Tám năm 293 ngày - Tập Ngô Tà
1.
Trương Khởi Linh đột nhiên mất trí nhớ khi làm chuyện đó với Ngô Tà.
Trương Khởi Linh một pháo trở lại trước giải phóng, ký ức của hắn được đặt lại về thời điểm lần đầu tiên hắn gặp Ngô Tà.
Mất trí nhớ, nhưng không muốn rút ra, vẫn luôn kiên trì cho đến khi làm xong, hắn mới vừa giúp Ngô Tà rửa sạch vừa khuyên nhủ.
“Chúng ta như vậy không thích hợp.”
“Chú Ba của cậu sẽ không đồng ý.”
Suy cho cùng Ngô Tà cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, đã miễn nhiễm với chứng mất trí nhớ Trương Khởi Linh.
“Chúng ta ở bên nhau đã lâu, chú Ba biết, chú Hai biết, ba mẹ biết, ngay cả chú Tư của tôi cũng biết.”
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà với ánh mắt khó có thể tin.
Ngô Tà nói: “Người nhà anh cũng biết, nếu anh không tin, tôi sẽ gọi điện thoại cho người mà tôi ghét nhất, anh nghe.”
Nói xong, Ngô Tà gọi cho Trương Hải Khách.
Ngô Tà hỏi: “Tôi và tộc trưởng của các anh ở bên nhau đã bao lâu rồi?”
Trương Hải Khách nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Tám năm 293 ngày.”
2.
Vào những buổi sáng mưa, Trương Khởi Linh sẽ tập thể dục buổi sáng ngoài sân hoặc tập Ngô Tà trên giường. Nếu chạy trên núi thì y sẽ chạy hai giờ, còn tập Ngô Tà thì y muốn tập ba giờ. Sau ba giờ Ngô Tà đổ mồ hôi đầm đìa eo đau lưng đau, nửa người trên ngực phập phồng dữ dội, nửa người dưới cơ đùi run rẩy, giữa hai chân và phía dưới mông ướt át giống như mất khống chế, cánh tay đổ mồ hôi đẩy ra Trương Khởi Linh đang hăng say tập hắn.
Từ nắng sớm mờ mờ đến ánh mặt trời chói chang, tư thế làm từ phía sau rồi lại quay về làm chính diện, khi Trương Khởi Linh lại bóp eo Ngô Tà muốn vào một lần nữa, hắn không nhịn được trốn tránh. Đôi mắt Ngô Tà đỏ hoe ướt át bởi vì Trương Khởi Linh gây ra, ánh mắt đăm đăm, hắn thở hổn hển rên rỉ giọng nói khàn khàn khô khốc, cuối cùng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc hắn quá choáng váng nên không thể nghĩ được điều gì, nghe thấy giọt mưa nhỏ giọt dọc theo mái hiên, chỉ có thể đưa tay đi đẩy cái bụng cứng như đá của Trương Khởi Linh, nói bằng giọng hổn hển: “Tiểu Ca, bên ngoài hết mưa rồi……”
Trương Khởi Linh theo tầm mắt của Ngô Tà nhìn ra ngoài cửa sổ và nói “Ừ”, cúi xuống hôn lên trán Ngô Tà, sau đó bế người lên lại thay đổi tư thế tiếp tục làm.
.
Hỉ Lai Miên, Bàn Gia :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro