Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Đi ngang qua"

Tác giả: không rõ

Tuyết ở núi Trường Bạch tan lại đọng, đọng lại tan.

Ánh mặt trời như tầng tầng gợn sóng vì núi tuyết mạ lên một mạt sắc màu thần thánh, thôn dân thuần phác thiện lương, có tín ngưỡng chân thành tha thiết như tuyết trắng thuần túy, tuy rằng giao thông không tiện, sinh hoạt gian khổ nhưng trên mặt bọn họ luôn tràn đầy ý cười ấm áp.

Ở sâu trong núi tuyết, phương thức duy nhất để mọi người có thể liên hệ với thế giới bên ngoài chính là gửi thư, mà nơi này chỉ có một gian bưu cục tồn tại rất nhiều năm.

“Thần vĩ đại a ~~

Cảm tạ ngài làm hôm nay lại là một ngày ánh nắng tươi sáng……”

Một cô bé sang sảng mở ra cửa bưu cục, chuẩn bị treo lên thẻ bài mở cửa mới phát hiện sớm như vậy đã có người tới.

Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo có mũ.

Tuyết đọng trên người hắn rất dày, độ dày như là đứng một đêm, môi đông lạnh phát tím, nhưng thoạt nhìn hắn không có bất luận cái gì phát run và cảm giác không khoẻ, chỉ bình tĩnh vỗ rớt tuyết trên người, chậm rãi đi vào cửa.

Cô bé hơi ngây người, tuổi còn nhỏ lại ở trong núi sâu nên cô bé chưa từng gặp người nào có bộ dáng anh tuấn như vậy.

Lông mày như lưỡi đao, hai tròng mắt như hắc diệu thạch chớp động ánh sáng, thần bí mà xa cách, rõ ràng chưa thấy qua, hắn lại khiến cô bé có cảm giác an toàn không thể hiểu được, thật giống như thờ phụng thần minh……

“Thần minh……”

Cô bé bất tri bất giác nói ra những lời này, sau đó vội vã che miệng lại, đôi mắt đảo quanh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Không đúng không đúng, ngài đừng hiểu lầm. Xin hỏi ngài muốn gửi thư sao?”

Người đàn ông lắc đầu, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, như là xác nhận cái gì, một lúc lâu mới đối diện với cô bé.

“Đi ngang qua……”

Cô bé cách hắn có chút xa, nghe không rõ, hắn nhìn cô bé thở dài. “Tôi chỉ đi ngang qua.”

Cô bé thoải mái cười.

“Hóa ra như vậy ạ ~ không có quan hệ, a mẫu nói người đến đều là khách.

Nghỉ ngơi nghỉ ngơi lại đi đi, đại ca ca ~”

Cô bé tay chân nhanh nhẹn lấy ra trà gừng dùng nước ấm pha, nhanh chóng lấy một chiếc áo bông thật dày đưa cho hắn.

Hắn uống một ngụm trà gừng, không lấy áo bông, hương vị ấm áp ở đầu lưỡi tản ra, toàn thân tế bào đều trở nên thoải mái.

Cô bé ngơ ngác nhìn hắn, lại đột nhiên phát hiện a mẫu dặn mình đi đưa thư đến thôn bên cạnh nhưng vẫn còn chưa đưa, hối hận vỗ trán, sốt ruột hoảng hốt mặc thêm quần áo lấy thư, đưa chìa khóa bưu cục cho hắn.

“Đại ca ca, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh đã cảm thấy anh là người tốt, anh có thể giúp em giữ chìa khóa một lát, được không?”

Đôi mắt đen lúng liếng, làm trong lòng hắn mạc danh nổi lên gợn sóng, hắn cảm giác đã từng gặp qua ánh mắt giống như vậy ở đâu……

“Được.”

Hắn không rõ tại sao mình không cự tuyệt được.

Cô bé thấy hắn đã đáp ứng, bèn vội vã nắm linh dương lao ra cửa, còn không quên quay đầu lại vẫy tay với hắn.

Chờ cô bé đi rồi, người đàn ông mới bắt đầu hồi tưởng vì sao sẽ đi đến nơi này, hắn chỉ nhớ rõ mình gọi là Trương Khởi Linh, có trách nhiệm phải bảo hộ một ít đồ vật, mặt khác cái gì cũng không nhớ rõ.

Bản năng khiến hắn tìm được bưu cục, nhưng sâu trong lòng lại có thanh âm nói cho hắn không thể đi vào, bản năng và thân thể không đạt thành thống nhất, hắn đứng ở cửa đợi một đêm.

Cuối cùng, hắn vẫn hạ quyết tâm tiến vào nhìn xem.

Hắn lang thang hành tẩu không có mục tiêu ở trong bưu cục, ngoại trừ nơi nơi có thể thấy được thư tín và thùng thư rỉ sắt, nơi này lại không có đồ vật đáng chú ý, hắn tuần tra một vòng, cũng không phát hiện có mật thất gì.

Cho đến đi vào tận cùng bên trong, một bức tranh sơn dầu hỏng hơn phân nửa xuất hiện ở tầm mắt của hắn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra vẽ một người, một người đàn ông mặc Tạng bào làm nghi thức tế bái.

Tranh sơn dầu rách nát thấy không rõ màu sắc, nhưng trên cổ người trong bức vẽ có một vết sẹo tận xương, cho dù lồng kính khung ảnh bị ăn mòn không ra gì, sẹo vẫn như cũ có thể thấy được rõ ràng.

Vừa nhìn thấy, hắn đau đến hô hấp cũng vô cùng thống khổ.

Hắn lập tức xông lên cẩn thận quan sát bức tranh này, vẫn không thể thấy rõ mặt người trong tranh, chỉ phát hiện người này đang làm một nghi thức truyền thống dân tộc ở nơi này.

Tromg ba thau đồng chứa đựng mồi lửa vĩnh viễn không tắt đại biểu đèn sáng vĩnh viễn.

Thời cổ, người cư trú nơi này so hiện tại càng lạc hậu, lại vì sống sót bất đắc dĩ ra cửa tìm kiếm đồ ăn và mồi lửa, bởi vậy rất nhiều người vĩnh viễn không gặp lại được người thân.

Một khi nghi thức cử hành, chính là người chí thân chí ái của ai đã thật lâu không đã trở lại, cổ ngữ hiến tế cũng chỉ có một ý nghĩa.

“Cầu trời xanh rủ lòng thương, trả đường về nhà cho người bị lạc……”

Tin tức này đột nhiên từ trong đầu hắn nhảy ra, hắn muốn khống chế lượng tin tức lớn đánh sâu vào mang đến đau đớn kịch liệt nhưng không có biện pháp.

Hắn ngất đi, ở trong mộng gặp được một người thực xa lạ rồi lại quen thuộc.

Ôn nhuận như ngọc, văn bân khiêm khiêm, tản ra hơi thở nhu hòa, giống ánh nắng tươi đẹp đầu tiên của sáng sớm dừng ở trên núi tuyết, làm hắn vô cùng an tâm.

Hắn hoàn toàn không chịu khống chế, liều mạng muốn bắt lại tàn ảnh trong mộng.

“Tiểu Ca ~ Tiểu Ca… Tiểu Ca……

Muộn Du Bình! Anh đã quên tôi! Đã quên tôi!”

Người trong mộng từng tiếng thống khổ gào rống, xuyên thấu màng não Trương Khởi Linh, đánh thẳng vào linh hồn.

“Không…… Không! Tôi không muốn quên!

Nhưng cậu rốt cuộc là ai? Tại sao tôi không nghĩ ra? Tại sao!”

Hắn bừng tỉnh, phát hiện mình nằm trên sàn nhà.

Cô bé kia còn chưa trở về, hắn phát hiện trên tay mình dính rỉ sét, hẳn là vừa rồi cọ phải lồng kính khung ảnh.

“Rỉ sắt này, không thích hợp……”

Hắn nghĩ muốn hủy bức tranh này đi, nhưng vừa định ra tay đã bị một cái tay khác của mình ấn xuống, đao rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng trầm đục.

Hắn không hiểu, từ khi nhìn thấy bức tranh này, thân thể đã không chịu khống chế, không tự giác bị hấp dẫn, có ảo giác bức tranh này còn quan trọng hơn mệnh của mình.

Lúc này, cô bé đầy người phong tuyết đã trở lại.

“Cảm ơn anh, đại ca ca ~ anh thích bức tranh này sao?

A mẫu ngày thường trân quý, đều không cho em chạm vào, nhưng vừa rồi a mẫu nói muốn đưa nó cho anh.

Đây là bức tranh rất nhiều năm trước ông nội để lại nơi này, nói là gặp được người có duyên mới có thể đưa.”

Cô bé bừng tỉnh đại ngộ.

“A! Trách không được a mẫu nói nhất định phải đem nó cho anh.

Hóa ra đại ca ca chính là người có duyên!”

Trương Khởi Linh nghi hoặc, “Ông nội?”

“Tổ tiên em họ Vương, quê quán ở Hàng Châu, sau đó không biết là nguyên nhân gì mới ở chỗ này định cư, nghe a mẫu nói, ông nội em là cán bộ trung tâm của một thị tộc lớn, rất lợi hại ~

Hình như thị tộc là họ Ngô.

Cụ thể em cũng nhớ không rõ, chỉ là khi còn bé nghe qua hai lần, sau đó em lại hỏi, a mẫu không cho phép em nói bậy, vô cớ đề cập đến chuyện này.

Đại ca ca, tuyệt đối đừng nói cho a mẫu là em nói.”

Hắn nâng tay lên sờ đầu cô bé.

“Cảm ơn.”

Khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ như cà chua, mà a mẫu của bé bình tĩnh hiền từ mỉm cười, hướng về Trương Khởi Linh hành đại lễ của dân tộc Tạng.

Loại lễ này là dùng để hiến tế thần minh.

Trương Khởi Linh hơi gật đầu, cẩn thận ôm bức tranh đã được bao bọc tốt, trên lưng là Hắc Kim Cổ Đao, lại tiếp tục lữ trình không về này.

Chẳng qua lần này không giống nhau.

Bởi vì thông qua cô bé nhắc tới thân thế, hắn đã hoàn toàn nhớ tới Thiên Chân vĩnh viễn không thể thay thế trong lòng mình.

Không mê man giống như lúc mới tới, hắn đứng ở trên đỉnh băng u lam, chậm rãi nỉ non.

“Lúc này đây, đến lượt tôi tới tìm cậu, Ngô Tà……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro