Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Lời nguyền

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Yuuki thấy Sora và Kaname thân mật như vậy, buồn bã chạy ra ngoài. Zero thấy Yuuki rời đi, cũng đi theo.

Sora nhìn theo bóng Yuuki rời đi, lại nhìn Kaname bên cạnh, thấy anh không phản ứng, chẳng hiểu sao lại thấy vui vui.

Kaname dịu dàng nhìn Sora, "Em đói chưa?"

Không nói thì còn đỡ, vừa nói đến, cô cảm thấy có hơi đói. 

"Uhm, có chút."

Kaname đứng dậy, nắm tay Sora, "Vậy chúng ta đi ăn thôi."

Các vampire thấy Sora và Kaname thân mật như thế, không hiểu lý do tại sao Kaname-sama lại tốt với một con người đến vậy.

Sora không quan tâm đến ánh mắt của họ, cầm đĩa và kẹp bắt đầu chọn đồ ăn.

Kaname tiếp nhận đĩa đồ ăn cô đưa qua, tao nhã dùng bữa, "Không ngon như món Sora nấu."

Sora đang ăn, nghe anh nói vậy, sững sờ chớp mắt, mơ hồ nói, "Em thấy ngon mà."

Nhìn hai má cô phồng phồng, miệng còn dính dầu, khoé môi Kaname cong cong, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho cô.

Sora liếm môi, "Em ăn bị dính lên mặt à?"

Aidou đứng cách đó không xa, thấy Kaname lau miệng cho Sora, đầu đầy chứ thập đỏ chói, con nhỏ chết tiệt đó... Vậy mà còn muốn Kaname-sama lau miệng cho mình?!

Aidou ra vẻ khinh thường, chế giễu nói, "Ồ, cô là trẻ con à? Ăn phồng cả miệng. Chỉ có đám trẻ con mới thế thôi!"

Nghe Aidou nói thế, Sora cũng không giận, "Vẫn còn hơn dơi con."

Aidou thấy cô đập lại, lập tức bùng nổ, giận dữ nói, "Đừng có gọi tôi là dơi con! Con nhỏ chết tiệt kia!"

Sora nhàn nhã ăn bánh, chẳng để tâm lắm đáp, "Biệt danh đáng yêu đó rất hợp với cậu còn gì. Cậu còn không hài lòng ở đâu vậy?"

Aidou đang trong cơn thịnh nộ, đôi mắt rực cháy nhìn chằm chằm cô, "Con nhỏ chết tiệt! Tôi nhất định phải giết cô!"

Sora đang định phản bác cậu, lại bị giọng nói dịu dàng của Kaname ngăn lại.

Anh nhẹ nhàng gọi, "Aidou" khiến Aidou run lên, lửa giận cũng bị dập tắt.

Cậu ôn hoà cúi đầu xuống, hoàn toàn không giống bộ dáng tức giận xù lông như vừa rồi, "Thật sự xin lỗi, Kaname-sama."

Sora thấy Aidou biến từ một con rồng lửa thành một con cừu nhỏ ngoan hiền, không nhịn cười nổi, "Ahahahaha"

Kaname cười dịu dàng nhìn cô, "Sora..." Không hiểu sao anh thấy không vui khi thấy cô trêu chọc Aidou, anh không thích cô chú ý đến người khác.

Sora nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, bản năng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ngoan ngoãn im miệng, tập trung vào ăn uống.

Kaname thấy cô ngoan ngoãn như vậy, nở nụ cười rất tươi, "Sora, ngài mai chúng ta đi hẹn hò đi." Mãi mới đến cuối tuần, không thể lãng phí được.

Sora đang ăn món tráng miệng, nghe anh nói vậy, giật mình nuốt luôn cả miếng bánh trong miệng, nghẹn ở cổ họng, "Khụ khụ khụ..."

Kaname thấy cô ho dữ dội, một tay vỗ nhẹ lưng cô, một tay cầm đồ uống đưa cho cô, nhẹ giọng trách móc, "Đừng ăn vội như vậy."

Sora không chút suy nghĩ nhận đồ uống Kaname đưa cho, uống một ngụm lớn, nuốt miếng bánh bị nghẹn xuống, thoải mái hơn rồi, cuối cùng cũng sống lại.

"Cám ơn, Kaname."

"Sora, em muốn đi đâu?"

"Uhm... Kaname chọn là được, em thì sao cũng được." Sora cảm thấy mặt mình nóng nóng, hình như tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Thấy khuôn mặt cô ửng hồng, Kaname nở nụ cười chói loá, "Ừ, được." Vốn chỉ nói chuyện phiếm chút thôi, nào ngờ lại thấy cô ngại ngùng, xem ra buổi hẹn hò ngày mai rất đáng chờ mong.

Sora sững sờ khi thấy nụ cười thật lòng của Kaname, ngây ngốc nhìn anh, cong môi nở nụ cười.

Chỉ cần anh vui, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh, không còn gì quan trọng hơn nữa.

Aidou thấy hai người cười vui vẻ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cảm giác chua xót quẩn quanh ngực.

Ruka nhìn thấy cảnh này, buồn bã quay đầu đi, nhấc một ly rượu trên bàn lên, ra sức uống.

Kain thấy Ruka chỉ uống rượu, vươn tay giữ lấy tay cô ấy, "Uống nhiều không tốt cho sức khoẻ."

Ruka hất mạnh bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, "Không cần cậu quản."

Kain gãi đầu, không nói gì nữa.

Tiệc sinh nhật của Ichijou kết thúc sớm, các vampire cũng giải tán, ai về phòng người nấy.

Bầu trời đêm nay đầy sao sáng lấp lánh. Ánh trăng lẳng lặng phủ lên mặt đất, mang đến ánh sáng mờ ảo cho đêm đen.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, lẻn vào căn phòng tối tăm, mơ hồ có thể nhận thấy một bóng người đang cuộn mình đau đớn trên giường lớn.

Hai tay Sora ôm ngực, răng cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh liên tục toát ra, thấm ướt cả ga giường màu trắng.

Đau... Đau... Đau quá...... Mọi tế bào thần kinh đều đang kêu gào... Đau đến tột cùng......

Sora cắn chặt chăn bông, không để bản thân tạo ra tiếng động, liều mạng chịu đựng nỗi đau trên cơ thể.

Đột nhiên cảm nhận được miệng mình có mùi máu tanh, cô bịt miệng lại, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, liều mạng chạy đi.

Cô chạy đến cái hồ nhỏ sau dãy nhà dạy học, "Phụt..." Mặt hồ trong veo lập tức nhuộm màu đỏ máu.

"Khụ khụ khụ khụ." Sora nằm bên bờ hồ, nôn ra máu.

Zero đang ngồi dưới gốc cây, kìm nén ham muốn hút máu của mình, đột nhiên ngửi thấy mùi máu, đôi mắt màu tím lập tức chuyển đỏ.

Cơ thể cậu theo bản năng đi về phía mùi máu truyền đến, bàng hoàng khi thấy Sora đang nôn ra máu ven hồ.

Cảm giác có người đến gần, Sora cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía Zero, thấy đôi mắt đỏ máu của cậu, cô cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Lau vết máu bên môi, cô run rẩy đứng lên.

"Vampire thật sự rất mẫn cảm với mùi máu." Không biết Kaname đã phát hiện ra chưa, Nguyệt xá cách nơi này rất xa, hẳn là chưa phát hiện.

Zero ôm chặt cổ mình, ra sức kìm nén cơn khát, "Đi, đi mau!"

Thấy Zero liều mạng nhẫn nhịn như vậy, cô thở dài một hơi, đi đến trước mặt cậu, vươn tay đặt lên trán cậu, ánh sáng nhàn nhạt toả ra từ lòng bàn tay cô, đôi mắt đỏ tươi của Zero dần trở về màu tím oải hương.

Zero kinh ngạc nhìn cô, chuyện vừa rồi là sao? Cơn khát đột nhiên biến mất, tâm tình cũng đột nhiên bình tĩnh lại.

"Cô......"

Sora ngã xuống đất, thở hổn hển, ngực đau đến mức không nói được nên lời.

Zero thấy Sora đau đớn như vậy, lo lắng hỏi, "Này, cô làm sao thế?"

Sora nhịn đau, gắng sức nói: "Không... Sao... Bệnh cũ... Mà thôi... Đau đớn... Lát sẽ ổn thôi... Không cần... quản tôi..."

Ba năm trước, cô đi trừ tà, bị lệ quỷ tổn thương, nguyền rủa. Mỗi mười bảy hàng tháng, lời nguyền sẽ lại giáng xuống, toàn thân đau nhức dữ dội, nôn ra máu, đau đến mức không muốn sống. Thời gian phát tác là nửa giờ, sau nửa giờ, lời nguyền sẽ lại biến mất.

"Này, cô sao vậy?" Thấy Sora đau đớn như thế, người vốn bình tĩnh như Zero cũng hoảng sợ.

Khi lời nguyền phát tác, cô nghĩ mình sẽ đau đến ngất đi, nhưng ý thức của cô lại rất rõ ràng.

Sora nằm trên mặt đất, cả người thoát lực. Mỗi khi lời nguyền phát tác, sinh lực của cô sẽ yếu đi, thời gian sống của cô cũng giảm đi.

Zero ngồi cạnh cô, thấy vẻ mặt bình thản của cô, cứ ngỡ là mình nhầm, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, nhưng cậu thực sự đã nhìn thấy.

"Cô..." Muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nói được thành lời, dù sao hai người cũng không thân.

Sora yếu ớt nói: "Kiryuu-kun, có thể nhờ cậu đừng cho ai biết chuyện cậu đã nhìn thấy tối nay chứ?" Cô không muốn người khác biết cô bị nguyền rủa.

Zero gật nhẹ đầu, "Được."

"Cám ơn." Lần đầu tiên cô thấy Kiryuu Zero khá vừa mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro