Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Level E

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Sora thở dài chán nản. Mãi mới được ngày nghỉ, cô còn định ngủ nướng ở ký túc xá, nào ngờ lại bị bà lôi đi áp bức lao động.

Ngồi bên cửa sổ xe bus, đôi mắt vô thần nhìn khung cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ, cô lại thở dài chán nản, đây là chuyện xảy ra mỗi cuối tuần.

Ngồi trên xe bus hơn một tiếng, ngủ một giấc trên xe rồi, cuối cùng cũng về đến nhà.

Học viện Cross nằm ở ngoại ô Tokyo, còn đền thờ thì ở trong thành phố, mất hơn một tiếng đồng hồ đi lại.

Về đến nhà, mới nghỉ được một lát, cô đã bị bà đuổi ra ngoài trừ tà. Haizz, thật là phiền toái.

Nhận đạo cụ xong, cô không tình nguyện ra ngoài.

Là một pháp sư, cô không những bị ép đi bán bùa hộ mệnh, mà còn bị ép ra ngoài diệt ma trừ yêu.

Nhàn nhã đạp xe, một đường đến địa điểm trừ tà.

Khách hàng lần này có vẻ là một người giàu có, nghe nói gần đây trong biệt thự thường xuất hiện một số hiện tượng lạ khiến họ lo lắng. Cô đoán người này chắc đã từng làm quá nhiều điều xấu nên bị trời phạt.

Nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt, Sora lại thấy bất bình, đám nhà giàu đáng ghét!

Theo chân quản gia vào biệt thự, gặp chủ nhân của nơi này, người đó nói sơ qua về tình huống cho Sora, yêu cầu cô giải quyết thứ đó, ông ta nguyện ý trả bất kỳ giá nào.

Ừm, nể mặt với số tiền nhận được, cô sẽ xử lý sạch sẽ chuyện này.

Cầm đèn pin trong tay, cô một mình đi xuống tầng hầm của biệt thự. Vừa mở cửa tầng hầm, một cơn gió lạnh ập vào mặt, khiến lông tơ của cô dựng hết lên.

Chắc chắn tầng hầm này có vấn đề, âm khí quá nặng, thích hợp cho ma quỷ lẩn trốn.

Càng đi xuống, âm khí càng nặng, Sora cầm đèn pin, cảnh giác quan sát tình huống xung quanh.

Đột nhiên phát hiện phía trước có một người phụ nữ có mái tóc dài, mặc bộ đồ trắng đang ngồi trên ghế bập bênh.

Chiếc ghế đong đưa, phát ra những âm thanh cọt kẹt, âm thanh vang lên trong tầng hầm yên tĩnh nghe thật rùng rợn.

Người phụ nữ ngồi trên ghế có vẻ đang ngủ, không phát hiện ra sự xuất hiện của Sora.

Sora xoa tay, cảm giác sống lưng ớn lạnh, vẫn nên ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

Con ma trên ghế đột nhiên mở bừng mắt ra, giọng nói ghê rợn vang lên, "Mày là ai? Tại sao mày lại ở đây?"

Cảm giác được oán khí từ con ma truyền đến, Sora cau mày, thật phiền phức, không ngờ lại là một oán linh.

Người hầu trong biệt thự đứng ở cửa tầng hầm, thi thoảng nhìn xuống một cái, đột nhiên nghe được tiếng hét khủng khiếp, họ rùng mình sợ hãi, ôm nhau la hét.

Sora cất đao, nhìn oán linh đã biến mất, quay người rời khỏi tầng hầm.

Mỗi khi trừ tà, cô sẽ thấy được ký ức của con quỷ đó lúc còn sống, khiến cô nhìn thấy mặt tối tăm và bẩn thỉu của con người, thật là khiến người ta khó chịu.

Chủ nhân biệt thự rất biết ơn Sora, cực kỳ hào phóng trả rất nhiều tiền công cho cô.

Cất một xấp tiền dày vào túi, cảm giác mới dễ chịu hơn đôi chút.

Sora bước vào một con hẻm, đột nhiên, có một người xuất hiện trước mặt cô.

"Chào ông, có vấn đề gì sao?" Cô muốn về sớm để còn ngủ.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, mở rộng miệng để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, âm ngoan nhìn chằm chằm Sora, gầm lên như dã thú, "Ahh......"

Sora nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, người này không phải là người mà là vampire.

Người đàn ông đó đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trước mắt Sora, vươn một bàn tay sắc bén, đâm sượt qua má cô, những giọt máu đỏ tươi từ từ chảy ra, cả con hẻm tràn ngập mùi máu.

Vampire ngửi thấy mùi máu, càng thêm hưng phấn, đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm Sora, "Cho ta... Máu..."

Sora rút đao, đâm mạnh về phía vampire. Vampire lập tức tránh đi, lại nhanh chóng lao đến, cào mạnh về phía cánh tay trái của cô.

Cô đau đớn cau mày, chết tiệt! Tốc độ của vampire quá nhanh, không kịp phản ứng, tay đã bị cào thương.

Nhìn thấy cánh tay chảy máu của Sora, tên vampire càng phấn khích, tấn công cô càng thêm dữ dội.

Nhếch mép nở nụ cười chế nhạo, cô nâng đao, ánh đao lạnh lẽo loé lên, hung ác chém về phía tên vampire.

Shiki đứng ngoài cửa hàng chờ Ichijou, đột nhiên ngửi được mùi máu trong không khí, đi về phía mùi máu truyền ra, thấy Sora đang chiến đấu với Level E.

Sora nhảy lên không trung, nâng đao chém mạnh xuống, cơ thể tên vampire kia bị xẻ đôi, phát ra tiếng hét thảm thiết, "Ahhhh" rồi lập tức hoá thành tro bụi tản đi trong không khí.

Ichijou thấy cô, ngạc nhiên thốt lên, "Sora."

Sora thu đao, nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại thì thấy Shiki và Ichijou, có chút ngạc nhiên, "Ichijou, Shiki, sao hai người lại ở đây?"

Ichijou nhìn thấy tay trái cô đang chảy máu, lo lắng nói, "Sora, cậu bị thương."

Nhìn xuống cánh tay bị móng vuốt cào rách của mình, Sora không để tâm lắm, lắc đầu, "Không sao, nhưng người vừa rồi là thế nào? Đó hẳn là vampire."

"Nói chính xác thì đó là Level E."

"Level E?"

Level E có nghĩa là con người bị vampire thuần chủng cắn, dòng máu của vampire thuần chủng sẽ dần dần ăn mòn và biến đổi người đó. Vampire rơi xuống level E là vampire đã không còn ý thức và lý trí, chỉ còn lại bản năng. Tựa như những thây ma. 

Nghe Ichijou giải thích, Sora đã hiểu đại khái, cảm giác tệ hơn nhiều so với những người ở bộ ban đêm.

Hai người còn việc cần làm, trước khi đi, Ichijou còn mời Sora tối đến dự tiệc sinh nhật của mình.

Sora định từ chối, nhưng hai người Ichijou đã đi xa. Thở dài vô lực, cô còn định về ngủ một giấc, nhưng giờ xem ra không được rồi.

Về nhà, băng bó vết thương xong, cô miễn cưỡng quay về Học viện Cross.

Về đến trường thì trời đã tối.

Cuối tuần, khuôn viên trường rất yên tĩnh, hầu hết học sinh bộ ban ngày đã về nhà.

Mới bước đến cổng Nguyệt xá thì đã thấy Yuuki và Zero, trong mắt Sora hiện lên sự chán ghét.

Yuuki nhìn thấy Sora, vừa định mở miệng chào hỏi, nhưng nhớ đến lời Sora từng nói, lại im lặng không lên tiếng.

Aidou và Kain được lệnh ra ngoài đón Yuuki và Zero.

"Ồ, dơi con, tối nay trông ra dáng con người đấy nhỉ?"

Nghe thấy giọng Sora, gân xanh trên trán Aidou đập bình bịch, tức giận gầm lên, "Con nhỏ chết tiệt kia! Cô mới ra dáng con người ấy!" Hiếm khi không thấy con nhỏ chết tiệt này, tâm trạng của cậu đang tốt. Sao đột nhiên tối nay con nhỏ này lại về chứ?!

Sora ngó lơ sự tức giận của Aidou, "Thật hiếm khi thấy cậu giống con người. Ối, tôi quên mất, cậu không phải người, cậu là một con dơi con."

Aidou nghe Sora nói vậy, ngọn lửa hừng hực bùng cháy sau lưng cậu, nghiến răng gầm lên, "Đừng có gọi tôi là dơi con, con nhỏ chết tiệt!" Tiếng gầm của cậu lập tức vang khắp Học viện Cross.

Kain nhìn Aidou xù lông, bất lực thở dài, thằng nhãi Hanabusa này đúng là dễ mất bình tĩnh.

Ichijou thấy Sora đến, vui vẻ nói, "Tớ đã nghĩ là cậu sẽ không đến đấy."

"Chúc mừng sinh nhật."

Sora âm thầm phun tào, cô thật sự không muốn đến. Cô thà ở nhà ngủ một giấc còn hạnh phúc hơn là đến tham dự một bữa tiệc rắc rối như này!

Sora nhàn nhạt nhìn quanh, đều là vampire. Cảm giác nhiều vampire tập trung lại một chỗ thật không tốt chút nào mà.

"Sora, em về rồi." Một giọng nói tao nhã và dịu dàng đột nhiên vang lên.

Sora nhìn về phía trước, Kaname đang mặc bộ tây trang màu trắng, cúc trên cổ áo không cài, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, làn da trắng, lồng ngực săn chắc, cảm giác mê hoặc và cấm dục không nói thành lời.

"Ừ. Em về rồi."

Kaname lười biếng ngồi xuống ghế, dịu dàng nói: "Sora, ngồi cạnh anh."

Sora gật đầu, đi đến trước mặt Kaname, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhìn thấy băng vải trên mặt Sora, ánh sáng lạnh xẹt qua trong mắt Kaname, nâng tay vuốt nhẹ gò má cô, "Sora, em bị level E tổn thương?"

Sờ sờ băng vải, Sora chẳng chút để ý, "Không sao đâu, chỉ là bị xước da thôi."

"Anh giúp em giảm đau." Nhẹ nhàng xé lớp băng vải trên vết thương của cô, dịu dàng hôn lên, vết xước lập tức biến mất.

Xúc cảm mềm mại trên mặt truyền đến khiến khuôn mặt của Sora hơi ửng hồng, ánh mắt trốn tránh, không biết đang nhìn đi đâu.

Yuuki đứng dưới thấy hành động thân mật giữa Sora và Kaname, trái tim nhói đau, cúi đầu che dấu.

Kaname nhẹ nhàng xắn tay áo cô lên, nhìn tay cô quấn đầy băng, đôi mắt đỏ đậm lạnh băng, đau lòng hỏi: "Đau lắm không?" Level E hèn mọn lại dám tổn thương người quan trọng nhất của anh.

Nhận ra Kaname đang tức giận, Sora lắc đầu: "Không đau, không đau chút nào."

Anh cúi đầu, áp môi mình lên tay trái bị thương của Sora, nhẹ nhàng liếm, vết thương lập tức biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.

Sora nhìn cánh tay trái của mình, kinh ngạc chớp mắt, thì ra đây là năng lực của Kaname.

Aidou nhìn động tác thân mật giữa hai người, không hiểu sao lại cảm thấy nó thật chói mắt, khó chịu hừ một tiếng, quay đầu không nhìn hai người nữa, uống cạn ly rượu vang trong tay.

Thấy sự ngạc nhiên trong mắt Sora, Kaname nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau tai, "Có chuyện gì vậy?"

"Kaname có năng lực chữa lành?" Sora hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Không phải, đây là năng lực của thuần huyết." 

Sora cái hiểu cái không gật đầu, "Ồ." Cô từng nghe ông chú ngốc nói đến thuần huyết. Trong thế giới của các vampire, các vampire thuần huyết tồn tại như những vị vua vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro