Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16 Gặp lại bằng hữu

Thời gian đã để lại dấu ấn trên khuôn mặt Mori Yuharuna. Cô gái hoạt bát, đáng yêu năm nào giờ mang vẻ trưởng thành, điềm tĩnh. Mái tóc dài hơn, trang phục đơn giản mà thanh lịch, không còn là cô bé váy hoa, nơ bướm ngày xưa.

Yuharuna đứng lặng giữa đám đông, ánh mắt xuyên qua dòng người tấp nập, dừng lại trên những gương mặt từng thân thuộc. Năm người bạn ngồi quây quanh dưới cây anh đào, cười nói rôm rả, dường như không nhận ra sự hiện diện của cô.

Cô khẽ mỉm cười, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Họ từng là ký ức đẹp nhất của tuổi thanh xuân cô. Hồi ấy, họ cùng học ở trường cảnh sát, cùng tan học, chia sẻ giấc mơ và bí mật. Khi đó, cô luôn dựa vào họ, cảm thấy chỉ cần có họ bên cạnh, cả thế giới như thuộc về mình.

Nhưng thời gian trôi, năm tháng đổi thay. Trong chớp mắt, mỗi người đã đi trên con đường riêng. Cô không còn là cô bé cần họ che chở, mà đã trở thành một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ.

Yuharuna thở dài, quay người rời khỏi đám đông. Dù họ không nhận ra cô, cô không thể xóa bỏ những ngày tháng đẹp đẽ ấy. Chúng đã khắc sâu trong tim, trở thành tài sản quý giá không gì thay thế.

Cô ngẩng nhìn bầu trời xa, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.

"Giờ này chắc Matsu vẫn cãi lộn với Rei, một tên nóng nảy như mèo xù lông, một tên tóc vàng chói lòa. Hai người đúng là oan gia trời sinh. Nếu giờ tớ mang cái bụng bầu này đi gặp Matsu, không biết anh ấy sẽ có biểu cảm gì nhỉ?"

Cô biết con đường phía trước còn dài, còn nhiều sứ mệnh phải hoàn thành. Nhưng dù đi đâu, cô sẽ luôn ghi nhớ những người từng sóng vai cùng cô trong tuổi trẻ. Họ là hồi ức đẹp nhất của đời cô.

Thời không đường hầm

"Haruna-chan, hồi đó cậu có biết nguy hiểm tiềm tàng của xuyên thời không không? Sao cậu cứ khăng khăng cứu bọn tớ?"

Hagiwara nhíu mày. Anh hiểu nghịch chuyển thời không chẳng hề dễ dàng. Nơi này đầy bí ẩn và nguy hiểm, không khí tràn ngập hơi thở kỳ lạ. Mỗi bước đi trong thời không đường hầm đều cần cẩn trọng.

"Các cậu đã cho tớ những tháng ngày đẹp nhất. Sao tớ có thể bỏ rơi các cậu được?"

Yuharuna kiên định gật đầu, mắt lấp lánh ánh sáng bất khuất.

"Dù biết lịch sử không thể thay đổi, tớ vẫn vi phạm luật của nó. Vì thế, tớ chịu phản phệ, bị mắc kẹt mãi mãi trong thời không, không thể trở về."

Nghe câu hỏi của Hagiwara, cô bắt đầu nghĩ lại lý do của mình. Không chỉ vì họ đã cho cô những khoảnh khắc tuyệt vời, mà còn vì cô hiểu quyết tâm cứu người của họ và cô cũng vậy.

"Thảo nào bọn tớ không tìm được thông tin về cậu ở thế giới này. Hóa ra Haruna-chan... cậu đã bị ý thức thế giới xóa sổ," Hagiwara gật đầu, giọng trầm buồn. Anh hiểu quyết tâm của cô.

Anh biết cô gái này sở hữu lòng dũng cảm và trí tuệ phi thường, luôn tìm được họ giữa những cơn khủng hoảng thời không. Yuharuna nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ gật đầu.

"Đúng thế. Vì vậy, tớ bảo các cậu đừng mất công tìm tư liệu về tớ, vì..."

Hagiwara nhanh chóng tiếp lời sau một thoáng lặng im.

"Vì không thể tìm thấy."

"Ừ. Hiện tại, tớ chỉ có thể tiết lộ cho cậu bấy nhiêu. À, còn một chuyện nữa. Ngày cậu hy sinh, Matsu về nhà khóc đến nước mắt giàn giụa. Lần này, Kenji, cậu cuối cùng cũng có cơ hội trở về để trêu anh ấy một trận."

Hai người nhìn nhau, bật cười, ăn ý tuyệt đối.

Hagiwara cảm thấy má mình dần nguôi nóng, tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Anh nhận ra Yuharuna là kiểu người khiến người khác yêu mến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt cô như hai ngôi sao, khi cười như thắp sáng cả thế giới.

Cô đã mang đến sắc màu và sức sống cho năm người họ. Anh thầm ghen tị với phiên bản của mình ở thời không kia, được có Yuharuna làm bạn.

Ánh sao lóe lên. Yuharuna cảm nhận cơ thể mình dần tan biến từ phần dưới. Đã đến lúc phải đi. Cô nhẹ giọng.

"A, đến giờ rồi. Tớ phải đi đây. Kenji, nhờ cậu chăm sóc hai bố con họ nhé."

"Đừng xem nhẹ sự ác độc của tội phạm. Hãy đưa chúng ra công lý. Dựa vào manh mối tớ đưa, các cậu chắc chắn làm được. Matsu nhờ cả vào cậu, Kenji-kun."

"Haruna-chan..." Hagiwara lẩm bẩm, giọng run run.

Yuharuna mỉm cười, nụ cười như nắng xuân, ấm áp và rực rỡ.

"Vậy nhé, Kenji. Hẹn gặp lại..."

Hagiwara không tin nổi mắt mình. Anh vươn tay run rẩy, cố chạm vào bóng hình quen thuộc. Nhưng tay anh xuyên qua cơ thể hư ảo của cô, như chạm vào không khí. Khi Yuharuna tan biến thành những đốm sáng, lòng anh dâng lên nỗi buồn khó tả.

Thế giới thực

Một cảnh sát trẻ thấp giọng hỏi.

"Chuyện gì xảy ra? Sao thiết bị nổ lại đột nhiên kích hoạt?"

"Chưa rõ chi tiết, nhưng chúng ta phải giữ cảnh giác cao độ," một lão cảnh sát cau mày, mắt sáng quắc nhìn về phía trước.

Tại bệnh viện, Matsuda Jinpei nhận được tin, lập tức bế Eisho-chan lao đến hiện trường. Anh đứng trước tòa chung cư hỗn loạn, tay cầm điện thoại đã ngắt kết nối, ánh mắt trống rỗng, môi run rẩy.

"Hagi, nếu cậu không bắt máy, tớ thật sự nổi giận đấy!" Anh gào vào điện thoại, liên tục gọi tên "Hagiwara Kenji".

Anh không thể tin người bạn thân lại ra đi trong vụ nổ ấy. Mới sáng nay, anh còn tiễn cậu ấy đi.

Date Wataru cũng vội vã đến Yoshioka tam đinh mục. Nhìn Matsuda trắng bệch, anh tiến đến đỡ thân hình run rẩy của bạn, gấp gáp hỏi.

"Matsuda, Hagiwara đâu? Cậu ấy không còn trong đó chứ? Nói đi!"

Lúc này, mặt trời ngả bóng, ánh hoàng hôn vàng rực bao phủ xung quanh. Xa xa, dãy núi khoác áo rực rỡ, những đám mây trắng giờ hóa đỏ như lửa.

"Lớp trưởng, Jinpei-chan!!"

Một giọng nói quen thuộc, hơi khàn nhưng vô tư, xuyên qua không khí, vang lên bên tai họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro