Chương 26 - 30
Chương 26
Thẩm Thanh Thu gấp chiết phiến lại, ánh mắt yên lặng nhìn về phía đám người.
Nơi y nhìn lại, một thiếu niên bạch y chậm rãi đi ra, thi lễ với y, "Sư tôn, Băng Hà nguyện ý liều chết thử một lần."
Không biết vì sao, Thẩm Thanh Thu cảm thấy toàn thân Lạc Băng Hà quả thực mang hào quang chói mù mắt!
Thật sự quá chói mắt.
Có loại cảm giác này, không chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu. Sa Hoa Linh nhíu mi, đôi mắt trong veo lập tức hiện lên một tia khác lạ: "Thương Khung Sơn Phái quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Có điều nếu trận này thua, cũng không thể trách tộc ta bắt nạt các ngươi."
Lạc Băng Hà vừa đứng ra, tiếng mọi người chung quanh lập tức sôi trào, bùng nổ.
Trải qua đại hội thí kiếm lần trước, Lạc Băng Hà cũng coi như được các đệ tử nhớ mặt như in rồi, cơ hồ cả Thương Khung Sơn đều biết, thủ đồ Lạc Băng Hà dưới tòa Thanh Tĩnh Phong, tuổi không lớn, nhưng tu vi cùng kiếm pháp lại tinh tuyệt, cực kỳ lợi hại.
Lạc Băng Hà đi ra từ trong đám người, tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: "Có chắc chắn không?"
Lạc Băng Hà ngẩng đầu lên nhìn y một cái, lại cúi đầu rất nhanh, ngữ khí kiên định: "Đệ tử nhất định không làm sư tôn mất mặt."
Thẩm Thanh Thu dặn dò: "Nếu đánh không lại, nhất định không được cậy mạnh." Dừng một lát, lại nghiêm túc bổ sung: "Hết thảy đã có vi sư ở đây rồi."
Lạc Băng Hà hơi siết kiếm trong tay, tựa hồ có nhịn cái gì xuống, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
Lòng Thẩm Thanh Thu bỗng thấy mất mát.
Nếu là trước đây, dưới tình huống này, dù Lạc Băng Hà có không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tỏa ra ánh sáng lấp lánh mãnh liệt, chứ đừng nói như bây giờ, đầu cũng không ngẩng lên.
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà một hồi, không nhìn ra đứa nhỏ này có gì khác thường, Ma tộc dưới đài đã kêu gào thúc giục hết đợt này đến đợt khác, Thẩm Thanh Thu hít một hơi, nói với Lạc Băng Hà: "Đi đi. Hết thảy phải cẩn thận."
Nhiều năm trôi qua cũng chưa xem trận luận võ này, nếu vứt bỏ buồn bực vừa rồi, Thẩm Thanh Thu cũng không có cảm giác áp lực mãnh liệt và hít thở không thông như trước nữa.
Nói sao thì, Lạc Băng Hà đời này, cũng không thể so sánh với thiếu niên tu vi gà mờ năm đó, khác biệt quả thực quá lớn rồi!
Thân hình Lạc Băng Hà đĩnh bạt, ánh mắt trầm định, khí chất thanh thuần lại thong dong, hoàn toàn không giống trong ấn tượng của Thẩm Thanh Thu, là thiếu niên gầy yếu tái nhợt bị hô gào lên đài năm đó nữa. Cứ đứng giữa đài như vậy, giằng co với Thiên Chùy trưởng lão thân hình cao lớn, khí thế vậy mà cũng chẳng kém bao nhiêu.
Trong sân tiếng đại chùy mạnh mẽ vung tới, gió gào thét, cực kỳ khiếp người, nhưng căn bản không đánh trúng Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà tuy không chiếm được lợi thế, nhưng thân thể cực kỳ linh hoạt, thân pháp vừa tiêu sái lại đẹp mắt, ánh kiếm trong veo lóe lên, làm nhiều người xem tới mắt sáng ngời.
Nhưng mà muốn thắng, lại không thể cứ tránh đòn tấn công mãi, nhất định phải chủ động xuất kích, đối kháng chính diện là không tránh được. Thiên Chùy trưởng lão toàn trọng giáp, nắm tay uy vũ xé gió, lại thêm chùy sắt nặng kinh người, Lạc Băng Hà mỗi khi hiểm hiểm né được, làm Thẩm Thanh Thu đầy lo lắng, chiết phiến trong tay khép khép mở mở, mấy lần thiếu chút nữa bẻ gãy cả nan chiết phiết.
Quá dọa tim rồi!
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhìn lên sân gắt gao, không dám phân tâm chút nào, lại nghe thấy giọng nói vừa nũng nịu vừa lành lạnh, là Sa Hoa Linh: "Đồ đệ Thẩm tiền bối dạy quả nhiên không giống thường, xem ra là Linh nhi khinh địch rồi. Ván này, Thiên Chùy trưởng lão chưa chắc đã thắng nổi."
Thẩm Thanh Thu ngoài cười nhưng trong không cười.
Không không không không không em gái ngươi hoàn toàn sai rồi!
Trong "Cuồng ngạo tiên ma đồ", Thiên Chùy trưởng lão này nhiều nhất chỉ là pháo hôi sống qua một tập. Mà nhân vật chính trước mặt, phần thắng của pháo hôi tất cả đều bằng không bằng không đó bằng không!
Nên y còn đang lo lắng cái quỷ gì nữa chứ!
Hào quang nhân vật chính kim thân không hỏng hiểu biết chút đi cảm ơn!!!
Cũng không biết vì sao, mình hình như luôn tồn tại một cảm giác lo lắng dư thừa dành cho Lạc Băng Hà, vào cái thời điểm định luật thiên cổ chưa chắc có tác dụng này, Lạc Băng Hà thật sự bị mình hố chết thì làm sao đây. Trước kia là sợ trêu đùa nhân vật chính bị nghiệp quật chết, giờ thì lại vì lo lắng và đau lòng mà ra.
Nhưng mặc kệ xuất phát từ tình cảm gì, loại lo lắng ẩn ẩn theo bản năng này, hình như vẫn luôn tồn tại.
Như đời trước, biết rõ Lạc Băng Hà không chết được, còn xông lên giúp Lạc Băng Hà chắn gai độc, kết quả trúng độc Không Thể Giải, cực kỳ ảnh hưởng tới sinh hoạt thì không nói đi, cuối cùng còn để Liễu Thanh Ca giúp y dọn dẹp cục diện, mới không làm Sa Hoa Linh thật sự tháo bảng hiệu Thương Khung Sơn đi mất.
Nhớ lại đoạn lịch sử đen tối kia, lòng Thẩm Thanh Thu buồn bực, đột nhiên lòng vụt qua một ánh điện, tức khắc cứng đờ. Đợi khi hoàn toàn nhớ tới, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống.
Cái đù máaaaaaaaa Liễu đại thần còn đang ở trong Linh Tê động đấy!!!
Có dám nghĩ linh tinh thêm nữa không hả!!!
Thẩm Thanh Thu phản ứng lại hận không thể tát cho mình một phát, tự đánh mình tỉnh.
... Mấy ngày này y quá mức quan tâm tới Lạc Băng Hà, lòng không yên, thế mà coi nhẹ chuyện Ma tộc xâm lấn sẽ xảy ra cùng lúc. Cho tới khi bỗng nhiên nhận ra, thì giờ y đã không thể đoán trước được tình hình của Liễu Thanh Ca bên kia thế nào.
Mà tình huống trước mắt kiểu này, y là trưởng bối duy nhất, tuyệt đối không thể quay đầu bỏ đi. Tay chân Thẩm Thanh Thu lạnh như băng, tay ướt đẫm mồ hôi trộm, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Lạc Băng Hà trên đài khó khăn lắm mới né qua được một sát chiêu của Thiên Chùy trưởng lão, mắt thoáng liếc qua biểu tình Thẩm Thanh Thu, không khỏi cứng lại, bị Thiên Chùy trưởng lão tóm lấy cơ hội, ăn một đòn nghiêm trọng, rên lên một tiếng.
Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên quay đầu lại, nói khẽ với Ninh Anh Anh: "Tới Linh Tê động, tìm Liễu sư thúc của ngươi."
Ninh Anh Anh sửng sốt: "Nhưng mà Liễu sư thúc còn đang bế quan, không thể tùy tiện quấy rầy..."
Thẩm Thanh Thu nói: "Không phải bảo ngươi đi làm phiền hắn. Ngươi đi xem tình hình của hắn, nếu có gì không đúng, lập tức báo cho vi sư. Đừng tự tiện hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cần tới gần quá mức." Tránh để bị thương!
Ninh Anh Anh cũng không rõ lý do, mau chóng chạy đi. Thẩm Thanh Thu hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm lại, quay đầu nhìn về giữa sân.
Không khí quanh Lạc Băng Hà trên sân cũng trầm xuống, bắt đầu toàn tâm toàn ý đánh cẩn thận, tìm sơ hở của đối phương, chuẩn bị phản kích toàn lực. Trận này luận võ vô cùng xuất sắc, Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm thân pháp của Lạc Băng Hà, lại nhìn ra mấy điểm suy yếu. Rất nhiều lần chiêu đã tới cuối, nội lực lại không thể đuổi kịp, hoàn toàn không giống Lạc Băng Hà sẽ phạm sai lầm.
Ở đây đủ bản lĩnh để nhìn ra điểm rất nhỏ này, đương nhiên không chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu. Sa Hoa Linh bên kia, trưởng lão cụt một tay cúi người thì thầm bên tai Sa Hoa Linh gì đó, mặt Sa Hoa Linh lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu.
Lòng Thẩm Thanh Thu trầm ngâm, còn chưa kịp suy nghĩ nghiêm túc, Lạc Băng Hà trong sân đã khéo léo né được một sát chiêu của Thiên Chùy trưởng lão tức muốn hộc máu, tìm được cơ hội, ra tay dứt khoát.
Thân hình cực lớn của Thiên Chùy trưởng lão cứng lại, như núi lớn sụp đổ, ầm ầm ngã xuống.
Nụ cười Sa Hoa Linh vừa mới treo lên cứng đờ trên mặt. Tiếng hoan hô dưới đài lập tức bùng nổ, có thổn thức, có ca ngợi.
Lạc Băng Hà, thật sự quá lợi hại!
Thẩm Thanh Thu không rảnh quan tâm chuyện này, nhìn chằm chằm Thiên Chùy trưởng lão quỳ rạp xuống giữa sân, một tay lặng lẽ ấn lên Tu Nhã.
Sa Hoa Linh chậm rãi đi ra, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Lạc Băng Hà, xoay chuyển. Sau hồi lâu, bỗng nhiên xoay người, hung hăng tát Thiên Chùy trưởng lão một cái: "Phế vật! Mặt mũi Ma tộc bị ngươi làm mất sạch rồi! Vô cùng nhục nhã như thế, ngươi tự nhìn đi!"
Lại quay đầu qua, cười nhẹ nhàng với Thẩm Thanh Thu nói: "Thẩm tiền bối quả nhiên dạy rất giỏi, là Linh nhi không biết sâu cạn. Không biết tôn tính đại danh của vị tiểu huynh đệ này là gì? Sau này nếu hắn có việc gì, nói không chừng còn cơ hội gặp lại Ma tộc ta."
Lòng Thẩm Thanh Thu ha hả. Đâu chỉ gặp lại, toàn bộ hang ổ Ma tộc đều bị hắn nắm trong tay cả đấy!
Lạc Băng Hà đứng yên, vẻ mặt hờ hững, mắt điếc tai ngơ với hết thảy lời nói. Thấy Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, vội vàng lau vết máu trên mặt, nở một nụ cười với Thẩm Thanh Thu.
Đúng lúc này, Thiên Chùy trưởng lão sắc mặt luôn u ám quỳ trên đất đột nhiên lộ một tia hung tợn, nhặt đại chùy bên cạnh lên, bỗng nhiên đánh về phía Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu đã chuẩn bị từ lâu, đang định ra tay, Lạc Băng Hà lại động trước y một bước.
Mọi người thấy Lạc Băng Hà nhảy vọt lên, linh hoạt né tránh một đòn công kích của chùy sắt, ngay sau đó đánh ra một chưởng linh lực mạnh mẽ, hung hăng bổ xuống đỉnh đầu Thiên Chùy trưởng lão không có giáp che chở.
Nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên "Răng tắc", giữa khe ngón tay Lạc Băng Hà tràn hắc khí ra, ma khí trong cơ thể Thiên Chùy trưởng lão ngược lên trên chạy loạn, mắt trợn trắng, máu tươi từ hốc mắt chậm rãi chảy xuống. Khó tin nổi trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà, cổ họng khó khăn phát ra mấy âm tiết, nửa ngày, ầm ầm ngã xuống, hơi thở hoàn toàn ngừng lại.
Ngoài đài yên tĩnh một lát, tiếp theo có người lòng đầy căm phẫn hô lớn: "Yên nhân Ma tộc, chết không đủ xá!"
"Đánh lén cũng làm được, đê tiện dơ bẩn, gieo gió gặt bão!"
"Lạc sư đệ giết hay lắm!"
Dưới đài hô hò hết đợt này tới đợt khác, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, nhất thời ngẩn cả người. Nhưng phản ứng lại rất nhanh, cướp lời nói trước Sa Hoa Linh: "Sa cô nương cũng thấy rồi, hành động của Băng Hà, đơn giản là để tự vệ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Sa Hoa Linh lúc xanh lúc trắng, không ngờ thiếu niên nhìn sáng lạn thuần khiết này lại ra tay dứt khoát tàn nhẫn như thế, thứ hai cũng vì Thiên Chùy trưởng lão đánh lén, có chút không nhịn được mặt mũi, lập tức cũng không đáp lại được.
Thẩm Thanh Thu nói: "Ba trận thắng hai, thắng bại đã phân. Thứ cho Thương Khung Sơn phái còn nhiều việc, không thể tiếp tục chiêu đãi, Sa cô nương mời quay về cho."
Sa Hoa Linh nghẹn uất trong lòng không thôi, không làm gì để phát tác được, cắn răng, nói với chúng Ma tộc phía sau ủ rũ cụp đuôi: "Rút!"
Lạc Băng Hà chậm rãi đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, muốn nói lại thôi, dáng vẻ túc sát trên mặt thành hư không, ánh mắt sáng tới dị thường.
Thẩm Thanh Thu lại không kịp nhiều lời, vỗ vỗ lên vai Lạc Băng Hà: "Ngươi và Minh Phàm giải quyết nốt chuyện ở đây đi. Vi sư còn có việc."
Lạc Băng Hà sửng sốt, vừa định nói gì, Thẩm Thanh Thu đã triệu Tu Nhã ra, nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Bóng dáng Thẩm Thanh Thu biến mất khỏi tầm mắt, biểu tình Lạc Băng Hà dần dần trống rỗng, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nũng nịu cười nhạo: "Ta còn tưởng sư tôn ngươi quan tâm ngươi thế nào, xem ra cũng chỉ tới thế thôi. Ngươi giúp Thương Khung Sơn Phái lập công lớn như thế, làm sư phụ lại quay đầu bỏ đi luôn, ta còn thấy không đáng thay cho ngươi."
Ma tộc đi lại về, mọi người đều không ngờ tới, ồn ào, ầm ầm giơ kiếm lên theo bản năng.
Lạc Băng Hà liếc qua Sa Hoa Linh một cái, híp mắt theo bản năng, giọng lạnh lùng nói: "Sư tôn ta thế nào, có liên quan gì tới ngươi?"
Sa Hoa Linh dù bận vẫn ung dung cười duyên nói: "Sư tôn ngươi đi không khỏi quá vội vàng, lại không ngờ tới, cơ hội tốt như thế, sao ta có thể bỏ qua được?"
Lạc Băng Hà trầm giọng nói: "Nói cách khác, các ngươi vốn không định rời đi như thế?"
Sa Hoa Linh cười càng vui vẻ: "Vốn định đi rồi, nhưng mà ta vừa thấy ngươi, đã cảm thấy có duyên, lại thấy nếu cứ đi như vậy, không khỏi đáng tiếc. Ngươi tên Lạc Băng Hà có đúng không?"
Lạc Băng Hà không đáp lại, trường kiếm ra khỏi vỏ: "Đừng lắm lời. Cho dù sư tôn không ở đây, ta cũng thay sư tôn bảo vệ nơi này."
Sa Hoa Linh bĩu môi nói: "Ta thành tâm muốn kết bạn với ngươi, ngươi lại không có chút thú vị. Há mồm ngậm miệng đều là sư tôn ngươi, ta thấy sư tôn ngươi cũng đâu có để ý ngươi tới vậy. Rốt cuộc có chuyện gì, còn quan trọng hơn kỳ công ngươi vừa lập được?"
Sắc mặt Lạc Băng Hà hơi trắng bệch, đôi mắt đẹp của Sa Hoa Linh vừa chuyển, từ từ nói: "Huống hồ... Ngươi cũng sắp không chịu nổi rồi nhỉ?"
Vừa dứt lời, một dải lụa đỏ như máu đã như rắn đỏ tập kích Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà cắn răng nghiêng người né đi, vừa định vận linh lực đánh lại, động tác lại cứng đờ, sắc mặt tái nhợt chớp chớp mắt. Gục người xuống, hộc ra một miệng máu tươi.
Chương 27
Linh Tê động nằm sâu trong rừng sau Khung Đỉnh Phong, được linh khí từ mười hai phong Thương Khung Sơn tẩm bổ, là một hang động trên vùng đất thiêng sinh người tài, tu luyện ở đây, thường tăng tu vi nhanh, đời trước Thẩm Thanh Thu cũng vì nguyên nhân này, cố ý nói với Nhạc Thanh Nguyên, tới đây để nâng cao tu vi của thân thể này, đánh bậy đánh bạ cứu được Liễu Thanh Ca tẩu hỏa nhập ma.
Trải qua một đời, Thẩm Thanh Thu đã hiểu rõ thân thể này như lòng bàn tay, cũng không cần tới đó thêm một chuyến nữa, hơn nữa quan hệ với Liễu đại thần cũng hài hòa ngoài ý muốn, Thẩm Thanh Thu thường xuyên cảm thấy quan hệ hai người tiến triển nhanh thế này cứ như là giả, mà chuyện gần đây nhất, vậy mà cũng quên mất được.
Thẩm Thanh Thu không dám chậm trễ thêm một lát, Ma tộc xâm lấn vừa kết thúc, lập tức chạy vội tới Linh Tê động.
Nếu cứ để Liễu Thanh Ca như thế, thì không phải y có tội lớn à!
Đến Linh Tê động rồi, lòng Thẩm Thanh Thu đột nhiên khó hiểu hơi động. Lúc nãy y nhanh chóng xem qua mạch của Lạc Băng Hà, rõ ràng có chút không đúng, cũng không kịp hỏi nhiều.
Cho dù thế nào, chờ tới lúc quay về, nhất định phải gọi đứa nhỏ này tới, hỏi cẩn thận đến tột cùng là làm sao.
Chạy vội trong Linh Tê động một vòng, Thẩm Thanh Thu rẽ trái rẽ phải trong lối nhỏ tối mờ mờ, đi đi, đột nhiên cảm thấy có kiếm khí rung động, cùng với tiếng linh lưu trên trường kiếm của chủ nhân vang lên ong ong, không ngừng vọng lại.
Lòng Thẩm Thanh Thu căng thẳng, vội vàng đi vào lối rẽ đơn trong trí nhớ, cảm giác linh lực dao động không ổn định kia càng thêm mãnh liệt, thử gọi vào trong động: "Liễu sư đệ?"
Không ai đáp lại.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, vọt vào trong, "Liễu sư đệ!"
Bạch y nhân đưa lưng về phía y, chống kiếm, chậm rãi đứng lên.
Tới khi quay qua, quả nhiên là gương mặt vô biểu tình của Liễu Thanh Ca, nhìn kỹ, còn có chút tái nhợt chưa tan.
Thẩm Thanh Thu chậm rãi thở hắt ra một hơi lớn, yên lòng.
Vẫn sĩ diện như thế, xem ra không có chuyện gì lớn!
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình như lao vào giữa trận địch mất tự nhiên trên mặt: "Ha ha, Liễu sư đệ, trùng hợp ghê."
Liễu Thanh Ca: "..."
Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ may quá may quá, cũng không màng Liễu Thanh Ca xem thường, tiến lên kéo cổ tay Liễu Thanh Ca qua dò xét. Liễu Thanh Ca hé miệng thở dốc muốn nói cái gì, đột nhiên ho khan kịch liệt, khóe miệng có tơ máu chảy xuống.
Thẩm Thanh Thu ấn Liễu Thanh Ca về tư thế đả tọa, tự mình ngồi xuống, vừa đưa tay áp lên lưng Liễu Thanh Ca, vừa nói: "Sư đệ đừng trách, giờ linh mạch ngươi chưa ổn định, sư huynh giúp ngươi điều tức một chút, bằng không sau này sợ lại xảy ra sự cố."
Hai người đều không nói nữa, trong động yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ lên đá trong động.
Thẩm Thanh Thu đả thông linh mạch trong cơ thể Liễu Thanh Ca xong, thu linh lực lại, nhịn không được trách mắng: "Liễu sư đệ, không phải lúc trước ta nhắc ngươi linh lực trong cơ thể có chỗ khác lạ, bảo ngươi chú ý cách tu luyện à?"
Quả nhiên người tài gan cũng lớn!
Thẩm Thanh Thu trách mắng rất nhiều, nội tâm thế mà còn có một tia... Vui sướng khi người gặp họa vi diệu. Thật giống như thấy học sinh ưu tú thành tích cao nhất lớp, thế mà cũng có một ngày bị giáo viên bắt được chưa làm bài tập.
Liễu Thanh Ca nói: "Đúng là có nghe lời ngươi nói."
Biểu tình Thẩm Thanh Thu cứng đờ.
Có ý gì?
Chẳng lẽ y đoán nhầm, ngược lại hố Liễu đại thần?
Đúng là tội càng thêm tội mà!
Liễu Thanh Ca nhắm mắt, đứng lên, sắc mặt quay về như bình thường, sao đó lại nói tiếp: "... Nếu không giờ ta đã tẩu hỏa nhập ma, linh mạch đứt đoạn mà chết."
Liễu Thanh Ca giương mắt nhìn y, gằn từng chữ một: "Lần này, là ta nợ ngươi."
Thẩm Thanh Thu thụ sủng nhược kinh.
Có lẽ những lời này do Liễu đại thần nói ra, đúng là đãi ngộ hiếm có. Xem ra cái tình huống này, Thẩm Thanh Thu cũng hoàn toàn không giải thích được vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Liễu Thanh Ca đã tự động cho rằng mình là bởi vì biết trước hắn tu luyện gặp vướng mắc, cố tình tới xem tình hình, vừa kịp tới giúp.
Hai người nói mấy câu, Liễu Thanh Ca đột nhiên hỏi: "Lúc nãy ta mơ hồ nghe thấy hình như có tiếng chuông cảnh báo của Khung Đỉnh Phong, có chuyện gì à?"
Thẩm Thanh Thu cũng không giấu diếm, kể lại tình hình một lượt.
Liễu Thanh Ca nghe xong, nhăn mày lại: "Ma tộc đã xuống núi? Ma tộc xảo trá, ngươi tận mắt nhìn thấy chúng xuống núi?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn cả ngươi, ngay sau đó lạnh cả sống lưng, lúc này mới nghĩ tới vừa rồi y một lòng lo lắng cho Liễu Thanh Ca, chuyện bên kia vừa được giải quyết đã tới bên này, thế nhưng hoàn toàn không bận tâm tới việc này.
Ngoài đại điện Khung Đỉnh Phong.
Lạc Băng Hà lau vệt máu bên khóe miệng, đẩy chúng đệ tử nhốn nháo vây tới xem xét ra, chậm rãi đứng thẳng thân thể.
Sa Hoa Linh cười nhẹ nhàng: "Nếu không phải vừa rồi trưởng lão cụt một tay nhìn ra ngươi hình như có thương tích trong người, ta còn không nhận ra đâu. Cho dù như vậy vẫn có thể đánh bại một đại tướng của tộc ta, đúng là rất lợi hại, làm Linh nhi không thể không bội phục."
Sa Hoa Linh liếc mắt qua, nhướng mày nói: "Sư tôn ngươi là đứng đầu phái tiên môn, trưởng lão cụt một tay của tộc ta là trưởng bối thanh danh hiển hách, địa vị hai bọn họ ngang nhau. Lúc nãy ta với Liễu cô nương, đều là tiểu cô nương mới ra đời, cũng coi như cùng bối phận. Chỉ là ván thứ ba này, để một đệ tử trẻ tuổi như ngươi tỷ thí với trưởng lão tộc ta, đúng là có chút không hợp tình hợp lý, cẩn thận ngẫm lại, vẫn không thể tính——"
Sa Hoa Linh nhìn quanh mọi người Thương Khung Sơn phái lòng đầy căm phẫn, cười sáng lạn, nâng cao giọng nói: "Không bằng trận thứ ba này, chúng ta tỷ thí lại lần nữa thì thế nào?"
Lời này nói quá mặt dày vô sỉ, mọi người nghe thấy đều hít ngược một hơi khí lạnh, tức giận hết đợt này tới đợt khác.
"Yêu nữ ma tộc không biết xấu hổ!"
"Ỷ mạnh hiếp yếu lúc này còn mong được lợi, vừa thấy luận võ thua đã trở mặt không quen, nhổ vào!"
"Còn khách khí với chúng yêu Ma tộc làm gì, các sư huynh đệ cầm vũ khí lên, hôm nay chúng ta nhất định đánh đuổi lũ ma phỉ này khỏi Thương Khung Sơn!"
Sa Hoa Linh mắt điếc tai ngơ với tiếng mắng mình chung quanh, từ từ nói: "Giờ Khung Đỉnh Phong không có trưởng bối ngồi trận, một ván này, để ta lên sân cho công bằng nhé. Các ngươi ai tới, đánh với một cô nương như ta?"
Ý khiêu khích rõ ràng, Lạc Băng Hà nuốt máu tanh trong miệng xuống, bình tĩnh đứng ra: "Ta tới."
Chung quanh lập tức có người đứng ra cản, "Lạc sư đệ không thể!"
"Thương thế của đệ chưa rõ, ngàn vạn không được cậy mạnh, yêu nữ kia ai biết sẽ lại giở trò bỉ ổi gì!"
Lạc Băng Hà lắc đầu, xoay người nhìn Sa Hoa Linh: "Ngươi là nữ tử, ta đang bị thương, một ván này, rất công bằng." Dừng một chút, ánh mắt đột nhiên hóa lạnh: "Giờ nếu ngươi lại thua tiếp, thì tuyệt đối không thể lật lọng!"
Sa Hoa Linh không hiểu sao lại rùng mình, sống lưng rét run lên, vội vàng nói: "Được! Không đổi ý!"
Ninh Anh Anh ôm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, dùng sức kéo hắn ra ngoài, hét lên mang theo nức nở: "Không được không được không được không được! A Lạc đừng mà!"
Lạc Băng Hà bất đắc dĩ, đang định rút tay ra, lại nghe Ninh Anh Anh nhỏ giọng nói: "A Lạc, đệ ngàn vạn không cần đi! Sư tôn đi tìm Liễu sư thúc rồi, rất nhanh sẽ có thể quay về thôi, chúng ta nhất định phải chờ sư tôn, đừng trúng quỷ kế của nàng ta."
Đi tìm... Liễu sư thúc?
Ninh Anh Anh đang ôm ôm kéo kéo Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm thấy Lạc Băng Hà cứng đờ bất động, ánh mắt trống rỗng, trên mặt không có chút biểu tình gì.
Ninh Anh Anh sửng sốt một chút, chậm rãi buông lỏng tay, cẩn thận gọi: "... A Lạc? A Lạc?"
Lạc Băng Hà đột nhiên xoay người, nói với Sa Hoa Linh dù bận vẫn ung dung: "Ta và ngươi tỷ thí một ván cuối cùng. Động thủ đi."
"Rầm" một tiếng, các đệ tử xung quanh ầm ầm rút kiếm chĩa lại.
"Ma nữ đừng vội khinh Thương Khung Sơn phái ta không có ai, trơ mắt nhìn ngươi bắt nạt đệ tử đồng môn ta!"
Các đệ tử Bách Chiến Phong đều chắn trước mắt, biểu tình trên mặt phẫn nộ không thôi, tựa như lúc nào cũng có thể xông ra đánh với Sa Hoa Linh một trận.
Lạc Băng Hà hơi ngừng một lát. Sau đó, lắc đầu.
Lạc Băng Hà: "Chư vị sư huynh đệ không cần thế. Mục đích của nàng ta, là ta."
Mắt Sa Hoa Linh thoáng lướt qua Ninh Anh Anh ôm chặt cánh tay Lạc Băng Hà, nhướng mày không vui nói: "Làm sao? Luyến tiếc hắn chịu chết, phải đợi sư tôn ngươi về? Sư tôn ngươi nếu có nửa điểm quan tâm hắn, cũng sẽ không đi rồi!"
Vừa dứt lời, lụa đỏ trong tay Sa Hoa Linh như rắn rết, hung ác đánh về phía Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà khó khăn lắm mới tránh đi được, nhanh chóng thối lui lại một khoảng cách, nhận kiếm lúc nãy luận võ với Thiên Chùy trưởng lão đã bị cuốn đi, hít sâu một hơi, chuẩn bị tay không đón đánh.
Một thanh kiếm quăng tới, Lạc Băng Hà tiếp lấy theo bản năng, "loẹt xoẹt" rút kiếm ra. Ánh sáng lóe lên, vừa nhìn đã biết là một thanh kiếm tốt.
Thiếu niên mặc giáo phục Bách Chiến Phong dưới đài lạnh lùng cứng đờ nói: "Cầm đi! Cho ngươi mượn đấy!"
Dưới đài lập tức có người nhận ra, thiếu niên kia hình như là đệ tử Bách Chiến Phong bại dưới tay Lạc Băng Hà, còn từng bị Liễu Thanh Ca cao lãnh giáo huấn cẩn thận trước mắt bao người.
Nhất thời ánh mắt bốn phương tám hướng dồn tới, thiếu niên kia mặt đỏ bừng, cả giận nói: "Ai dám nhìn nữa, ra ngoài đánh với ta!"
Lạc Băng Hà quay đầu nhìn lướt qua, một lát, xoay người đón đánh lụa đỏ hùng hổ đánh úp lại của Sa Hoa Linh.
Ánh kiếm và lụa đỏ đan chéo, ánh mắt mọi người đều dồn lại, không ai lên tiếng.
Vũ lực của Sa Hoa Linh tuy không cao lắm, nhưng thấy tốc độ và nội lực của Lạc Băng Hà vì bị thương mà giảm hẳn, ban đầu còn cố ý nửa đùa nửa thật với Lạc Băng Hà, nhưng rất nhanh không còn tâm tư này nữa.
Nếu đổi thành thường nhân, dưới tình huống như vậy, bị lụa đỏ lóa mắt vây đánh loạn xạ, đã sớm rời đầu trận tuyến, mà nghị lực của Lạc Băng Hà vượt xa với tưởng tượng của nàng, rất nhanh đã ổn định thân pháp, dần chiếm thế thượng phong.
Lòng Sa Hoa Linh thầm kêu không ổn, lụa đỏ đã bị ánh kiếm của Lạc Băng Hà cắt đứt vài đoạn, trái phải không kịp ngăn.
Đột nhiên, bên ngoài nhốn nháo, có người vui sướng kêu lên: "Thẩm sư thúc với Liễu sư thúc đến!"
"Là Liễu sư thúc!"
"Liễu sư thúc xuất quan!"
"Hai vị phong chủ của phái ta đã tới, ma nữ mau mau chịu trói đi!"
"..."
Một kiếm của Lạc Băng Hà đánh văng lụa đỏ, xuyên qua khe hở giữa lụa đỏ như máu phấp phới, nhìn thấy thân ảnh một xanh một trắng ngự kiếm đi tới, Thẩm Thanh Thu và Liễu Thanh Ca sóng vai cùng đi.
Sa Hoa Linh thấy Lạc Băng Hà đột nhiên không nhúc nhích, lập tức nắm lấy cơ hội, lụa đỏ quấn quanh tay như rắn rết phóng ra, Lạc Băng Hà đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Sa Hoa Linh vừa thầm nghĩ lượt này đánh không thành, nào ngờ Lạc Băng Hà thế mà lại không né tránh, thân hình cứng đờ, cứ thế mặc cho lụa đỏ vô cùng cứng cỏi xuyên qua bả vai mình.
Máu tươi lập tức bắn ra.
Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, loáng thoáng thấy một thân ảnh xanh lá chạy như bay về phía hắn, rốt cuộc không trụ nổi nữa, nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Chương 28
Trong mộng cảnh.
Nơi Lạc Băng Hà nằm, vòm trời phủ một màu đỏ như máu chói mắt, giống như dung nham, lại tựa như hoàng hôn tàn hồng, vặn vẹo thay đổi, như còn đường cuối Hoàng Tuyền.
Lạc Băng Hà mặt vô biểu tình, trên gương mặt thiếu niên thậm chí còn không nhìn ra một tia kinh ngạc hoảng loạn, đi dọc theo mộng cảnh của mình. Cho tới tận khi tới một nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc hơi sửng sốt, ngừng lại.
Cảnh tượng bên ngoài vòm trời đỏ máu kia, có một tòa thành cao. Mà cuối tòa thành, lại là những quang cảnh nối tiếp không ăn khớp, tầng tầng rừng trúc đầy xuân sơn.
Lạc Băng Hà khẽ cười khổ, dứt khoát đi tới tòa thành kia. Rừng trúc càng ngày càng gần, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc.
Thân ảnh cao gầy màu xanh lá kia quay lại giữa rừng trúc, tiêu sái mở chiết phiến ra, cười như không cười, vươn tay ra với hắn.
Lạc Băng Hà lập tức không chút do dự chạy tới, càng chạy càng nhanh, dùng hết sức lực toàn thân, lòng bàn chân cơn hồ cũng tạo ra gió.
Mà thân hình cao gầy kia tưởng rằng không quá xa lại như thể cách vạn dặm, Lạc Băng Hà cảm thấy mình dùng hết sực lực, trước sau vẫn không có cách nào chạy tới phía bên kia.
Lạc Băng Hà lòng đầy nôn nóng, càng chạy nhanh hơn, càng không biết làm sao.
Lạc Băng Hà trơ mắt nhìn người nọ ở phía bên kia rốt cuộc lộ biểu tình không kiên nhẫn, thu tay lại.
Lạc Băng Hà muốn gọi lớn lên, người nọ lộ ra một ánh mắt lạnh nhạt, lắc đầu, không chút lưu luyến xoay người rời đi, hoàn toàn biến mất trong biển trúc.
Tựa như y người này biến thành từ một thanh trúc, chẳng qua tuyết bùn hồng nhạn, chỉ để lại vài dấu vết.
Lạc Băng Hà ngây ngẩn nhìn mặt đất dưới chân, đột nhiên sinh ra lệ khí cừu hận ngút trời.
Hóa ra tòa thành này, căn bản sẽ không cho hắn đi tới rừng trúc xuân sơn kia.
Căn bản không để hắn tới bên người kia.
Đồng tử Lạc Băng Hà ẩn ẩn hóa đỏ, đột nhiên giơ tay ra, vận linh lực toàn thân, đánh xuống mặt đất dưới chân.
Từng kích ra tay đầy hận ý, thế giới chung quang tức khắc vỡ thành ngàn vạn mảnh, nhanh chóng bay đi, chỉ còn lại một không gian hỗn độn.
Lạc Băng Hà thở dốc dần dần bình ổn lại hô hấp của mình, trong hỗn độn, một giọng nói già nua truyền tới, mang theo ý khiển trách.
"Tiểu tử vô tri! Phá hủy bừa bãi vật trong mộng cảnh của mình, là định cả đời bị nhốt ở đây, hay là tự nguyện phát điên?"
Lạc Băng Hà thờ ơ, biểu tình trên mặt gần như tĩnh mịch.
Giọng nói kia thở dài, bảo: "Ngươi tới đây, lão phu có chuyện muốn nói với ngươi."
Lạc Băng Hà tựa như không hề nghe thấy, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giọng nói kia đợi một lát, không thể nề hà, cả giận nói: "Thôi, thôi! Ngươi thì có thân phận gì? Chẳng qua chỉ là một phàm tu Nhân giới, sao phải đẩy mình vào hoàn cảnh thế này?!"
Lạc Băng Hà dừng một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Xem ra, chuyện cũ năm xưa, tiền bối biết hết rồi."
Đoàn sương đen kia lập tức tới trước mặt, Mộng Ma nhìn chăm chú vào hắn một lát, chậm rãi nói: "Không tồi. Nếu không phải công thể của ngươi bị tổn hại, tinh thần không ổn định, chỉ sợ mộng cảnh của ngươi lão phu cũng không thể tùy ý ra ngoài, đừng nói tới mượn cơ hội xem ký ức của ngươi. Có điều, dù đã biết rõ mọi thứ, lão phu vẫn muốn nghe chính miệng ngươi tự nhân."
Sắc mặt Lạc Băng Hà bình tĩnh, đồng tử cũng quay về như bình thường, ngữ khí không chút gợn sóng: "Đống ký ức tiền bối đã thấy, cũng không sai."
"—— Nếu như theo kiếp trước, ta đúng là từng thống nhất Ma giới, ngồi trên vị trí Ma Quân."
Mộng Ma trầm mặc một lát, nói: "Nếu như vậy, vì sao ngươi còn không xuống tay quay lại bản vị, cứ mãi cự tuyệt lão phu tiến vào mộng cảnh của ngươi, chỉ dạy ngươi tu luyện lần nữa, kích thích huyết mạch?"
Lạc Băng Hà: "Tiền bối còn chưa rõ?"
Tuy rằng nằm trong dự đoán, Mộng Ma vẫn giận không chịu nổi: "Nhãi ranh không khỏi quá mức ngu muội! Nếu ngươi chịu nghe ta nói, theo như đời trước, dốc lòng tu ma, không mất mấy năm, thiên hạ chẳng có mấy kẻ là đối thủ của ngươi! Thống nhất Ma giới, thậm chí cả Nhân giới, chẳng phải chỉ là chuyện gần ngay trước mắt? Những thứ tình tình ái ái không thể nói rõ kia, cùng làm chỉ như mây khói, có thể giữ được bao lâu? Hai kẻ ngang nhau, lão phu thật sự không tin ngươi không thể làm rõ!"
Lạc Băng Hà thờ ơ: "Ta muốn nói với tiền bối, những lời này, tiền bối đời trước đã nói với ta cả trăm ngàn lần rồi."
Lại vẫn theo ý mình, muôn vàn thế giới, trong mắt cũng chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu.
Nếu Mộng Ma có mắt, lúc này không biết đã trợn trắng bao nhiêu lần.
Kỳ thật lão đã sớm biết huyết mạch trong thân thể Lạc Băng Hà không bình thường, lại chỉ có thể nhân lúc tinh thần Lạc Băng Hà không ổn định lẻn vào mộng cảnh của hắn xem, trừ lần đó ra——
Tất cả đều bị chặn bên ngoài.
Ngoại trừ mặt mũi không có gì lạ ra, thiếu niên này làm lão cực kỳ tò mò. Kẻ có thể có bản lĩnh ngăn Mộng Ma bên ngoài mộng cảnh, thiên hạ không có mấy người, thậm chí có thể nói không có, mà một thiếu niên phàm tu thế mà làm được. Chuyện này không khỏi làm lão hoài nghi sâu đậm, thiếu niên này tuyệt không phải tầm thường, thậm chí không chỉ có huyết mạch Ma tộc đơn giản như thế.
Mộng Ma đột nhiên hỏi: "Ma khí trong cơ thể ngươi, giờ còn mấy thành?"
Lạc Băng Hà: "Chắc tầm một thành. Thậm chí ít hơn."
Mộng Ma thở dài: "Lão phu khuyên ngươi, tốt nhất đừng dụng ma lực lung tung. Trừ phi ngươi chịu đánh thức huyết mạch toàn thân hoàn toàn, từ đây bắt đầu tu ma, nếu không linh lực trong thân thể ngươi nhất định sẽ hỗn loạn không chịu nổi, thậm chí tẩu hỏa nhập ma mà chết."
Mộng Ma chất vấn khiển trách nói: "Điều này lão phu vốn tưởng rằng không cần nhiều lời với ngươi, ngươi lại chỉ vì săn mấy con họa võng kia, không tiếc sử dụng ma lực, làm cho linh lực trong cơ thể đại loạn, không trụ nổi cũng bình thường, còn vì thế mà bị nội thương không nhẹ." Lão dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi một câu, "Thiên hạ có ngàn ngàn vật có thể phòng bách độc, mấy con họa võng ở hàn hồ, cũng đâu phải thứ gì quý hiếm, với hiểu biết của ngươi, căn bản không coi là gì, lão phu vẫn không rõ, sao ngươi phải tới mức này?"
Mộng Ma cũng đã xem qua ký ức của Lạc Băng Hà, trong đó có rất nhiều chi tiết không kịp ngẫm lại, vẫn còn nghi ngờ. Lạc Băng Hà lại chẳng muốn giải thích nhiều, Mộng Ma lại tự mình ngẫm một lần, giọng đột nhiên run sợ: "Là vì Thẩm Thanh Thu kia?"
Lạc Băng Hà không nói lời nào, coi như đồng ý.
Mộng Ma cảm thấy vấn đề này quá rắc rối, sớm muộn gì cũng hóa điên, trực tiếp vào chuyện chính: "Nếu lão phu nhớ không lầm, hai năm trước, ngươi đã có sức chống lại lão phu, thức tỉnh máu Thiên Ma rõ ràng là ngươi cố ý, sao sau này lại áp chế lần nữa?"
Lạc Băng Hà lắc đầu nói: "Tiền bối hiểu lầm rồi, cũng không phải ta cố ý làm. Khi đó chuyện đột nhiên xảy ra, ta há có thể trơ mắt thờ ơ nhìn sư tôn rơi vào nguy hiểm?"
Một lần kia, sư tôn vì cứu mình, không ngại nguy hiểm nhảy vào nước, lại bị họa võng quấn lấy, không thoát thân được. Dưới tình thế cấp bách, Lạc Băng Hà cảm thấy một thứ cực kỳ quen thuộc bùng nổ trong cơ thể mình, quanh thân đẩy ma khí ép họa võng né xa, buông tha hai người.
Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay hắn lần nữa, lòng Lạc Băng Hà cũng đã lạnh lẽo.
Lạc Băng Hà quá rõ, máu Thiên Ma trong cơ thể mình đã ẩn ẩn thức tỉnh rồi. Chuyện vốn tưởng rằng có thể lẩn tránh đã xảy ra, tình cảnh kiếp trước lại vụt qua trong đầu, ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt quyết tuyệt đứng bên Vực Thẳm Vô Gian, hắn một khắc cũng không thể quên——
Dù tâm thần hoảng loạn, hắn vẫn giấu diếm được Thẩm Thanh Thu, cũng không để bị hoài nghi. Quả nhiên, đêm đó Mộng Ma theo dấu vết mò tới, thậm chí lần nào cũng muốn kéo theo Thẩm Thanh Thu vào mộng cảnh. Lạc Băng Hà lập tức điều khiển lại, một là vì bảo vệ Thẩm Thanh Thu bình an, hai là quyết tâm không muốn dây dưa gì với Mộng Ma, lập tức dùng ma tức giằng co—— cho dù thế nào cũng không muốn mình và Thẩm Thanh Thu bị kéo vào trong mộng cảnh.
Năng lực điều khiển mộng cảnh của Lạc Băng Hà đời trước đã không còn ai bằng nữa, cho dù đời này công thể chưa đạt đỉnh cao, vẫn có khả năng để mình không bị kéo vào mộng cảnh. Mộng Ma không làm gì được, đành từ bỏ.
Mộng Ma thở dài một hơi, cũng không biết là than mình vất vả, hay than thở vì Lạc Băng Hà: "Ngươi vì y chịu đựng nhiều như thế, y đâu hiểu được."
Lạc Băng Hà lắc đầu: "Ta không để bụng."
Chỉ cần sư tôn còn ở bên cạnh hắn, hắn nguyện một mình chịu hết thống khổ này.
Chỉ cần... Thẩm Thanh Thu không rời xa mình, không vứt bỏ hắn, muốn hắn làm gì cũng được.
Thấy hắn như thế, ngay cả Mộng Ma cũng không nói lên lời nào, trầm mặc một lát, nói: "Ngươi đã quyết định, đời này tuyệt không tu ma?"
Lạc Băng Hà hơi sửng sốt. Dù trong lòng đã có ý định, nhưng bị Mộng Ma hỏi, lòng vẫn không tự chủ được ngưng nửa nhịp.
Mộng Ma "hừ" một tiếng, "Ngươi phải nghĩ cho kỹ, máu Thiên Ma trong cơ thể ngươi đã ẩn ẩn thức tỉnh rồi, ngươi lại mang toàn bộ ký ức một đời Ma tộc dùng ma lực, đây chính là xúc tác lớn, ngươi cho dù có cố tình áp chế, thì trụ được bao lâu?"
Lão nhìn thoáng qua sắc mặt Lạc Băng Hà, nói tiếp: "Máu Thiên Ma trong cơ thể ngươi nếu không thể thức tỉnh hoàn toàn, sẽ là tai họa ngầm cũng là nhược điểm trí mạng của ngươi, lúc nào cũng có thể quấy phá linh lực vận chuyển trong thân thể ngươi. Một khi công thể ngươi bị hao tổn, lòng hơi dao động một chút sẽ có thể hủy hoại ngươi. Lão phu không rảnh dọa ngươi sợ, ngay trước mắt thôi, ngươi giờ khắc này, đã hôn mê suốt hơn ba ngày rồi."
Ba ngày chưa tỉnh? Vậy... Sư tôn chẳng phải sẽ lo lắng ư?
Sư tôn... Hẳn sẽ lo lắng vì hắn nhỉ...
Lạc Băng Hà im lặng một lát, chậm rãi siết chặt tay: "Dù sao cũng phải thử một lần."
Lạc Băng Hà nhìn Mộng Ma, ánh sáng trong mắt lóe lên.
"Thừa biết đường tu ma là sai, ta hà tất phải đi lần nữa? Dù cho một con đường khác không biết kết quả, ta sao lại không liều chết thử một lần?"
Lạc Băng Hà nhìn cảnh mờ ảo bốn phía, nói: "Ta liều mạng lấy mắt họa võng, đơn giản chỉ vì hy vọng đời này sư tôn không trúng Không Thể Giải, bởi vì ta từng thề, nếu như có một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không để sư tôn bị thương nửa phần. Sau này ta nghĩ lại cẩn thận, so với việc nghĩ phải giải Không Thể Giải cho sư tôn thế nào, kỳ thật ta chỉ cần giết chết Thiên Chùy là được rồi."
Ánh mắt Lạc Băng Hà lộ ra một loại hưng phấn kỳ dị: "Rất nhiều chuyện biết phải xảy ra, ta luôn nghĩ phải làm sao đây, lại chưa từng nghĩ tới, nếu chuyện kia chưa từng xảy ra, không phải ổn rồi ư?"
Mộng Ma nhìn Lạc Băng Hà, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Một lát, Mộng Ma chậm rãi nói: "Lão phu vẫn hy vọng ngươi chớ có quên, đời trước y đối với ngươi, cũng không phải tình nghĩa mười phần. Y có thể bởi vì thân phận Ma tộc của ngươi đã không nghe phân trần đẩy ngươi tới đường cùng, nhẫn tâm để ngươi ôm xác năm năm mà không quan tâm, nghi ngươi hận ngươi nhiều lần như thế, đủ loại trước kia, ngươi thật sự hết thảy đều biết rõ ràng? Thẩm Thanh Thu là dạng người gì, ngươi thật sự coi như gương sáng? Mọi chuyện sau này khó lường, ngươi làm sao biết sẽ xảy ra chuyện gì? Ngươi thật sự có thể ở bên y một đời trong sạch làm đồ nhi ngoan của y, sau đó tìm cơ hội nói rõ lòng mình, ở bên y trăm năm ư?"
Lạc Băng Hà: "Một đời này, sư tôn đối xử với ta cũng không như trước..."
Mộng Ma hừ lạnh một tiếng: "Đời này y đối với ngươi quá tốt, tốt đến mức ngươi vứt bao nhiêu chuyện ra sau đầu rồi."
Thần sắc trên mặt Lạc Băng Hà thay đổi, nhưng chung quy vẫn bình tĩnh: "Ta tin y."
Sau đó bỗng nhắm mắt lại.
Lại mở mắt ra, ánh mặt trời chợt xuyên vào.
Lạc Băng Hà cảm thấy có một bàn tay thon dài ấm áp dán lên trán hắn, xoa nhẹ.
Mắt Thẩm Thanh Thu đầy mệt mỏi, lại vui mừng không thôi, thở dài: "Đã tỉnh rồi à."
Chương 29
Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, khô khốc khó khăn nói: "Sư tôn..."
Thẩm Thanh Thu nhìn gương mặt tái nhợt của Lạc Băng Hà, lòng xót xa không nói nên lời.
Vốn một đời này, y từng hạ quyết tâm muốn đứng ở vị trí người bảo vệ, nói gì cũng muốn bảo vệ người này cẩn thận, ít nhất đừng để Lạc Băng Hà chịu những ấm ức trước kia một lần nữa. Nhưng mà giờ, người này lại vì mình lăn lộn thành thế này, Thẩm Thanh Thu không thể không đau lòng và áy náy.
Cái cảm giác an toàn "Kịch bản trên tay ta có thiên hạ" xem như hoàn toàn thành hư vô, chính mình không chỉ không biết dùng lợi thế biết trước cốt truyện thế nào, ngược lại còn làm một mặt nào đó ở đời này, hình như càng thêm không xong.
Thẩm Thanh Thu hận không thể vứt mặt già đi gõ hệ thống, đưa mình về điểm ban đầu lần nữa.
Mình đang làm gì thế chứ!
Quả nhiên tình yêu làm người ta tụt IQ, tình yêu là thứ thật sự không ổn!
Kỳ thật ngoài miệng y nhất thời nói vớ vẩn. Lạc Băng Hà nằm trên giường bao ngày, y lo lắng hãi hùng bấy ngày, vừa đau lòng vừa hối hận, cảm thấy vết thương của Lạc Băng Hà như nằm trên người mình, nam chính đại đại cứ mê man mãi, đau tất cả đều là mình chịu.
Thẩm Thanh Thu ảo não, Lạc Băng Hà không nói lời nào, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu bạch hoa nhanh nhẹn ngoan ngoãn, ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt đen ướt át lại nhìn Thẩm Thanh Thu không chớp mắt, làm Thẩm Thanh Thu da đầu tê dại.
Thẩm Thanh Thu ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương còn đau không?"
Lạc Băng Hà lập tức lắc đầu: "Không đau nữa."
"... Vậy được rồi, Băng Hà." Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nói ra lời vẫn luôn muốn nói: "Vi sư vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi gần đây, có phải gặp chuyện gì không?"
Tay Lạc Băng Hà không tự chủ được siết chặt chăn, "Sư tôn vì sao đột nhiên hỏi vậy?"
Lạc Băng Hà vừa định thề thốt phủ nhận, Thẩm Thanh Thu lại đột nhiên vươn tay, đặt trên đỉnh đầu hắn. Tựa như theo thói quen xoa đầu hàng ngày, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu thở dài: "Vẫn có chuyện không thể nói cho vi sư biết ư?"
Lạc Băng Hà hơi sửng sốt, hốc mắt tức khắc đỏ bừng. Nước mắt "lộp bộp" rơi xuống, làm ướt áo gối.
"..." Nước mắt nam chính đại đại quả nhiên cực kỳ hiệu quả, Thẩm Thanh Thu lập tức không hỏi nữa, nhanh chóng dỗ đứa nhỏ này, "Vi sư chẳng qua thuận miệng hỏi thôi, đừng khóc ha."
Kỳ thật dù không hỏi, y cũng đoán được mang máng. Kết giới hồ Họa Võng sau này đích xác bị nứt, đúng lúc gặp Lạc Băng Hà tới kiểm tra kết giới theo thường lệ, có lẽ để xử lý chuyện Họa Võng chu toàn mà bị thương, lại không muốn mình phát hiện, cố ý trốn tránh mình, muốn giấu diếm trong khoảng thời gian này.
Trùng hợp hay không, đúng lúc này, lại trúng lúc Ma tộc xâm lấn.
Thẩm Thanh Thu lòng không nói rõ cảm giác, hận mình lúc trước ngu ngốc. Nếu y biết trước Lạc Băng Hà bị thương, nhất định...
Nhất định làm sao? Không cho Lạc Băng Hà lên sàn?
Sao có thể.
Nhớ tới hệ thống không chút nhân tính trừ điểm độ sướng cảnh cáo, Thẩm Thanh Thu có cảm giác bất lực cực kỳ. Cho dù y biết trước Lạc Băng Hà phải bị thương, chỉ sợ cuối cùng, vẫn không thể không phái Lạc Băng Hà lên đài.
"Sư tôn nghĩ gì vậy?" Lạc Băng Hà nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Thu, trong mắt hiện lên một tia lo sợ bất an.
"Không có gì." Thẩm Thanh Thu xốc lại biểu tình trên mặt, hơi hơi mỉm cười, "Vi sư đang nghĩ, dịp chọn kiếm ở Vạn Kiếm Phong vì Ma tộc xâm lấn mà trì hoãn, đúng lúc thương thế của ngươi dưỡng cũng đỡ rồi, không bằng theo các sư huynh Thanh Tĩnh Phong đến đó, chọn một thanh kiếm thuộc về mình đi."
Dựa theo quy định Thương Khung Sơn, đệ tử chỉ có tới tuổi nhất định, mới có tư cách đến Vạn Kiếm Phong chọn thanh kiếm thuộc về mình. Bởi vì khi đó đã đạt tới Trúc Cơ, mới có khả năng điều khiển tiên kiếm, nếu không thì cho dù có tiên kiếm trong tay, cùng lắm chỉ làm được mấy kiếm pháp đơn giản tầm thường, kiếm sắt bình thường còn làm được.
Mà tu vi Lạc Băng Hà sớm đã vượt xa các đệ tử tầm thường, dù tuổi chưa đủ, trên mặt linh lực cũng đã thừa rồi.
Mắt Lạc Băng Hà rực sáng lên, ngoài miệng lại do dự nói: "Nhưng mà..."
Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ hắn, "Đừng lo, vi sư sớm đã nói lại với phong chủ Vạn Kiếm Phong rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, rồi chọn một thanh mình thích."
Lạc Băng Hà gật đầu, tay chậm rãi siết chặt, Thẩm Thanh Thu nói tiếp: "Sau khi dưỡng thương tốt rồi, nếu ngươi không muốn đi, thì dọn tới ở chỗ cạnh vi sư này. Căn trúc xá này, vẫn có một phòng trống."
Chuyện này, Lạc Băng Hà triệt triệt để để cứng lại. Lúc này mới phát hiện hắn kỳ thật vẫn luôn nằm trong phòng vách trúc xá, trong phòng sớm đã dọn dẹp sạch sẽ, đầy đủ mọi thứ, bàn sách bên giường, tâm pháp Thẩm Thanh Thu tự mình đánh dấu xếp chỉnh chỉnh tề tề, giấy và bút mực xếp ở giữa.
Thẩm Thanh Thu còn định nói thêm gì nữa, lập tức bị nhào vào trong lòng. Lạc Băng Hà đột nhiên từ trên giường nhào tới ôm, mặt chôn giữa cổ y, giọng nghẹn ngào: "Sư tôn..."
Lạc Băng Hà bên tai y gọi một tiếng, Thẩm Thanh Thu cảm thấy rất giống bị một con thú nhỏ đáng thương cọ vào, cả người tê dại, giọng cũng không tự chủ được mà từ từ nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, lớn thế này, sao còn như lúc nhỏ, ra thể thống gì nữa."
Vòng tay Lạc Băng Hà ôm chặt lấy y, thấp giọng nức nở, như chịu đủ ấm ức.
Thẩm Thanh Thu bị ôm phát đau, Lạc Băng Hà tựa như hận không thể dán chặt vào lòng y, đao cũng không chém ra được. Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ, đành vươn tay ôm lấy người, xoa xoa tóc.
Chả xoa được mấy cái, Thẩm Thanh Thu đã cảm thấy tay mình bị giữ lấy. Y cúi đầu nhìn, mắt Lạc Băng Hà đỏ bừng, giữa nước mắt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trừ nó ra, còn mang theo gì khác, khó lòng giải thích.
Tay Lạc Băng Hà giữ lấy mình dần siết chặt, giọng cũng run lên nhè nhẹ: "Sư tôn, người đối với ta tốt như vậy, đệ tử... Đệ tử thật sự..."
Mặt Lạc Băng Hà dán sát y, hô hấp cũng phả lên mặt y, tim Thẩm Thanh Thu đập loạn, theo bản năng nghiêng nghiêng mặt đi.
Lạc Băng Hà cứng lại, như thất vọng buông tay ra, cắn cắn môi, thất thần miễn cưỡng nói tiếp: "... Đệ tử thật sự, không có gì báo đáp."
Thẩm Thanh Thu thở hắt một hơi: "Cần gì ngươi báo đáp?"
Lạc Băng Hà lại ngẩng đầu lên lần nữa, Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói: "Vi sư đối với ngươi, không có mong muốn gì. Chỉ cần ngươi thanh tỉnh, vui vẻ sống trên đời, làm chuyện mình muốn, không làm mình và người bên cạnh thất vọng, là đủ rồi."
Thẩm Thanh Thu chậm rãi nói: "Còn ngươi có thể trở thành kẻ mạnh, đứng trên vị trí cao hay không, vi sư không hề để bụng."
Lạc Băng Hà ngơ ngẩn mà nghe, đột nhiên cắn răng nói: "Nhưng mà sư tôn, nếu không đủ mạnh mẽ, làm sao để không bị người ta ức hiếp, làm sao bảo vệ được người và chuyện mình để ý?"
Thẩm Thanh Thu giáo huấn: "Sao ngươi biết được cứ mạnh là nhất định bảo vệ được người và chuyện mình quan tâm? Nếu như mạnh tới một cảnh giới nào đó mà lại đánh mất chính mình, kẻ bản tâm mình cũng không bảo vệ được, làm sao bảo vệ được người khác?"
Thẩm Thanh Thu dừng một chút, cầm chiết phiến, nửa đùa gõ gõ lên đầu Lạc Băng Hà: "Huống chi, ngươi cũng đâu nhất định phải trở nên mạnh mẽ, vi sư vẫn luôn ở bên bảo vệ ngươi."
Lạc Băng Hà như khúc gỗ bị gõ. Những lời này, sư tôn đã từng nói với hắn...
Chẳng qua bây giờ, hắn còn không thể...
Móng tay Lạc Băng Hà cơ hồ bất động thanh sắc cấu vào thịt, hàm hàm hồ hồ nói: "Sư tôn... Đệ tử đau đầu."
Thẩm Thanh Thu lập tức nhíu mày: "Đau đầu? Hay vẫn còn biến chứng ẩn? Ngày mai gọi Minh Phàm mời Mộc sư thúc của ngươi tới, khám cho ngươi."
Lạc Băng Hà lập tức lắc đầu: "Không không không quan trọng! Sư tôn, đệ tử nghỉ ngơi chút là ổn rồi."
Một đời dây dưa, Thẩm Thanh Thu sớm đã quen tính nết Lạc Băng Hà, bình thường bị ấm ức chút cũng muốn làm nũng y mong được an ủi, mà nếu chuyện gì nghiêm trọng thật sự, sẽ tự mình gánh lấy. Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà một hồi, tựa như không nhìn ra chỗ không đúng, lúc này mới thở dài, dặn dò: "Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói đấy."
Thẩm Thanh Thu vừa rời đi, Lạc Băng Hà hít sâu một hơi, xốc chăn lên.
Ma khí và linh khí trong cơ thể hỗn loạn mãnh liệt, Lạc Băng Hà co tròn lại, cắn chặt răng chịu đựng, hồi lâu dần dần bình tĩnh lại.
Lòng bình tĩnh lại, có nơi cực nóng, cũng đau đớn. Nhớ nhung mãnh liệt trong lòng kêu gào, Lạc Băng Hà nhắm mắt, chậm rãi vươn tay vào trong vạt áo chạm tới nơi cực nóng vừa rồi kia.
Khoái cảm trong cơ thể dâng lên, Lạc Băng Hà cắn răng chịu đựng, mồ hôi ướt đẫm cần cổ, tốc độ trên tay nhanh hơn. Một khắc phóng thích kia, Lạc Băng Hà thở dốc nặng nề, yết hầu ướt dính nỉn non ra hai chữ.
"Sư tôn..."
Chương 30
Rừng trúc.
Rừng trúc tươi tốt xanh rờn, mát lạnh yên tĩnh.
Tiếng "Xào xạc cọt kẹt" truyền tới, các đệ tử trên khu đất trống đồng loạt liếc qua, lộ ra biểu tình khó mà nói hết.
Minh Phàm cắm kiếm xuống đất, hô to một tiếng: "Ta không nhịn nổi nữa!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào giống loài thò cái đầu nhìn không rõ từ đống trúc ra, tức gần chết nói: "Súc sinh này rốt cuộc còn muốn ăn tới bao giờ! Trúc lớn Thanh Tĩnh Phong nó ăn chưa đủ no luôn! Nó rốt cuộc là linh thú hay là heo!!"
Một đệ tử khuyên nhủ: "... Đại sư huynh, huynh đừng nói. Súc sinh kia bị dọa, lại muốn đâm huynh."
"Đúng thế đúng thế... Chúng ta dù sao cũng không đánh lại nó..."
"Đúng đúng, nhẫn nhịn cho gió êm sóng lặng..."
Minh Phàm quả thực buồn bực muốn chết. Con quái lông ngắn này từ ngày chạy ra khỏi núi xong, ngày nào cũng gặm trúc khắp Thanh Tĩnh Phong, sư tôn còn dặn không được làm nó bị thương, để súc sinh này sống còn thoải mái hơn người.
So sánh với nó, mình là đại đệ tử mà sau khi Lạc Băng Hà bị thương, tức khắc bị đổ xuống một đống sự vụ, ngày nào cũng chân không chạm đất thì không nói, vất vả lắm mới có thể luyện kiếm pháp, còn phải bị súc sinh này làm phiền không được yên bình, đúng là quá mức bực mình!
Sống còn không bằng súc sinh!
Minh Phàm bị mình làm cho khó chịu, quái lông ngắn bên kia không chút cảm kích, hết sức chuyên chú gặm trúc, mặt mày có thể nói quá mức khả ố.
Thẩm Thanh Thu vừa bước chân vào rừng trúc, đã nghe thấy tiếng gà bay chó sủa quen thuộc, chiết phiến trong tay lay lay hơi ngừng lại.
"... Đại sư huynh bình tĩnh!"
"Đại sư huynh không thể rút kiếm đâu!!"
"..."
Lạc Băng Hà cầm tâm pháp đi theo sau y, nghi hoặc nói: "Sư tôn, có chuyện gì vậy ạ?"
Thẩm Thanh Thu xấu hổ ho khan bảo: "... Có lẽ các sư huynh ngươi lại làm loạn rồi."
Lạc Băng Hà lần này bị thương nghiêm trọng, trên người toàn vết thương lớn nhỏ, vải quấn rộng, còn bị nội thương không nhẹ. Tuy nghị lực và thể chất của nam chính rất kinh người, vẫn tĩnh dưỡng hồi lâu mới phục hồi dần dần.
Trong lúc ấy, Thẩm Thanh Thu để Lạc Băng Hà nằm tĩnh dưỡng ở trúc xá, mình cũng hoàn toàn yên lòng hơn nỗi lo lắng mấy nay, tự nhắc nhở bản thân, thế mà nhớ tới rất nhiều chuyện đời trước.
Đời trước y, bao gồm cả lần này, luôn lười vận động, Lạc Băng Hà lại khiến người đỡ lo, nên cứ môn phái có nhiệm vụ gì, Thẩm Thanh Thu liền ném hết cho đứa nhỏ này làm. Đời trước Lạc Băng Hà ở Thanh Tĩnh Phong ba năm kia, có hơn phân nửa thời gian đều là bôn ba bên ngoài.
Mà ba năm kia, lại là ba năm tốt đẹp nhất trong trí nhớ của Lạc Băng Hà. Bởi vì từ đó về sau, đó là ba năm dưới vực thẳm, lại năm năm ôm thi thể.
Nhớ tới chuyện này, lòng Thẩm Thanh Thu liền hoảng hốt.
Giờ nghĩ lại, y từng bầu bạn bên Lạc Băng Hà, quả thực quá ít.
Y vốn ở trúc xá, ngày thường trừ đọc sách viết chữ, hoặc là phê duyệt ngoại vụ Thanh Tĩnh Phong, Thẩm Thanh Thu đại đa số đều canh giữ bên giường Lạc Băng Hà. Mà giờ Lạc Băng Hà dưỡng thương cũng đã ổn hơn, lại thời thời khắc khắc sợ chậm trễ việc tu luyện, Thẩm Thanh Thu đơn giản bảo hắn lấy tâm pháp, tản bộ quanh Thanh Tĩnh Phong giảng cho hắn.
Y cảm thấy Lạc Băng Hà ở trong phòng buồn chán lâu rồi, hít không khí mới mẻ có lợi cho thân thể, không ngờ gặp các đệ tử đánh loạn xì ngầu với quái lông ngắn, tức khắc đau đầu.
Lạc Băng Hà nghe một hồi, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, là con quái lông ngắn kia ư?"
Thẩm Thanh Thu đành phải gật đầu.
Lạc Băng Hà xấu hổ nói: "Đều tại đệ tử không tốt, coi chừng không chu toàn, mấy nay để nó chạy ra ngoài."
Thẩm Thanh Thu càng cảm thấy xấu hổ. Nói thật, súc sinh này hoành hành ngang ngược không kiêng nể gì ở Thanh Tĩnh Phong, phần lớn nguyên nhân là do kết quả của việc mình làm phong chủ còn dung túng bao che.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng đời trước căm thù giống loài này tận xương tủy, từ ngày xảy ra chuyện ngoài trúc xá, thế mà y có thể thuận mắt hơn hẳn. Dù sao Thanh Tĩnh Phong nhiều cũng nhiều trúc, gặm trúc chỗ này chỗ kia, gặm hai miếng thì hai miếng, không gặm hết là được.
Hai người đi vào rừng trúc, Thẩm Thanh Thu "Khụ" nhẹ một tiếng.
Chúng đệ tử gà bay chó sủa lũ lượt quay đầu lại, thấy Thẩm Thanh Thu, lập tức cứng đờ tại chỗ, động tác đồng loạt hậm hực gọi: "Sư tôn!"
Thẩm Thanh Thu nói: "Đi cả đi." Nhìn thoáng qua Minh Phàm một thân chật vật, thuận miệng phân phó: "Khung Đỉnh Phong mới soạn thêm ít hồ sơ cho các phong, Minh Phàm, ngươi với Anh Anh đi một chuyến, lấy phần của Thanh Tĩnh Phong về đi."
Mặt Minh Phàm vốn thâm cừu đại hận, nghe lời này sắc mặt bừng sáng, lập tức đáp: "Vâng!"
Dăm ba câu đuổi chúng đệ tử đi, chỉ còn con quái lông ngắn lắc lắc đống cỏ trên người, vừa thấy Lạc Băng Hà, đã kêu "gừ" một tiếng, chạy tới như điên.
Lạc Băng Hà xa xa liếc con quái lông ngắn một cái, vừa chạm ánh mắt Lạc Băng Hà, lập tức sợ hãi, rên rỉ chậm rãi tới gần, ngoan ngoãn tới trước hai người.
Còn biết bắt nạt kẻ yếu!
Thẩm Thanh Thu không khỏi hỏi: "Mấy năm nay, vẫn luôn là một mình ngươi nuôi?"
Lạc Băng Hà cúi đầu nói: "Vâng. Sư tôn năm đó giao nó cho ta, là đệ tử trông coi không tốt. Đệ tử lập tức nhốt nó lại ngay."
Thẩm Thanh Thu ngẫm lại, khi đó y thuần túy không tiện vứt mặt mũi Liễu Thanh Ca đi, căng da đầu nhận con quái lông ngắn này, qua tay liền ném cho Lạc Băng Hà, để hắn nuôi chơi chơi.
Mà Lạc Băng Hà thế mà thật sự nuôi nó lớn, cùng lúc đó để quái lông ngắn không làm xằng làm bậy, nghĩ cũng không dễ dàng.
Đứa nhỏ này canh chừng thật sự quá giỏi.
Thật sự... Cho dù năm đó Lạc Băng Hà không muốn nuôi mà trộm vứt đi, y cũng sẽ không nói gì...
Cái thứ này bá đạo không chịu nổi trước mặt các đệ tử Thanh Tĩnh Phong, vừa thấy Lạc Băng Hà, đến thở cũng không dám thở mạnh, Thẩm Thanh Thu thấy buồn cười, nhịn không được xoa xoa đầu quái lông ngắn.
Lạc Băng Hà đột nhiên nói: "Con quái lông ngắn này, coi như là sư tôn tặng ta nhỉ?"
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, vành tai Lạc Băng Hà hơi đỏ lên, nói: "Thứ sư tôn cho đệ tử, cho dù là gì, đệ tử cũng không dám đối xử tệ bạc."
Lời này nói ra!
Không có chút tinh thần phản kháng luôn thiếu niên!
Ngươi thế này làm vi sư thật sự rất bối rối đó!
Thẩm Thanh Thu: "Kỳ thật ngươi không cần làm thế. Năm đó vi sư chẳng qua thuận miệng..." Thuận miệng quăng tay nải thôi!
Ánh mắt Lạc Băng Hà nhìn y càng thêm sáng ngời, ôn nhu nói: "Chỉ cần sư tôn mở miệng, cho dù là chuyện gì, đệ tử cũng đều làm."
Lòng Thẩm Thanh Thu khẽ động, quay đầu qua nhìn Lạc Băng Hà.
Ngày thường tuy nghe Lạc Băng Hà bày tỏ tấm lòng với y không ít, hôm nay nghe những lời này lại làm gương mặt Thẩm Thanh Thu nong nóng, như bị con thú nhỏ đột nhiên cào nhẹ, ngứa ngáy tới tê cả da đầu.
Thẩm Thanh Thu gạt cảm giác kỳ dị đi, nỗ lực duy trì trấn định trên mặt, không chút để ý chuyển đề tài: "Thương thế của ngươi như thế, con quái lông ngắn này để các sư huynh đệ của ngươi chăm hai ngày cũng không sao. Hôm nay để vi sư đưa ngươi đi quanh Thanh Tĩnh Phong, ngươi có nơi nào đặc biệt muốn đến không?"
Lạc Băng Hà ngẫm một lát, ngửa đầu nói: "Sư tôn, đệ tử muốn tới Tàng Thư Các xem thử."
Thanh Tĩnh Phong là nơi văn thanh ở Thương Khung Sơn phái, số lượng tàng thư nhiều hơn mười hai phong khác, quy mô tàng thư các thậm chí còn sắp rộng hơn cả Khung Đỉnh Phong.
Nhắc tới Tàng Thư Các, Thẩm Thanh Thu liền nhớ tới mình đời trước vì để mau thích ứng với thân phận này, chong đèn thức đêm đọc sách, điên cuồng chua xót bổ sung kiến thức.
Còn thảm hơn cả thi đại học có được không hả!
Có điều mâu thuẫn đi mâu thuẫn về, Thẩm Thanh Thu dù sao cũng chịu ảnh hưởng tư tưởng của thế kỷ 21, luôn không thích đánh đánh giết giết, nên từ lúc y tiếp nhận chức vụ ở Thanh Tĩnh Phong tới nay, ngoại trừ nơi cất giấu một số sách cổ trân quý của Thanh Tĩnh Phong, các đệ tử đều có thể tùy ý ra vào. Lạc Băng Hà càng không cần nói, chút hạn chế cũng không có, khéo cả Tàng Thư Các không có chỗ nào là hắn không tới rồi.
Thẩm Thanh Thu thấy mình tồn tại như Bách Khoa Toàn Thư, hoàn toàn là bị không trâu bắt chó đi cày, mà Lạc Băng Hà không biết tại sao, bình thường ngoài tu luyện với quấn lấy y ra, phần lớn thời gian cũng nhốt mình trong Tàng Thư Các, rất có khí khái đọc hết sách.
Nên phải đưa Lạc Băng Hà tới Tàng Thư Các, Thẩm Thanh Thu cũng có chút ngoài ý muốn.
Đi nhiều lần như vậy, không chỉ không dính, còn muốn kéo y đi cùng, không biết đứa nhỏ này nghĩ gì trong lòng.
Ánh sáng Tàng Thư Các mờ mờ, hai người một trước một sau, đi qua từng hàng sách cổ.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lướt qua không có mục tiêu, Lạc Băng Hà cầm một chiếc đèn, ngoan ngoãn đi theo sau y.
Thẩm Thanh Thu hỏi: "Ngươi bảo sư tôn cùng ngươi tới, là muốn tìm sách gì à?"
Lạc Băng Hà lắc đầu, "Sách nơi này, đệ tử đọc hết rồi."
Thẩm Thanh Thu cảm thán. Người bình thường không biết phải đọc điển tịch bao năm, Lạc Băng Hà tốn mỗi mấy năm đã đọc xong hết sách, không hổ là học bá nghịch thiên.
Thẩm Thanh Thu: "Có chỗ nào không hiểu?"
Lạc Băng Hà: "Đệ tử tuy rằng ngu dốt, nhưng những gì trong sách viết, vẫn có hiểu sơ sơ được."
Thẩm Thanh Thu dừng bước chân, xoay người hỏi: "Vậy ngươi muốn vi sư cùng ngươi đến đây, làm muốn làm gì?"
Ánh mắt Lạc Băng Hà vẫn luôn mơ hồ, không chú ý tới Thẩm Thanh Thu đột nhiên ngừng lại, đúng lúc đâm vào lòng Thẩm Thanh Thu, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, mặt tức khắc đỏ bừng, nhanh chóng lùi lại: "Sư, sư tôn! Thực xin lỗi!"
Trong lòng Thẩm Thanh Thu đỡ trán, dùng chiết phiến gõ lên đầu Lạc Băng Hà: "Vừa nghĩ gì?"
Lạc Băng Hà muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Thu nói: "Có gì thì hỏi đi, vi sư cũng không ăn ngươi."
Tim Lạc Băng Hà run lên, Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà nửa ngày không nói gì, lòng nghi hoặc, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Băng Hà cắn chặt răng, thật cẩn thận mở miệng: "Sư tôn, tàng thư Thanh Tĩnh Phong, có điển tịch về Ma tộc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro