Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 50: Tổ chức áo đen

Kho hàng âm u

Trong kho hàng tối tăm, ánh đèn mờ nhạt phủ lên không gian một bầu không khí nặng nề. Người phụ nữ tóc vàng, tựa như ngôi sao sáng giữa màn đêm, nổi bật giữa bóng tối. Bộ đồ đen bó sát tôn lên từng đường cong hoàn mỹ, như được may riêng cho cô. Chất vải mềm mại, co giãn, vừa gợi cảm vừa khoe dáng người săn chắc.

Mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh đèn, như thác nước vàng chảy trên nhung đen, mạnh mẽ mà hài hòa. Tay phải cô kẹp điếu thuốc nữ, khói lượn lờ, tỏa hương nhàn nhạt, đối lập với không khí ngột ngạt của kho hàng, mang lại cảm giác tươi mới.

Cô nhẹ nhàng hút một hơi, khói bay quanh, như tấm màn bí ẩn che phủ gương mặt. Ánh mắt sắc bén như báo săn, Vermouth chăm chú nhìn hai kẻ mồ hôi nhễ nhại đang lẩn trốn một gã to con và "bà lão". Cô mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ hài hước và châm biếm, như thể sự chật vật của họ chỉ là một vở hài kịch.

"Sao nhiệm vụ lần này lâu thế? Các người không biết thời gian của tôi quý giá à?" Vermouth hỏi, giọng trầm thấp, mang theo chút khinh miệt.

Hai kẻ kia, trong ánh đèn mờ, thở hổn hển, tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Gã to con, tay xách cổ áo Eisho đã ngất xỉu, khiến cơ thể nhỏ bé của con bé lắc lư trong không trung, đáp:

"Bị một con nhóc làm chậm trễ. Nếu nó không nhanh nhẹn bất ngờ, chúng tôi đã không làm mất thời gian của cô."

Hắn trừng "bà lão", nghiến răng: "Mẹ kiếp, nếu bà giữ chân con bé đó nhanh hơn, chúng ta đã về lâu rồi!"

"Bà lão" gầm lên, tháo mặt nạ da người, lộ ra gương mặt thật: "Cậu dám trách tôi? Chính cậu muốn động tay với con nhóc của Matsuda, còn dám bảo chúng tôi chậm chạp!"

"Matsuda? Ý bà là con nhóc này là con của Matsuda?" Vermouth nâng cằm, mày nhướng, ánh mắt lóe hứng thú.

Gã to con cau mày, bực bội:

"Đúng, con của Matsuda. Đi cùng nó là một nữ sinh cấp ba."

"Nữ sinh đó nhanh nhẹn, suýt phá hỏng việc. Nhưng phải công nhận, cô ta xinh, thân thủ cũng quá tốt."

Vermouth cong môi, nụ cười đầy ẩn ý: "Oh? Nhanh nhẹn, dáng đẹp? Nghe thú vị đấy." Cô ngồi thẳng, mắt sắc bén: "Tả con nhóc đó xem."

Gã to con gãi đầu, nhớ lại: "Ừm... Tóc đen dài, mái đặc biệt, mắt to có thần. Da trắng, dáng chuẩn. Nhưng ấn tượng nhất là khí chất của cô ta, kiểu sẽ liều mạng vì con nhóc này."

Vermouth gật đầu, như vẽ ra hình ảnh cô gái trong đầu. Mắt cô lóe tia hứng thú: Cô ta là Angel sao? "Vậy con nhóc Martini đang cầm là em gái của Angel?" Cô tự hỏi, hút thêm một hơi thuốc, khói lượn lờ. Sao xui thế, lại đụng bọn chúng.

"Các người ra tay mạnh với cô ta à?" Vermouth hỏi, giọng lạnh.

Gã to con, không nhận ra sự không vui của cô, gật đầu: "Ừ, con nhóc đó phiền thật. Nếu cảnh sát không xuất hiện, bọn tôi đã đánh gục cô ta bằng gậy! Dù cô ta giỏi, không thể thắng nổi số đông."

Vermouth trầm mặt, mắt lóe tia khó chịu. Môi đỏ hé mở, cô phun ra hai từ: "Đồ ngu." Giọng từ tính, đầy khinh miệt, như lưỡi dao cắt qua lòng tự trọng của hai kẻ kia.

"Ngươi!" "Bà lão" giờ là một phụ nữ trẻ hét lên, mặt đỏ gay vì giận. "Vermouth, chúng tôi nể mặt người đó mới tôn trọng cô. Cô dám sỉ nhục chúng tôi?"

Vermouth cười lạnh, xoay người, mắt thâm sâu nhìn họ: "Oh? Các người nghĩ tôi không biết mấy trò vặt của các người? Các người thất bại vì kém cỏi, chỉ biết tự mình ra tay."

"Còn tôi, chỉ ngồi đây đã khống chế mọi thứ. Đó là sự khác biệt, các người mãi không hiểu."

"Bà lão" tức đến nắm chặt tay, định lao lên cãi, nhưng Martini kéo lại. Vermouth chậm rãi giơ súng lục, lạnh lùng: "Các người suýt phá hỏng nhiệm vụ vì một con nhóc, lại bị cảnh sát đuổi. Không phải phế vật thì là gì?"

Martini hoảng sợ, vội giải thích:

"Không, chúng tôi sắp bắt được cô ta, nhưng cảnh sát đột nhiên phá đám."

Vermouth phớt lờ, mắt sắc lạnh: "Đừng quên, tôi đến để dẫn dắt, không phải để các người gây rắc rối. Nếu chuyện nhỏ này cũng không làm được, tôi không ngại thay nhóm khác."

Martini tái mặt, biết Vermouth không đùa. Nếu cô nổi giận, cả nhóm sẽ gặp họa. Hắn cúi đầu, kéo đồng bọn nhận lỗi: "Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ cẩn thận hơn, không để sai lầm xảy ra."

Vermouth cong môi, nụ cười khó dò, như thưởng thức một vở kịch hay. Trong kho hàng âm u, cô như nữ vương nắm quyền, lặng lẽ khống chế mọi thứ.

"Được, tôi biết rồi." Vermouth phẩy tay, ra hiệu cho họ lui ra.

Eisho, trong cơn mê, bị Martini thô bạo ném vào lồng sắt. Cơ thể nhỏ bé va vào song sắt, phát ra tiếng vang nặng nề, rồi trượt xuống góc lồng. Không khí ẩm mốc, ngột ngạt, khiến người khó thở.

Kho hàng đầy lồng sắt, giam giữ những đứa trẻ yếu ớt. Có đứa nhắm chặt mắt, như trốn tránh thực tại tàn khốc; có đứa mở mắt trống rỗng, lặng lẽ nhìn quanh. Tất cả đều chờ đợi tia hy vọng được tự do, nhưng nơi đây, hy vọng dường như xa vời.

Vermouth châm điếu thuốc mới, mắt thâm sâu, như đang cân nhắc kế hoạch. "Nhiệm vụ thực nghiệm thể của tổ chức... Xem ra em gái của Angel khó thoát. Giờ nên làm gì đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro