Ngô Tà và Trương Khởi Linh đánh nhau rồi
Tác giả: 老白 干
* Truyện cười, OOC!
“Quá đáng, Trương Khởi Linh thật quá đáng!” Ngô Tà lao ra khỏi nhà giận dữ hét lên với Bàn Tử, “Tôi nhất định cho y biết tay!”
Bàn Tử xoa lỗ tai, hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngô Tà giơ di động: “Tiểu Ca tự mình bóp méo tiểu thuyết của tôi! Còn đăng lên mạng!”
Bàn Tử nhìn thoáng qua, không để bụng: “Vậy thì lại sửa lại thôi, đâu có chuyện gì lớn!”
“Anh biết y sửa cái gì không!” Ngô Tà tức giận dậm chân, “Chủ đề kỳ này là Tình ca mùa đông, tôi đã viết xong một câu chuyện tình yêu ấm áp đẹp đẽ, kết cục nam nữ chính sắp kết hôn, từ đây hạnh phúc ở bên nhau! Y thì hay rồi, đổi thành trong ngày kết hôn nam chính phát hiện nữ chính là em gái ruột thất lạc nhiều năm, hắn không tiếp thu được chạy khỏi hôn lễ, anh em tốt của hắn đuổi theo an ủi hắn, hai người thân thiết ngồi gần nhau nói chuyện thật lâu, nam chính đột nhiên ngộ đạo, cuối cùng cầm tay anh em tốt về nhà, từ đây không bao giờ chạm vào nữ sắc…… Đây là cái quái gì!”
Bàn Tử sờ mũi, muốn bào chữa thay Tiểu Ca: “Cái đó, cậu nghĩ thế này, cốt truyện tuy có chút kỳ quái nhưng vẫn rất mới mẻ hơn nữa kết cục cũng rất ấm áp phải không?”
“Ấm con mẹ nó!” Ngô Tà táo bạo, “Tức chết tôi! Sửa lung tung rối loạn còn dám thay tôi đăng lên, tôi mới vừa nhìn, đã hơn 2 triệu lượt xem, tôi không kịp sửa lại rồi!” Hắn cầm cái chổi, “Anh xem đi, chờ y trở về tôi tính sổ với y!”
Bàn Tử ở bên cạnh nói thầm: “Cậu không đánh lại được Tiểu Ca……”
Ngô Tà quay đầu trừng mắt, Bàn Tử lập tức câm miệng. Hắn lười tham gia việc này, nhanh như chớp chạy ra cửa đi chơi mạt chược.
Buổi tối Bàn Tử trở về, phát hiện toàn bộ các phòng tối om om.
Hắn gọi hai tiếng, không ai đáp lại, cho rằng không có ai ở nhà. Nhưng đi đến cửa phòng ngủ chính, lại nghe thấy bên trong có tiếng vang đôm đốp đôm đốp.
Cửa không khóa, hắn đột nhiên đưa tay bật đèn.
Sau một luồng ánh sáng trắng chói lóa, Bàn Tử nhìn thấy Tiểu Ca đè ở trên người Ngô Tà, Ngô Tà trần truồng mông nằm ở trên giường.
Bị Bàn Tử phát hiện, Ngô Tà bình tĩnh dị thường, chậm rãi đứng dậy mặc quần, cầm áo sơ mi vừa đi ra ngoài vừa mặc vào.
Tiểu Ca bị bỏ lại một mình trong phòng ngủ để dọn dẹp đống bừa bộn.
Bàn Tử đi theo Ngô Tà ra phòng ngủ, không nhịn được lớn tiếng chất vấn: “Con mẹ nó, tình huống là như thế nào?!!!”
Ngô Tà nhẹ nhàng bâng quơ: “A, chúng tôi đánh một trận.”
“……” Bàn Tử không nói lên lời, “Đánh nhau cần phải cởi quần áo sao?”
“Đương nhiên!” Ngô Tà thản nhiên nói, “Không cởi quần áo làm sao có thể đại triển quyền cước! Anh có thấy trong TV đàn ông đánh nhau đều là cởi trần ra trận không?”
“……” Bàn Tử không nhịn được mắt trợn trắng, "Nhưng trong TV không cởi quần……”
“Quần trói buộc hai chân tôi, tôi cởi ra chỉ là để dễ dàng đánh nhau thôi!” Ngô Tà nghiêm trang.
“……” Bàn Tử lại hỏi, “Vậy cũng không đến mức ngay cả quần lót cũng cởi chứ, đánh nhau tại sao phải cởi truồng?”
“Cái đó cũng không phải là tôi tự nguyện cởi,” Ngô Tà giải thích, “Tiểu Ca cởi tôi, tôi cũng cởi y, chủ yếu cũng là vì đánh tơi bời một trận, cách quần nên không đánh thật được, cởi sạch sẽ mới có thể từng quyền đánh đến thịt làm Tiểu Ca đau đến kêu lên!”
“……” Bàn Tử nghẹn, nghĩ thầm tôi thấy cậu mới là người kêu! Hắn bình tĩnh lại, hỏi: “Cho nên hai người ai đánh thắng?”
“Một nửa một nửa, coi như hòa đi!”
Bàn Tử phàn nàn: “Chỉ bằng bộ dạng này của cậu mà có thể ngang tài ngang sức với Tiểu Ca? Tôi thấy thế nào cũng là Tiểu Ca áp chế cậu……”
Ngô Tà nghe vậy thì bất mãn: “Thắng bại nhất thời cũng không thể thuyết minh cái gì, anh thấy Tiểu Ca áp chế tôi, nhưng trước khi anh tiến vào vẫn là tôi áp chế Tiểu Ca đấy, có thua có thắng, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai cả!”
Bàn Tử: “Vậy vết đỏ trên cổ cậu…?”
Ngô Tà soi gương, quả nhiên có hai vết đỏ, vì thế nói: “Ồ, anh nói cái này à, Tiểu Ca cắn, trước kia tôi cũng không biết y còn cắn người! Anh nói Tiểu Ca là một người đàn ông mà sao đánh nhau còn cắn người, không biết xấu hổ à!”
“…… Hoá ra ý cậu là Tiểu Ca đánh nhau không dựa bản lĩnh mà dựa cắn người?” Bàn Tử bất lực nói.
“Đúng vậy!” Ngô Tà đặc biệt đúng lý hợp tình, “Anh không bị Tiểu Ca cắn nên anh cũng không biết, y cắn người rất tàn nhẫn, cắn một miếng suýt chút mất hai lượng thịt!”
Khóe miệng Bàn Tử điên cuồng co giật, hắn tự nhủ, Tiểu Ca cắn người tàn nhẫn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết bản lĩnh nói nhảm của cậu thật là không biết xấu hổ!
Liếc nhìn Ngô Tà, Bàn Tử lại hỏi: “Vậy sao cậu lại kẹp đít đi đường, lại còn uốn éo uốn éo?”
“Còn không phải là tại Tiểu Ca đánh!” Ngô Tà đỡ eo, “Tiểu Ca lấy gậy đâm tôi, làm tôi đau đến, nhưng tôi là ai chứ, Ngô gia Tiểu Tam Gia! Tôi hơi dùng sức, suýt chút nữa bẻ gãy cây gậy của Tiểu Ca, một giây buông vũ khí đầu hàng, tôi lợi hại chứ!” Vẻ mặt hắn khoe khoang nhìn Bàn Tử nhướng mày.
Bàn Tử sửng sốt, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.
Hắn sốc đến mức không nhịn được nói: "...Mẹ kiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro