Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Lưu thệ

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Sora rối rắm gãi đầu, tạm thời cô không thể về nhà được, cô không thể để bà biết chuyện mình bị nguyền rủa, vẫn nên đến chỗ Nami đi, từ sau khi đến học viện Cross, đã lâu hai cô không gặp nhau rồi.

Kaname nhìn tờ giấy cô để lại trên bàn, anh mở một nụ cười lóa mắt, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

Sora đột nhiên cảm thấy lạnh run cả người, giống như cô bị ai tính kế sau lưng ấy.

Cô không giáp mặt chào Kaname, không biết anh có tức giận hay không.

Ngồi nghe Nami huyên thuyên, Sora cực kỳ bất đắc dĩ, cực kỳ hối hận. Cô sai rồi, vậy nên, Nami-sama, ngài tha cho lỗ tai của tui đi!

Cô quên nói chuyện mình đến học viện Cross cho Nami, gần đây cũng quên liên hệ với cô ấy, chẳng trách Nami lại giận như vậy.

Nami thấy cô đã biết sai, thở dài bất đắc dĩ, thật không biết phải làm sao với cô.

Sora bưng tách cafe lên, ưu nhã nhấp một ngụm, "Nami, gần đây thân thể cậu sao rồi?" Thân thể Nami luôn không tốt, thường ở nhà tĩnh dưỡng.

Nami lắc đầu, ý bảo mình không sao, "Tớ không sao đâu, nhưng còn cậu thì sao, thân thể cậu thế nào rồi?" Ba năm trước, vì cứu cô, Sora đã bị lệ quỷ nguyền rủa, cô vẫn luôn tự trách bản thân. Nếu không phải tại cô, Sora sẽ không chịu đau khổ như vậy.

Thấy vẻ mặt áy náy của Nami, Sora đoán được ngay cô ấy lại đang tự trách bản thân, vội chuyển đề tài, ngả ngớn trả lời, "Trông tớ giống bị làm sao không?"

Nami thấy Sora có vẻ rất có tinh thần, nhẹ nhàng thở ra, "Không sao là tốt rồi."

Sora lười nhác nằm trên sofa, hoàn toàn không coi mình là khách, "Nami, tớ đói."

"Để tớ bảo quản gia chuẩn bị bữa tối." Nami đã quen rồi.

Sora thấy Nami rời đi, nụ cười vừa rồi còn treo bên môi lập tức bị đau đớn thay thế, cô thầm nghĩ: Xin lỗi vì đã không nói thật với cậu, Nami.

Nami vừa xuống tầng, đột nhiên nhớ hôm nay là ngày mười sáu, sắc mặt cô lập tức tái nhợt đi, mai là ngày mười bảy - là ngày lời nguyền phát tác.

Nghĩ đến nỗi đau Sora phải chịu mỗi lần lời nguyền phát tác, Nami vô cùng đau đớn, đều tại cô, nếu không phải vì cô, Sora sẽ không đau khổ như vậy. Nếu không có cô, Sora sẽ không phải đau khổ, là cô hại bạn của mình.

Sora nằm trên sofa, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà, hẳn Nami lại đang trộm khóc rồi, sớm biết thế, cô không nên tới đây.

Nguyên nhân thân thể Nami luôn suy yếu là do cô ấy bị lệ quỷ quấn thân dẫn tới nguyên khí đại thương. Vì cứu Nami, cô bị lệ quỷ nguyền rủa, cô không hề hối hận. Vì Nami là người bạn thứ hai của cô sau khi cô tới thế giới này.

Nami vẫn luôn tự trách, cho rằng vì mình mà cô mới bị lệ quỷ nguyền rủa, khiến cô rất bất đắc dĩ.

Nami lau khô nước mắt, cố gắng để biểu cảm của mình trông tự nhiên nhất có thể rồi mới gọi Sora xuống ăn cơm.

Sora thỏa mãn sờ cái bụng tròn vo, đồ ăn đầu bếp nhà Nami nấu ngon kinh khủng!

Cơm nước xong, cô lại ngồi xem mấy bộ phim nhàm chán cùng Nami, vừa xem vừa nói chuyện. Cô kể lại chuyện xảy ra gần đây ở học viện Cross cho cô ấy nghe, đương nhiên đã lược bỏ chuyện về vampire.

Thấy biểu cảm dịu dàng của Sora khi nói về người tên Kaname, Nami bát quái hỏi, "Sora, có phải cậu thích người đó không?"

Sora ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới nói, "Không biết." Cô chưa từng trải qua chuyện tình cảm, cũng không biết tình yêu là gì, vậy nên cô càng không biết cảm xúc của mình dành cho Kaname là gì.

Nami cạn lời, trợn trắng mắt nhìn cô, "Thích là thích, không thích là không thích, không biết là sao hả?!"

Sora mê man, khó hiểu hỏi lại, "Thích là cái gì?"

Ặc...... Nami nghẹn họng, cô cũng đâu biết thích là gì đâu... Cô cũng chưa từng thích ai mà...

"Có lẽ là, một loại cảm xúc nhỉ......"

Sora nghe câu trả lời này, đầu đầy vạch đen, "Coi như chưa nói."

Nami trực tiếp nhảy qua vấn đề này, tiếp tục bát quái, "Nè, Sora à, người đó trông thế nào? Có phải rất đẹp trai không?"

Thấy ánh sáng bát quái trong mắt Nami, Sora bất lực đỡ trán, trình độ bát quái của con nhóc này có thể sánh ngang paparazzi luôn rồi đấy!

"Hừm, Kaname rất ưu nhã, rất dịu dàng, rất săn sóc......"

Nami thấy được sự dịu dàng trong mắt Sora, càng thêm tò mò về chàng trai tên Kaname kia, rốt cuộc là chàng trai thế nào mà có thể khiến Sora luôn thanh lãnh đạm mạc lộ ra biểu cảm dịu dàng như vậy đây?

Hai người hàn huyên rất lâu, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ.

Sora nằm trên giường, nhìn ánh trăng soi ngoài cửa sổ, thầm gọi tên anh, Kaname.

Như có cảm ứng tâm linh, Kaname rời mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía ánh trăng tươi đẹp, lòng thầm gọi tên cô, Sora.

Lúc này, Sora ghé vào bồn cầu, máu đỏ tươi tràn khỏi khóe môi, nhỏ từng giọt vào bồn cầu. Cả phòng tắm ngập trong mùi máu.

Cô nắm chặt ngực trái, cắn chặt môi, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào.

Đau...... Đau...... Đau......

Cô cuộn tròn cả người vì đau đớn, lăn qua lăn lại trên sàn nhà cứng và lạnh.

Hơi thở càng lúc càng yếu, nhưng ý thức lại càng ngày càng rõ.

Đau quá....... Đau quá....... Đau quá.......

Kaname...... Cứu em....... Đau quá......

Kaname đang thương lượng về chuyện vũ hội với Ichijou, ngực đột nhiên cảm thấy đau nhức, anh bỗng nghe được tiếng cầu cứu đau khổ của Sora..... Nhưng ngay sau đó, anh lại không cảm thấy gì cả, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.

Ichijou thấy sắc mặt Kaname đột nhiên xấu đi, lo lắng hỏi, "Kaname, làm sao thế?"

Kaname nhíu mày, cảm giác đau đớn vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác, chẳng lẽ Sora đã xảy ra chuyện gì?

Nami ở ngoài cửa, nghe được tiếng kêu đau đè nén của Sora, cắn chặt miệng, nghẹn lại tiếng nức nở.

Thần linh ơi, xin người, hãy cứu Sora với. Cầu xin người, đừng để cậu ấy phải chịu đau khổ như vậy nữa.

Huhuhu, đừng để cậu ấy phải chịu đau đớn như vậy nữa mà......

Sora yếu ớt nằm trên sàn nhà tắm lạnh băng, đôi mắt trống rỗng, chỉ còn lại một hơi.

Mái tóc dài tán loạn, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ như máu, nhìn như một khối thi thể lạnh băng.

Cô cảm giác được sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi, linh hồn cũng xuất hiện vết nứt...... Tất cả dấu hiệu này nói cho cô biết, cô không còn sống được bao lâu......

Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt, dừng trên sàn nhà lạnh băng......

Nami thấy phòng tắm im lặng, vội vàng gọi, "Sora...... Sora...... Sora......"

Sora mơ hồ nghe được tiếng người liên tục gọi tên mình...... Thật ồn ào, cô muốn yên tĩnh chết cũng không được sao......

Nami tê liệt ngã xuống ngoài cửa phòng tắm, lớn tiếng khóc, "Sora!!!"

Ồn quá, con nhóc Nami kia không thể im lặng một lát sao, cô muốn nghỉ ngơi cũng không được à?

Cửa phòng tắm từ từ mở ra, một đôi chân xuất hiện trước tầm mắt mơ hồ, Nami hơi ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt đầy mỏi mệt của Sora.

Nami lập tức đứng dậy, ôm chặt lấy cô, lớn tiếng khóc, "Sora......"

Sora cố hết sức nâng tay vỗ nhẹ lưng Nami, suy yếu nói, "Tớ không sao, đừng khóc." Cô cũng không chết, đừng khóc thảm như vậy chứ.

Nghỉ lại ở nhà Nami nửa ngày, mãi đến khi sắc mặt đã bình thường trở lại, Sora mới về trường.

Từ xa thấy được bóng hình quen thuộc, cô bỗng thấy ấm lòng, cong môi, nhỏ giọng gọi, "Kaname......"

Kaname ưu nhã bước đến trước mặt Sora, thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, anh đau lòng, dịu dàng vuốt ve gò má lạnh lẽo của cô, "Sao mặt lại tái nhợt thế này? Không nghỉ ngơi tốt sao?"

Thấy sự đau lòng trong mắt anh, Sora cảm thấy rất ấm áp, nở nụ cười xán lạn, "Vâng, hôm qua nói chuyện với Nami một hồi lâu, hầu như không ngủ."

Kaname dịu dàng nắm tay cô, ôn nhu nói, "Về nghỉ ngơi đi."

Sora vươn vai, ngáp một cái, "Vâng, em phải ngủ một giấc thật say mới có tinh thần đối phó với vũ hội ngày mai chứ."

"Em không thích vũ hội sao?"

"Cảm giác rất phiền." Trường học này sao lại nhiều ngày hội như vậy chứ, lúc thì lễ Valentine, lúc thì là vũ hội.

"Em có thể làm bạn nhảy của anh trong đêm vũ hội không?"

Sora gãi tóc, ngượng ngùng nói, "Nhưng mà...... Em không biết khiêu vũ......" Cô chưa từng tham gia vũ hội nào......

Kaname dịu dàng nhìn cô, "Không sao, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro