
Chap 41: Cứu rỗi và ân tình
Hagiwara Kenji, bế Eisho, thì thầm:
"Vậy tớ thì sao? Cũng yêu vì được cứu rỗi ư? Nhưng... không hẳn vậy." Anh trầm tư, như đang đào sâu vào cảm xúc phức tạp trong lòng.
Tình cảm, anh hiểu, không bao giờ đơn giản. Nhớ lại những khoảnh khắc bên Mori Yuharuna nụ cười hồn nhiên, đôi mắt trong trẻo long lanh anh cảm nhận được sự ấm áp. Yuharuna đã cứu anh khỏi bóng tối, giúp anh tìm lại ý nghĩa cuộc sống. Nhưng sau vụ án hôm nay, anh nhận ra tình cảm ấy không chỉ là tình yêu.
Nó là một mối ràng buộc sâu sắc, kết nối tâm hồn họ. Không phải tình yêu trói chặt hai người, mà là một cảm xúc phức tạp, vi diệu, đan xen giữa cứu rỗi và ân tình. Tình yêu có thể nảy sinh, nhưng với Yuharuna, đó là sự quyến luyến vượt trên cả tình thân, tràn đầy cảm kích.
Hagiwara thở dài, lòng vơi bớt hoang mang. Anh ngước nhìn bầu trời, như muốn xuyên qua màn mây đen thấy một thế giới khác.
Eisho, trong lòng anh, ngẩng lên nhìn. Dù còn nhỏ, con bé nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Hagiwara. "Sờ—" Eisho vươn tay nhỏ, nhẹ vuốt má anh, như muốn an ủi.
Hagiwara cúi xuống, mắt lấp lánh nước, giọng dịu dàng:
"Ồ, con tỉnh rồi à? Về nhà thôi, Eisho-chan." Giọng anh như tan vào sự ấm áp, bao bọc con bé. Eisho mỉm cười, rạng rỡ như ánh mặt trời, ôm chặt anh, tay nhỏ vẫn vuốt má, như xua tan giọt nước mắt.
"Không... khóc," con bé ngọng nghịu, giọng đầy an ủi. Hagiwara cảm thấy nỗi buồn tan biến trước sự hồn nhiên của Eisho. Anh hít sâu, bình tâm, nhẹ nhàng bế con bé cao hơn, để con ngồi vững trên tay.
"Cảm ơn con, Eisho-chan," anh mỉm cười, giọng tràn ngập cảm kích.
"Có con bên cạnh, mọi thứ đều tốt đẹp hơn."
Mây đen ngoài trời dày đặc, như báo hiệu cơn mưa. Nhưng không khí giữa Hagiwara và Eisho vẫn ấm áp, đối thoại của họ khắc sâu trong khoảnh khắc yên bình.
"Eisho-chan, con giống cô ấy quá," Hagiwara thì thầm, giọng pha chút u buồn và hoài niệm.
"Nếu cô ấy và mọi người ở thế giới kia còn sống, chắc chắn ta và cô ấy sẽ là bạn thân." Anh tưởng tượng Yuharuna với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như sao, chia sẻ niềm vui và những khoảnh khắc đẹp đẽ.
Suy nghĩ ấy mang lại chút ấm áp, khiến anh càng trân trọng thời gian bên Eisho. Dù ở thế giới nào, tình cảm chân thành đều không thể thay thế. Hagiwara hít sâu, giữ chặt ký ức về Yuharuna trong lòng.
Giờ đây, anh chỉ muốn ở bên Matsuda và Eisho, cảm nhận sự hiện diện của họ, tận hưởng sự bình yên hiếm hoi.
Matsuda Jinpei đứng lặng ở góc, ánh mắt bất giác hướng về Hagiwara và Eisho. Người bạn thân từ thuở nhỏ giờ đây trông thật xa lạ. Gương mặt quen thuộc của Hagiwara mang nét mỏi mệt, trầm nặng, như bị gánh nặng vô hình đè ép, thiếu sức sống.
Matsuda nhíu mày, nhìn ra bầu trời đen kịt qua cửa sổ, lòng dậy sóng. Mây đen như thở dài thay tâm trạng Hagiwara, báo hiệu cơn bão sắp đến.
"Hagi, từ bao giờ cậu giữ bí mật với tớ vậy? Muốn biết cậu đang nghĩ gì quá," Matsuda lẩm bẩm, giọng pha chút khó hiểu và nghi hoặc. Anh nhớ những ngày xưa, khi cả hai chia sẻ mọi tâm sự không giấu giếm. Nhưng giờ, Hagiwara trầm lặng, khó nắm bắt.
Dù đứng ở góc, Matsuda vẫn cảm nhận được nỗi đau và bi thương mãnh liệt trong Hagiwara, như thể chỉ cần giơ tay là chạm tới. Nhưng anh chọn im lặng, hiểu rằng đôi khi, người ta cần thời gian hơn là lời an ủi.
Khi thấy Eisho an ủi Hagiwara bằng sự hồn nhiên, thấy nước mắt anh dần tan biến trước nụ cười con bé, Matsuda mới bước tới. Anh dùng sự dí dỏm quen thuộc để xua tan không khí nặng nề, mang lại chút nhẹ nhàng.
Matsuda vỗ vai Hagiwara, trêu:
"Này, Hagi! Đừng ngẩn ra nữa, về nhà thôi!"
"Xong vụ án rồi hả?" Hagiwara hỏi, mắt lóe tia tinh nghịch.
"Chắc chắn rồi! Có tớ ra tay, mọi chuyện phải ổn thôi!" Matsuda tự tin, nở nụ cười đắc ý.
"Jinpei-chan, cậu đáng yêu quá đi!" Hagiwara cười trêu, mắt sáng lên.
Matsuda nhướng mày, ra vẻ ngạo kiều:
"Ê, sao lại gọi đàn ông là đáng yêu? Phải là Matsuda Jinpei không gì không làm được!"
"Haha, Jinpei-chan, tớ nói thật nhé. Nếu cậu còn giao Eisho-chan cho tớ chăm, tớ sẽ đá cậu ra, lên làm bố ruột con bé luôn!" Hagiwara cười rạng rỡ, giọng đầy ý chọc ghẹo.
Matsuda bật cười, bất đắc dĩ: "Hắc, tớ cố ý cho cậu thời gian chơi với con gái tớ đấy!" Anh xoa rối tóc Hagiwara, giọng hài hước nhưng ánh mắt chân thành, đầy cảm kích.
Hagiwara giả bộ giận, vuốt lại tóc, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười. Anh hiểu lòng Matsuda, và sự ăn ý này khiến họ dễ chịu, vui vẻ.
"Tớ cũng thích Eisho-chan lắm," Hagiwara dịu dàng nói, mắt lấp lánh.
"Con bé đáng yêu thế, ở bên nó, tớ luôn thấy vui."
Hai người nhìn nhau cười, đấm tay chạm nhau. Eisho – báu vật chung của họ đã trở thành phần không thể thiếu trong tình bạn. Họ bước đi, về nhà dưới ánh trăng, để lại những dấu chân ấm áp, chứng kiến tình bạn và những khoảnh khắc đẹp đẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro