Chương 2
Nắng sớm mới lên, mỹ nhân trên giường chậm rãi mở hai mắt ra.
Tầm mắt mơ màng dần dần cảm nhận được ánh sáng, sau đó là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm...
Còn có người lạ nằm kế bên giường...
Mỹ nhân nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đôi mắt màu vàng dấy lên nghi hoặc, y luống cuống ngồi dậy, hai tay nắm chặt góc chăn, dường như đang tự hỏi bây giờ mình đang ở địa phủ hay thiên giới.
Đột nhiên nhớ ra chính mình khi trước vì ngọc bội mà tự bạo nội đan, Hồ yêu bắt đầu vội vàng tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc nhìn thấy ngọc bội bình an nằm trên gối, Hồ yêu nhẹ nhàng thở dài một hơi, cầm ngọc bội thả vào trong vạt áo, lập tức vận công kiểm tra đan điền của mình.
Thoáng vận động nội tức trong kinh mạch, Hồ yêu cảm thấy đan điền như bị một ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn khó nhịn, mất thăng bằng, Hồ yêu nhanh chóng ôm ngực, phun ra một búng máu, nhuộm đỏ lớp ga giường màu trắng.
“Hừ...”
Còn chưa đợi Hồ yêu bình ổn lại, bên cạnh đã truyền đến tiếng lầm bầm lười biếng, Hồ yêu cảnh giác nghiêng đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra có một người nằm kế bên mình, đang muốn đứng dậy đi xuống, lại phát hiện hai chân cứng ngắc vô lực, vẻ mặt của Hồ yêu có chút bối rối, hai bên lỗ tai lông xù cụp xuống, biểu hiện sự bất lực lúc này của chủ nhân.
Đại Thiên Cẩu ở bên cạnh chậm rãi mở to mắt, một đêm ngủ ngon như vậy, hiện tại chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều buông lỏng xuống.
Không muốn rời giường, Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng cọ đầu vào gối, sau đó cuộn chăn trở mình, tầm mắt liền bị một dung nhan khuynh thành chiếm mất.
“Buổi sáng tốt lành.”
Căn phòng yên tĩnh, Đại Thiên Cẩu sững sờ kịp phản ứng mình vừa mới mở lời chào hỏi với người này, tuy chẳng biết là tại sao y lại ngồi trên giường mình, lỗ tai lông xù trên đỉnh đâu vô lực rủ xuống, trong đôi mắt vàng kim tràn ngập hoảng sợ, vết máu bên miệng càng tăng thêm một phần yêu diễm, hoàn toàn giống như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng mà! Hắn có quen đâu.
Hắn khẳng định là mình thực sự không hề quen người này!
Hai người đối mặt thật lâu, Đại Thiên Cẩu đột nhiên ngồi dậy, khiếp sợ mà mở lớn mắt.
Hắn chậm rãi biến nỗi hốt hoảng sang thận trọng, cao thấp đánh giá người bên cạnh một lượt, lãnh đạm hỏi:
“Anh là ai?”
“Tiểu sinh gọi là Yêu Hồ.” Yêu Hồ trong lúc đối mặt với Đại Thiên Cẩu đã tỉnh táo lại, biết được chỗ này không phải nơi của mình, tuy khung cảnh lạ lẫm lại khiến cho y cảm thấy bất an, nhưng nhìn thấy người bên cạnh mình cũng chẳng hiểu gì mới thở dài một hơi, muốn biết được chỗ này là đâu, xem ra chỉ có thể dựa vào người trước mắt: “Đây là đâu?”
“Nhà của tôi.” Đại Thiên Cẩu trả lời mà không cần nghĩ ngợi, lập tức tiếp tục chất vấn: “Anh vào đây bằng cách nào?”
“Tiểu sinh bị người ta đuổi giết, bất đắc dĩ phải tự bạo nội đan, sau khi tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ này rồi, kính hỏi chỗ này là địa phủ sao?”
Đại Thiên Cẩu nghe xong vẫn chẳng hiểu gì, cái thoại cẩu huyết như này, thật giống phim truyền hình mà mẹ hay xem...
“Địa phủ cái gì? Đây là nhà của tôi.” Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm vào tai Yêu Hồ một hồi, sau đó lại hỏi: “Anh là yêu quái?”
Yêu Hồ cả người chấn động, tiếp đó rất nghiêm túc nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu sinh là Hồ yêu, nếu như đây không phải địa phủ, vậy ngươi là ai? Ngươi không phải người mang ta tới địa phủ sao?”
Đại Thiên Cẩu nhìn hai mắt mở to của Yêu Hồ, không nhịn được mà bật cười, nghe y thừa nhận mình là yêu quái, Đại Thiên Cẩu ngược lại còn yên lòng hơn một chút. Ít ra có thể xác định đây không phải kẻ trộm tới cướp bản thiết kế là được rồi.
Tuy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn lỗ tai lông xù như vậy, cùng một mái tóc trắng như tuyết, hắn có đầy đủ lý do để tin rằng đối phương là yêu quái.
Hắn vẫn luôn tin tưởng thế giới này có yêu quái, bởi vì ông nội đã từng thấy qua rồi, ông là một nhà khảo cổ học, nhưng lại thích đi nghiên cứu những chuyện tinh quái truyền kỳ, ông còn nói cho Đại Thiên Cẩu nghe về chuyện xưa của mình, kể lại từng lần mạo hiểm được yêu quái cứu như thế nào, chân ông nội vì thế mà cà nhắc cả nửa đời, cho nên Đại Thiên Cẩu chưa bao giờ nghi ngờ lời của ông nói.
Lại nhìn mỹ nhân tên Yêu Hồ này, hắn hoàn toàn đã tiếp thu sự thật, tuy không biết vì sao y lại tới được đây, nhưng hiện tại cũng đành vậy thôi, hơn nữa còn một chuyện tương đối quan trọng không thể chậm trễ, đó là cái bụng của hắn đã ọt ọt ọt ọt biểu tình đến nửa ngày rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đại Thiên Cẩu bình thường trở lại, xuống giường tùy ý nói với người bên cạnh: “Tôi là Đại Thiên Cẩu, đi theo tôi.”
Đi được bốn năm bước lại chẳng nghe thấy âm thanh gì từ sau lưng, Đại Thiên Cẩu nghi hoặc quay đầu lại, hỏi: “Còn chưa đi theo sao?”
Yêu Hồ quơ quơ lỗ tai nói tiếng xin lỗi: “Chân của tiểu sinh bị thương, làm phiền huynh đài đi báo với Diêm Vương, sau đó ta... Ấy...”
Không đợi Yêu Hồ nói xong, Đại Thiên Cẩu đã mất kiên nhẫn kéo chăn bế người lên.
“Dài dòng quá, tôi đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro