cũng hiểu, mấy năm nay Ngô Tà trải qua sự tình có thể là tôi không có biện pháp lý giải, hoặc là nói, hắn đi được quá nhanh, tôi không đuổi kịp.
Thật thương cảm a.
Mẹ nó.
06
Lại lần nữa nhìn thấy Tiểu Ca kia, là mùa thu một năm sau, chính mình cũng không biết là tâm tình gì.
Tôi cho rằng khi nhìn thấy người mà Ngô Tà kim ốc tàng kiều, thế nào trời cũng mưa, lá cây phiêu linh, hoặc là hai người bọn họ ở cửa hàng gặp lại sau một thời gian dài, hai bên nhìn nhau, tứ chi tiếp xúc.
Đáng tiếc, ngày đó Ngô Tà không ở cửa hàng.
Một năm này,, cửa hàng được Ngô Tà xử lý rất tốt, ở phương diện kinh doanh làm ăn này, hắn rất có năng lực.
Cho nên, trước kia cửa hàng thỉnh thoảng đóng cửa, chỉ là do hắn căn bản không chuyên tâm lấy tới luyện tập?
Tiền lương cứ theo lẽ thường trả, lại cho tôi tăng lương, phí điện nước cũng không có chậm trễ, sau khi Ngô Tà trở về xem như tiếp nhận chuyện làm ăn của Tam Gia, hắn rất bận, một đoạn thời gian rất dài tôi cũng không nhìn tới hắn.
Ngày đó bầu trời Hàng Châu âm trầm, theo thường lệ quét tước cửa hàng, sau đó có một người đi vào.
Giương mắt, có hơi quen mắt, tôi cẩn thận nhìn rõ, thực kinh ngạc.
“Là anh?”
Tôi và vị Tiểu Ca này chưa từng có nói chuyện qua, chỉ xem như đã từng gặp qua một mặt.
Nhưng xem ba lô trên lưng hắn và ăn mặc, không thể không thừa nhận, cho dù mặt không biểu tình, biểu tình lãnh đạm, vẫn là ở trong lòng tỏ vẻ cực kỳ tán đồng thẩm mỹ của Ngô Tà.
Người anh em này trừ bỏ lãnh đạm, ít lời, thật là chỗ nào cũng tốt, muốn dáng có dáng, muốn mặt có mặt.
“Tôi tìm Ngô Tà.”
Hắn nhàn nhạt nói.
Tôi a một tiếng.
“Ông chủ đi ra ngoài, nếu không anh ngồi chờ?”
Hắn gật gật đầu, đi đến một bên, cũng không có ngồi xuống.
Tôi pha trà cho hắn, nói có thể đem ba lô buông, ngồi xuống nghỉ, nói rất nhiều lần, người này phảng phất không nghe được, cũng không đáp lại, yên lặng mà nhìn bản dập trên bàn.
Có chút xấu hổ, thật sự không biết nói cái gì, tôi gãi gãi đầu, nhìn Tiểu Ca đứng ở kia.
Cũng may, Ngô Tà đã trở lại.
Tôi đem ánh mắt cầu cứu truyền lại cho hắn.
Thân mật của anh tới, anh tiếp nhận đi, ta thật sự là không chống đỡ được.
Ngô Tà nhìn đến hắn thực kinh ngạc, tôi phát hiện ánh mắt hắn sáng lên, ngoài ý muốn và vui mừng.
Hai người đi Lâu Ngoại Lâu, tôi gọi cơm hộp, rất nghi hoặc, xem bộ dáng Tiểu Ca kia, chẳng lẽ là đến cậy nhờ Ngô Tà?
Ách................
Muốn thật là đến cậy nhờ, đến tìm chỗ ở, sẽ không ở lại trên lầu hai cửa hàng đi?
Trong đầu nháy mắt có hình ảnh. Tôi đang quét rác, hai người đi xuống lầu, anh nhìn tôi cười, tôi nhìn lại anh, ánh mắt lưu luyến, đồng tâm đồng bộ, bọn họ là một đôi cẩu nam nam hạnh phúc nhất trên đời!
A a a a a!!!!
Muốn thật là như vậy, Ngô Tà có thể chê tôi vướng bận, cho tôi nghỉ việc?
Tôi cảm thấy hắn hoàn toàn làm được loại sự tình này!
Ngô Tà, đồ cặn bã có mới nới cũ, thiệt thòi tôi đối với anh và cửa hàng trung thành tận tâm, cư nhiên anh vì sắc đẹp, muốn vứt bỏ tôi?
Lại nghĩ tới, bọn họ ở Lâu Ngoại Lâu cơm ngon rượu say, có lẽ còn anh một ngụm tôi một ngụm cho lẫn nhau ăn vui vẻ, nháy mắt cơm hộp không thơm, tâm tình cũng rất buồn phiền.
Nước Tây Hồ, lúc này đều là nước mắt của tôi a a a ~
Cho nên khi Ngô Tà thần sắc vội vàng mà vào cửa hàng, lại vội vã muốn đi ra ngoài, tôi túm chặt hắn;
“Ông chủ, anh sẽ trở lại đúng không?”
Tôi muốn khóc.
Người khác yêu đương muốn ngọt, anh yêu đương muốn mệnh a ~~
Anh là tính toán chạy trốn với Tiểu Ca kia sao?
Ngô Tà kéo ra tay tôi, lung tung cầm chút tiền, đeo ba lô đi rồi.
Tôi đuổi theo rất ca cũng không đuổi kịp hắn.
Có lẽ, lúc này đối với hắn mà nói, lực hấp dẫn của tình yêu phía trước quá lớn, chân đã không đủ dùng, hắn đều bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro