Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Qua một lúc lâu, Lạc Thần ở phía dưới dừng lại, hướng về phía ta vươn tay ra hiệu. Ta thuận thế hạ xuống bên người nàng, hai người đồng thời lơ lửng ở bên trên xích sắt, ta giơ nến xuống cẩn thận chiếu sáng, thấy phía dưới đáy cách đó không xa chính là mặt đất tối tăm. Có điều từ đáy quan tài xuống tới đáy dây xích, vẫn phí đi không ít công phu, liền có thể tưởng tượng chỗ này sâu bao nhiêu.

"Phía dưới sợ rằng có vật bẩn, cẩn thận chút." Lạc thần thấp giọng nói: "Có mang theo bao tay không? Nếu không mang theo bên người, thì dùng của ta đi."

Ta gật đầu nói: "Có mang theo ."

Ta vô thức liếc nhìn về phía dưới đai lưng, mục đích là chỉ nơi ta cất bao tay. Lạc thần nhìn ta một chút, vươn tay đến nơi treo ngọc bội bên hông ta, tay nàng nhẹ nhàng luồn vào trong túi tìm tòi một phen, lấy ra một bộ bao tay tơ bạc trắng mịn giống như của nàng.

Bao tay này đeo vào mềm nhẹ, dán sát da thịt, nhưng có thể kháng độc cách lửa, ngăn chặn rất nhiều nguy hiểm, lại bởi vì chất liệu mỏng, xếp lại đặt ở trong túi hầu như không chiếm diện tích, rất thuận tiện. Bao tay này tổng cộng có hai bộ, cũng là do ta ở nơi cất chứa di vật trong hàn động của Huyên Hoa Hiên tìm được. Năm đó Côn Luân lưu lại không ít thứ lấy được từ khắp đông tây vào trong hàn động để giúp mẫu thân Sư Cẩm Niệm của ta. Ngoại trừ thư tín vãng lai của các nàng, trong thư kẹp lấy phương pháp phối chế Ngọc Dịch Thanh, còn có không ít thứ kỳ trân khác.

Hai bộ tơ bạc bao tay này cũng là thứ năm đó Côn Luân cùng mẫu thân ta đã dùng qua. Các nàng, một người là ái đồ của bậc thầy Phong thủy Nhiếp Ô Ảnh, một người là hòn ngọc quý trên tay của Thiên Quan Sư Lãng, khó tránh khỏi muốn tới lui dính líu với thế giới phía dưới đất kia, nếu như gặp phải vật bẩn khó dây dưa gì, đã có bao tay này hộ thân, tất nhiên là thập phần thoả đáng.

Đồ vật Côn Luân lưu lại để bồi táng cùng mẫu thân ta phần lớn đều là có đôi có cặp, nghĩ đến một phần là của Côn Luân, một phần là mẫu thân ta. Ban đầu khi ta sửa sang lại những đôi di vật này, hồi tưởng lúc trước Côn Luân bị người ám hại, tấm thân vô tội bị chìm trong trận đại hỏa kia, khiến nàng hóa thành tro tàn, mà ngay cả di thể đều chưa từng lưu lại. Khi đó ta đau lòng gần chết, chỉ đành phải lấy tro cặn bên trong phế tích, bỏ vào trong bình, mang đến hàn động bồi táng cùng mẫu thân ta. Vật bồi táng đều là có đôi có cặp, chỉ có Côn Luân cùng di thể mẫu thân lại không thể thành đôi, y phục mà dĩ vãng Côn Luân thường mặc đều bị trận đại hỏa kia đốt sạch sẽ, về sau ta liền mời thợ may của cửa hiệu y theo vóc dáng Côn Luân làm thêm vài món y phục mới, cùng chiếc bình đựng tro cặn kia đặt bên cạnh di thể mẫu thân ta.

Vốn dĩ lúc ta sửa soạn lại di vật cũng không có ý định đem hai bộ bao tay này mang ra ngoài, nghĩ đến hai người các nàng, để lại hàn động làm bạn với các nàng mới đúng. Thế nhưng khi ta lật xem những thư tín của Côn Luân cùng mẫu thân ta, phát hiện ngoại trừ thư tín lúc trước các nàng dùng để liên lạc, còn có một vài lá thư khác, xem thời gian viết trong thư kia, lại đều là ở sau khi mẫu thân ta qua đời Côn Luân mới ghi lại.

Lúc đấy ta mới biết được sau khi mẫu thân của ta đi rồi, Côn Luân vẫn tiếp tục viết thư cho nàng. Nội dung trong thư cũng rất bình thản, đều là chút việc vụn vặt sau khi nàng đến đất Thục, bên trong cũng thường xuyên nhắc đến ta.

Viết rằng: "Y Nhi hôm nay đã chín tuổi. Nàng tuổi còn nhỏ cũng rất chăm học, không phải ở bên trong hiên tử đọc sách, thì chính là vào trong rừng trúc luyện công, kỳ thật trong lòng ta thật muốn khích lệ, lại không tiện mở miệng nói với nàng. Nghĩ lại, có lẽ là do xưa nay ta đối với nàng hơi chút nghiêm khắc, nàng gần đây có chút sợ ta, ta khẽ lại gần, nàng liền co rúm lại, bưng lấy sách ở đằng kia nhìn chuyên chú, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ta. Niệm nhi, nếu như ngươi còn ở đây, Y Nhi chắc hẳn cũng sẽ không sợ ta như vậy, mà sẽ ngày ngày dán lấy ngươi rồi. Cũng đúng, tính tình này của ngươi luôn rất khiến tiểu hài tử yêu thích, lúc trước khi mang nàng trở về, nàng cũng rất vui vẻ ở một chỗ cùng ngươi."

"Hôm nay là lần đầu Y Nhi xuống bếp học nấu cơm, lại không dám để cho ta biết được, tự chui vào trong phòng bếp. Nàng quá nhỏ, không biết nhóm lửa, bị khói hun đến xây xẩm mặt mày, ngồi xổm bên cạnh bếp lau nước mắt, ta ở bên ngoài nghe được tiếng khóc tiến vào nhìn, mới biết được sự việc là thế nào. Ta dỗ một hồi lâu đều không làm cho nàng ngừng được, Y Nhi một bên khóc, một bên thút tha thút thít trả lời, nói rằng ta xuống bếp vất vả, hi vọng sau này có thể nấu cơm cho ta ăn."

"Y Nhi đã mười tuổi. Có lẽ ở trong hiên tử quá buồn bực, nàng vụng trộm chạy ra ngoài chơi, chạng vạng tối đều chưa thấy về, ta ở bên trong một gia đình phụ cận tìm được nàng, đem nàng xách trở về. Cả đêm ta đều không để ý tới nàng, nàng có lẽ bị ta hù sợ, lại không dám nói chuyện với ta, ở khe cửa phòng ta nhét vào vài trang giấy, đều là các loại thư hối cải, cũng không biết nàng nhìn được từ nơi nào, học theo viết những thứ này để xin lỗi ta. Ta nhặt những tờ giấy nhét từ khe cửa đọc thử, chữ viết ngược lại là rất có tiến bộ."

"Y Nhi mười bốn tuổi. Bây giờ nàng đã luyện được một tay hảo trù nghệ, thường xuyên thay đổi phương pháp nấu, ta đã ăn rất nhiều ngày cũng không thấy trùng lặp. Nếu như ngươi vẫn còn thì thật tốt, cũng có thể nếm thử thủ nghệ của nàng."

"Y Nhi mười sáu tuổi. Ta đem ngọc trâm Bệ Ngạn coi như lễ vật sinh thần mà tặng cho nàng. Vốn dĩ ngọc trâm này chính là của nàng, đã cách nhiều năm cuối cùng cũng trả lại, ta rất yên lòng. Ta nghĩ ngươi nhất định cũng sẽ yên tâm."

"Y Nhi trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, hôm nay nàng cùng ta đi đi dạo chợ, trong chợ có rất nhiều nam tử trẻ tuổi nhìn thấy nàng, con mắt đều không từng chớp, không ngừng mà nhìn chằm chằm vào nàng, còn có kẻ ... không chú ý nhìn đường liền đụng vào quầy hàng. Ta lúc này mới nghĩ đến nàng cuối cùng đã trưởng thành, một ngày nào đó cũng sẽ gặp được người nàng thích, mà người nọ cũng thích nàng, chỉ sợ nàng không thể lại giống như còn nhỏ, ở bên cạnh ta."

"Cũng không biết được ý trung nhân sau này của Y Nhi là người như thế nào, ta tin tưởng ánh mắt của nàng, người mà Y Nhi nhìn trúng, chắc chắn là rất tốt. Bất quá đây đều là sự tình sau này, không thể nói chính xác được, chỉ sợ có vạn nhất, vạn nhất nếu như ý trung nhân của Y Nhi cô phụ nàng, ta nhất định phải chặt đứt chân người nọ, để cho kẻ đó cũng nếm thử tư vị ngồi xe lăn."

"Đợi đến về sau Y Nhi tìm được ý trung nhân, ta nghĩ đem một số vật mà ta để lại cho ngươi giao cho nàng, giống như hai bộ tơ bạc bao tay kia, đến lúc đó lại để cho Y Nhi cùng ý trung nhân của nàng dùng liền rất tốt, có thể phòng thân, còn có một số vật khác, cũng đều có thể cho nàng. Niệm Nhi, ta nghĩ ngươi nhất định là đồng ý với an bài của ta, những vật này lúc trước bảo hộ hai người chúng ta rất nhiều, về sau tìm cơ hội giao cho Y Nhi, coi như là hai người chúng ta tiếp tục che chở nàng."

Khi đó ta đem những bức thư kia từng câu từng chữ mà nhìn kỹ càng, chỉ cảm thấy tâm như bị trùy nện đến đau nhức, khóc một hồi lâu. Lại theo ý Côn Luân nói ở trong thư, đem một ít vật lấy ra, trong đó có cả hai bộ bao tay tơ bạc này. Ta đem một bộ cho Lạc Thần, một bộ khác tự giữ lại, cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện năm đó của Côn Luân.

"Đưa tay." Lạc Thần nhẹ giọng nói đem tâm tư của ta quay về hiện tại.

Ta đem nến chuyển qua khe hở nơi bàn tay phải đang nắm khóa sắt, vươn tay trái, ngón tay mở ra tạo thành một tư thế thuận tiện cho việc đeo bao tay. Những khóa sắt này rất thô, chính giữa lại trống rỗng, không chỉ thích hợp cầm nắm, cũng thích hợp đùng để đáp chân, mũi chân Lạc Thần dẫm lấy khóa sắt, khinh công của nàng đã xuất thần nhập hóa, dẫm lấy khóa sắt như vậy để bảo trì cân đối tự nhiên cũng không phải chuyện gì khó, rất nhanh nàng liền ổn định tốt thân mình, tới gần đây giúp ta đeo lên bao tay.

Ta lại thay đổi tay giữ nến, nàng liền giúp tay còn lại của ta đeo bao tay vào.

Chuẩn bị hoàn tất, lại lấy ra chủy thủ bên người. Vốn dĩ lần này chẳng qua là bị gia đình kia nhờ vả, tới đây điều tra phần mộ kì quặc của dưỡng nữ, cũng không ngờ tới sẽ đánh bậy đánh bạ tiến vào phía dưới mộ táng hung hiểm như vậy, Lạc Thần cũng không mang theo Cự Khuyết, mà là giống như ta, chuẩn bị chủy thủ nhỏ gọn để dễ dàng mang theo. Cự khuyết cũng chỉ là vũ khí để dệt hoa trên gấm, dù cho tạm thời không có lợi khí bàng thân như vậy, ta đối với thân thủ của nàng vẫn luôn cảm thấy vô cùng an tâm, lập tức không chần chờ, từ bên trên khóa sắt nhảy xuống.

Hai người rơi đến trên mặt đất, ta cảm giác dưới chân có vài cái hố, lúc xuống chung quanh đều tối tăm lờ mờ, hiện tại nương theo ánh nến chăm chú nhìn kỹ, phát hiện mặt đất dưới chân chúng ta thật ra là một khối thiết bản cực kì to lớn, phía trên có khắc hoa văn lồi lõm, khó trách khỏi cảm giác gồ ghề.

Đi vài bước nhìn quanh một phen, mới phát hiện bốn phía có địa thế thấp hơn, mà chỗ đó mới thật sự là mặt đất. Chỉ có chỗ lối ra chúng ta đang đứng là cao hơn mặt đất vài thước, cảm giác tựa như đang giẫm lên một cái rương sắt lớn, mà khối thiết bản dưới chân đúng là đỉnh chóp của rương sắt, khe hở các nơi đã bị nước thép tưới đến hợp nhất khép kín.

Rương sắt này rất lớn, nhưng phàm là người từ phía trên mở ra đáy quan tài rồi theo xích sắt hạ xuống, thông thường đều là lựa chọn những dây khóa sắt chính giữa, sẽ không bị lệch đi quá xa, mà đúng là bởi vì lựa chọn như vậy, những người xuống đây hẳn là đều rơi đến bên trên rương sắt này.

Mộc Hành Vu cùng Thi Đình Lễ cũng lần lượt hạ xuống. Mộc Hành Vu chưa quen thuộc môn đạo dưới đất này, khó tránh khỏi sẽ có nghi hoặc, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng vẫn là đi về hướng bên cạnh ta.

Ta cho rằng lúc này nàng đã có kinh nghiệm, hẳn là muốn khiêm tốn thỉnh giáo ta, ai ngờ chân nàng vừa giẫm lên trên thực địa, ngược lại liền quên mất bộ dáng hoảng sợ lúc trước còn treo ở trên khóa sắt, con mắt lại hướng lên trời, lạnh nhạt nói: "Tại sao lại có một cái rương lớn?"

Ta không lên tiếng.

Lạc Thần đứng ở mép rương sắt, liếc nhìn xuống.

Thi Đình Lễ giống như có tâm sự nặng nề, sau khi xuống tới nơi liền không hề nói chuyện, ánh mắt dõi về bóng tối phía xa kia trầm mặc, phảng phất như đang tìm cái gì đó.

Mộc Hành Vu tựa như cọc gỗ lại đi bên cạnh ta chọc chọc, đảo con mắt lặp lại: "...... Nơi này tại sao lại có một cái rương lớn?"

Ta quay sang, nhìn nàng cười nói: "Mộc cô nương là đang nói chuyện với ta?"

Mộc Hành Vu cổ cương cứng một hồi lâu, giống như cực không tình nguyện mà gật đầu.

Ta nói: "Nơi này có bốn người, lời nói của ngươi cũng không chỉ rõ, ta không biết được ngươi là đang nói cùng ta, thật xin lỗi."

Mộc Hành Vu: "......"

Ta hướng về phía nàng cười cười: "Lần tới ngươi cùng ta nói chuyện, thỉnh thêm một cái 'Sư cô nương', ta liền sẽ hiểu."

Mộc Hành Vu: "......"

Nàng tuy rằng sinh ra một bộ người sống chớ lại gần, nhưng thực sự không phải là một kẻ lỗ mãng không biết nhìn mặt nói chuyện, lúc này mới thu liễm một chút.

Ta nói: "Nếu có người từ trên hạ xuống, phải đi qua vị trí cái rương sắt này, đây hết thảy đã được người bố trí nơi này đoán được, mới đem rương đặt tại điểm dừng chân này. Nếu như là có người cố ý tạo nên, chúng ta tất nhiên phải đề cao cảnh giác, không chừng ở bên trong sẽ nhảy ra vật bẩn gì, sợ là sẽ muốn ăn thịt người, không cẩn thận mà bị chúng cuốn lấy, răng rắc một tiếng, đầu liền rớt xuống."

Mộc Hành Vu: "......"

Răng rắc.

Răng rắc.

Rương sắt bên dưới bắt đầu phát ra động tĩnh, ta đứng ở phía trên, cảm giác như phía dưới có vật gì đó đang đỡ lấy thiết bản.

Mộc Hành Vu nghe xong tiếng răng rắc này, cả khuôn mặt đều bắt đầu sợ hãi, dùng tay che lấy cổ của nàng, mở to hai mắt nhìn qua ta.

Lạc Thần đứng ở mép hòm điều tra, đột nhiên nâng tay chính là một đao, bên trong bóng tối lờ mờ nàng dùng dao găm tước ra vật gì, vật kia lăn đến chỗ càng sâu trong bóng tối, cùng lúc đó Lạc Thần lạnh nhạt nói: "Trong rương cất giấu thứ bẩn, mỗi người tự bản thân mình đề phòng."

Một cổ tanh hôi từ xung quanh rương bốc lên, ta lớn tiếng nói với Mộc Hành Vu: "Đi vào chính giữa đứng! Đừng ôm lấy cổ, đầu sẽ không rơi xuống!"

Mộc Hành Vu nhanh chóng đi về phía chính giữa rương mà đứng, Thi Đình Lễ từ bên hông kéo nhẹ, rút ra một thanh nhuyễn kiếm quấn eo, hộ ở bên cạnh Mộc Hành Vu, sắc mặt cổ quái nói: "A Hành chớ sợ, ta sớm đã không phải là ta của lúc trước, hiện tại nhất định liều chết cũng muốn hộ ngươi chu toàn!"

Một tay hắn cầm kiếm, một tay khác lại bấm một cái quyết, ta nhận ra đây là một loại quyết chỉ có người trong Đạo Môn mới có thể bấm. Vẫn còn nhớ rõ lúc trước ta hỏi qua A Khước chuyện bắt giam Thi Đình Lễ, A Khước nói cho ta biết Thi Đình Lễ đã từng bị một vị đạo sĩ cứu sống, tiến vào đạo quan học nghệ, còn tinh thông chút ít đạo thuật, lần này thấy hắn ngắt đạo bí quyết, cũng là không kỳ quái.

Lúc này ta chỉ cảm giác được một trận âm phong từ phía sau lưng, cỗ mùi tanh hôi này càng bốc lên nồng đậm, ta xoay người nhìn lại, chỉ thấy hai cái bàn tay bám vào mép rương, tay kia vươn dài ra, hướng về phía chân ta chộp tới, dưới chân ta điểm nhẹ liền tránh được, đồng thời xoay người chính là một đao, chủy thủ cắt vào trên tay vật kia, vật kia bị đau tranh thủ thời gian rụt về lại một tay, cái tay còn lại còn đang bám ở bên cạnh.

Vốn là vật kia đang ở tư thái chuẩn bị leo lên rương, đại bộ phận thân thể đều bị rương ngăn trở, chỉ có thể nhìn thấy hai cánh tay, lúc này nó đột nhiên vươn người lộ ra từ phần ngực trở lên, chỉ thấy đây là một cái xác khô làn da sắc tía, toàn thân nhăn nheo co lại giống như đúc bằng sắt.

Ta nghe được động tĩnh nhìn lại, bên kia cũng nhảy lên trên một cỗ xác khô da sắc tía, Lạc Thần đang cùng nó đánh nhau.

Bất quá ta cảm thấy thứ bên kia có thể lộ ra bộ phận nhiều hơn một chút so với bên này của ta, ta mơ hồ cảm thấy thân hình nó cổ quái, lay động ở bên mép rương sắt, thân hình không ngừng nhún, phần lưng so với người bình thường muốn dày gấp đôi, tựa như phần lưng nhô ra một khối thịt vặn vẹo.

Bên này tiếng gió thổi rít gào, ta đem ánh mắt thu hồi lại, tập trung tư tưởng đối phó với thi thể sắc tía bên cạnh ta lúc này.

Ta khởi động Huyễn đồng, tầm mắt liền có thể phân biệt rõ ràng, lập tức trông thấy toàn thân thi thể sắc tía này khả năng đã trải qua luyện hóa, rắn chắc vô cùng, muốn trong thoáng chốc đánh trúng chỗ hiểm sợ không phải chuyện dễ, bất quá phần cổ của nó cùng thân thể có màu sắc bất đồng, nghĩ đến có lẽ đầu nó cũng không trải qua luyện hóa, vẫn có thể xem là một chỗ để đột phá.

Vừa vặn vật kia nhô đầu ra, nó bị ta đả thương một tay, cái tay còn lại còn phải cầm nắm, ta tiến lên vài bước, hung hăng đạp một cước xuống bàn tay đang vịn lấy mép rương kia, nó bị ta giẫm đên bối rối, bàn tay bám ở mép rương rụt trở về, ta nghĩ thế này hẳn là sẽ té xuống, ai ngờ không biết nó từ nơi nào lại mọc ra hai cánh tay khác, một tay tiếp tục vịn lấy, cái tay còn lại mạnh mẽ chộp về phía ta.
Ta tranh thủ thời gian vặn người tránh đi, lại hạ eo xuống, thân thể chúi xuống, cảm thấy vị trí này không sai biệt lắm có thể động thủ, liền thừa cơ đem thùy thủ cắm vào phần cổ vật kia. Vật kia đầu kịch liệt đung đưa, ta không cho nó thời gian kịp phản ứng, hai tay nắm chủy thủ dùng lực xoay tròn, thanh chủy thủ này vốn dĩ cực kì sắc bén, chém sắt như chém bùn, cái cổ này lại là nhược điểm của nó, chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, đầu của nó thoáng chốc bị ta cắt đứt, lập tức lăn xuống.

Đồng thời ta nhắc nhở Lạc Thần: "Cổ của nó là nhược điểm!"

Còn chưa chờ ta buông lỏng một hơi, vật kia lại tiếp tục leo lên, nửa người lộ ra, chỉ thấy khối thịt trên lưng nó bỗng nhiên run rẩy một phát, ngay sau đó lại có một cái đầu từ trên lưng thò ra, hai cánh tay cũng đồng thời duỗi về phía trước, mặt khác hai tay khi nãy bị ta đả thương hầu như phế bỏ cũng nâng lên, bốn cánh tay giương nanh múa vuốt mà đến.

Lúc này mới nhìn ra nguyên lai trên lưng nó còn đeo một cỗ thi thể khác.

Đây là hai cỗ thi thể hợp nhất.

Mà vừa rồi ta mới khom eo chém đứt nó một cái đầu, không kịp xoay người trở lại, mắt thấy một khuôn mặt khác trên lưng thứ này liền dán đến trước mặt ta, chỉ còn khoảng một tấc nữa là muốn đụng vào, trong lòng ta tức giận, vậy mà dám dựa vào ta gần như vậy, sáng nay ta hao tâm tổn sức trang dung mất bao lâu, đó cũng là để cho Lạc Thần ở gần xem, hiện tại cuối cùng bị thứ này dán sát vào nhìn được, thật sự là thiệt thòi quá lớn.

Còn tốt ta kịp thời lui về phía sau, trở mình một cái tránh đi, dưới chân điểm nhẹ một chút, ôm lấy một sợi dây xích sắt đang buông xuống, cả người lật qua, cùng lúc đó tay chộp vào bên trên khóa sắt, bàn chân câu khóa sắt cởi ra, thắt lưng nhẹ xoay một cái, đổi sang một sợi dây xích bên cạnh.

Mộc Hành Vu nhìn vật kia sau khi mất một cái đầu chỉ lưu lại cái cổ trụi lủi, lại nhìn ta một chút, sau nửa ngày mới khô khan nói: "Sư cô nương...... Ngươi nói 'răng rắc' một tiếng đầu liền rớt xuống, là chỉ đầu của bọn nó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro