
Thẳng thắn
Tác giả: Mạn mạn duy nhất
Mấy ngày sau khi xác nhận quan hệ, tôi thương lượng với Muộn Du Bình, cảm thấy quan hệ của chúng tôi còn phải báo cho Bàn Tử biết.
Muộn Du Bình không ý kiến, tôi nói hết lời, y chỉ vỗ vỗ vai tôi.
Có ý gì?
Đây là giao cho tôi toàn quyền phụ trách chuyện này?
Bàn Tử rửa sạch sẽ cá được chúng tôi câu từ trên núi mang về, bỏ nội tạng, băm đầu cá, dùng muối ướp vài ngày, ở bụng cá ướp gia vị ngon miệng, treo ở địa phương thông gió trên lầu hai, làm cá khô hong gió.
Buổi tối ngày đó, tôi xuống bếp xào vài món đồ ăn, chuẩn bị ngả bài.
“Bàn Tử, tôi có một chuyện phải nói cho anh.”
Tôi bắt đầu rồi, nhìn Bàn Tử nói.
Bàn Tử nhìn tôi rồi lại nhìn Muộn Du Bình, hắn thở dài, uống một hơi cạn sạch ly rượu trước mặt.
Hắn uống, tôi cũng không thể không uống, muốn lấy cái ly trước mặt Muộn Du Bình, bị y bắt lấy tay.
Tôi ý bảo Muộn Du Bình buông tay, y không để ý đến tôi, tay cũng không buông ra.
Bàn Tử nói chuyện, “Thiên Chân, nếu cậu định nói việc cậu và Tiểu Ca ở bên nhau, tôi nói cho cậu Bàn gia đã sớm đoán được cậu tin không?”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn.
Bàn Tử nhìn tôi, tiếp tục nói
“Cậu có thể trịnh trọng xào nấu một bàn đồ ăn để thông báo chuyện này, là thật sự coi tôi là anh em, Thiên Chân, người như cậu, Bàn gia thích, tất nhiên, Tiểu Ca so với tôi càng thích, phương thức thích của hai chúng tôi của không giống nhau mà thôi.”
Bàn Tử có đặc điểm, hắn nói một đoạn lời nói, nội dung rải rác mà dong dài, người khác phải chọn lựa trọng điểm từ lời hắn nói để tìm ra ý hắn muốn biểu đạt.
Tôi biết hắn chưa nói xong, nhìn hắn.
“Thật ra Bàn gia tôi đã phát hiện từ sớm, tôi không thấy được Tiểu Ca muốn cái gì, nhưng Thiên Chân, người khác chỉ cần nhìn hành động của cậu là hiểu rõ, có đôi khi chỉ có chính bản thân cậu không rõ thôi.”
Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, y buông tay tôi.
Bàn Tử tự rót một chén rượu, tiếp tục nói
“Hai người các cậu, là số mệnh đã định, sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, có đôi khi tôi còn nghĩ, Bàn gia tôi giả câm vờ điếc theo các cậu cũng khá tốt, chỉ là cái gì nên đến cũng phải đến.”
Có ý gì? Hắn nhìn ra cái gì? Nhìn ra tâm tư của tôi đối với Muộn Du Bình?
Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, đột nhiên nghĩ đến lúc tôi nói với y phải thẳng thắn với Bàn Tử, thái độ của Muộn Du Bình hoá ra có ý là có thể Bàn Tử đã biết, cậu đừng lo, nhưng cậu muốn làm thì đi làm đi.
“Anh biết Bàn Tử đã........”
Muộn Du Bình gật đầu.
Tôi muốn đánh y!
Thật sự, nếu không phải tôi không thể đánh lại, hiện tại tôi muốn đánh y.
Muộn Du Bình cũng nhịn rất giỏi, cái gì cũng không nói, còn không có biểu cảm gì, nếu Muộn Du Bình không nói cho ngươi thì ngươi hoàn toàn không biết y suy nghĩ cái gì.
“Tại sao anh không nói cho tôi?”
Tôi tức giận, chỉ cảm thấy lửa đốt tới trán, tóc sắp dựng thẳng lên rồi.
Đột nhiên tôi hoảng sợ, con mẹ nó, Bàn Tử cũng đã nhìn ra, vậy người khác thì sao?
Tôi thử hỏi, “Hắc Hạt Tử?”
Muộn Du Bình nhìn tôi, gật đầu.
Đầu của tôi ong lên, Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình đều thuộc về cấp bậc yêu tinh, nếu có chuyện gì có thể giấu được đôi mắt của bọn họ, vậy chỉ có thể là phải càng thần bí hơn bọn họ.
Tôi lại quay đầu hỏi Bàn Tử, “Còn có ai?”
Bàn Tử nghĩ rất thoáng, tôi biết Bàn Tử có thể hóa giải rất nhiều đồ vật nên cũng không lo lắng lắm.
Tôi lo lắng là còn có ai đã nhìn ra.
Bàn Tử thấy bộ dáng ngơ ngác này của tôi, đột nhiên vui vẻ, nói với tôi: “Tiểu Hoa chắc chắn cũng biết, chút tâm tư này của cậu không giấu cậu ấy được, còn có Vương Minh phỏng chừng cũng đã nhìn ra, còn có..........”
Mặt tôi tái rồi.
Bàn Tử vui sướng khi người gặp họa, còn tiếp tục phân tích cho tôi: “Không phải rõ rành rành sao, lúc trước cậu mang theo đoàn xe mênh mông cuồn cuộn vào núi Trường Bạch, tư thế kia, biết là đi đón người, không biết còn tưởng rằng là đón dâu. Lúc ấy Bàn gia tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm nên có một yêu cầu cũng không dám nói với cậu.”
“Yêu cầu gì?”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
Bàn Tử nhìn Muộn Du Bình, ghé sát vào tai tôi nói khẽ: “Thực ra ngày đó tôi muốn nói với cậu, có cần mua mấy chùm bong bóng đỏ móc trên xe không, vui mừng.”
“...............”
Con mẹ nó, tôi nghĩ đến.
Lúc trước tôi và Bàn Tử đi đón Muộn Du Bình ra khỏi Thanh Đồng môn, dưới chân núi có đoàn xe của chúng tôi, khi đó tôi điều động tất cả gia sản và thủ hạ, một đội xe việt dã màu đen tiến đến núi Trường Bạch.
Tôi vốn có ý mang theo nhiều người, nhỡ ra có biến cố thì sao, tôi chắc chắn phải đón Muộn Du Bình ra, nếu y không ra, tôi có thể nổ tung cánh cửa kia, chết cũng phải kéo y ra ngoài.
Sự tình rất thuận lợi, dọc đường đi căn bản không phát sinh chuyện gì, sau đó tôi biết là Muộn Du Bình đã thay tôi giải quyết mọi chuyện, y ôm một chút ít hy vọng chờ tôi đến.
Ánh lửa ấm áp, ở trước cửa Thanh Đồng nhớ tới rất nhiều chuyện, nói với Bàn Tử, tôi tìm được một cái thôn, gọi thôn Vũ, đặc biệt thích hợp dưỡng lão, trong thôn có một loại thực vật gọi là vũ tử tham, cánh hoa làm thành điểm tâm, ăn có thể lấy lại được ký ức.
Tôi muốn nói, tôi đã học được, chờ Muộn Du Bình ra, sẽ làm cho y ăn.
Muộn Du Bình ra cửa, bộ dáng chưa biến, giống như bộ dáng khi y đi vào.
“Cậu già rồi.”
“Đi thôi.”
Tôi đi phía trước, trong lòng bình tĩnh cực kỳ, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc, từng bước đi ra Vân Đỉnh Thiên Cung, xuống ranh giới có tuyết, đến chỗ thấy được người.
Tiểu Hoa rất cao hứng, vỗ vai tôi, nhìn về Muộn Du Bình, gật đầu với y.
Tôi dựa vào trên xe hút thuốc, nhìn núi tuyết liên miên không dứt ở nơi xa.
“Thiên Chân, đừng giả ngầu nữa, đi thôi.”
Nhìn đám người ầm ĩ trước mặt, Bàn Tử và Muộn Du Bình nhìn tôi, Tiểu Hoa nhìn tôi cười.
Tâm tình tôi chưa bao giờ sảng khoái như vậy, tôi cười với bọn họ, sau đó khí thế mười phần hướng về phía thủ hạ;
“Tất cả lên xe, đi trở về.”
...
“Đúng rồi, cậu có còn nhớ Vương Minh cho cậu tiền xu không?”
Suy nghĩ bị đánh gãy, Bàn Tử hỏi tôi.
“A?”
Tôi cũng không nhắc lại hành động lúc ấy ở trong rừng của Vương Minh, khi tôi đi qua hắn, làm cho hắn lăn trở về ngoan ngoãn trông cửa hàng cho tôi, tên nhãi này mỗi bước đi còn bày ra bộ dáng lưu luyến, hiện tại nhớ đến tôi còn muốn đạp hắn.
Hắn không đi bao xa, nhưng cũng không quấy rối, cùng đi theo phía sau đoàn xe.
Tôi không để ý đến hắn, hắn còn dám bày trò khác, tôi có thể ngay tại chỗ chôn hắn.
Đến khi Muộn Du Bình bị tôi kéo lên xe, lúc phải đi, hắn mới mon men lại đây, tôi ở trên xe lườm hắn;
“Làm gì?”
Vương Minh nhìn tôi, ánh mắt trốn tránh, tôi vừa muốn mắng, đột nhiên hắn móc ra một túi đồ vật nhét vào tay của tôi, nói:
“À, ông chủ..... có phong tục khi đón người, là sau khi nhận được người, gặp được cầu phải rải chút tiền, muốn cát lợi, bảo quản thuận buồm xuôi gió, về sau mọi chuyện bình an.”
Lúc ấy tôi cũng không nghĩ lại, vốn dĩ không thèm để ý đến hắn, nhưng thấy ánh mắt hắn rất chân thành, bèn tiếp nhận, nói:
"Phong tục này cũng thật kỳ quái, rải trên cầu đúng không?”
Vương Minh điên cuồng gật đầu, đưa cho tôi rồi chạy.
Trên đường đi, có cầu tôi lại mở cửa sổ rải, cũng không nghĩ khác, hiện tại ngẫm lại, lúc ấy trên xe sắc mặt của Bàn Tử, Muộn Du Bình có vẻ như không đúng lắm.
Lúc ấy Bàn Tử dường như vẫn luôn muốn nói cái gì, nhưng không dám nói, tôi thấy hình như hắn muốn cười.
Muộn Du Bình thì không có gì, vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng khi tôi mở cửa sổ rải tiền, y lại liếc tôi một cái, sắc mặt lạnh hơn một chút.
“Nghe đồn dân gian khi gả cưới có phong tục ném tiền trên cầu, chính là sau khi đón được tân nương tử, gặp cầu ném tiền cát lợi, có thể ngăn cản tà vật đi theo đoàn xe, cũng gọi là rải tiền mừng, người nhặt được có thể dính không khí vui mừng.”
Bàn Tử giải thích cho tôi;
“Đã hiểu chưa, Thiên Chân.”
Mẹ nó, Vương Minh, bây giờ tôi muốn làm thịt hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro