Anh vẫn là ở nhà làm tôi đi!
一个秃噜噜
Ngô Tà trở về Hàng Châu làm việc và dự định ở lại nghỉ ngơi nửa tháng, vì thế dẫn Trương Khởi Linh đi cùng, để Bàn Tử ở thôn Vũ trông nhà.
Sau khi đến Hàng Châu, Trương Khởi Linh chỉ ở bên cạnh Ngô Tà và không thích ra ngoài. Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, hoàn cảnh so với thôn Vũ càng thích hợp xảy ra chuyện gì đó. Ngô Tà gần như không thể nhìn thẳng vào mắt Trương Khởi Linh, bởi vì hai người chỉ cần bốn mắt nhìn nhau, lập tức thiên lôi câu địa hỏa, củi khô lửa bốc lăn đến trên giường.
Người đầu tiên không thể chịu đựng được chính là Ngô Tà, cơ bản là không thể làm được chuyện gì nghiêm túc, mỗi ngày không phải làm chuyện đó thì là tắm rửa, hoặc là hai việc cùng tiến hành, rõ ràng đi công tác lại biến thành ngày đêm yêu đương lêu lổng.
Ngô Tà rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm chống lại cám dỗ.
Nói dễ hơn làm, Ngô Tà hoàn toàn không thể cưỡng lại được Trương Khởi Linh dụ hoặc, mấu chốt là Trương Khởi Linh dường như chưa bao giờ cần nghỉ ngơi, thời thời khắc khắc đều có tinh lực, có đôi khi chỉ là cùng nhau ngồi ở trên sô pha, tay nhẹ nhàng đáp ở trên eo hắn, Ngô Tà cảm giác được cái gì, quay người nhìn xem.
“Ngô Tà.” Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn hắn, đưa tay đóng quyển bút ký của Ngô Tà, “Nghỉ ngơi một lát.” Sau đó tự nhiên mà kéo hắn lại, không bao lâu tay đã sờ vào phía dưới quần áo của Ngô Tà.
Lại một lần bị làm đến thất điên bát đảo, sau khi Ngô Tà tỉnh táo lại cả người vô lực, tê liệt ngã xuống giường, lại xem Trương Khởi Linh trần trụi ngồi ở mép giường, bộ dáng thần thanh khí sảng tươi tỉnh, hắn giận sôi máu.
Ngô Tà cẩn thận phân tích, chắc chắn là do sau khi trở về Hàng Châu đã không thể vận động chạy khắp núi như ở thôn Vũ, cho nên Tiểu Ca đã dồn toàn bộ sức lực dư thừa vào trên người hắn. Con mẹ nó, sao hắn có thể chịu đựng nổi!
Vì thế Ngô Tà làm Trương Khởi Linh ra ngoài vận động, để hắn có thời gian rảnh rỗi làm việc, Trương Khởi Linh không mấy vui vẻ vì không thích một mình đến nơi đông người, Ngô Tà khuyên can mãi, y mới miễn cưỡng gật đầu và đi ra ngoài vào ngày hôm đó.
Ngày đầu tiên đi phòng tập thể thao, kết quả bị cấm, bởi vì khi ngồi đẩy đã làm máy móc của phòng tập bị hư.
Ngô Tà thay đổi phòng tập thể thao khác, kết quả ngày hôm sau lại bị cấm, bởi vì lúc tập tạ tay không cẩn thận đập hỏng sàn nhà.
Ở gần nhà không có phòng tập thể thao nào khác, Ngô Tà suy nghĩ một lúc rồi nói Tiểu Ca nếu không anh chạy bộ buổi tối đi, giống như chạy quanh núi, chạy chậm một chút là được.
Trương Khởi Linh gật đầu, Ngô Tà rất hài lòng, nghĩ thầm chắc sẽ không chạy sụp đường.
Hiệu quả cũng rất rõ ràng, đêm đó vào lúc vận động đêm khuya, cường độ vận động đã trở lại phạm vi Ngô Tà có thể thừa nhận.
Mấy ngày liền buổi tối Trương Khởi Linh đều ra cửa chạy đêm, cho đến ngày thứ ba, Ngô Tà nhìn thấy bản tin địa phương.
"Hiếm có! Một người áo đen thần bí xuất hiện cạnh Tây Hồ, chạy quanh hồ vào đêm khuya!"
“Kinh hãi! Người áo đen liên tiếp xuất hiện hai ngày bên Tây Hồ. Những người chứng kiến nói: Hắn đã chạy vòng quanh hồ hai mươi lần!"
Ngón tay Ngô Tà run rẩy, vô thức quay người nhìn về phía cửa phòng khách.
Trương Khởi Linh đang muốn ra ngoài, như có cảm giác mà quay đầu lại gặp ánh mắt của Ngô Tà.
“Tiểu Ca…… mấy ngày nay, anh đi đâu chạy bộ.”
Trương Khởi Linh nói: “Tây Hồ.”
Ngô Tà nhìn y một cái, lại nhìn thoáng qua di động, sắc mặt khó có thể diễn tả, một lát sau vứt điện thoại đi, tự sa ngã nằm trên sô pha, “Anh đừng đi, con mẹ nó, anh vẫn là ở nhà làm tôi đi!”
Trương Khởi Linh dừng lại, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng ngón tay dứt khoát lưu loát buông móc ba lô, thậm chí còn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro