Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dâm tự 9 - Pháo hoa

1. Hồ Đồ Tiên Nhi

Viết một đoạn ngắn tiếp nối Dâm tự 9:

【 Vừa nói, hắn cũng xoay điện thoại, để lộ ra hình ảnh Muộn Du Bình đang rửa bát ở phía sau.

Muộn Du Bình liếc mắt nhìn màn hình, Bàn Tử bèn lên tiếng: “Người anh em tà thần, không phải là chúng tôi bắt nạt ông đâu nhé. Ông thấy thế lực của chúng tôi chưa, đây là đầu gấu Phúc Kiến, tên tiếng Anh là Mr. D-i-e, tên tiếng Trung là bố mày. Nếu ông dám động vào cái thằng đang lái xe này, thì sự nghiệp vĩ đại ngàn năm của ông sẽ bị xóa sổ hoàn toàn. Tôi chẳng quan tâm ông đến từ thời Chiến Quốc, Tây Chu hay Lưỡng Hán đâu… chỉ cần ông dám làm loạn, kết cục của ông sẽ là trở thành vữa trong chuồng gà nhà chúng tôi. Ngay cả mấy nếp gấp trên hậu môn, tôi cũng san phẳng cho ông luôn.”

Nói xong, Bàn Tử lại bảo tôi: “Ổn rồi, tôi tin là đồng chí tà thần sẽ biết điều.”

Tôi nói: “Đừng tắt máy nha, tôi lái xe trên đường núi một mình thấy sợ, anh cứ tiếp tục nói chuyện với nó đi.”

Bàn Tử thở dài.

Thế là suốt quãng đường, Bàn Tử mở video call, hắn vừa nói chuyện với tôi vừa rửa bát cùng Muộn Du Bình, trong khi A Khang cứ há miệng nhìn chằm chằm chúng tôi.

Thực ra bầu không khí cũng khá ổn, có lúc tôi còn bị mấy lời nói của Bàn Tử chọc cho cười phá lên. 】

——《 Thờ cúng phi chính thống / Dâm tự 9 》

//

Cơ bản là Bàn Tử nói chuyện, Muộn Du Bình vẫn im lặng, tôi liếc nhìn sang bên cạnh, bây giờ có vẻ khá an toàn, bạn học Tà thần có lẽ vẫn chưa có ý định giết tôi, Tiểu Ca không cần lúc nào cũng phải đứng đây.

Muộn Du Bình cầm chiếc bát trên tay lên tỏ ý đang làm việc và bảo tôi đừng lo cho y.

Tôi lại nói chuyện với Bàn Tử một lát, tôi vừa nhìn chằm chằm đường núi vừa xem di động, còn phải quan tâm đến tình hình của A Khang nên cũng không để ý nhiều đến Muộn Du Bình.

Vẫn là Bàn Tử đột nhiên quay lại trong video hỏi Muộn Du Bình muốn rửa cả phòng bếp à.

Bàn Tử nghiêng người chỉ cho tôi xem, nói Muộn Du Bình đã rửa sạch bát đũa, lại giặt hết giẻ lau trong bếp, sau đó rửa thớt và tất cả nồi sắt, kể cả những chiếc nồi chưa dùng đến.

Tôi biết thực ra là do Muộn Du Bình buồn chán, y đã nghe tôi và Bàn Tử nói chuyện rất lâu nên tìm việc gì đó để làm cho mình đỡ buồn chán.

Vì thế tôi lại một lần để Muộn Du Bình đi làm việc của y, không cần phải đứng canh trước điện thoại nữa, Bàn Tử đã nói rõ ràng với Tà thần rồi, hẳn là sẽ không có việc gì.

Muộn Du Bình gấp giẻ lau, để tôi tiếp tục nói chuyện với Bàn Tử, không cần phải xen vào y,

“Không phải cậu sợ hãi à.” Y liếc nhìn tôi qua camera, bình tĩnh nói,

Sau đó Muộn Du Bình xoay người tạm thời bước ra khỏi khung hình, hình như đang tìm thứ gì đó có thể rửa để mang vào bồn rửa bát.

Vì vậy Bàn Tử cũng rời khỏi màn hình điện thoại một lát, đi theo xem Muộn Du Bình.

Tôi liếc nhìn A Khang, nói hai người đừng rời đi cả, một người ở lại.

Chốc lát sau, Bàn Tử trở về cầm di động,

“Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, không ở trong bếp nữa, trời ơi, tôi thật sự sợ Bình Tử sẽ tháo toàn bộ đồ trong bếp để mang lại đây rửa……, tại sao ba chúng ta lại phải ở phòng bếp liều mạng với Tà thần, đi đi đi……”


2.

11 giờ 59 phút, Ngô Tà cảm giác mình đã đến cực hạn. Trương Khởi Linh hoàn toàn khống chế cơ thể hắn, khi hắn sắp tới đỉnh điểm lại đột nhiên thay đổi tần suất làm hắn từ từ rớt xuống, cảm giác không bao giờ giải phóng này đã kích thích thần kinh của hắn, đã là lần thứ 9, suýt chút nữa, cũng chỉ suýt chút nữa...

“Tiểu Ca, cầu xin anh…”

Hắn rất cần đạt đến điểm đó, nhưng Trương Khởi Linh không nhanh không chậm cọ xát khiến hắn gần như gục ngã.

Trương Khởi Linh rất biết cách khống chế, tới thời khắc này, y luôn là người chiếm ưu thế.

Ngô Tà gần như phát điên với cảm giác tra tấn nửa vời, hắn dùng sức mà ôm lấy Trương Khởi Linh, chỉ có thể cầu xin Trương Khởi Linh nhanh một chút, lại nhanh một chút, chỉ cần… Chỉ cần đụng tới…

Ngoài cửa sổ pháo hoa chợt bùng nổ, Ngô Tà đột nhiên cảm thấy một cú va chạm dữ dội, đại não hắn tức khắc trống rỗng, pháo hoa như nổ tung trong đầu khiến đầu óc hắn ù đi.

Hắn không có bất kỳ suy nghĩ nào, hắn sắp bị nhấn chìm trong làn sóng dữ dội và đột ngột này, rất lâu rất lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Trương Khởi Linh đưa hắn lên đỉnh lúc 0:00, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó.

Dù hắn đang thất thần nhưng vẫn nghe rõ lời nói của Trương Khởi Linh:

“Ngô Tà.”

“Chúc mừng năm mới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro