Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 52: Tìm kiếm bé con (2)

Eisho chậm rãi mở mắt, cảnh vật dần rõ nét, nhưng chỉ mang đến nỗi sợ hãi và bất an sâu sắc. Đầu con bé choáng váng, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn từ cú đánh trước đó. Đau đớn khắp cơ thể như kim châm, khiến con bé tỉnh táo ngay tức khắc.

"Tê... đau, Eisho đau..." Con bé cố đứng dậy, nhưng phát hiện tay chân bị dây thừng thô ráp trói chặt, không thể nhúc nhích. Dù giãy giụa, dây thừng như có sinh mệnh, siết chặt hơn, khiến con bé bất lực.

Eisho cúi nhìn mình. Chiếc váy công chúa hồng phấn xinh đẹp giờ đây bẩn thỉu, mất đi vẻ lộng lẫy. Gương mặt nhỏ đầy vết xước, nổi bật trên làn da tái nhợt. Tay và chân chi chít vết bầm và dấu đỏ do dây cọ xát, trông đau lòng.

"Ô ô... ba ba, ba ba..." Nước mắt Eisho tuôn rơi, giọng khóc đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Con bé nhớ ba, nhớ người luôn mang lại cảm giác an toàn. Nhưng giờ đây, con bé bị mắc kẹt nơi xa lạ, không thể trở về bên ba.

Vermouth chậm rãi bước đến lồng sắt giam Eisho. Nụ cười quen thuộc trên môi, nhưng đôi mắt thâm sâu che giấu bí mật. Nhìn Eisho bẩn thỉu, Vermouth cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp.

Eisho ngước lên, đôi mắt ngọc bích long lanh lệ, kinh ngạc và bất lực như chú nai con hoảng loạn. Con bé cắn môi, cố kìm tiếng nức nở, nhưng vẫn run rẩy. Khi Vermouth ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má con bé, Eisho cảm nhận chút an ủi.

Con bé nhìn người phụ nữ xinh đẹp, mắt ánh lên hy vọng: "Chị xinh đẹp, chị cũng bị bắt sao? Chị có thấy chij Ran đâu không?" Giọng ngọng nghịu, đầy bi thương. Con bé hy vọng người chị thân thiện này sẽ giúp mình thoát ra.

Vermouth mỉm cười nhạt, giọng lạnh nhưng kiên định: "Tiểu gia hỏa, nếu em là em gái của Angel, chị sẽ tìm cách đưa em đi." Đáng tiếc, Eisho không nghe được vì thiết bị ốc tai đã rơi.

Khi Vermouth định nói thêm, Martini và "bà lão" giờ là một phụ nữ trẻ trở lại. Thấy Eisho tỉnh, Martini hung hãn bước tới, đá mạnh lồng sắt. Tiếng vang nặng nề khiến lồng rung lắc, Eisho giật mình, như bị điện giật.

"Con nhóc, cuối cùng mày tỉnh! Sợ rồi hả?" Martini gầm lên, giọng đầy căm hận cảnh sát. "Tất cả là vì mày có một thằng cha làm cớm!" Hắn muốn trút giận lên đứa trẻ vô tội.

Dù không nghe được, Eisho cảm nhận rõ ác ý, khiến con bé càng sợ hãi. Ôm chặt mình, nước mắt lại tuôn rơi, con bé nức nở: "Ba ba..."

Vermouth nhạy bén nhận ra sự bất thường. Eisho không phản ứng với lời đe dọa, chỉ hoảng sợ khi lồng sắt rung. Con bé không nghe được. Là thành viên tổ chức, Vermouth không có trách nhiệm bảo vệ Eisho. Cô biết những đứa trẻ này là "thể thí nghiệm" cho thuốc của tổ chức, số phận đã định sẵn.

Nhưng hình ảnh Ran (Angel, người từng cứu cô – hiện lên) . Nếu Eisho gặp bất hạnh, Ran sẽ tự trách, sống trong đau khổ. Vermouth không muốn thấy Ran tổn thương vì nhiệm vụ của mình. Cô âm thầm quyết định bảo vệ Eisho, tìm cơ hội thả con bé.

Tuy nhiên, cô không ngăn Martini đe dọa. Những đứa trẻ là mục tiêu của tổ chức, và can thiệp quá mức sẽ khiến Martini và Khéo Nói nghi ngờ, có thể dùng tính mạng Eisho để uy hiếp. Vermouth trầm tư, cân nhắc kế hoạch.

Khéo Nói lén bước tới, ánh mắt sắc bén của một thành viên tổ chức. Cô kéo tay Eisho, cười nham hiểm với Martini: "Hắc, Martini, anh bắt một đứa điếc đấy!"

Martini tối sầm mặt, nhìn kỹ Eisho, cố tìm manh mối. "Này, nhóc con, ngẩng lên, đừng khóc!" Hắn quát, mắt đỏ lóe bất mãn. Nhưng Eisho như ở thế giới khác, không phản ứng, chỉ cúi đầu, vai run rẩy, nước mắt rơi: "Ba ba... Kenji ba ba... Có người xấu bắt nạt Eisho..."

Martini cau mày, tức giận dâng cao. Hắn bước tới lồng, định nắm vai Eisho, buộc con bé ngẩng lên. Ngay lúc tay hắn chạm gần, Vermouth lạnh lùng lên tiếng: "Martini, dừng lại."

Martini khựng lại, quay sang Vermouth, mắt đầy nghi hoặc. Vermouth bước tới, bình tĩnh nhìn Eisho, thở dài, châm điếu thuốc: "Con bé thật sự điếc, không nghe được anh."

Martini buông chân khỏi lồng, nhíu mày hỏi Khéo Nói: "Chắc chứ? Con nhóc này điếc thật?"

Khéo Nói gật đầu, nhún vai, cười giả tạo: "Chắc chắn. Anh dám bắn thử xem nó có phản ứng không?" Cô biết tổ chức coi trọng thí nghiệm, cố ý khích tướng để giành công: "Sao, sợ à? Sợ một đứa điếc làm hỏng việc lớn của anh?"

Martini bị kích, trừng cô, rút súng nhắm vào lồng. Mắt hắn lóe tàn nhẫn, như muốn chứng minh quyết tâm. Hắn bóp cò, tiếng súng vang vọng. Các đứa trẻ khác khóc thét, nhưng Eisho vẫn cúi đầu, không run rẩy, như không nghe thấy gì.

Thấy vậy, Martini tối mặt, ngồi phịch xuống ghế, trầm tư. Một đứa điếc chẳng có giá trị gì cho bọn chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro